Cùng lúc, tin tức Mục Thiên Dương đầu tư vào Á Tấn vừa truyền ra, lập tức khiến ngành điện tử khiếp sợ.
Các công ty khác hoàn toàn không thể tiếp thu, Mục Thiên Dương lại đầu tư vào công ty Á Tấn không bằng bọn họ? !
Dựa vào tài lực cùng thực lực của bọn họ Á Tấn còn chưa bằng một phần mười bọn họ, tại sao?
Cái chữ hỏi "Tại sao?" này đã bị ném ra sau, các loại tạp chí lá cải, đã nhanh chóng tìm ra đáp án cho câu hỏi của bọn họ__
Tiêu đề của tuần san mới nhất chính là -- anh hùng sập bẫy mỹ nhân, Mục Thiên Dương bị vu oan.
Nội dung báo viết là Mục Thiên Dương vì sao quen với tiểu nhân viên của Á Tấn, cùng Á Tấn liên kết, và đi "Bao nuôi" đối tượng này như thế nào.
Mà cái tin tức này bị bán đi, là do Mặc Sỹ Hoa phải nuôi ông chồng cờ bạc .
Từ xưa đến nay bà bán tin tức của Mục gia đều chỉ bán một chút tin tức sinh hoạt của gia đình giàu có, cũng không đáng tiền.
Cho nên, khi Mặc Sỹ Hoa vừa phát hiện sự tồn tại của Doãn Thần Lam, thì sao có thể bỏ qua cơ hội này? Ngày đó bà chủ động liên lạc với ký giả của báo lá cải, đem tin tức nói ra.
Thông qua các ký giả, Mặc Sỹ Hoa cũng bị người khác tìm đến--
Vẫn mơ ước viết được một bài tuyệt bút về tập đoàn Đại Dương, nhưng thủy chung Tam Hợp thực nghiệp mãi vẫn chưa có được.
Người thành lập Tam Hợp thực nghiệp là Mạch Khả Đường, hắn nằm trên ghế chạm trổ hoa văn Hoàng đế, lấy xì gà, mười phần cho thấy là người có tiền .
Khi hắn hỏi rõ ràng chân tướng sự kiện từ Mặc Sỹ Hoa xong, cười khan hai tiếng.
"Hai chuyện " âm thạnh trong cổ họng Mạch Khả Đường rõ ràng, đối với Mặc Sỹ Hoa nói: "Thứ nhất, như lời bà vừa nói, mười vạn đồng."
"Thứ hai, tôi muốn bà thông báo cho tôi ngay khi cô bé kia một mình ra khỏi cửa chính của Mục gia, mười vạn đồng."
Mặc Sỹ Hoa vừa nghe được nước miếng đã muốn chảy xuống, gật đầu như bằm tỏi.
Cứ như vậy, Mặc Sỹ Hoa cầm hai mươi vạn nguyên tiền mặt rời khỏi Tam Hợp thực nghiệp.
"Phụ nữ chính là kẻ gây tai họa. . . . . ." Mạch Khả Đường ôm cái eo của bà vợ thứ tám, ngông cuồng cười đi ra.
Mục tiêu của hắn, chính là Doãn Thần Lam.
Rõ ràng Doãn Thần Lam ở trong nhà của Mục Thiên Dương, lại cả ngày lẫn đêm đều tránh Mục Thiên Dương.
Kể từ sau chuyện ngày đó, liên tiếp mấy ngày Doãn Thần Lam với Mục Thiên Dương cứ như chuột thấy mèo.
Doãn Thần Lam chỉ cần phát hiện Mục Thiên Dương xuất hiện trong phòng khách, cô sẽ liều chết khóa lại, ở trong phòng không ra khỏi cửa.
Mà Mục Thiên Dương đang bề bộn chỉnh đốn kế hoạch liên kết với Á Tấn, cũng không rảnh bận tâm đến cô.
Vì vậy, hai người cứ như vậy bình an qua nhiều ngày.
Cho đến buổi chiều một ngày, Doãn Thần Lam thật sự nhịn không được loại gần như giam lỏng; liền thừa dịp lúc toàn bộ mọi người đang ngủ trưa thì chạy ra ngoài.
Không khí ngoài Mục gia thật mới mẻ ! Ít nhất cô không cần lo lắng Mục Thiên Dương tùy ý sẽ mang theo khuôn mặt thối vào cửa, cô lại phải trốn tránh, đến ăn cơm cũng ăn không vô.
"Xin hỏi, cô là Doãn tiểu thư sao?"
Đột nhiên, xuất hiện một người đàn ông, đang lúc cô bắt đầu hưởng thụ thời gian tự do.
Doãn Thần Lam kinh ngạc nhìn hắn mấy lần, nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi, tôi biết anh sao?"
Người nọ rất có lễ phép đối với cô mỉm cười, tự giới thiệu mình: "Tôi là ký giả tuần san X, tôi tên là Trần Vũ. Là như thế này, chuyện cô cùng tổng giám đốc Mục Thiên Dương qua lại, chúng tôi muốn xin cô một cuộc phỏng vấn trước. Xin hỏi Doãn tiểu thư, trước mắt cô chấp nhận Mục Thiên Dương tiên sinh bao nuôi sao?"
Bao nuôi? Sao lại truyền ra lời như thế? Thật là khó nghe! Cô rõ ràng là chỉ bị buộc đổi nơi làm việc mà thôi, huống chi. . . . . .
"Tôi không qua lại với Mục Thiên Dương."
"Đó đơn thuần là bao nuôi đúng không?"
"Này!" Doãn Thần Lam tức giận, "Cái người này cái gì cũng không biết, tại sao có thể dùng từ khó nghe như vậy ? Ký giả các người đều như vậy sao?"
"Doãn tiểu thư, chúng tôi cũng bởi vì không biết, mới tìm đến cô để kiểm chứng !"
"Tôi cùng anh ta không hề có quan hệ, xin anh đừng tới phiền tôi nữa!"
Doãn Thần Lam nói xong, ra ý phải đi, nhưng lại bị người đàn ông ngăn lại.
"Doãn tiểu thư, vậy theo cách cô nói, tức là là Mục tiên sinh một bên tình nguyện, cô hoàn toàn không đón nhận?"
Không chịu tiếp nhận? Tại sao lại hỏi cô cái này, ngay cả chính cô cũng chưa làm rõ ràng được vấn đề?
"Tôi không biết, không muốn trả lời!"
"Doãn tiểu thư, cô nói với tôi là đúng hoặc không đúng là được mà!" Ký giả tiếp tục truy đuổi cô."Để chúng tôi còn có kết quả báo cáo công tác, van cầu cô."
"Tôi gọi cảnh sát đó!" Doãn Thần Lam đột nhiên sắp xếp gọn gàng, quay đầu lại quẳng xuống những lời này:"Hay là muốn tôi kêu lên anh sàm sỡ?"
Vì thế, cứ như vậy, cô liên tục bỏ rơi người một khác tự xưng là ký giả, cuốn lấy cô muốn phỏng vấn sau người đàn ông kia, Doãn Thần Lam vô cùng sợ hãi trốn vào một cái nhà lớn.
Cổng chào viết chữ rất khí phách-- công ty cổ phần hữu hạn Tam Hợp thực nghiệp.
Còn chưa có quyết định muốn cùng người này qua lại, phiền toái đã tới rồi. Doãn Thần Lam cảm giác mình cõng một "Quan hệ bất chính", quá vô tội.
Không phải thất tình, chính là trên lưng lại mang cái tiếng quan hệ bất chính, tại sao đường tình của cô lại nhấp nhô như vậy?
Vì vậy cô gọi một cuộc điện thoại cho Lô Giai Giai.
"Mục Thiên Dương coi trọng cậu?" Điện thoại đầu kia truyền đến âm thanh lạnh lùng giễu cợt "Có phải cậu bị thất tình đả kích quá lớn, điên ư? ! Cậu có biết cậu có bao nhiêu đối thủ không? Có rất nhiều con gái nhé! Chia đều chiều cao của những cô gái kia ít nhất cũng hơn cậu mười lăm cm, cân nặng so với cậu ít hơn năm kg, dù thế nào thì cậu cũng không là đối thủ, đừng dại dột, Mục Thiên Dương không thể nào để ý cậu?"
Lô Giai Giai đang bận bịu mấy phần công văn trên tay, căn bản không có thời gian để ý tới cô, nhưng lại ngại vì giao tình của hai người, cho nên không thể không ứng phó.
"Là thật!"
"Tớ có xem qua quyển tạp chí kia rồi, " Lô Giai Giai tốt bụng khuyên răn, "Ngu ngốc, chẳng lẽ cậu không biết cái loại đại thiếu gia đó rất đa tình à, trước đó Cô Giai Thành còn chưa dạy dỗ đủ sao? Tớ sẽ giúp cậu nói mấy câu, có thể đem công việc của cậu giải trừ đi, trước hết, làm phiền cậu trước cứ yên lặng, chớ yêu hắn, cũng đừng cùng hắn trở mặt. Trước là vì tốt cho cậu, sau còn lại là vì Á Tấn chúng ta. Cậu nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ ràng!"
Doãn Thần Lam cúp điện thoại, tâm tình cũng suy sụp xuống.
Thật ra thì Mục Thiên Dương cũng không có xấu tính đến mức làm cho người ta hoàn toàn không có biện pháp chịu được. Hắn trừ đối với cô bá đạo một chút, thích hạn chế hành động bên ngoài của cô, vẫn cực kỳ chăm sóc cô.
Mặc dù bá đạo "Chăm sóc" như vậy làm cô khó thừa nhận.
Chỉ là, mặc dù hắn bị cô liệt vào loại người "đào hoa, đa tình", nhưng trừ cái hôn ngày đó, sau đó Mục Thiên Dương đối với cô cũng coi như là đủ tôn trọng, đến bây giờ hắn, còn không có đạp cửa phòng của cô một bước.
Vậy. . . . . . Cô hiện tại coi là nhân viên Á Tấn? Hay là bạn gái Mục Thiên Dương đây?
Thật là, tại sao đột nhiên tất cả đều trở nên phức tạp như thế?
Nghĩ tới cái khuôn mặt đẹp trai ngất trời không đền mạng kia, cô cũng rất say mê, nhưng khi cái vẻ mặt áp bức không buông tha người hiện lên trong đầu thì cô đã cảm thấy nhức đầu.
Rốt cuộc cô nên coi anh ta như thế nào mới tốt bây giờ?
Vừa lúc đó, bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông mặc tây trang màu đen .
"Giám đốc chúng tôi cho mời cô!" Một tên áo đen trong đó nói.
Doãn Thần Lam còn chưa kịp phản ứng, liền hôn mê --
Mơ mơ màng màng từ từ tỉnh lại, căn bản Doãn Thần Lam không rõ mình đang ở đâu.
Cô xoa đôi mắt buồn ngủ để tỉnh táo hơn, phát hiện cô đang ở một nơi thật lớn, mới nhìn giống như không gian phòng họp, bốn phía chỉ bày biện mấy thứ đơn giản.
"Hoan nghênh đến chơi, Mục phu nhân!"
Một thanh âm đột nhiên truyền đến.
Gặp quỷ rồi! Cô kết hôn lúc nào, sao cô lại không biết?
Rầm rầm rầm. . . . . .
Tất cả cửa của mười tám căn phòng ở Mục gia đều bị mở mạnh ra đập vào tường.
"Người đâu, Thần Lam đâu?"
"Cô ấy đi đâu rồi hả ? Có nói qua với ai không?"
" Cô ấy đã ra khỏi cửa mấy giờ rồi? Tại sao không có ai nói cho tôi biết?"
"Ai nói đi? Người của tôi đâu?"
"Tôi không muốn nghe ba chữ "tôi không biết"!
Không thấy bóng dáng Doãn Thần Lam, Mục Thiên Dương tức giận đến mức liền miệng quát mắng.
Trừ "Không biết", không có ai trả lời được đáp án mà Mục Thiên Dương muốn, nhất là Mặc Sỹ Hoa, càng không nói một chữ.
Bà cúi đầu thấp hơn, để tránh Mục Thiên Dương chú ý tới bà.
Nhưng, hiển nhiên không được.
"Bác Mặc?"
Mặc Sỹ Hoa còn cúi đầu không nói.
Thật ra thì, bà đối với thời gian Doãn Thần Lam ra cửa biết rất rõ ràng, bởi vì chính bà báo cho Mạch Khả Đường. . . . . .
Hỏi không được lý do, Mục Thiên Dương bùng nổ rồi.
Gọi điện thoại, vừa bắt đầu còn nghe được chuông điện thoại vang, cuối cùng biến thành giọng nói hộp thư, không có người nhận.
Chẳng lẽ cô gái này cứ như vậy chạy trốn sao? Tại sao cô lại muốn chạy trốn? Hắn rõ ràng thích cô như vậy, tại sao cô có thể không nói tiếng nào liền chạy đi như vậy?
Chẳng lẽ cô không biết; kể từ lúc tạp chí lá cải viết về chuyện bọn họ, toàn bộ ký giả Đài Loan đều đang truy tìm cô sao?
Cuối cùng, hắn gọi tới công ty Á Tấn để hỏi.
Lô Giai Giai nói là: "Chạy? Không thể nào ! Buổi chiều cô ấy còn gọi điện thoại cho tôi. Hơn nữa tôi đã thông báo, cũng đáp ứng giúp cô ấy xử lý chuyện hiệp ước rồi. Thần Lam không phải là người nhát gan không chịu trách nhiệm như vậy. Cô ấy ngốc thì ngốc, nhưng bị mắng cũng luôn chấp nhận, chưa từng xảy ra chuyện bỏ chạy!"
Doãn Thần Lam mất tích ngày thứ nhất, Mục Thiên Dương vận dụng tất cả quan hệ, hỏi thăm hành tung có thể của Doãn Thần Lam.
Ngày thứ hai, từ ba giờ sáng Mục Thiên Dương đã mở cửa xe ra, lượn quanh thành phố Đài Bắc, cuối cùng sa sút tinh thần về nhà.
Ngày thứ ba, Mục Thiên Dương bắt đầu cảm thấy chuyện không bình thường.
Ngay cả Lô Giai Giai cũng không có tin tức Doãn Thần Lam, chẳng lẽ là bị bắt cóc?
Mới nghĩ như vậy, đột nhiên một bản fax hiện ra, xác nhận ý nghĩ của hắn.
Ánh mắt hắn dừng lại, chăm chú, tờ giấy trên tay Mục Thiên Dương bồng bềnh rơi xuống đất.
Tin tức mới cho hắn biết, Doãn Thần Lam bị hai người áo đen bắt đi .
Sao lại có chuyện như vậy?
Chẳng lẽ gần đây biểu hiện của hắn quá im hơi lặng tiếng nên mới có kẻ dám vuốt râu hùm? (Dùng thành ngữ này hơn hay "cưỡi lên đầu hắn" thì tùy bạn)
Loại người như vậy, hắn thật sự không tìm hiểu cũng không được.
Mục Thiên Dương đấm mạnh vào cái bàn gỗ tử đàn "Điên thật!"
"Phong tỏa tin tức." Hắn đối với phụ tá ở bên ra lệnh. Hắn chán ghét tên của mình cả ngày xuất hiện trên báo chí, bị một đống người gọi tới gọi lui.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn nhờ pháp luật giải quyết, như vậy quá nhẹ nhàng.
Luật pháp quá nhẹ nhàng, chỉ thích hợp khi chủ động lấn áp người khác, mà thời điểm thời điểm bị lấn ép như này, phản kích cũng không cần nhẹ nhàng.
"Tôi muốn tin tức chính xác, toàn bộ." Hắn cũng muốn xem một chút người nào có cẩu đảm lớn như vậy. (cẩu- con chó, đảm- can đảm mh nghĩ cẩu đảm- can đảm của con chó ^^ ko biết nó lớn ntn).(Mình nghĩ trong này có một chút ý nghĩa mỉa mai)
"Vâng" người ở bên cạnh, nhanh chóng nhặt tờ giấy ở trên đất lên, lao ra cửa, bởi vì, trong phòng làm việc này không khí ngưng đọng, ngột ngạt đến mức có thể ép người ta phát điên.
Mục Thiên Dương đứng lên, quyết định về nhà, hắn bây giờ không có tâm tình tiếp tục làm việc.
Về đến nhà, hắn triệu tập mọi người.
Nhìn quét mỗi người một vòng xong, ánh mắt hắn lạnh lùng dừng ở trên người Mặc Sỹ Hoa: "Bác Mặc, tôi không có ra lệnh cho bác phải trông coi cô gái của tôi? Hả?"
Mặc Sỹ Hoa chột dạ, hai chân run đứng không vững, cuối cùng "phịch" một tiếng quỳ xuống: "Tôi đang làm việc, cô ấy không nói, tôi. . . . . ." Bà than thở khóc lóc.
"Bác đã không rõ ràng việc tôi giao phó, vậy tôi nghĩ công việc nơi này không thích hợp với bác!" Ngữ điệu hắn thong thả lãnh đạm.
Vừa nghĩ tới việc mình mất công việc nhiều đãi ngộ này, trong khoảng thời gian ngắn Mặc Sỹ Hoa không biết nên làm gì, việc chi tiêu của ông chồng bài bạc kia sau khi về nên làm sao đây?
Nếu sớm biết tham hai mươi vạn kia, sẽ dẫn tới kết quả này, như vậy lúc ấy người đó nói cái gì bà cũng phải cự tuyệt.
"Xin. . . . . . đừng như vậy, Mục tiên sinh, ngài biết. . . . . . cả nhà chúng tôi chỉ có một mình tôi đi làm nuôi gia đình, mất công việc này, tôi. . . . . ." Cho dù thanh âm run rẩy, từ ngữ sắp sếp không rõ câu, Mặc Sỹ Hoa vẫn ra sức muốn cầu xin lòng thương hại.
"Tôi biết chỉ có một mình bác đi làm nuôi gia đình!" thanh âm Mục Thiên Dương càng lạnh hơn, "Cho nên tôi đã không so đo việc bác bán chút tin tức không quan trọng của Mục gia cho tạp chí lá cải"
Mặc Sỹ Hoa vừa nghe những lời này, sắc mặt trắng xanh. Bà kinh ngạc nhìn Mục Thiên Dương, kinh ngạc nhìn hắn thần thông quảng đại.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Mặc Sỹ Hoa dập đầu xuống, luôn miệng kêu khóc: "Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . !"
MụcThiên Dương không nhìn lại bà, hắn chuyển sang những người khác.
"Người nếu tìm về được bình an thì tốt, không bình an trở về. . . . . ." Mục Thiên Dương nói: "Tôi sẽ kiện bác, từ ngày trước đến bây giờ, kiện bác xâm hại riêng tư Mục gia, phải bồi thường tất cả."
Mục Thiên Dương nói tiếp: "Tôi không sợ nuôi chuột cắn túi vải, chỉ cần con chuột này có lợi ích hơn nhiều tác hại. . Nhưng là, hiện tại bác đối với tôi mà nói, hiển nhiên chỉ có hại không có lợi."
Hắn nghĩ phải chọn lựa phương án hiệu quả hơn, hắn nghĩ đến bạn tốt của hắn -- Cát Liên Thành trong giới xã hội đen
Cát Liên Thành là bạn tốt cùng Mục Thiên Dương từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Hai người sau khi trưởng thành đều gây dựng sự nghiệp ở đây, chỉ là, một là kinh doanh trong giới bạch đạo, một là buôn bán trong giới hắc đạo.
Mười năm này hai người vì kiêng dè, ngoài mặt rất ít liên lạc, nhưng vẫn hỗ trợ nhau ở đằng sau.
Đối với Mục Thiên Dương. cái thế giới này, chỉ lấy pháp chế bạo nhân mới thắng một nửa, cần biết đúng thời cơ lấy bạo nhân chế bạo nhân, mới là thắng toàn diện.
lấy pháp chế bạo nhân –dùng pháp luật để kiềm chế người xấu, bạo nhân chế bạo nhân- dùng người xấu đề kiềm chế người xấu tùy thời cơ.
Cát Liên Thành vừa tiếp điện thoại của Mục Thiên Dương, lập tức tỏ rõ nguyện ý giúp chuyện này.
"Bắt cóc?" Cát Liên Thành hừ lạnh một tiếng, nói: "Lại có người dám ở trên địa bàn của tớ chơi loại trò chơi trẻ con này, thật đúng là có hứng thú! Còn nữa, cậu vậy mà lại thích một cô gái, ha ha ha! Lão Mục, tớ đây cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tớ vẫn lo lắng người cậu yêu sẽ là tớ !"
"Cậu sẽ giúp tớ chiêu đãi những người đó thật tốt chứ?" Mục Thiên Dương đối với lời nhạo báng của Cát Liên Thành từ chối cho ý kiến.
"Đương nhiên, tớ sẽ làm cho bọn họ cực kỳ thỏa mãn, cậu cùng đi."
Tại góc khác của thành phố --
Đã là ngày thứ ba, Doãn Thần Lam vẫn không thể nhắm mắt lại.
Cô rất muốn ăn cơm, đi ngủ. . . . . .
Từ khi bị dụ dỗ bằng trăm vạn, rồi lại dùng một khẩu súng uy hiếp, cô vẫn vô cùng kiên trì thì thào nói ra: "Tôi không cho các người tưởng tượng như vậy. . . . . . Quan trọng. . . . . ."
Trên thực tế, những người này cũng không nghĩ tới việc trực tiếp lợi dụng Doãn Thần Lam tới bức ép Mục Thiên Dương để thực hiện ý đồ của mình, bởi vì đối với bọn họ mà nói, bản lĩnh của Mục Thiên Dương đến tột cùng là thế nào, bọn họ còn đoán không ra.
Bọn hắn biết rất rõ, cùng Mục Thiên Dương trực tiếp đối đầu sẽ không có kết quả tốt.
Nếu Mục Thiên Dương đặc biệt thích ngầm, như vậy bọn họ cũng theo hắn chơi ngầm.
Bọn hắn muốn lợi dụng Doãn Thần Lam để tiến vào tập đoàn Đại Dương, dò tìm bí mật kinh doanh, nhằm đánh bại tập đoàn Đại Dương.
Dù sao có một nội gián, mới xem là mưu kế vừa ổn định lại dài lâu. Mà nội gián có thể gần Mục Thiên Dương như vậy, xem như cơ hội ngàn năm một thuở.
Bọn họ nhìn trúng Doãn Thần Lam, bởi cô, thứ nhất không gia thế, hai là không bối cảnh, tâm tình sạch sẽ như tờ giấy trắng, chỉ cần cho ít tiền thì có thể lay động .
Dù sao, trên đời mấy ai có thể kháng cự lực hấp dẫn của tiền?
Một tên áo đen tiếp tục thuyết phục: "Cô vẫn nói, cô không có hứng thú đối với người này, sao còn không đồng ý với chúng tôi? Chỉ cần mỗi tháng cô cho chúng tôi một chút tin tức là được rồi, việc này đối với cô mà nói, cũng không phải là chuyện gì khó khăn, không phải sao?"
Cô thật sự rất muốn ngủ, ngủ một giấc thật dài . . . . . Những người này tại sao lại phiền như vậy, cứ như ruồi bọ kêu ong ong bên tai?
"Tôi nói rồi tôi không muốn, cho tôi nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không cần!" Doãn Thần Lam càng ngày càng không còn hơi sức cùng bọn họ gào thét:"Tôi không có hứng thú với anh ta, cũng không trở thành. . . . . . Phải làm ra việc tổn thương đến anh ta hả?"
"Trăm vạn không phải là một số nhỏ, bằng một mình con gái như cô, coi như kiếm cả đời, chỉ sợ cũng làm không tới, đây là cơ hội tốt cho cô đổi đời."
"Tôi đối với việc làm giàu không có hứng thú!" Doãn Thần Lam nghiến răng
Giàu có, đương nhiên là rất tốt, nhưng là. . . . . . Nhưng, dầu gì Mục Thiên Dương đối với cô cũng không tồi, cô không được vì trở thành giàu có mà bán hắn.
Nếu đổi lại là Cô Giai Thành, có lẽ còn có đường thương lượng. Cô nghĩ.
"Đối với làm giàu không có hứng thú?" Người áo đen hừ lạnh một tiếng: "Mở mắt nói mò. Không có ai là không muốn giàu có cả” .
"Thả tôi đi, tôi đã nói một trăm lần rồi! " Doãn Thần Lam kêu lên: "Các anh là heo sao? Tại sao nghe không hiểu? Các anh đã liên tục hỏi tôi vấn đề giống nhau ba ngày rồi, tôi cũng đã trả lời các anh mấy trăm lần, hiện tại, để tôi đi, nếu không. . . . . ."
"Nếu không thì như thế nào?"Gã áo đen cười lạnh: "Sẽ không có người biết cô ở chỗ này, trừ phi cô đồng ý hợp tác, nếu không cô cũng không thể rời khỏi đây!"
Doãn Thần Lam dồn hết chút hơi sức cuối cùng, gượng đứng lên, quật cường chạy ra ngoài:"Để cho tôi đi!"
Tên áo đen chỉ động một đầu ngón tay, đã đẩy cô ngã lăn.
"Cô mau đáp ứng, chúng tôi lập tức chiêu đãi cô ăn ăn uống uống tại nhà hàng sao. Bây giờ cô hẳn là rất đói rồi, hơn nữa còn mệt mỏi chết đi chứ?"
Một tên áo đen khác không kìm được, nóng nảy, hắn nói với tên áo đen kia: "Con nhóc cứng đầu này rắn như bê tông cốt thép, nói không thông, không bằng. . . . . ."
Hai người trao đổi ánh mắt, sau đó cười lên đầy ám muội và khả ố .
Lúc này, giác quan thứ sáu nói cho cô biết có gì đó không ổn.
Doãn Thần Lam mở to con ngươi trừng mắt bọn họ, vô cùng kinh hoảng và mệt mỏi.
Nhìn bọn họ tiến gần lại mình, cô tỉnh lại, cảnh giác hét lên.
"Các anh. . . . . . Các anh muốn làm gì?"
Một gã trong đó tiến sát lại gần cô, mặt dần dần ở trước mắt cô phóng đại. Hắn cúi người xuống, nhìn chòng chọc vào mắt cô.
"Cô sợ chúng tôi làm gì nhất? Tiểu thư."
Nghe vậy, Doãn Thần Lam sắc mặt nhất thời trắng xanh, vùng vẫy lui về phía sau mấy bước.
Cô đã suốt hai ngày không được ăn cái gì, cũng không ngủ rồi. Bây giờ cô ngay cả một chút hơi sức chống cự cũng không có.
"Các anh. . . . . . Muốn làm gì?"
Cô sắp khóc.
"Đừng làm như vậy. . . . . . Xin các anh . . . . ."
"Sớm biết cô cố chấp như vậy, chúng tôi dùng biên pháp mạnh, cần gì lãng phí nhiều thời gian như vậy" Gã áo đen nói lời này xong bắt đầu động tay lôi kéo quần áo trên người cô, muốn cởi nút áo trước ngực cô ra.
Đôi tay Doãn Thần Lam liều mạng bắt được tay tên áo đen, nhưng không có hơi sức ngăn cản hắn tiếp tục lột áo cô, cô tuyệt vọng kêu lên đầy đau xót .
Gã áo đen không nhịn được một nút lại một nút áo cởi ra, dứt khoát cởi áo của cô ra
" Bây giờ cô có thỏa hiệp cũng không kịp. . . . . . Chậc chậc. . . . . ." Một người tên áo đen trong đó nhào lên người cô, giữ chặt tay của cô.
"Vô sỉ! Ngươi là con heo ghê tởm!"
Trời ạ, ai tới cứu cô?
"Cứu mạng! Mục Thiên Dương!" Lúc sợ hãi nhất, cô chợt gọi ra tên của hắn.
"Cô thật là thơm. . . . . ." Ngửi thấy mùi hương trên người cô, tên áo đen ngẩn người say mê hưởng thụ.
Chỗ bọn họ đang ở, là phòng họp dành riêng cho giám đốc của Tổng công ty Tam Hợp thực nghiệp. Chìa khóa do riêng Mạch Khả Đường giữ. Nó vô cùng bí mật, một năm chỉ có mấy hội nghị vô cùng cơ mật mở ở chỗ này. Còn bình thường, nó cũng là nơi Mạch Khả Đường cùng với tình nhân nhỏ vụng trộm.
Đang lúc Doãn Thần Lam tuyệt vọng tới cực điểm, một loạt tiếng bước chân dồn dập rung chuyển cả tầng lầu, làm hai tên áo đen tng trùng đang xông lên não cũng tỉnh táo lại.
Đột nhiên, phanh một tiếng, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì, cửa gỗ xa hoa của phòng họp mở toang ra, đổ ầm xuống.
Đang chuẩn bị hiếp Doãn Thần Lam, tên áo đen vừa ngẩng đầu lên, mắt phải lập tức nhận một quả đấm, hắn ngã lăn xuống sàn nhà, đang muốn mở mắt bò dậy, một cái chân đã đạp lên mặt của hắn.
Co người chịu đau, tên áo đen thống khổ kêu rên.
Tên áo đen kia cũng không có bất kỳ cơ hội chạy trốn hoặc chống cự, bởi vì hắn lập tức bị một khẩu súng chĩa vào đầu.
Dẫn đầu đi vào, khống chế cục diện, Cát Liên Thành nghịch ngợm đối với Mục Thiên Dương nói: "Chậc chậc. . . . . . một Case đơn giản như vậy, thật là thiếu tính khiêu chiến."
Sau đó nhìn thấy tình trạng của Doãn Thần Lam, hai gân xanh hằn trên thái dương.
"Ai dám mở mắt, ta sẽ đem con ngươi hắn móc ra cho chó ăn!" Mục Thiên Dương tức giận hạ lệnh.
Doãn Thần Lam đang khóc đến mù trời mù đất, cố gắng mở mắt ra để xem rõ ràng một đống người mới đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Vừa nghe thanh âm kia. . . . . . Là cô quá mong chờ rồi sao? Nếu không tại sao lại rất giống. . . . . . Rất giống Mục Thiên Dương?
Đột nhiên, một cái áo khoác trùm nửa thân trần trên người cô.
Mục Thiên Dương kích động ôm cô, mắng: "Em thật là ngu ngốc!"
Là cô nghe lầm sao? Tại sao nghe thanh âm của hắn, có chút cảm giác như đang khóc?
"Bọn họ uy hiếp tôi, muốn tôi bán đứng anh. . . . . !" Cô thều thào.
"Em thật ngốc! sao không đồng ý với bọn chúng trước, mà lại dày vò mình?" Hắn trách cứ đồng thời thấy thật áy náy."Không biết có bao nhiêu người làm gián điệp trong tập đoàn Đại Dương, ai động được đến tôi hả? Cô cũng giống vậy!"
"Tôi. . . . . . Tôi cũng sẽ không. . . . . ." Doãn Thần Lam nói nói, nước mắt uất ức chất chứa hai ngày rốt cục cũng tuôn như đê vỡ.
Cô nắm tay đánh lên trên ngực Mục Thiên Dương .
"Chuyện này liên quan đến tôi à? ! Nếu không phải tại anh, tôi còn ở trong công ty Á Tấn, làm một nhân viên bình thường, căn bản sẽ không có người nghĩ đến uy hiếp tôi như vậy! Anh cho rằng anh là ai? Anh cho rằng anh là ai? Ô ô. . . . . ."
Đôi tay Mục Thiên Dương đỡ lấy thân thể cô, không chống cự cũng không có một câu kháng nghị. Ánh mắt đầy buồn thương nhìn cô, ngoài tự trách, còn là đau lòng.
Hắn ôm cô thật chặt, đau lòng nói: "Để anh bảo vệ em đi, đừng trốn nữa."
Để anh bảo vệ em đi, đừng trốn nữa. . . . . . Lời này, nghe, thật đẹp?
Giờ phút này Doãn Thần Lam thật tỉnh táo, nhưng cũng ngây người.
Hắn là nghiêm túc sao?
Hắn. . . . . . xem ra là thế thật. . . . . .
Doãn Thần Lam thu hồi quả đấm của cô, cúi đầu, lúng ta lúng túng trả lời hắn:
"Thật ra thì tôi. . . . . . Tôi chỉ ra ngoài hóng mát một chút, phơi nắng mặt trời, tôi. . . . . . Không có chạy trốn."
"Ngu ngốc, tất cả con gái đều ở phòng phơi nắng, em phơi mặt trời gì chứ?" Mục Thiên Dương vừa nói vừa ôm cô, không cho phép cô xuống.
"Tôi tự mình có thể đi. . . . . . Ai ai ai. . . . . . Nhiều người như vậy, rất khó coi. . . . . ."
"Đây không phải là việc cô có thể quyết định!"
"Anh rất lỗ mãng. . . . . . cũng rất bá đạo!"
"Cám ơn, đây chính là điểm đặc biệt của tôi."
Lúc này, một đống người sau lưng mới sợ hãi hỏi Mục Thiên Dương: "Mục tiên sinh, xin hỏi chúng tôi có thể mở mắt ra sao?"
"Có thể!" Hắn lạnh lùng đáp lại.
"Lão Mục!" Cát Liên Thành nhìn Mục Thiên Dương một chút, thuận tiện hướng Doãn Thần Lam chào hỏi: "Hello, chị dâu."
Mặt của Doãn Thần Lam vốn đang trắng xanh, nghe được câu này, lập tức xoạt thành màu đỏ.
Cát Liên Thành cười cười, tiếp đó hỏi Mục Thiên Dương: "Hai người kia, cậu muốn xử lý như thế nào?"
Cát Liên Thành quay đầu lại mặt lạnh đối với thủ hạ nói: "Các ngươi cũng nghe được lời của Mục tiên sinh, nói ra ai ở phía sau bày trò, người nào nói thì có thể lưu lại mạng nhỏ."
Nghe được câu này, hai tên áo đen cơ hồ là đồng thời hô lên ba chữ "Mạch Khả Đường".
Mạch Khả Đường? Mục Thiên Dương nghe thấy cái tên, nhíu mày một cái, ánh mắt lạnh quét qua hai tên áo đen, xác nhận lần nữa: "Là Mạch Khả Đường của Tam Hợp thực nghiệp ?"
Không nghĩ tới cái Tam Hợp thực nghiệp nho nhỏ này, lại dám trêu vào Mục Thiên Dương ? !
Hai tên áo đen nghe, vội vàng gật đầu.
"Ta đã biết!" Mục Thiên Dương nói.
Nói xong, hắn lập tức gọi điện thoại cho Tô Tiêu Chân, nói với cô ấy: "Thông báo tất cả ngân hàng, chỉ cần người nào gần đây đầu tư tiền bạc cho Tam Hợp thực nghiệp, tất cả thu hồi, nếu không, sau này tập đoàn Đại Dương sẽ không cùng bọn họ làm ăn. Còn nữa, thu thập tất cả chuyện xấu của Mạch Khả Đường, cung cấp cho tạp chí lá cải, trong một tuần lễ tôi sẽ khiến giá cổ phiếu của Tam Hợp thực nghiệp rơi xuống đáy cốc."
Cúp máy, Mục Thiên Dương quay đầu hướng Cát Liên Thành nói: "Chỗ này giao cho cậu rồi." Nói xong, dẫn Doãn Thần Lam rời đi.