Không Buông Bỏ Được

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thứ bảy là ngày đi viện kiểm tra định kì theo thường lệ của Nam Tân. Không có dì Hoa và Cảnh Giới chăm đến tận chân răng mỗi ngày nữa, cậu cũng lười dành quá nhiều thời gian cho bản thân. Cậu chỉ mặc một chiếc áo phông và quần kaki đơn giản là ra khỏi nhà. Da trắng nõn, dáng người gầy gò mảnh khảnh, có chút mềm mại. Cậu đeo một cái balo, thoạt trông giống như là sinh viên đại học.

Cảnh Giới đã đỗ xe dưới khu nhà của người ấy từ sớm. Nhìn cậu chậm rãi rời khỏi toà nhà, lên xe buýt, hắn mới lái theo sau. Hắn sợ là nếu cậu vừa đi hắn đã lái theo thì lộ liễu quá.

Hình như Nam Tân chẳng hề ý thức được có người theo sau mình. Đến cổng bệnh viện thì cậu xuống xe rồi đi vào trong.

Xe của Cảnh Giới đi theo sau bằng tốc độ con rùa. Hắn khẽ bật cười, chậm rãi đủng đỉnh như thế, vừa nhìn là biết người này trời sinh mệnh giàu có rảnh rang. Sống trên đời này, người muốn sống chậm, muốn được thoải mái nhiều lắm, nhưng đều sẽ bị cuộc đời ủn mông bắt phải lao về phía trước. Còn Nam Tân, đứng giữa những người bình thường trông như một đứa trẻ mới chập chững tập đi. Bởi vì nếu không phải là một đứa trẻ thì làm sao có thể thư thả vô lo được đến thế. Đại khái thì cậu có lẽ cũng không hiểu được sự vội vàng của những người xung quanh.

Sau khi Nam Tân rời khỏi bệnh viện thì tạt qua siêu thị một chuyến, mua khá nhiều đồ. Lần này cậu quyết định gọi taxi. Lúc chờ xe, cậu vo tờ hóa đơn dài trong tay thành một cục rồi ném vào thùng rác gần đó. Nhưng ném không trúng, hóa đơn rơi ra ngoài, cậu cũng chẳng để tâm, khệ nệ xách hai túi đồ lớn. Chờ tới khi cậu lên xe đi rồi, Cảnh Giới mới lại gần cầm hóa đơn lên, nhét vào túi mình.

Đến khi theo Nam Tân về nhà rồi hắn mới mở hóa đơn nhàu nhĩ ra xem. Thấy cậu xách túi đồ lớn mà chỉ toàn là đồ ăn vặt, chân mày của Cảnh Giới cũng nhăn tít lại. Hắn không nhịn được gọi một cuộc cho Nam Tân.

“Alo?”

Vừa nghe thấy giọng của Nam Tân, cổ họng hắn nghèn nghẹn, hồi lâu không nói được tiếng nào. Ở đầu dây bên kia, Nam Tân hỏi, “Mộ Tiên à?” Hắn mới đáp, “Hôm nay đi viện kiểm tra phải không? Sao rồi?”

“Ổn cả, lấy thêm một ít thuốc.”

“Ừ…” Cảnh Giới nghe thấy phía bên kia có tiếng túi nilon sột soạt, hắn vụng về hỏi, “Em đang làm gì thế?”

Nam Tân nghiêm túc trả lời, “Đang mua đồ ăn ạ.”

Cuối cùng hắn cũng tìm được chuyện để nói, “Có phải lại mua đồ ăn vặt không đó? Dạ dày của em không tốt, ăn ít đồ vặt thôi.” Có điều giọng của hắn khác xa với những gì hẳn tưởng tượng, thiếu nhiều chút dịu dàng, thêm nhiều chút đáng sợ.

“Không mà…”

Cảnh Giới nghĩ thầm, mẹ nó, hắn nhìn thấy rõ ràng, hơn nửa danh sách đều là đồ ăn vặt. Giờ không có hắn ở bên cạnh giám sát còn học cách nói dối nữa. Không ngờ ngay sau đó đã nghe người kia nói, “…Vậy, em không ăn nữa.” Vẫn khéo léo thông minh như mọi khi.

Trái tim Cảnh Giới lập tức mềm nhũn, “Ăn một chút cũng không sao, đừng ăn rồi bỏ bữa là được.”

Nam Tân đáp lời, “Vâng.”

Cảnh Giới không nói gì nữa. Hắn im lặng, Nam Tân cũng không phải kiểu người sẽ gợi chuyện nói với hắn. Hai người chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau. Có lẽ là cảm thấy Cảnh Giới không còn lời nào để nói nữa, Nam Tân không nói tiếng nào liền cúp máy.

Một câu chào ‘nói chuyện sau nhé’ cũng không có.

Cảnh Giới nắm điện thoại trong tay, bên trong đã là tiếng tút nhanh, trái tim chợt thấy trống rỗng. Nhớ lại những lời Tần Liệt từng hỏi, rằng hình như lúc Nam Tân cúp máy không nói chào tạm biệt bao giờ.

Trước kia hắn chưa từng phát hiện ra thói xấu này của cậu.

Nam Tân vẫn luôn ở nhà đợi, hoặc là đi học, cuộc sống đơn giản không có gì khó đoán. Còn Cảnh Giới thì ở bên ngoài suốt ngày phải đi khắp nơi xã giao, giữa trăm việc bộn bề dành ra một chút thời gian để quan tâm Nam Tân. Mọi khi sẽ là gọi cho dì Hoa trước, xem lúc hắn không ở nhà thì cậu làm gì, có ngoan không. Sau đấy mới gọi cho Nam Tân. Có khi là nói những lời đường mật ngọt ngào, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được giọng điệu gia trưởng dặn cậu phải làm thế này thế nọ. Cuối cùng sẽ bảo Nam Tân chờ hắn về, như thể đây là lời hứa lớn nhất dành cho cậu, chẳng nhất thiết phải nói cái gì mà ‘Tạm biệt’, ‘Gặp sau’.

Vứt bỏ thân phận và tên tuổi gia tộc, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng không phải chuyện dễ dàng gì. Cảnh Giới lăn lộn bỏ công bỏ sức chinh chiến khắp nơi, càng đi càng xa, càng bay càng cao, nhưng đều sẽ trở lại bên cạnh Nam Tân. Cậu cần hắn. Hắn cũng vui vẻ vì bản thân cho cậu cảm giác an toàn. Mỗi lần hắn đều nói với cậu, hắn nhất định sẽ trở lại, tuyệt đối sẽ không bỏ cậu một mình.

Thế nhưng hôm nay, những lời ấy không thể nói nữa, mối liên kết giữa hai người họ cứ thế đứt gãy tại đây. Như là buồng tim không còn máu lưu thông, như là dưới chân không còn mặt đất. Trống trải. Rỗng tuếch.

Hắn lái xe đi tìm Chung Đồng Văn, trước khi cô tan việc thì chặn lại, “Tình trạng của cậu ấy thế nào?”

Chung Đồng Văn cau mày, rõ ràng là không hài lòng với hành vi của hắn, “Đây là thông tin cá nhân của bệnh nhân, tôi không thể trả lời.”

“Chỉ cần nói cho tôi biết tốt hay không tốt là được.”

“Anh hy vọng rằng cậu ấy rời khỏi anh sẽ trở nên tốt hơn hay tệ đi?” Cảnh Giới không đáp, nhưng vẫn cố chấp nhìn bác sĩ không buông. Chung Đồng Văn bực mình đấu mắt với hắn hồi lâu, cuối cùng chỉ bảo, “Cũng không tệ lắm.”

Nghe được đáp án rồi, hắn cũng chẳng bởi vì thế mà im lặng, nói ngay, “Tôi thấy khẩu vị của em ấy không tốt lắm. Mỗi ngày vẫn ăn ba bữa đầy đủ nhưng ăn ít thịt lắm. Em ấy quen ăn đồ ngon rồi, ở ngoài không ai nấu cho em ấy, hôm nay còn mua rất nhiều đồ ăn vặt nữa… Có phải như thế sẽ không tốt với sức khỏe không? Dạ dày của em ấy không tốt, ăn một chút cũng không sao đúng không? Em ấy rất thích ăn vặt, không đổi được, phải có người để ý nhắc nhở mới được… Lần sau cô bảo em ấy ăn bớt đồ ăn vặt lại, cơm cũng đừng ăn toàn món chay nữa được không. Nhưng cũng có thể là ăn không ngon miệng, gần đây em ấy còn bị nôn ói không?” Cảnh Giới nói một mạch, hết sức nghiêm túc như đang thảo luận.

Chung Đồng Văn nhìn hắn như thấy quỷ, há hốc miệng, “Anh đang làm gì? Anh điên rồi hả?”

Nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra tại sao ý chí chiến đấu với bệnh của Nam Tân lại mạnh hơn mình tưởng tượng nhiều như vậy. Vốn tưởng rằng sau khi rời khỏi Cảnh Giới cậu sẽ sụp đổ khó mà gượng dậy ngay được, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

Cô còn tưởng vì Nam Tân đã nghĩ thông suốt rồi.

Vẻ mặt Chung Đồng Văn khôi phục lại như cũ, lạnh lùng đáp, “Xin lỗi, dù anh làm gì tôi cũng sẽ không trở thành tai mắt giám sát Nam Tân của anh. Cũng sẽ không trở thành người thay anh khống chế cậu ấy. Còn nữa, đề nghị anh…” Vốn muốn bảo Cảnh Giới dừng hành động xâm phạm riêng tư của người khác lại nhưng nghĩ tới động cơ là Nam Tân, cô lại chợt sửa miệng, “Tôi nghĩ anh nên tìm bác sĩ tâm lý đi.”

Cảnh Giới đứng đó, nhìn thì tỉnh táo nhưng lại như có cơn sóng ngầm điên cuồng gào thét. Sự cố chấp của hắn khoác lên vẻ ngoài của lý trí. Thoạt trông vẫn là một người đáng nể đứng ở tầng lớp cao trong xã hội, nhưng Chung Đồng Văn chỉ cảm thấy sợ.

Cô đẩy hắn ra, không quay đầu lại mà đi thẳng.

Tối đó, Chung Đồng Văn ngồi xem hồ sơ bệnh án của Nam Tân, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi cho cậu hỏi, “Cậu biết là Cảnh Giới đang giám sát cậu, phải không?”

Nam Tân lúc này đang cầm một bình tưới cây nhỏ, chăm sóc mấy bồn hoa, “Anh ấy đang đỗ xe ngay dưới lầu nhà tôi.”

Bồn hoa đặt bên cửa sổ, ánh đèn trong phòng hắt lên người cậu, phủ một cái bóng lên tấm rèm bên cạnh, “Đang nhìn tôi tưới hoa.”

Hoa đã bị cậu tưới đến úng nước sắp chết luôn rồi. Cậu cũng chẳng phải người am hiểu gì về việc chăm sóc hoa cỏ cho cam. Chậu hoa này là do mấy hôm trước đi ngang một cửa hàng nhỏ, tình cờ mua mà thôi. Khi ấy Cảnh Giới lái xe đi theo phía sau. Cậu cúi xuống hỏi người bán hàng để mua một chậu hoa nhỏ, nghiêng đầu cho hắn xem một bên mặt thoáng nét cười tươi vui của mình, sau đó mới ôm chậu hoa về nhà.

Tưới cây xong rồi, Nam Tân đặt bình nước xuống rồi mới bảo, “Tôi phải ngủ đây.” Sau đó cúp điện thoại, tắt đèn, lên giường nằm. Một lát sau lại tự động co người lại.

Ban đêm luôn là khoảng thời gian khó khăn, khổ sở hơn bình thường. Nhưng trong nhà cậu không để đồ gì sắc nhọn cả. Bát đũa ăn cũng đều là đồ làm bằng inox. Cậu thoáng thở phào an tâm.

Cậu cẩn thận rón rén hết sức đeo tai nghe lên – tựa như có một người không thể quấy rầy đang nằm ở bên cạnh mình. Tai nghe vang lên tiếng của Cảnh Giới, “Alo?… Hôm nay đi bệnh viện kiểm tra phải không? Sao rồi?….”

Đêm nay có vẻ khá hơn một chút rồi.

Truyện Chữ Hay