Không Buông Bỏ Được

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chung Đồng Văn thấy Nam Tân hôm nay cứ hơi là lạ. Mặc dù cậu che giấu cũng khá lắm, nhưng nhìn chung thì không thể thoát khỏi con mắt của bác sĩ chuyên môn được. Huống hồ hôm nay cậu còn không chỉ tới một mình, thực sự là bất thường. Chung Đồng Văn mở lời trò chuyện, “Đi cùng cậu đây là?”

“Người nhà họ Cảnh.” Nam Tân có vẻ mệt mỏi.

“Chăm sóc cậu?”

“Ừ.”

Chung Đồng Văn không tùy tiện hỏi gì thêm nữa, làm bộ như đây là chuyện hết sức bình thường. Hỏi han xã giao mở đầu xong, Nam Tân lại đột nhiên hỏi một câu bình thường chẳng thấy hỏi bao giờ.

Cậu hỏi, “Có phải tôi sẽ chết không?”

Hình như chính Nam Tân cũng chẳng nhận ra việc treo chữ ‘chết’ trên miệng là việc kiêng kỵ thế nào. Cậu cũng không nghĩ rằng có thể giấu được cô khuynh hướng tự sát của mình, dù rằng cậu quả thực chưa từng nói với cô về chuyện này.

Chung Đồng Văn chỉ nhìn cậu.

Thật ra thì trong một thoáng, trong lòng Chung Đồng Văn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nam Tân có kinh nghiệm trị liệu tương đối phong phú, nhưng lại lựa chọn khép kín bản thân. Chuyện đó khiến cô không cách nào giúp cậu được, vẫn luôn kiên nhẫn chờ tinh thần cậu thả lỏng, hạ bớt hàng rào trong lòng xuống.

Chờ cũng đã lâu rồi.

Dì Hoa ở bên cạnh nói chuyện phiếm với phụ tá của Chung Đồng Văn. Đó là một cô gái trẻ tuổi. Thấy quần áo, đầu tóc của dì Hoa bị mưa to làm cho ướt hết bèn giúp bà lấy khăn lau khô, tiện đó hàn huyên mấy câu. Hiển nhiên là chú ý tới Nam Tân rất nhiều. Bề ngoài của Nam Tân vốn đã đẹp trai, lại được Cảnh Giới nuôi như búp bê trong tủ kính, chẳng nhiễm chút khói lửa bụi trần nào nên càng thêm vẻ không thực. Ngày trước đi học cũng là xe đưa rước tận nơi, chỉ thiếu điều gắn thêm cái tag trên người ghi “Chỉ ngắm từ xa.” Chỉ là Cảnh Giới không nghĩ đến rằng người như thế này lại càng khiến cho người khác nhìn mà thèm thuồng hơn. Chỉ nhìn một chút thì thôi còn đỡ. Có lần còn đụng phải một thiên kim tiểu thư nào đó, mà tuổi trẻ thì nào biết trời cao đất rộng là gì, mọi người đều không hiểu rõ thành ra ầm ĩ một hồi lớn.

Trùng hợp là mẹ của tiểu thư kia cũng mang họ Cảnh.

Cảnh Giới biết chuyện rồi chỉ bật cười, lại như mọi khi ôm Nam Tân vào lòng dỗ dành, “Em sợ gì? Không cần sợ, anh thích em như vậy, sẽ không để em chịu khổ đâu.” Sau đó là một màn ứm ừm ngay trên ghế sofa.

Lần đó dì Hoa tránh cũng không tránh kịp, sau đó mỗi lần gặp hắn là sa sầm sắc mặt cả mấy ngày liền.

Qua mấy hôm, Cảnh Giới hiếm lắm mới có lần trở về nhà chính, mang theo cả Nam Tân. Gặp con gái của chị họ mới từ nước ngoài về, mỉm cười nghe cô nhóc gọi một tiếng ‘cậu’. Lúc giới thiệu Nam Tân, “Gọi thím thì không thích hợp lắm, cứ gọi là cậu đi, cho đỡ già.” Câu cuối cùng là để dỗ Nam Tân.

Cô nhóc mặt mũi trắng bệch.

Nhà họ Cảnh ai lại không biết sự hoang đường này của hắn. Vì một người đàn ông mà từ bỏ danh vọng, thoát li gia tộc, uổng công lão gia nuôi nấng bồi dưỡng từ nhỏ. Nhưng hắn bao bọc người rất kĩ, chưa có ai từng gặp qua hay biết được yêu tinh kia trông như thế nào, chứ đừng nói là con cháu từ Mỹ về.

Sau lần đó, nhà họ Cảnh cuối cùng mới biết nhân vật chính kia rốt cuộc là có hình dáng thần tiên thế nào.

Việc Cảnh Giới làm cũng như nhìn thấy đốm báo qua lỗ khóa liền biết ngay đó là con báo đốm vậy.

Dì Hoa là người hắn chọn để tới chăm sóc Nam Tân thì đương nhiên phải là trông một biết mười, vừa nhìn vẻ mặt mê mẩn của cô gái trẻ trước mặt là đã đoán ra. Một bên thì thấy đáng đời Cảnh Giới, người hắn buông ra chẳng thiếu gì người nhớ thương. Một bên lại thấy không nỡ để mặc cô gái trẻ đến lúc bị Cảnh Giới làm cho tan nát.

Cô gái trẻ hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng, “Hôm nay hình như nói chuyện lâu hơn mọi khi.”

Dì Hoa còn đang nhìn cô gái có chút tiếc nuối, “Vậy à?” Tốt biết bao nhiêu, tuổi tầm này vừa xứng đôi với Nam Tân.

Đang trò chuyện thì cửa phòng chẩn bệnh cá nhân mở ra, Nam Tân ra ngoài, Chung Đồng Văn theo phía sau, “Vừa hay, tôi có thể nói chuyện với người nhà không? Có vài chuyện muốn bàn.” Chung Đồng Văn nhìn về phía dì Hoa.

Dì Hoa gật đầu, “Vâng.” Đi về trước mấy bước mới dừng lại ngó Nam Tân. Cậu không nói gì, bà mới yên lòng chút, dặn dò, “Ở đây chờ dì một lát.” Nói rồi nửa đùa nửa thật bảo cô gái trẻ mình vừa nói chuyện cùng, “Trông cậu ấy giúp tôi nhé.”

Cô gái trẻ ngượng ngùng cười, trộm nhìn Nam Tân một cái nhưng cậu chẳng mảy may để ý.

Chung Đồng Văn thấy người này có địa vị cao hơn mình tưởng tượng nhiều, bèn cười cười mời vào phòng ngồi trước bàn làm việc, muốn nói chuyện một chút về Nam Tân xem bà có cái nhìn thế nào. Suy tính kĩ càng rồi mới lên tiếng hỏi, “Có thể kể tôi nghe một chút không, hai người họ bình thường sống chung với nhau thế nào?”

Dì Hoa đã ở bên cạnh hai người nhiều năm, nhưng lúc này nhớ tới lại chính là câu nói mà gần đây Nam Tân nói.

—Dì không biết tôi thích anh ấy nhiều thế nào đâu. Bởi vì rất thích nên những thứ tốt đẹp gì đó của anh ấy tôi đều không cần. Tôi chỉ muốn anh ấy cũng thích tôi, giống như tôi thích anh ấy, thích nhiều như vậy như vậy như vậy.

Bà vẫn thấy nghi hoặc, bởi vì nghĩ lại thì việc Cảnh Giới thích Nam Tân là chuyện không thể nghi ngờ. Nếu đã đến mức ấy rồi mà vẫn không đủ, thì rốt cuộc ‘thích’ mà Nam Tân muốn là thế nào?

Chung Đồng Văn đột nhiên lại hỏi, “Nếu như Cảnh Giới chết thì Nam Tân sẽ ra sao?”

Dì Hoa chua chát cười, “Có lẽ là không sống nổi.”

“Vậy nếu Nam Tân chết thì sao?”

Dì Hoa vừa định trả lời lại phát hiện bà chẳng có đáp án, miệng hé ra rồi lại ngậm vào, chẳng nói thành lời.

Chung Đồng Văn chợt cười, “Dì muốn biết đáp án không?”

Dì Hoa hơi nhíu mày, không hiểu đây là có ý gì.

“Nam Tân muốn biết,” Chung Đồng Văn nói, “Nhưng cậu ấy cũng không muốn biết.”

Lông mày dì Hoa đã sắp dính chặt vào nhau. Chung Đồng Văn mỉm cười trấn an, “Xin phiền dì, giúp tôi liên lạc với Cảnh tiên sinh vậy. Không biết sao gần đây anh ta không tới quấy rầy tôi nữa rồi.” Nữ bác sĩ lúc này thậm chí còn cười giỡn, rồi nhìn dì Hoa, “Tôi đoán đây là lí do vì sao khả năng tự chủ của Nam Tân gần đây đột nhiên sụp đổ. Vậy nên mới tới hỏi tôi.”

Dì Hoa liền gọi ngay cho Cảnh Giới nhưng không ngờ lại không ai bắt máy, thật là không ổn. Chung Đồng Văn nhìn bà không rõ ý tứ. Gọi ba cuộc vẫn không được, bàn tay dì Hoa đã hơi run lên, bèn tìm số của Tần Liệt.

“Cậu ta hả, lên núi đi tu rồi!” Tần Liệt như là đang xem kịch vui, giọng mang theo ý giễu cợt như mọi khi, nhưng ngay sau đó lại chợt nhận ra có gì đó sai sai, “Sao thế?”

“Cậu ấy bảo tôi chăm sóc Nam Tân, nhưng giờ tôi gọi cậu ấy không được.” Dì Hoa cũng cố hết sức giữ bình tĩnh, tóm gọn vấn đề trong một câu nói.

Tần Liệt đã vì Nam Tân mà cười nhạo Cảnh Giới suốt nhiều năm, hiển nhiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, câu đầu tiên hỏi đầy nghiêm túc, “Nam Tân xảy ra chuyện gì à?”

“Không phải.”

Lúc này Tần Liệt mới thở phào nhẹ nhõm một chút, vội vàng giải thích cho dì Hoa, “Tối hôm qua cậu ta chạy xe suốt đêm rời thành phố, hình như đi tìm đại sư để tịnh tâm ấy. Để tôi đi tìm, dì trấn an Nam Tân đi nhé. Đừng để xảy ra chuyện gì. Bất kể thế nào thì đó cũng là sinh mạng của cậu ta đó, dì phải canh chừng thật kĩ, cậu ta còn quý hơn vàng nữa đó!” Lời cuối cùng nói ra cứ như đang hờn giận oán trách, vừa hung tợn lại vừa bất đắc dĩ.

Dì Hoa đứng bật dậy, muốn ngay lập tức đến bên cạnh Nam Tân.

Chung Đồng Văn thấy rõ bàn tay dì Hoa khi mở cửa vẫn còn run bần bật. Ấy vậy mà khi đứng trước mặt Nam Tân, bà chẳng hề run chút nào, cười nói vui vẻ, còn quay lại lịch sự cảm ơn mình.

Đây chính là người do Cảnh Giới đích thân chọn.

Chung Đồng Văn đột nhiên có cảm giác thương cảm không đặng, “Có gì thì gọi cho tôi nhé.”

“Được,” dì Hoa đáp.

Hai người sóng vai đi vẫy một chiếc taxi. Trời đang mưa lớn, chờ một lúc mới có xe chạy qua. Dì Hoa nhẹ giọng trách, “Phải lấy xe đi thôi, đi lại thế này bất tiện quá.” Nam Tân quá nhạy cảm, dì Hoa không thể không cẩn thận một chút, dùng hết sức ứng phó để cậu không phát hiện ra điều gì bất thường.

Cũng may tinh thần của cậu hiện tại không quá tốt, không chú ý đến bà. Khi xe đã đỗ dưới nhà rồi, vừa xuống xe, cậu chợt khựng lại.

Lòng dì Hoa căng thẳng theo, “Sao thế?”

Nam Tân lắc đầu. Lòng dì Hoa vừa nhẹ nhõm được một chút thì đột nhiên Nam Tân, người chỉ vừa đi được thêm hai bước, lại đột nhiên xoay người chạy đi. Ngay cả ô cũng không cầm theo. Trái tim dì Hoa như muốn vọt ra ngoài vì sợ. Bà kêu lớn tên của cậu, đã thấy Nam Tân vọt tới bên cạnh một chiếc xe màu đen, không nói hai lời đã giật cửa ghế lái.

Cậu đứng dưới cơn mưa lớn một hồi lâu đến mức cả người ướt sũng, mặt mũi tái nhợt, nhìn chằm chằm người ngồi ở ghế lái mãi mới lên tiếng chất vấn, “Tại sao lại đi theo?”

Truyện Chữ Hay