Không Cần Cậu Báo Ơn

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Tôi tên là Lâm Hồ, giới tính nam. Hôm qua lúc đang ở trong phòng ngủ chơi điện thoại di động, đột nhiên nghe cửa thủy tinh ở ban công phát ra tiếng động.

Suy nghĩ một chút liền cầm theo dao phay ra ngoài.

Kết quả trông thấy một con lồ ly màu trắng đang liều mạng gõ cửa thủy tinh.

Đúng vậy, chính là hồ ly. Còn không phải đang cào cửa, mà là dùng móng vuốt gõ từng cái từng cái.

Hồ ly trông thấy tôi đến, càng gõ càng vui. Có xu thế từ gõ biến thành đập.

Cho nên hiện tại tôi hẳn là phải gọi điện thoại cho cục nào đây? Cục lâm nghiệp hay là vườn bách thú?

.

Vẫn là cho nó vào trong trước đi, cửa thủy tinh cũng tốn không ít tiền.

Vừa mở cửa ra hồ ly liền nhảy vào, lao thẳng đến chỗ tôi.

Hồ ly, hẳn là không ăn thịt người đúng không?

.

Sau khi nó vào đây, liền đảo quanh chân tôi, vòng vo.

Có khả năng đây là một con Samoyed màu trắng.

Sau đó còn có chuyện ngạc nhiên hơn xảy ra, hồ ly nói tiếng người!

Nó nói: Rốt cuộc đã tìm được anh!

Sau đó nó kích động nói rất nhiều lời, đại ý đời trước tôi đã cứu nó, cho nên nó muốn tới báo ân.

Nó còn nói mình tên là Hồ Ninh.

.

Tôi: Không cần cảm ơn. Hiện tại tôi sống rất tốt, không muốn cái gì cả.

Hồ Ninh: Không được! Em nhất định phải báo ân! Nếu không em sẽ không đi.

Tôi: Vậy cậu biến cho tôi năm triệu đi ra hiệu

Hồ Ninh: Em không làm chuyện phạm pháp.

Vậy tôi cần cậu làm gì??

Sau đó nó tức giận nói nó có thể làm nũng đùa tôi vui vẻ, rất hữu dụng.

Thôi, cậu vui vẻ là được rồi.

Thế là tôi trở về phòng tiếp tục chơi vương giả vinh diệu.

.

Chơi xong một trận, tôi thấy một cái đầu trắng lúc ẩn lúc hiện ở cửa.

Tôi: Có chuyện gì vậy?

Hồ Ninh đau lòng nói: Em đói không có gì ăn nên mới tới tìm anh.

Vì vậy, tôi mở hộp thịt hộp sắp hết hạn, đổ vào chén đặt xuống đất, nó lập tức chạy đến ăn, cái đuôi ở sau lưng lắc tới lắc lui.

Thấy nó ăn vui vẻ như vậy, tôi không khỏi muốn hỏi nó tôn nghiêm làm hồ ly đâu mất rồi.

.

Nó lim cái chén sạch sẽ, tôi thấy có thể không cần rửa nữa.

Anh lại cứu em một lần nữa! Phần ân tình này không thể không báo, Hồ Ninh em không phải là con hồ ly vong ân phụ nghĩa như vậy! Nó nói lời lẽ chính nghĩa, đáng tiếc một chút thịt dính trên râu làm cho bài phát biểu này không có sức thuyết phục gì.

Tôi:... Thực sự không cần. Làm phiền cậu đi mau.

Vì thế nó biến thành một mỹ thiếu niên, môi hồng răng trắng, ngay cả thẳng nam như tôi cũng thiếu chút nữa muốn động tâm.

Tôi: Sắc dụ vô dụng.

Đôi mắt tròn trịa của nó lập tức tụ nước mắt: Anh thật sự chán ghét em như vậy sao...

Lúc trước tôi rất kỳ quái vì sao trong bộ Na Tra truyền kỳ, Trụ Vương dễ dàng bị Ðát Kỷ mê hoặc như vậy, hiện tại cuối cùng đã biết.

Kỹ năng thiên phú của hồ ly tinh chính là bạn biết rõ tên hồ ly này có ý đồ khác, nhưng vẫn sẽ bị nó mê hoặc. Hồ ly đực cũng giống vậy.

Quên đi, cậu ở lại đây đi, đừng để lông lá rơi khắp nhà là được.

Thế là Hồ Ninh reo hò một tiếng lại biến trở về hồ ly, nhảy lên ghế sa lon của tôi lăn lộn, trong không khí lập tức bay lên rất nhiều lông màu trắng.

Tôi đã đổi ý rồi.

.

Cứ như vậy Hồ Ninh đóng trại ở trong nhà tôi, cảm giác không khác gì nuôi chó lắm.

Ngoại trừ việc nó có thể nói tiếng người và có thể tự giác biến trở lại hình dạng con người để sử dụng nhà vệ sinh.

Mỗi ngày về đến nhà, Hồ Ninh sẽ thực hiện lời hứa của nó.

Cuốn thành hình tròn lăn tới lăn lui bên chân tôi, hoặc là lật người để lộ cái bụng cầu vuốt v e.

Tôi: Cậu học cái này từ chỗ nào?

Hồ Ninh đắc ý nói nó thừa dịp lúc tôi không có ở nhà lên trang web xem mấy video mèo chó làm nũng có lượt xem cao nhất.

Cậu đừng nói nữa, xem ra cậu thật sự rất vui vẻ.

Phần này vui vẻ này vẫn luôn tiếp tục cho đến khi tôi đi vào phòng khách xem xét.

Cmn, khắp nơi trong nhà tôi đều có lông trắng??

Tôi: Hi vọng cậu giải thích một chút.

Hồ Ninh: Đây cũng là chuyện không có cách nào khác... Mùa hè đến rồi, em muốn thay lông.

Không có việc gì, tôi vào phòng ngủ cầm máy cạo râu ra, tôi giúp cậu thay.

Một lát sau, một con hồ ly rõ ràng đã gầy đi một vòng ở góc tường run rẩy.

Tôi: Cuối cùng thở dài một hơi.

.

Hồ Ninh gần đây luôn láo nháo muốn tôi dẫn nó đi ra ngoài chơi.

Bị nó phiền không chịu được, đành phải dẫn nó đi ra ngoài. Chẳng qua phải biến trở về hình người trước, tôi cũng không muốn bị hàng xóm nhìn thấy tôi nuôi hồ ly.

Người này hầu như cái gì cũng không biết, sau khi ra khỏi cửa liền nhìn đông ngó tây, như thể cái gì cũng chưa từng thấy qua.

Rốt cục ánh mắt của cậu ta gắt gao chăm chú vào một thứ.

À không đúng, kia là người. Là bông hoa của tiểu khu chúng tôi ---- Tinh Tinh.

Cô dáng vẻ xinh đẹp đi tới, trong tay cầm theo một túi gà quay.

Hồ Ninh nhìn chằm chằm gà quay cô cầm, nước bọt đều muốn chảy ra hết.

Tinh Tinh đi tới, lên tiếng chào hỏi với tôi. Có lẽ là bị mỹ mạo cùng với ánh mắt nóng bỏng của Hồ Ninh làm cho choáng váng, cô cố ý hỏi tôi: Người này là ai vậy?

Tôi vội giải thích đây là em họ của tôi.

Tinh Tinh nghi ngờ nói: Tôi thấy dáng dấp không giống cậu lắm.

Cho nên nói là bà con xa. Tôi nói bổ sung, đầu óc có chút vấn đề.

À. Tinh Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, rời đi.

.

Hồ Ninh đưa mắt nhìn cô đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa. Sau đó lại tội nghiệp nhìn tôi.

Biết rồi, mua cho cậu là được. Cả ngày cho nó ăn trưa là thịt đóng hộp, lương tâm của tôi cũng có chút áy náy.

Thế là mua nửa con gà quay và nửa con gà cắt trắng.

.

Kết quả trong vài phút, nó đã gặm con gà chỉ còn lại xương. Thật giống như tôi đã ngược đãi nó vậy.

Hồ Ninh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, yêu cầu về sau mỗi ngày đều ăn thịt gà.

Tôi tức giận cười: Mua thịt gà phải có tiền. Nhìn xem, vừa nói vừa móc từ trong ví tiền ra một tờ tệ, cậu có tiền không??

Hồ Ninh tức giận xoay người sang chỗ khác, chĩa mông và cái đuôi về phía tôi.

Phải chăng là đến tuổi phản nghịch khi dậy thì rồi?

.

Hồ Ninh tức giận một ngày không để ý tới tôi, chỉ lo ngồi trên ghế sô pha xem tivi.

Tôi xem tiết mục trên tivi, là một chương trình hòa giải vàng yêu thích của phụ nữ trung niên và người cao tuổi.

Chủ đề của ngày hôm nay là: Xảy ra mâu thuẫn với bố mẹ bởi vì tiền tiêu vặt, phải làm sao bây giờ?

Ồ. Đây thật sự là một trợ giúp lớn đối với tình huống trước mắt đó nha.

Tôi cảm thấy có thể là tôi quá đáng, không thì thương lượng một chút, ăn ba lần một tuần cũng được.

.

Không chờ tôi nghĩ kỹ làm sao để mở miệng, thì đột nhiên ngân hàng trực tuyến phát ra thông báo nói rằng tài khoản đã nhận được tệ.

Cảm thấy rất kỳ quái, sau đó Hồ Ninh đột nhiên chạy vào nói: Tiền này là em kiếm, em muốn ăn thịt gà.

Tôi kinh ngạc đến ngây người, vội hỏi cậu làm cái gì để kiếm tiền. Đừng để bị người ta bắt cóc rồi mang đi bán nha.

Sau đó Hồ Ninh rất đắc ý cho tôi xem phòng live stream của cậu ta —— chú chó đẹp trai nhất thế giới.

Có rất nhiều người vung hoa, khen thưởng.

Hồ Ninh ngao một tiếng biến trở về dáng vẻ hồ ly, cúi chào mọi người trước ống kính.

Tôn nghiêm đâu?

.

Hồ Ninh cảm thấy mình rất có năng lực kiếm tiền, hiện tại mỗi ngày ít nhất cũng kiếm được tệ, có thể đàm phán với tôi.

Trong lòng tôi dâng lên một trận chua xót, con lớn không phải do cha.

Thế là cầm bút tính toán một khoản với nó. Tiền điện nước, chi phí sử dụng máy tính, tiền thuê nhà, .

Nó lập tức cảm thấy sợ hãi. Mầm tự lập của Hồ Ninh còn chưa nảy đã chết non.

.

Nhìn nó ủ rũ nằm trên ghế sa lon, không có tâm trạng live stream, tôi cảm thấy rất hổ thẹn.

Đi qua ôn tồn nói: Ăn thịt gà ba lần một tuần, thế nào?

Bốn lần.

Ba lần, không chịu thì khỏi bàn nữa.

Được rồi. Hồ Ninh bộ dạng chịu ấm ức lớn.

.

Vậy tối nay có ăn hay không? Nó mong đợi nhìn tôi.

Anh xem, nó duỗi ngón tay ra đếm với tôi, hôm nay là thứ sáu, nếu không ăn thì tuần này sẽ không ăn đủ ba lần.

Ha ha, tên nhóc này còn rất thông minh. Nhưng tôi cũng không nói với nó một lần được ăn bao nhiêu đâu.

Ban đêm, Hồ Ninh đối mặt với hai cái đùi gà, mặt hồ ly vo lại thành một nắm.

.

Thật ra tôi có công việc đàng hoàng, tôi là bác sỹ thú y.

Từ mèo đến chó đều đặc biệt thân cận với tôi, không biết tại sao. Hôm nay trong phòng khám có một con husky lớn, nó nhất định phải cọ cọ vào người tôi, chủ nuôi của nó kéo thế nào cũng không được. Bị lim một mặt đầy nước miếng.

Ban đêm về đến nhà, Hồ Ninh chạy ra như thường lệ, nhưng cách tôi vài bước thì dừng lại.

Trên người anh có mùi của con vật khác! Nó lên án rồi lùi lại vài bước, đừng chạm vào em cho đến khi mùi trên người anh được rửa sạch!

Lắm trò thật, không chạm thì không chạm. Rốt cuộc là ai mỗi ngày đều cầu xin tôi chải lông cho đây hả?

.

Thế là tôi cố ý không đi tắm rửa, ngồi ở trên ghế sa lon, mở máy chơi game.

Kết quả sắp đến thời gian chải lông bình thường, Hồ Ninh liền đi tới bên cạnh tôi, dáng vẻ rất nôn nóng. Nhưng vẫn nghiêm ngặt duy trì khoảng cách cm với tôi.

Lâu lâu nó giả vờ không quan tâm hỏi tôi: Khi nào thì anh đi tắm?

Tôi nói tôi chưa nghĩ tới, tôi muốn chơi tiếp, định mười một giờ trước khi đi ngủ sẽ tắm rửa sạch sẽ. Nó liền lộ ra dáng vẻ bị thương nghiêm trọng.

.

Mắt thấy nó kìm nén đến muốn nội thương. Tôi liền để điện thoại di động xuống, duỗi người một cái. Lớn tiếng nói: Chơi mệt rồi! Vẫn là đi tắm đi.

Hồ Ninh nghe tiếng lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, cái đuôi vui vẻ dựng đứng.

Em đi lấy đồ ngủ cho anh! Nó cực kỳ tích cực chạy vào phòng ngủ của tôi, còn thuận tiện ngậm cả lược ra để chải lông nữa.

.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Hồ Ninh vô cùng phong tao bày ra tư thế nằm nghiêng ở cửa, bên người đặt một cái lược.

Được rồi, giúp cậu chải là được chứ gì. Thế là tôi ngồi xổm xuống, kiên nhẫn vuốt lông nó theo một hướng.

.

Lúc đầu tôi sắp xếp cho Hồ Ninh ngủ ở phòng khách, nhưng mà nó lấy lý do là giường quá cứng, điều hoà không khí quá lạnh, cách âm không tốt, quá ồn ào nên nửa đêm chạy đến giường của tôi.

Dần dà tôi cũng quen thuộc khi tỉnh dậy bên cạnh có một đống lông xù đang ngủ. Lông xù ấm áp cũng rất thoải mái.

Nếu như lông không dính vào gối của tôi thì sẽ còn thoải mái hơn.

.

Tôi phát hiện nó thực sự rất thích xem loại tiết mục hòa giải đó.

Hôm nay là thiếu nữ không muốn cùng cha mẹ ruột về nhà, muốn báo ơn cha mẹ nuôi.

Hồ Ninh rơm rớm nước mắt, khi tôi trở về, trên bàn đã đầy khăn giấy.

Sau khi xem xong, nó đột nhiên dùng loại than thở đó hỏi tôi: Sao em chưa bao giờ thấy anh nói về cha mẹ của mình vậy?

Tôi thuận miệng đùa giỡn, sao, muốn gặp ông bà cậu rồi?

Hồ Ninh nghi hoặc nghiêng đầu một cái, hả?

.

Haizzz, thế mà nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của tôi.

Tất nhiên tôi không nhắc đến là vì chẳng có gì để nói.

Thời gian trước mười tám tuổi tôi đều ở cô nhi viện, đương nhiên không có nghĩa là sau mười tám tuổi sẽ được đưa về nhà.

Nhưng ngày trưởng thành đã có luật sư đến tìm tôi, nói rằng cha mẹ tôi để lại cho tôi hai ngôi nhà làm di sản.

Một cái là nằm ở trung tâm thành phố, chính là nơi tôi đang sống bây giờ. Một cái là ở vùng ngoại ô, rất xa, tôi không thường xuyên đến.

Lúc đầu tôi cũng nghi ngờ đây có phải là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống hay không, nhiều lần xác nhận, kết quả đúng thật là không có vấn đề.

Di sản này xém chút nữa làm lung lay ý niệm học tập vững chắc của tôi, đó là tôi sẽ ngừng học và chỉ ngồi miệng ăn núi lở.

May mà tôi là một cậu bé có ý chí kiên cường.

.

Thật ra cũng không đúng.

Tôi chỉ lo hai cái nhà không rõ lai lịch này bị tịch thu, đến lúc đó không có tay nghề thì biết sống sao đây.

Cuối cùng đó chỉ là thiếu cảm giác an toàn. So với các loại súp gà cho tâm hồn, nỗi sợ hãi và sợ hãi là động lực tốt nhất để làm việc chăm chỉ hơn.

Với lại, một cặp cha mẹ bỏ bê con cái mười tám năm đầu nhưng để lại cả gia tài thì không thể tin tưởng được.

.

Nhưng những thứ này đều không cần phải nói với Hồ Ninh, để tôi tiếp tục duy trì hình tượng vĩ đại của thiếu niên ánh mặt trời trong lòng nó đi.

Khi tôi đắm chìm trong tâm trạng bi thương của mình không thể thoát ra được, Hồ Ninh tiến lại gần, dùng đôi mắt to long lanh chớp cũng không chớp nhìn tôi.

Tôi khó có được nhu tình như nước, dịu dàng hỏi nó: Chuyện gì?

Chẳng lẽ là nó phát hiện tôi đang khổ sở nên định an ủi tôi?

Hồ Ninh: Em muốn mua PSP!

Cút!

.

Hồ Ninh nghe lời lăn vào phòng ngủ, lâu rồi vẫn chưa hề đi ra.

Sẽ không tức giận chứ? Tôi lặng lẽ đi vào xem xét.

Nó đang cầm bút chì viết nguệch ngoạc trên một cuốn sổ, tôi từ sau lưng lại gần nó cũng không cảm giác được.

Hôm nay Lâm Hồ lại hung dữ với tôi! Nếu anh ta mà còn tái phạm, tôi sẽ ăn hết cả rừng kem của anh ta luôn!

Học sinh tiểu học à? Không đúng, học sinh tiểu học cũng sẽ không viết sai nhiều lỗi chính tả như vậy.

.

Ngày thứ hai thừa dịp nó không chú ý, tôi vụng trộm mở cuốn sổ đó ra.

Tôi biết hành vi này rất không tốt, giống như là đang rình mò theo dõi nó vậy.

Trước kia, bạn cùng bàn của tôi luôn phàn nàn với tôi rằng mẹ của cậu ta đã xem trộm nhật ký của cậu ta, bây giờ tôi rốt cuộc cũng đã hiểu!

Xem trộm nhật ký của người khác, rất sảng khoái nha.

Ở trang đầu tiên của cuốn sổ, tiêu đề viết năm chữ to, số lần Lâm Hồ đối xử không tốt với tôi.

Phía dưới là năm dòng chính.

Ồ, đêm nay sẽ ăn thịt hồ ly.

Chịu đựng lửa giận, lật đến trang thứ hai.

Số lần Lâm Hồ đối xử tốt với tôi.

Phía dưới là hai mươi lăm dòng chính.

Còn có miêu tả.

. Thu lưu tôi.

. Cười với tôi.

. Cho tôi thịt ăn.

...

Được rồi, đêm nay sẽ không ăn thịt hồ ly, Haagen Dazs (kem) cũng có thể miễn cưỡng cho nó ăn một hộp.

.

Đưa Hồ Ninh ra ngoài mua quần áo. Vì cậu ta mặt mày đẹp đẽ nên chỉ với quần jeans và áo thun bình thường nhất cũng rất đẹp mắt, nhưng nhìn cậu ta mặc tới mặc lui đều là một bộ kia, tôi luôn cảm thấy mình ấm ức cậu ấy.

Đi bộ trong trung tâm mua sắm, chị em ở quầy đều nhìn Hồ Ninh bên cạnh tôi, tôi cảm thấy mình đặc biệt có mặt mũi. Vui vẻ giống như con mình có tiền đồ.

Mua cho cậu ta hai cái áo sơ mi, một cái quần Tây.

Có loại cảm giác kim ốc tàng kiều.

.

Kết quả đang đi dạo thì lướt qua một quý cô, trời nóng như vậy mà còn khoác một chiếc khăn quàng hồ ly quanh cổ??

Tôi định chỉ cho Hồ Ninh xem chế giễu một đợt.

Đột nhiên trong lòng chợt nhận ra, kịp phản ứng, tôi không còn tâm trạng để cười nữa, vội vàng nhìn biểu cảm của cậu ta thế nào.

Cô gái này mặc cái gì cũng không tốt, hết lần này tới lần khác lại mặc da hồ ly, cô mặc da gấu tôi cũng mặc kệ cô!

Kết quả biểu cảm Hồ Ninh đặc biệt bình tĩnh, không có phẫn nộ, cũng không có thỏ chết hồ bi thương.

Tôi cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò hỏi cậu ta có buồn không, trong bụng tôi đã chuẩn bị sẵn một đống lời an ủi, nếu không được thì tôi sẽ hứa cho cậu ta ăn thịt gà mỗi ngày.

Cậu ta lắc đầu, nói em không buồn.

Sau đó khó có được mà nghiêm chỉnh nói, em không thể cảm nhận được linh khí nào từ miếng da đó, điều đó nói rõ nó chỉ là một con thú bình thường mà thôi.

Tại sao phải buồn cho một con thú bình thường? Cá lớn nuốt cá bé chính là thiên lý thế gian.

Nhìn gương mặt bình tĩnh của cậu ta, tôi cũng không biết nói cái gì cho phải. Hồ Ninh như vậy làm cho tôi cảm thấy rất lạ lẫm, giống như rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được tính cách thật ẩn giấu dưới vẻ ngoài hoạt bát của cậu ta.

Dù đáng yêu thế nào, cậu ta cũng là một con yêu quái. Có lẽ lúc trở về tôi nên đọc bộ « liêu trai ».

Tôi ép mình không được nghĩ lung tung nữa, chuyển chủ đề: Cậu nhìn kìa, ở đó có quán trà sữa, đi, tôi mời cậu uống trà sữa.

Cậu ta liền biến trở về thiếu niên thiểu năng trong một giây: Được, được!

.

Mẹ nó thật sự khinh bỉ loại hồ ly này, hút trân châu cũng có thể sặc.

Nói thật, rốt cuộc là cậu ta sống sót như thế nào vậy?

.

Mua một con gà hoa. Hồ Ninh đối với điều này rất hài lòng.

Lúc đi ra khỏi thang máy, tôi thấy ai đó đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.

Trước khi tôi kịp nghĩ rõ ràng có nên gọi cảnh sát hay không, người đàn ông đã lao về phía tôi.

Động tác hắn nhanh đến mức tất cả những gì tôi có thể thấy là một ánh sáng lập lòe giữa tay hắn. Đó là ánh sáng của một vũ khí sắc bén. Tôi không thể không nhắm mắt lại.

Tôi có thể sẽ chết rồi, haizzz, vậy sau này ai sẽ cho Hồ Ninh ăn cơm đây?

.

Nỗi đau trong dự đoán không có đến. Mở mắt ra nhìn, Hồ Ninh vậy mà dùng cánh tay chặn lại.

Tôi thấy rõ vũ khí của kẻ tập kích, móng vuốt của hắn. Những chiếc gai sắc nhọn nhô ra từ mỗi móng tay của hắn.

Hai người bọn họ cứ giằng co như vậy, tình cảnh nhất thời rất giống với bộ phim yêu quái linh dị kém chất lượng.

Rất nhanh liền không còn giằng co nữa. Hồ Ninh trở tay nắm lấy cổ tay đối phương vung mạnh trên mặt đất một cái. Tôi nghe thấy tiếng xương gãy vụn.

Rắc, máu tươi văng ra khắp nơi, đánh hai phát như vậy, đối phương liền không còn hơi thở.

Trên mặt đất chỉ còn lại một bãi sốt thịt.

Tôi đột nhiên rất muốn nôn, nhưng vẫn nhịn xuống.

.

Hồ Ninh thủ thế, bên trong miệng niệm cực nhanh câu gì đó. Trên mặt đất liền sạch sẽ như mới.

Còn có loại thao tác này?

Lợi hại như vậy sao lại không giúp quét dọn vệ sinh một chút?

Hồ ly tâm cơ.

.

Hồ Ninh máu me đầy mặt đi tới, muốn kéo cánh tay của tôi.

Tôi không tự chủ được lui về sau hai bước.

Bàn tay đang duỗi ra của cậu ta khựng lại giữa không trung, rồi rụt về.

Tôi móc chìa khoá ra mở cửa, hai người im lặng không nói gì.

Vừa vào nhà, cậu ta liền đi thẳng vào phòng dành cho khách rồi khóa cửa lại.

Tôi không thể làm gì khác ngoài việc tự mình ăn hết phần gà hoa của mình. Quả nhiên, tôi không thích thịt gà.

——————

Khi Hồ Ninh ở hình dạng hồ ly sẽ gọi là nó, ở hình dạng người sẽ gọi là cậu ~

Còn xưng hô của Hồ Ninh với Lâm Hồ thì hơi lú, tui nghĩ mãi vẫn không biết nên để là anh - em hay ta - ngươi là hợp lý hơn nữa ʕ⁠ಠ⁠_⁠ಠ⁠ʔ

Truyện Chữ Hay