Không Cần Loạn Ăn Vạ

chương 229: phiên ngoại 3: suy nghĩ không an phận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gần đây Du Phục Thời thập phần nỗ lực, nghiêm túc lên lớp, mục tiêu mới của hắn chính là vượt qua chưởng môn Thiên Cơ Môn.

Đáng tiếc, tuy rằng hắn có thể vận dụng linh hỏa, cũng có thể luyện hóa tài liệu nhưng đối với luyện khí hắn thật sự dốt đặc cán mai.

Những tài liệu rắc rối đó dù hắn có nhớ kỹ cũng không biết dùng, cái gì phối với cái gì nghe thôi hắn đã buồn ngủ díp mắt.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn, Du Phục Thời từ đệ tử nhập môn đệ nhất thành công trở thành đệ nhất……từ dưới đếm lên, chỗ ngồi cũng từ hàng đầu chuyển xuống hàng cuối lớp.

Linh hỏa, luyện hóa tài liệu hắn đều làm được rất tốt, chỉ là luyện không ra pháp khí.

Sau khi các trưởng lão nghe báo lại thì đều nhất trí yêu cầu Diệp Tố tăng cường dạy dỗ, kiên quyết không thể lãng phí một hạt giống tốt như vậy.

Vì thế Diệp Tố chỉ đành phải bắt đầu mở lớp bổ túc cho tiểu yêu.

“Thẳng eo lên.” Tầm mắt Diệp Tố dừng trên người tân sư đệ lười nhác, cảm thấy trước tiên phải nhắc nhở đối phương những tư thái làm người cơ bản.

Tiểu yêu này thoạt nhìn tuổi không lớn.

Nghe nói yêu lớn lên chậm, trăm tuổi mới bằng tu sĩ một tuổi, cũng không biết tiểu yêu này bao nhiêu tuổi rồi.

Du Phục Thời nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đang đứng bên cạnh, chậm rì rì ngồi dậy, hắn phải cố gắng nhẫn nhịn, đợi sau khi thống nhất tu chân giới, nhất định hắn sẽ bắt nàng mỗi ngày phải nằm dài ra bàn!

Tàng Lục nói có nhiều tu sĩ thích ra vẻ đạo mạo, bắt nàng không tuân thủ lễ nghi, như vậy nhất định sẽ là một đả kích to lớn với nàng.

Diệp Tố tất nhiên không biết Du Phục Thời đang nghĩ cái gì, nàng chỉ chỉ vào trang sách đang mở trên bàn: “Phải nhớ kỹ công thức phối mấy tài liệu này, đây là tổ hợp dễ luyện chế ra pháp khí nhất, không xuất hiện sai lầm gì lớn thì nhất định sẽ có thể thành công.”

“Cho đệ thời gian một chén trà nhỏ để ghi nhớ, sau đó sẽ bắt đầu luyện tập luyện chế pháp khí này.”

Diệp Tố cảm thấy thời gian mình đưa ra đã đủ dư dả, công thức phối tài liệu này chỉ có mấy dòng, người có ngốc đi nữa đều có thể nhớ đươc.

Nhưng mà, nàng vẫn là đánh giá thấp “bản lĩnh” của tiểu sư đệ rồi.

Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, nhớ thì đúng là đã nhớ kỹ, nhưng khi luyện chế pháp khí lại xuất hiện các loại vấn đề, thậm chí suýt chút nữa đã nổ bay bản thân.

Diệp Tố phản ứng cực nhanh kéo Du Phục Thời ra phía sau mình, khởi động kết giới chặn lại đống tài liệu nổ tung, mặt không cảm xúc nhìn bàn ghế chung quanh đã lồi lõm tan tác hết cả.

Một kiện pháp khí dễ luyện nhất, an toàn nhất, chỉ có một phần vạn khả năng có thể phát nổ……lại bị hắn luyện nổ thật sự.

Diệp Tố thậm chí nghĩ rằng có cố ý luyện cho nổ cũng không thể nào luyện ra được.

……Đây chắc là, cũng có thể coi như một loại thiên phú của hắn đi.

“Vì sao chúng nó lại phát nổ?” Du Phục Thời ló đầu ra từ sau lưng Diệp Tố, nhìn quanh hỏi.

Diệp Tố kéo người ra nói: “Chúng ta thử luyện pháp khí khác.”

“Ta không muốn luyện.” Du Phục Thời cự tuyệt, “Tay tê rồi.”

Hắn vừa nói vừa chìa ra đôi tay xinh đẹp của mình, ý bảo Diệp Tố nhìn xem: “Còn bị thương.”

Diệp Tố rũ mắt nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn gân xanh ẩn hiện, trên đó có mấy vệt dấu tay màu đỏ: “……”

Hắn không hề bị thương do vụ nổ, mà chỉ là bởi vì vừa rồi nàng đột nhiên dùng sức nắm tay hắn kéo qua nên mới để lại vệt hằn đỏ.

Diệp Tố lớn như vầy rồi còn chưa bao giờ gặp qua người nào mỏng manh đến mức này.

Huống chi vị đối diện này còn là một Yêu tộc.

Không phải Yêu đều là da dày thịt béo sao?

Đại sư tỷ hoang mang.

“Tiếp tục luyện.” Diệp Tố mặt không cảm xúc nói, “Không phải ngươi luôn muốn vượt qua chưởng môn ư?”

Tân sư đệ quả nhiên do dự: “Luyện tốt là có thể vượt qua hắn sao?”

“……Có thể.”

Nhưng mà Diệp Tố đã xem nhẹ lực sát thương của Du Phục Thời, trải qua nhiều lần nghiệm chứng, rốt cuộc hoàn toàn chứng minh được một việc, vị tân sư đệ này luyện cái chi là nổ cái đó.

Cứ tiếp tục luyện như vậy, đừng nói là học đường, sợ là ngay cả Thiên Cơ Môn cũng sẽ bị nổ thành bình địa.

Diệp Tố quyết định nhanh chóng kết thúc lần dạy bù học bù này.

Nàng nhíu mày nhìn tân sư đệ ở đối diện: “Ngươi là Yêu tộc gì?”

Đụng đâu nổ đó, chẳng lẽ là đá lửa thành tinh?

Có không ít Yêu tộc rất kiêng kị hiện ra bản thể, sợ bị người khác tìm được nhược điểm, nhưng Du Phục Thời không nằm trong số này, hắn lập tức muốn hiện ra cái đuôi của mình, cho người bên cạnh này xem.

Đuôi của hắn chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua thôi cũng có thể sinh ra lực phá hoại cực lớn, phá núi dời non cũng không phải là nói chơi.

Nhưng mà, yêu khí của hắn vừa mới lộ ra thì đã lập tức đã bị Diệp Tố đè bả vai: “Chỉ là hỏi vậy thôi, không phải bắt ngươi hiện nguyên hình.”

Tiểu yêu này thật lỗ m ãng, còn chưa thấy uy lực của hộ môn đại trận nên không biết sợ là gì.

Yêu khí trong cơ thể lại bị nàng ép xuống, Du Phục Thời có chút bất mãn nhìn sang, người này lúc nào cũng có thể áp chế yêu khí của mình.

“Về phòng đi.” Diệp Tố thu tay về, một lần nữa dặn dò, “Ở trong tông môn đừng phóng thích yêu khí lung tung.”

Cũng không biết Du Phục Thời có nhớ kỹ hay không, chỉ thấy hắn ừ hử đồng ý cho có lệ.

Nhưng mà rất nhanh sau đó Diệp Tố liền biết hắn căn bản không hề để lời nói của nàng ở trong lòng.

Sau khi các tân đệ tử nhập môn nửa năm, Thiên Cơ Môn tổ chức một buổi tiệc chào mừng, tất cả các đệ tử và các trưởng lão trong tông môn đều sẽ tham gia.

Tân đệ tử cũng có thể nhân cơ hội này mà diện kiến chưởng môn Thiên Cơ Môn một lần.

Du Phục Thời là tân đệ tử, tất nhiên cũng phải tham gia, hắn ngồi ở chỗ của các đệ tử mới, trong lòng ngo ngoe rục rịch.

Mấy ngày nay hắn đã sớm chán ngán không thôi, cái gì cũng học không vào, một lòng chỉ muốn tìm chưởng môn Thiên Cơ Môn quyết một phen cao thấp, nhưng nghe nói dạo gần đây chưởng môn bay nhảy khắp nơi, căn bản không có ở trong tông môn nên hắn đành phải từ bỏ.

Hôm nay, rốt cuộc hắn cũng có thể gặp được chưởng môn Thiên Cơ Môn!

Du Phục Thời ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên vị trí chủ tọa trên cao, nhíu mày nghĩ nghĩ, chưởng môn nhìn qua có vẻ cũng không lợi hại như vậy.

Trong khoảng thời gian qua hắn sắp nhịn hết nổi rồi, cả ngày học những thứ nhức đầu nhức óc đó hắn sắp hôn mê đến nơi, vừa nhìn thấy chưởng môn thì kiên nhẫn gì đó liền cạn sạch.

Trước mặt còn bày linh tửu, uống vào sẽ có ích cho tu vi, Du Phục Thời ngửa đầu uống cạn một ly, cảm thấy có chút sáp, nhưng dư vị lại có chút ngọt nên hắn không tự chủ được mà uống nhiều mấy chén.

Dần dần hắn uống đến có chút mơ hồ, hai chân vốn dĩ ngồi quỳ của Du Phục Thời trong nháy mắt đã biến thành cái đuôi, lý trí bay biến hết mất, muốn biến thành nguyên hình khiêu chiến với chưởng môn trên cao kia.

“Ta có thể ngồi ở đây không?”

Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai Du Phục Thời, cùng lúc đó một kiện áo khoác được tùy ý ném tới, vừa lúc che lại cái đuôi của Du Phục Thời, hắn ngẩn người theo bản năng quay đầu lại nhìn, mặt mày vẫn còn hiện vẻ tức giận do bị quấy rầy, lại phát hiện đối phương đang nói chuyện với người bên cạnh hắn.

“Vâng, có thể.” Đệ tử mới ngồi bên cạnh lập tức dịch sang một bên chừa ra một khoảng trống, “Đại sư tỷ, tỷ ngồi đi.”

Diệp Tố tùy ý ngồi xuống, một tay giơ chén rượu, tay còn lại ấn trên áo khoác, trên mặt còn mang theo ý cười, nàng nâng chén kính chưởng môn và các vị trưởng lão từ xa, sau đó thấp giọng nói: “Thì ra là một tiểu xà yêu.”

Vừa rồi nàng vốn còn đang ở phía trên uống rượu cùng các trưởng lão, nhưng trong nháy mắt nhận thấy luồng yêu khí kia thì liền lập tức đến đây.

Nàng nghĩ hẳn là do tiểu yêu lần đầu nhìn thấy nhiều đại năng như vậy, lòng sinh sợ hãi, trong lúc nhất thời không khống chế tốt bản thân nên ngay cả cái đuôi cũng lộ ra.

“……Chớ có sờ ta!” Du Phục Thời có chút xù vảy.

Khí thế muốn nhấc lên một hồi phong ba của hắn sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, hiện tại toàn bộ tâm trí đều đặt trên tay đối phương.

Nàng thế mà lại còn thò tay vào sờ cái đuôi của hắn!

Quả nhiên tu sĩ chính là một đám người hay ra vẻ đạo mạo!

Du Phục Thời tức đến mặt đều đỏ, hắn không khỏi nhớ tới lời nói của Tàng Lục trước khi hắn tới tu chân giới.

【Ở tu chân giới có không ít tu sĩ yêu thích dáng vẻ bề ngoài của chúng ta sau khi hóa thành hình người, giống Yêu Chủ ngài đây, lời nói trêu hoa ghẹo nguyệt nhất định sẽ nghe không ít, ngài phải cẩn thận, đừng để bị tu sĩ quấy rối. 】

【Quy từng đi qua một nơi treo đầy đèn lồ ng đỏ, thấy nam nữ ở đó thích uống rượu rồi chiếm tiện nghi của nhau, mượn cớ mà sờ sờ tay, sờ sờ đùi, chậc chậc. 】

Du Phục Thời còn không biết rằng nơi Tàng Lục đi chính là một thanh lâu, hắn nhìn bốn phía, quả nhiên thấy treo không ít đèn lồ ng màu đỏ, trong lòng càng thêm chắc chắn Diệp Tố chiếm tiện nghi của hắn.

“Thu cái đuôi lại đi.” Diệp Tố thay hắn che đi yêu khí, còn tặng qua một đạo linh lực thuần hậu.

Hai mắt Du Phục Thời trợn to, chỉ cảm thấy đối phương sờ xong cái đuôi của mình thì lại tựa hồ có chút ghét bỏ, càng tức giận hơn: “Ngươi cảm thấy cái đuôi của ta sờ không tốt ư?”

Diệp Tố: “?”

Thấy nàng không nói lời nào, Du Phục Thời càng thêm cảm thấy bản thân mình không nghĩ sai, người này sờ xong cái đuôi của hắn còn ghét bỏ sờ không thoải mái, muốn hắn thu đuôi lại.

Ánh mắt Diệp Tố dừng trên gương mặt ửng hồng của Du Phục Thời: “Sư đệ, ngươi say rồi.”

“Không có say.”

Kỳ thật ý thức của Du Phục Thời đã có chút mơ hồ, hắn nắm tay Diệp Tố ấn trên đuôi của mình, đuôi của hắn rõ ràng rất đẹp, vảy đen sáng bóng mát lạnh, ngay cả Tàng Lục cũng nói vảy của hắn là đá quý tốt nhất.

Tu sĩ này thật là không có mắt nhìn.

Diệp Tố cảm nhận sự mượt mà lại lành lạnh như băng ngọc trong lòng bàn tay: “……”

Đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu yêu cầu người sờ, cũng không phải là họ mèo mà.

Trong lòng đại sư tỷ thở dài một hơi, lại một lần nữa truyền một đạo linh lực vào trong cơ thể tân tiểu sư đệ, trực tiếp bức cái đuôi của hắn biến về thành đôi chân, sau đó lôi kéo hắn rời đi.

Cũng may trong yến hội nhiều người, hai người rời đi cũng không tạo ra khoảng trống bắt mắt, sự chú ý của phần lớn các đệ tử đều đặt trên người chưởng môn cùng các trưởng lão.

Diệp Tố kéo Du Phục Thời thần chí đã mơ hồ rời khỏi yến hội, đối phương đi đường không vững, còn mang theo thói quen lười nhác thường ngày.

Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao hắn luôn biếng nhác, lúc nào cũng trông như không có xương.

“Đuôi của ta có phải rất xinh đẹp hay không?” Du Phục Thời không chịu đi tiếp, hắn dừng lại nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Tố hỏi rõ từng câu từng chữ.

“……Ừ.” Diệp Tố đáp lời có lệ, tiểu xà yêu này còn rất thích cái đẹp.

Nàng không biết rằng từ đây về sau, trong lòng tiểu xà yêu đã mặc định lời này là thật, lâu lâu sẽ lại hiện ra cái đuôi lắc lư trước mặt nàng.

Diệp Tố thập phần đau đầu, tuy rằng thái độ của Thiên Cơ Môn đối với yêu cũng không tệ, không giống một số tông môn khác thích bắt yêu giết yêu, nhưng hộ môn đại trận sừng sững ở đó, một khi yêu khí lộ ra mà bị chú ý thì sẽ bị treo cổ ngay lập tức.

Sư đệ này nhìn tâm tính rất trẻ con, phỏng chừng mới hóa hình chưa bao lâu, trên người cũng không có huyết khí.

Chỉ là tiểu xà yêu này rất nhát gan, mỗi khi nhìn thấy chưởng môn liền sẽ không thể khống chế được yêu khí, thò đuôi ra ngoài.

Rắc rối là thiên phú của hắn cực cao nhưng mãi luyện khôngra được pháp khí gì nên gần đây luôn bị chưởng môn gọi đi hỏi chuyện.

Diệp Tố chỉ đành phải thường xuyên tìm cớ đi qua với hắn để thay hắn che yêu khí.

Nhiều lần như thế nên không khỏi bị chưởng môn chú ý.

Một ngày nọ chưởng môn gọi riêng Diệp Tố tới, sau khi đánh giá nàng từ trên xuống dưới thì nói: “Sau con cứ chạy tới chỗ ta thế, là lo lắng ta sẽ đuổi hắn đi sao?”

Dù sao Du Phục Thời cũng là đệ tử đầu tiên mà đại đệ tử dạy dỗ, nghe nói mỗi ngày đều phải bổ túc cho hắn, cảm tình hẳn là cũng không giống với những người khác.

Chưởng môn rất thông cảm.

Diệp Tố: “……thực lực của hắn có chút thấp.” Sợ sẽ bại lộ nguyên hình.

Nhìn thấy nét lo lắng trên mặt đại đệ tử, chưởng môn lắc đầu: “Với thiên phú của hắn thì tuy không luyện ra được pháp khí nhưng lưu lại Thiên Cơ Môn cũng không phải không thể, chỉ tốn một phần cơm mà thôi.”

“……”

Diệp Tố vừa định nói thật với chưởng môn đối phương là một tiểu yêu thì chưởng môn đột nhiên có việc, xoay người rời đi.

Chờ khi chưởng môn lại có thời gian rảnh thì ông lại không gọi Diệp Tố nữa mà lại tìm Du Phục Thời, tỏ vẻ cho dù hắn không luyện chế ra được pháp khí cũng không sao.

“Diệp Tố đối với ngươi không tệ.” Chưởng môn nói, “Lần đầu tiên nó nghiêm túc dạy dỗ một ai đó đến như vậy.”

Đại đệ tử trước giờ làm chuyện gì cũng bâng quơ nhẹ nhàng.

Du Phục Thời miễn cưỡng khắc chế ý muốn đánh một trận với chưởng môn, vì tám chín phần thế nào tí nữa Diệp Tố cũng sẽ tới đây.

Hắn bĩu môi nói ra một từ mà dạo gần đây học được khi nghe bát quái trong học đường: “Nàng có ý nghĩ không an phận với ta.” Thích sờ s0ạng đuôi của hắn.

Chưởng môn: “???”

Chưởng môn Thiên Cơ Môn nhìn Diệp Tố đang chạy tới ở phía sau Du Phục Thời, bỗng nhiên cảm thấy hình tượng đại đệ tử trong lòng mình rơi vỡ đầy đất.

Truyện Chữ Hay