Không Cần Loạn Ăn Vạ

chương 13: lập khế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Tố hai tay cầm lấy phù, lặng yên không một tiếng động hướng lên đài cao nhất, vòng ra sau lưng mấy tên kiếm tu, tuy bọn chúng đang bận đối phó Vô Âm Tông nhưng muốn đồng thời làm chúng cùng trúng chiêu cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thế nên Diệp Tố lựa chọn ngự kiếm tiến lên, dùng tay rải phù, cái gì có thể không nhiều nhưng phù thì nàng không thiếu.

Quả nhiên, mặc dù có Vô Âm Tông hấp dẫn phần lớn lực chú ý của đám kiếm tu nhưng sau khi nàng ném phù ra lập tức liền có người phản ứng lại, quay đầu chém một nhát Mê Ngủ Phù liền rách làm đôi.

Bất quá phù được rải đầy trời, mấy tên kiếm tu đó còn phải đối phó với công kích từ Vô Âm Tông, không có cách nào chém được hết phù trong không trung. Chỉ cần có một lá phù dính lên người chúng thì liền có hiệu quả ngay tức khắc.

Diệp Tố thu kiếm, chậm rãi tiến tới mấy tên kiếm tu còn chưa ngã xuống, nàng vẫn như cũ dán Kim Cương Phù lên người, tới gần bọn chúng, ném phù.

Rải phù bằng cơm thế này có chút mệt, không bằng lần sau làm một pháp khí có thể phun phù sẽ đỡ tốn sức hơn nhiều, đại sư tỷ vừa ném phù vừa suy tư nghĩ.

“…… Diệp Tố?” Tân Hâm khiếp sợ nhìn người đối diện.

Hắn vẫn luôn nghĩ mấy người Thiên Cơ Môn ngay cả linh thạch đi Truyền Tống Trận còn không có mà muốn xuống núi rèn luyện thì chỉ có nước đi ăn xin, vậy mà làm sao bọn họ lại có thể vào được bí cảnh, thậm chí còn có thể lấy ra nhiều phù như thế.

“Tân huynh, đã lâu không gặp.” Diệp Tố đứng trước tên kiếm tu đã hôn mê, tầm mắt dừng ở cột trụ trên đài, trên đỉnh trụ có một khối hình vuông có đáy lõm vào một chút, có vẻ trước đó có vật gì đó đã được khảm vào nhưng đã bị người cầm đi.

“Ngươi làm sao có thể……” Tân Hâm biểu tình phức tạp, nhiều phù như vậy nhất định đã tốn không ít linh thạch để mua vậy mà Diệp Tố lại nguyện ý cứu bọn họ.

“Phù rất đắt.” Diệp Tố nghiêm túc nói, “Tốn nhiều phù như vậy để cứu Vô Âm Tông đệ tử các ngươi, Tân huynh, chi trả một chút chứ hả?”

Cảm xúc phức tạp của Tân Hâm trong nháy mắt liền tan biến thành mây khói, trong đầu chỉ còn bốn chữ to đùng: quả nhiên là vậy!

“Bí cảnh là địa phương nguy hiểm cỡ nào, vì cứu các ngươi mà ta đã dùng hết số phù chú bảo mệnh trên người.” Diệp Tố chỉ chỉ vào hoàng bào tu sĩ đang ở phía dưới cố gắng chào bán lá phù cuối cùng, “Tân huynh xem đi, người khác bán tới 200 trung phẩm linh thạch một tờ, ta chỉ lấy huynh 100 trung phẩm linh thạch một tờ thế nào?”

Thấy Tân Hâm trầm mặc không nói, Diệp Tố liền đổi lời: “Bất quá, chúng ta tốt xấu cũng là tông môn hàng xóm, giảm giá tình nghĩa cho huynh, một tờ chỉ lấy 99 trung phẩm linh thạch. Vừa rồi ta dùng hơn 30 lá phù, tính huynh tròn 30 thôi, tổng cộng là 2970 trung phẩm linh thạch.”

Tân Hâm nhìn nàng vẫn luôn đứng cạnh tên kiếm tu bị dính phù ngủ gục một bên, hắn rất khó để không hoài nghi chỉ cần hắn nói không đưa, giây tiếp theo Diệp Tố nhất định sẽ xé lá phù xuống ngay tắp lự.

“…… Trên người ta không có sẵn nhiều trung phẩm linh thạch như vậy.” Tân Hâm gian nan nói.

“Có bao nhiêu trước đưa bây nhiêu, còn lại về sau trở lại tông môn trả cũng được.” Diệp Tố chân thành nói, “Ta vẫn luôn khá là tin tưởng Vô Âm Tông.”

Một lát sau, Tân Hâm ném một túi linh thạch cho nàng: “Bên trong có một ngàn trung phẩm linh thạch.”

Diệp Tố mở ra nhìn thoáng một cái qua rồi không chút do dự cất vào túi trữ vật.

“Đại sư tỷ.” Ninh Thiển Dao tiến lên, cắn môi khó xử nói, “Đây là toàn bộ số linh thạch mà Vô Âm Tông đệ tử đem theo khi xuống núi rèn luyện, giờ tỷ cầm đi bọn họ liền không còn một chút linh thạch nào.”

“Đệ tử Vô Âm Tông không có linh thạch thì có liên quan gì đến đại sư tỷ?” Minh Lưu Sa vừa đỡ Dịch Huyền vừa không âm không dương nói, “Vậy tiểu sư muội đưa một ngàn hạ phẩm linh thạch cho bọn hắn không phải là được rồi sao.”

Lữ Cửu đứng cách đó không xa không rõ trạng huống như thế nào nên hỏi Tây Ngọc: “Người mặc bạch ý kia chính là tiểu sư muội của tông môn các ngươi đúng không? Sao lại chỉa khuỷu tay ra ngoài vậy?”

Tây Ngọc nhún vai nói: “Tiểu sư muội trước giờ cứ vậy thôi.”

Thanh âm của nàng không quá lớn nhưng cũng đủ để Dịch Huyền đứng phía trước nghe được rõ ràng.

Ở đằng trước, Ninh Thiển Dao vẫn đang không ngừng ra sức khuyên nhủ: “Đại sư tỷ, Vô Âm Tông từ trước đến nay vẫn luôn đối với Thiển Dao rất tốt……”

Diệp Tố liếc mắt nhìn tiểu sư muội một cái, lấy túi linh thạch từ túi trữ vật ra: “Thì ra số linh thạch này là toàn bộ gia sản khi xuống núi của các ngươi, Tân huynh, một ngàn trung phẩm linh thạch này trả lại cho huynh.”

Trên mặt Tân Hâm không có nửa điểm cao hứng, ngược lại hỏi: “Ngươi muốn thù lao bao nhiêu?” “Đều là hữu tông, nói gì mà trả thù lao bằng linh thạch, quá tục khí.” Diệp Tố chậm rãi nói, “Trong thời gian 5 năm tới, việc Thiên Cơ Môn đệ tử đến Vô Âm Tông tu luyện không được có người đứng giữa phá đám.”

Tân Hâm nhíu mày, quả nhiên Diệp Tố đã sớm tính toán hết cả, hắn hít sâu một hơi nói: “Một năm, mỗi tháng mười ngày.”

“Ba năm, mỗi tháng mười lăm ngày.” Diệp Tố để mũi chân ngay chỗ lá phù trên người tên kiếm tu đang bất tỉnh, giương mắt nhìn Tân Hâm.

Tân Hâm: “……” Đây rõ ràng là tr@n trụi uy hiếp.

Cuối cùng hắn chỉ có thể nói: “Được.”

Diệp Tố thả chân xuống: “Lập khế đi, lấy cảnh giới của tất cả Vô Âm Tông đệ tử ở đây ra thề.”

Ở Phù Thế đại lục, một khi tu sĩ đã lập khế, nếu ngày sau vi phạm khế ước thì nhất định sẽ bị tổn thương cảnh giới.

Nếu Vô Âm Tông dung túng để đệ tử quấy rối, không tuân thủ hiệp nghị giữa hai tông thì nàng muốn Vô Âm Tông đệ tử phải trả giá đại giới.

Còn về việc phải làm gì sau khi hết ba năm, bọn họ hẳn là sẽ lại có thể tìm ra một con đường kéo lông dê khác mà thôi.

Sau khi lập khế xong thì trong lòng các đệ tử Vô Âm Tông không khỏi sinh ra bất mãn với Ninh Thiển Dao, chuyện này vốn chỉ cần chi ra linh thạch để giải quyết vậy mà bây giờ phải bồi vào cả cảnh giới của bản thân, vừa rồi nàng ta không lên tiếng thì mọi chuyện đã kết thúc gọn gàng rồi.

……

Trong huy3t động các bên loạn đánh nhau đến trời đất tối sầm nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện bốn phía không hề có thứ gì tốt, mười cái rương thì tám cái đã rỗng.

“Tân huynh, các ngươi đã lấy hết đồ vật bên trong rồi à?” Diệp Tố thuận miệng hỏi, xem bộ dáng bọn họ ở trên đài cao nhất, nhóm bọn họ hẳn là nhóm tiến vào đây đầu tiên.

Tân Hâm đen mặt, vừa rồi mấy tên kiếm tu cũng cho là như vậy nên mới vây công bọn họ.

“Đại sư tỷ, khi chúng ta tiến vào thì nơi đây đã trống không rồi.” Ninh Thiển Dao nhẹ giọng nói, “Bọn họ không chịu nghe chúng ta giải thích mà một hai muốn lục soát túi Càn Khôn của chúng ta.”

Ninh Thiển Dao nhìn như đang giải thích nhưng kỳ thật lại bẻ cong lời nói vừa rồi của Diệp Tố, đem Diệp Tố đánh đồng cùng với đám kiếm tu kia.

Diệp Tố tất nhiên là nghe ra được nhưng cũng chẳng thèm để ý, đệ tử Vô Âm Tông chán ghét nàng cũng không phải mới ngày một ngày hai, thêm chút chuyện này cũng chẳng khác gì.

“Lữ đạo hữu, lối ra cảnh trung cảnh thường sẽ xuất hiện ở đâu?” Diệp Tố quay đầu lại hỏi Lữ Cửu.

“Ta cũng là lần đầu tiên tiến vào cảnh trung cảnh.” Lữ Cửu thấp giọng nói, “Còn tưởng mình phải chết ở trong này rồi.”

Cảnh trung cảnh đều do đại năng tạo ra, bên trong cực kỳ nguy hiểm, không phải là địa phương mà tu sĩ Trúc Cơ có thể bén mảng đến. Vậy mà nơi này lại cái gì cũng không có, không có thiên tài địa bảo cũng chẳng có cao giai yêu thú.

Khi mọi người vẫn đang tự hỏi thì huy3t động bỗng nhiên bắt đầu phát sinh biến hóa, không ngừng sụp xuống, một mùi thơm lạ lùng lan đến.

Chờ đến khi Diệp Tố hoàn hồn lại, mọi người xung quanh đều đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh sương trắng, nàng kêu to tên sư đệ sư muội nhưng không hề có bất luận lời đáp lại nào.

Nàng đang ở trong ảo cảnh?

Diệp Tố không có biện pháp phá giải, chỉ có thể chậm rãi đi về phía trước.

Nàng không nhớ rõ bản thân đã đi bao lâu, bao xa, nhưng sương mù bên người đã dần dần tan, dần dần lộ ra một mảnh đại địa trống trải hoang vắng, chân nàng đạp lên bùn đất màu đỏ đen, cúi đầu nhìn kĩ mới phát hiện màu đỏ thực ra lại là máu, nàng lại ngẩng đầu nhìn lên rừng đá cao chót vót ở phía đằng xa.

Diệp Tố khống chế không được chính mình tiếp tục đi về phía trước, nàng loáng thoáng nhìn thấy trong rừng đá có một bóng người mặc huyền bào, dáng người thon gầy, có chút giống tiểu sư đệ, nàng nhớ tới hoàn cảnh xung quanh nên không khỏi hô một tiếng: “Dịch Huyền?”

Nàng vừa mới hô một tiếng đối phương bỗng nhiên liền xoay người lại, đáng tiếng Diệp Tố vẫn chưa nhìn thấy rõ người nọ trông như thế nào bởi vì giây tiếp theo nàng đã bị đánh hôn mê.

Trong rừng đá, khi người mặc huyền bào xoay người lại, không khí lạnh lẽo bỗng chốc liền bị phá vỡ, ánh sáng như có như không chiếu vào gương mặt như được Thiên Đạo chiếu cố kia, hàng mi dài của hắn hơi chớp, chân trần bước trên mặt đất nhưng lại không hề dính lên một chút xíu bùn đất nào.

Rốt cuộc khi đi tới trước mặt Diệp Tố đang ngã trên mặt đất, hắn khom lưng duỗi ngón tay chọc chọc vào mặt nàng, có chút ghét bỏ nói: “Phàm nhân, gọi loạn gì đó?”

Tác giả có lời muốn nói:

Con rắn nhỏ: Xú phàm nhân! Nhận sai ta thành ai đó?

Truyện Chữ Hay