Không Cần Loạn Ăn Vạ

chương 231: phiên ngoại cuối: dịch huyền (hoàn toàn văn)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi hư ảnh Thần bị loại trừ, Phù Thế đại lục dần dần khôi phục về như cũ, Dịch Huyền ở Ma giới chỉ có hai việc, một là tu luyện, hai là chỉnh đốn Ma giới.

Sau khi Linh Lung cốt phi thăng thành Thần thì Ma Chủ Đồ Vưu cũng biến mất, ai cũng không biết bà đã đi đâu.

Dịch Huyền thân mang huyết mạch Ma Chủ, lúc sau lại đổi sang tu luyện tâm pháp của Ma tộc, cũng xem như là danh chính ngôn thuận, chẳng qua……hắn ở Ma giới chỉ có một thân một mình, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy có chút cô đơn.

Từ nhỏ hắn đã thập phần chán ghét loại cảm giác này, chỉ là cố tình giả vờ hưởng thụ sự an tĩnh mà thôi.

Thật ra, Dịch Huyền thích nhất là náo nhiệt.

Hiện tại đại sư tỷ không có ở đây, mấy người nhị sư huynh, tam sư tỷ, tứ sư huynh thì ở tu chân giới phấn đấu để Thiên Cơ Môn quật khởi, nghe nói gần đây còn đoạt sinh ý với Trảm Kim Tông, còn thường xuyên đi khiêu khích hai đệ tử dòng chính của bọn họ, mười lần đã thắng chín, còn một lần ngang tay.

Nhị sư phụ đã bị gọi trở về, sự vụ của Ngô Kiếm Phái không ít, cần phải có người chia sẻ, chủ trì.

Ngoại trừ Yêu giới không phải chịu ảnh hưởng quá lớn ra, Ma giới và tu chân giới đều bắt đầu tiến vào giai đoạn phục hưng.

Dịch Huyền thu thập tin tức của mọi người, miễn cưỡng xem như là chút an ủi trong sinh hoạt cô tịch ở Ma giới.

Trải qua hơn mười năm, rốt cuộc Dịch Huyền cũng thành công thống nhất Ma giới.

Ngày Ma Chủ lên ngôi hôm ấy, có thủ hạ tiến đến bẩm báo, nói có tu sĩ tìm đến.

Dịch Huyền lập tức dừng hết mọi việc trong tay, vội vàng chạy ra tiền điện, tới nơi thì phát hiện người đến là Mai Cừu Nhân và Nhan Hảo: “Là hai người?”

Ánh mắt của Nhan Hảo xẹt qua trường bào đen hoa văn kim mãng xà trên người Dịch Huyền, sau đó lại dời lên gương mặt diễm lệ, nhìn chăm chú Ma Lan đỏ rực như máu giữa trán hắn, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: “Dịch sư đệ, ngươi vẫn cứ đẹp như vậy.”

Mai Cừu Nhân ở bên cạnh cũng đồng ý hai tay hai chân, gật gật đầu: “Mười năm không gặp, dung mạo, khí độ của Dịch sư đệ đều cao hơn một bậc.”

Dịch Huyền: “……”

Cũng may Dịch Huyền biết tính tình của Hợp Hoan Tông nên cũng không để bụng lời của hai người, cố nhân có thể tới hắn rất vui mừng.

Thế nhưng khi Dịch Huyền mời hai người vào trong điện ngồi thì Nhan Hảo lại cự tuyệt: “Đợi một chút nữa, bọn họ còn chưa tới.”

Dịch Huyền quay đầu lại: “Bọn họ?”

“Hôm nay ngươi lên ngôi Ma Chủ, tu chân giới chúng ta đều đã biết!” Nhan Hảo nói, vừa dứt lời thì một đống người ùn ùn đuổi tới từ ở phía sau lưng bọn họ.

Dịch Huyền ngẩn người, mối quan hệ giữa giới và tu chân giới phức tạp, cho nên lần này khi lên ngôi hắn cũng không báo tin cho bằng hữu tu chân giới, sợ gây ra tranh chấp không cần thiết.

“Sư, đệ!”

Giọng nói vừa chậm rì rì vừa cố ý hô lớn của Minh Lưu Sa trong nháy mắt truyền đến.

Dịch Huyền quay người lại nhìn thì thấy ba vị sư huynh, sư tỷ Thiên Cơ Môn, Lữ Cửu, còn có mấy người Ngô Kiếm Phái và Ngũ Hành Tông toàn bộ đã chạy tới.

Hắn không khỏi có chút hoảng hốt, cảm giác như về lại đoạn thời gian tông môn đại bỉ trước kia, chỉ là thiếu hai người.

“Đáng tiếc Diệp tố và Du công tử không có ở đây.” Từ Trình Ngọc nhìn quanh một vòng nói.

Tây Ngọc cười nói: “Đại sư tỷ khẳng định đang ở bên trên theo dõi chúng ta, hôm nay chính là ngày lành mà sư đệ chúng ta thống nhất Ma giới.”

“Đợi lát nữa ta phải dùng tố hồi ngọc bản ghi lại, về sau lên trên cho đại sư tỷ xem.” Hạ Nhĩ huơ huơ tố hồi ngọc bản trong tay nói.

Bất luận thế nào, bọn họ đều đã đến, trong mắt Dịch Huyền không khỏi hiện lên ý cười, huyết lan diễm sắc giữa mày vì thế trông có vẻ cũng rực rỡ hơn.

Ma Chủ lên ngôi đối với Ma tộc mà nói là một sự kiện trọng đại, ý nghĩ các ma tộc khác phải hoàn toàn thần phục Dịch Huyền.

Sau khi nghi thức kết thúc, cuồng hoan sẽ diễn ra ước chừng mười ngày mười đêm.

Dịch Huyền dẫn các sư huynh sư tỷ và các bằng hữu tông môn khác dạo một vòng quanh Ma giới.

“Không ngờ Ma giới cũng có không ít phong cảnh đẹp.” Liên Liên kinh ngạc nói, nàng vẫn luôn cho rằng khắp nơi trong Ma giới đều là một mảnh tối đen, huyết tinh tận trời.

“Có vài nơi không bị phá hư, vẫn được bảo tồn rất tốt.” Dịch Huyền dẫn bọn họ đi vào sâu bên trong một tòa ma sơn, bên trong có một ôn tuyền núi lửa cực lớn, rất ít ma vật sẽ đến đây.

Mười năm qua Dịch Huyền thích nhất là tới nơi này.

Vài người trong đoàn ngồi ở bên bờ ôn tuyền, lại có vài người khác nhảy xuống ngâm suối.

“Năm kia đã tìm thấy thi thể của Dương Đàm.” Tây Ngọc ngồi ở bên người Dịch Huyền bỗng nhiên nói.

“Dương……trưởng lão.” Dịch Huyền quay đầu hỏi, “Ở đâu?”

“Ở ngay gần Vô Âm Tông.” Tây Ngọc chống một tay dưới cằm, tay còn lại thỉnh thoảnh nghịch nghịch nước ôn tuyền, “Sau khi tra được Vô Âm Tông có dây mơ rễ má với Côn Luân, Vô Âm Tông suy yếu đi không ít, cơ bản đã sắp phế tông.”

Vô Âm Tông vốn dĩ không phải là một đại tông có lịch sử lâu đời gì, tông chủ lại làm ra loại sự tình này, sau khi tu chân giới khôi phục, Vô Âm Tông cơ hồ đã lung lay sắp đổ, chỉ còn lại cái xác rỗng và một ít đệ tử.

Năm kia khi Tân Hâm dẫn các đệ tử còn lại sửa chữa Vô Âm Tông thì ở khu vực phụ cận phát hiện mấy chục cỗ thi thế, một trong số đó chính là Dương Đàm.

Dịch Huyền hỏi: “Thi thể đó xử lí thế nào?”

“Sư phụ sau khi biết được trước kia Dương Đàm muốn xuống tay với đại sư tỷ thì cực kỳ chán ghét Dương trưởng lão, ngày đó người trực tiếp chạy tới, dùng linh hỏa đốt thi thể ông ta thành tro.” Tây Ngọc có chút thổn thức nói, “Nếu không phải trước kia đại sư tỷ cả ngày vùi mình trong Tàng Thư Các thì nói không chừng Thần Ấn đã bám vào người tỷ ấy rồi.”

Với bản lĩnh của đại sư tỷ, nếu thật sự bị Thần Ấn khống chế thì phỏng chừng tam giới này liền tiêu đời.

Đương nhiên cũng có một khả năng khác là Thần Ấn sẽ không có tác dụng gì với tỷ ấy.

Có một số việc cũng là sau này thông qua các tông không ngừng tra xét tổng hợp lại mới hiểu được trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi các hư ảnh Thần bị phong ấn, bọn họ không cách nào có thể tập hơn được chân thân nên lợi dụng Thần Ấn để ra mệnh lệnh. Đầu tiên là lợi dụng người Côn Luân thiết lập trận pháp ở khắp nơi, sau đó lại chặn lại linh mạch của Thiên Cơ Môn cung cấp lực lượng cho bọn họ.

Còn Huyền Âm chi thể của Ninh Thiển Dao và Du Phục Thời thì bọn họ vốn chỉ là muốn tạo ra một huyền Âm chi thể mới chuyên phục vụ cho bọn họ, nào ngờ thân phận của Du Phục Thời lại có dị, thế mà lại là Thượng Thần.

Thêm nữa các hư ảnh Thần đó cũng không biết giọt Ngạch Linh Huyết đó còn có thể mở ra giới của Du Phục Thời, có thể lấy ra một ít pháp bảo và các loại vật phẩm trân quý.

“Đều, đã, qua.” Minh Lưu Sa bơi tới từ phía đối diện, vốc nước hất lên mặt Dịch Huyền và Tây Ngọc, “Xuống, đây, ngâm, suối, nước, nóng, đi.”

Nhưng mà lần hất nước này của hắn còn vạ lây Liên Liên ở gần đó.

Trình Hoài An ở trong nước thấy vậy liền báo thù cho Liên Liên, hắn ném một lá phù về phía Minh Lưu Sa, nhưng mà uy lực của phù có chút lớn, mặt nước bị nổ ầm ầm vang dội, dội nước tất cả những người khác không sót một ai.

Từ Trình Ngọc phản ứng nhanh nhất, dẫn đầu triệu hoán ra kiếm của bản thân, một chiêu bổ sóng nước bị nổ tung ra làm hai.

Mọi người dính chưởng liên hoàn.

Cũng không biết ai bắt đầu trước, đám người đột nhiên đánh nhau, suối nước nóng liên tục bị các chiêu thức, pháp khí, phù chú làm cho nổ tung, tiếng nước ầm vang liên miên không dứt.

Dịch Huyền – thế hệ Ma Chủ mới ra lò: “……”

Mấy người này sợ là không phải tới đây để chúc mừng mà là đến để lấy mạng hắn.

Sau khi thống nhất Ma giới, Dịch Huyền bắt đầu chuyên tâm tu luyện, những người khác cũng trở về tông môn của từng người nỗ lực tăng cảnh giới, bọn họ hứa với nhau, phải đi lên tìm Diệp Tố.

Quá trình này không phải không vất vả, nhưng tất cả đã nhất trí với mục tiêu, không ai cảm thấy khổ.

Thứ duy nhất cảm thấy khổ hẳn là phi thăng lôi phải vội vàng chạy tới chạy lui khắp nơi, hết đánh người lại đến đánh yêu, đánh ma.

Ngày Dịch Huyền phi thăng, trong lòng hắn có chút thấp thỏm, không phải lo lắng chuyện phi thăng mà là đã lâu lắm rồi hắn không gặp đại sư tỷ.

Sau khi lên đến Phi Tiên Đài, người đầu tiên hắn nhìn thấy lại không phải là đại sư tỷ mà là Du Phục Thời.

Đối phương yên tĩnh đứng dưới Phi Tiên Đài, khí tức đã có sự thay đổi, thần lực bàng bạc quanh quẩn người hắn, dễ dàng có thể thấy được sự khác biệt với các thượng thần chung quanh.

Thật ra bộ dáng này của hắn cũng không tính là xa lạ, lúc trước ở trong Hỗn Độn Kính, khi không có đại sư tỷ bên cạnh, Du Phục Thời đã ẩn ẩn có khí thế như hiện tại.

Chờ sau khi Du Phục Thời dẫn Dịch Huyền lên Thượng Trọng Thiên gặp Diệp Tố vừa mới tỉnh lại, hắn càng xác định một việc.

——Du Phục Thời lúc nào cũng thích giả vờ vô tội kiều khí trước mặt đại sư tỷ.

Hừ, không biết xấu hổ.

Dịch Huyền khinh bỉ trong lòng nhưng cũng không vạch trần.

Dù sao……với bản lĩnh của đại sư tỷ, rõ ràng là một người thích giả vờ, một người lại nguyện ý tin.

Sau đó người Phù Thế đại lục cũng lục tục tề tựu đầy đủ trên thượng giới, bọn họ sẽ tham gia trận chiến trở về.

Đó là lần đầu tiên mấy người Dịch Huyền chứng kiến tận mắt lực lượng chân chính của Du Phục Thời, hắn gần như không thở nổi, càng không cần nói tới những tán Thần nằm trong phạm vi công kích của Du Phục Thời.

Và không có gì nghi ngờ, cuối cùng bọn họ chiến thắng trận chiến trở về ấy.

Tất cả các thượng thần tham chiến đều vui vẻ hò reo, khi quay lại nơi tập hợp Dịch Huyền lại nhìn thấy Du Phục Thời “suy yếu vô lực” dựa vào trên người đại sư tỷ, nói tay mình đau.

Dịch Huyền ê răng lặng lẽ lui về sau vài bước: “……”

Ngự Thần nào đó lực lượng có thể dời núi lấp biển, gặp Thần sát Thần, vậy mà vừa tới trước mặt đại sư tỷ liền trở nên kiều khí.

Du Phục Thời ở phía trước đã bắt đầu than vãn đầu ngón tay mình đỏ ra sao, cần phải được thổi như thế nào.

Dịch Huyền tuyệt đối không phải là hâm mộ, hắn chỉ cảm thấy Du Phục Thời thật không biết xấu hổ.

Đầu ngón tay đỏ cũng đáng để lấy ra nói? Đổi lại là hắn thì ngón tay có bị chặt đứt cũng sẽ không chớp mắt!

Thế nhưng Diệp Tố ở bên cạnh lại thật sự nắm lấy đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng thổi thổi.

“Xem mà học đi.” Mai Cừu Nhân không biết từ khi nào đã tới bên người Dịch Huyền, vờ ra vẻ biết tuốt nói nhỏ: “Hiện giờ gu nam tu này là nổi tiếng nhất đấy.”

Dịch Huyền: “……”

Nổi tiếng hay không thì liên quan gì đến hắn chứ!

Chỉ là sau khi trận chiến trở về kết thúc, Tam Trọng Thiên không còn sự kiện lớn nào khác, Thượng Trọng Thiên cũng rất an tĩnh.

Vì thế mỗi ngày Dịch Huyền đều có thể nhìn thấy Du Phục Thời ăn không ngồi rồi, lắc lư khắp nơi, không riêng như thế, hắn còn thường xuyên hóa thành tiểu hắc xà giả mạo Vụ Sát Hoa, quấn trên cổ tay Diệp Tố.

Có một lần sư phụ ghé qua, tìm mấy người Diệp Tố tán gẫu, thời gian có chút dài nên Du Phục Thời buồn chán, nhịn không được vươn cái đuôi quấn lấy ngón tay Diệp Tố chơi.

Sư phụ nhìn thấy thì bị dọa nhảy dựng tại chỗ, còn tưởng rằng đại sư tỷ luyện chế Vụ Sát Hoa ra được linh thể.

Đại sư tỷ nói không phải, sau đó chụp con rắn nhỏ vào lòng bàn tay, tìm cớ rời đi, khi một lần nữa quay lại thì đi đến cùng với Du Phục Thời quần áo chỉnh tề.

Nhưng mà……

Tầm mắt của Dịch Huyền dừng ở hai bàn tay đang lặng lẽ nắm lấy nhau của hai người, rồi lại nhìn đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên ý cười của đại sư tỷ.

Hắn cảm thấy như vậy……tựa hồ cũng không tệ.

—— bọn họ vui vẻ là được.

Truyện Chữ Hay