:
Đơn vị tổ chức buổi bắn pháo hoa là một nhà sản xuất pháo hoa lớn, quy mô của màn bắn pháo hoa tương đương với một buổi triển lãm giới thiệu pháo hoa mới, vì thế thu hút nhiều nhà sản xuất pháo hoa khác cùng tham gia, nghe nói hàng loạt loại pháo hoa sẽ được bắn cùng lúc.
Trình Dã xem thời gian, khi đồng hồ trên điện thoại di động của anh chỉ tám giờ, cách đó không xa vang lên tiếng nổ trầm trầm, vài vệt ánh sáng lao lên giữa trời đêm, đại tiệc pháo hoa bắt đầu.
Từng chùm pháo hoa tỏa ánh sáng ra cả vùng trời rồi chìm xuống trong đêm.
Pháo hoa với nhiều màu sắc khác nhau tô điểm làm cho khung cảnh rực rỡ như ban ngày.
Bầu trời tràn ngập những ánh đỏ rực lửa và hoa bạc lấp lánh.
Đám đông hô những tiếng hô cảm thán, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Tay Trình Dã không hề rời khỏi máy ảnh, thỉnh thoảng anh dừng lại để hướng dẫn cho Tùy Tâm Ý.
Thỉnh thoảng Tùy Duy Tâm sẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh pháo hoa, chốc chốc hắn lại nhìn sang bên cạnh, dường như trên thế giới chỉ còn lại mấy người họ mà thôi.
Nửa tiếng sau, màn bắn pháo hoa cũng kết thúc.
Không còn chút ánh sáng nào trên bầu trời đêm.
Chỉ còn lại mùi thuốc nổ thoang thoảng trong không khí, đó là dấu hiệu duy nhất còn lại của đợt pháo hoa vừa rồi.
Nó giống như cuộc đời ngắn ngủi nhưng huy hoàng mà ai ai cũng muốn được sống một lần.
Người dân đứng ven sông tản đi dần. Quay trở lại xe của Tùy Duy Tâm, Trình Dã vừa thắt dây an toàn xong thì nghe thấy giọng nói êm ái của Tùy Duy Tâm len lỏi vào tai mình: "Cậu vẫn chưa ăn tối phải không?"
Không biết Tùy Duy Tâm đã tiến lại gần anh từ lúc nào.
Trình Dã cũng không để ý gì nhiều, anh nghiêng người rồi nói: "Chưa ăn." Tùy Duy Tâm nói: "Đi ăn ở Ngọc Sơn Các đi."
Ngọc Sơn Các là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, lúc nào cũng kín chỗ và thường phải đặt chỗ trước vài ngày.
"Bây giờ đặt chỗ có kịp không?" Trình Dã có hơi lo lắng.
"Tôi có thẻ VIP, không cần đặt trước."
"Ồ." Trình Dã im lặng.
Ăn cơm vào đêm giao thừa thì chính là bữa cơm tất niên chào năm mới rồi.
Nhà hàng chật kín người, Tùy Duy Tâm đ ến đưa thẻ VIP cho lễ tân, người phục vụ lập tức dẫn họ lên phòng riêng cao cấp trên lầu.
Phòng riêng này đúng là rất cao cấp, Trình Dã mím môi nhìn cách bài trí sang trọng và đầy phong cách bên trong.
Tùy Duy Tâm cầm thực đơn nhưng không mở ra mà đưa cho Trình Dã, hắn ra hiệu cho anh gọi món trước.
Trình Dã đã từng đến Ngọc Sơn Các vài lần nên khá quen thuộc với việc gọi món, anh gọi một vài món ăn đặc trưng rồi đưa thực đơn lại cho Tùy Duy Tâm.
Tùy Duy Tâm lại gọi thêm vài món nữa.
"Được rồi được rồi, nếu gọi nhiều hơn nữa thì sẽ không ăn hết được đâu."
Thật ra đồ ăn họ gọi đã đủ rồi, chắc chắn sẽ không ăn hết được, Trình Dã lo lắng nếu lại gọi tiếp thì trên bàn cũng không đủ chỗ để nữa.
Tùy Duy Tâm đóng thực đơn lại nhưng vẫn không hài lòng lắm.
Mỗi món chính đều rất đa dạng phong phú, theo ý của Tùy Duy Tâm thì nói hắn muốn thử hết tất cả 8 món chính cũng không ngoa.
Tùy Tâm Ý lặng lẽ ăn cơm, cô bé không nói mình muốn ăn gì, cũng không để người khác gắp thức ăn cho mình. Dù cô bé ngồi ở giữa nhưng lại rất im lặng, không nói chuyện gì.
Dường như Tùy Duy Tâm đã quen với hành động của cô bé, hắn không nói gì mà chỉ cầm nước trái cây cách xa đến gần chỗ của cô bé hơn.
Trình Dã nhớ lại lúc còn nhỏ, mỗi lần ăn cơm, mẹ anh luôn cằn nhằn vì anh kén cá chọn canh, bà bày rất nhiều rau xanh lên bàn mặc cho anh có thích hay không, rồi tập cho anh ăn uống đầy đủ, không được kén ăn.
Khi còn nhỏ thì kén ăn đấy nhưng bây giờ anh ăn gì cũng được, miễn ngon là ổn.
Rất hiếm có đứa trẻ nào không kén ăn như Tùy Tâm Ý, nhưng Trình Dã cảm thấy như thế cũng không tốt, đã là con người thì phải có sở thích riêng của mình, sao có thể không có sở thích được chứ.
Trình Dã rất tận hưởng bữa ăn này, dù là ăn cùng ai đi nữa thì anh luôn có thể ăn no và không để bản thân thiệt thòi.
Anh hiếm khi ăn tối với những người anh không thích, tất nhiên rồi, đi ăn với những người có thể khiến bản thân vui vẻ là một điều hạnh phúc.
Tùy Duy Tâm biết anh không lái xe đến nên tinh tế đưa người về nhà.
Hắn mỉm cười nói: "Bây giờ tôi đưa cậu về nhà, cậu cứ chợp mắt chút đi."
Hắn còn dặn Trình Dã nhớ nghỉ ngơi thật tốt, phải uống thuốc đúng giờ.
Trình Dã vừa tắm xong, điện thoại đang sạc trên bàn rung lên thông báo có tin nhắn mới.
Ngoài công việc, Trình Dã rất ít trò chuyện với mọi người trên ứng dụng chat, lúc này có dùng ngón chân để nghĩ thì anh cũng đoán được người gửi là Tề Cảnh Nam.
"Tiểu Dã, sao rồi?"
"Vừa về đến nhà."
Việc trò chuyện chuyển từ gõ chữ sang tin nhắn thoại, Tề Cảnh Nam trêu chọc hỏi: "Cuộc sống về đêm à?"
Cậu ấy lại bắt đầu cà chớn rồi đấy.
Trình Dã cũng gửi tin nhắn thoại trả lời: "Cuộc sống về đêm ở đâu ra, đi xem pháo hoa rồi đi ăn cơm thôi."
"Tự đi à?"
"Với Tùy Duy Tâm." Trình Dã không có ý giấu diếm.
Một lúc sau, Tề Cảnh Nam thận trọng thăm dò: "Anh... gần đây hai người tiếp xúc có thường xuyên quá không vậy?"
"Vẫn ổn, vẫn liên lạc bình thường thôi."
Trình Dã cẩn thận suy nghĩ, phát hiện gần đây đúng là anh và Tùy Duy Tâm rất thường xuyên gặp mặt, nhất là số lần đi ăn cùng nhau.
"Trước đây anh chưa bao giờ như thế này."
Trình Dã thẳng thắn nói: "Anh ấy là ông chủ của anh. Hơn nữa anh cảm thấy anh ấy là một người bạn tốt."
"Anh thật sự không có hứng thú với anh ta à?"
"Thật sự không có hứng thú."
"Vậy có nghĩa là anh ta có hứng thú với anh, em cảm thấy hai người có gì đó."
Trình Dã không nhịn cười được: "Thôi đi, anh ấy là trai thẳng, radar gay của cậu mất kiểm soát rồi đấy, không ổn đâu, đừng đoán bừa nữa."