Lục Thương thích ngọt.
Thường ngày trong túi hắn sẽ chứa mấy viên kẹo, cơm canh cũng chuộng mùi vị đường giấm, lúc biết Đường Cam sẽ làm bánh ngọt, ánh mắt hắn nhìn Đường Cam thật kinh hỉ như vừa phát hiện một bảo bối.
“Ta chưa bao giờ tin tưởng vào thứ giả dối như duyên phận,” Nam nhân lười biếng dựa vào trên khung cửa nhìn Đường Cam nhào bột, Đường Cam nghi hoặc xoay đầu lại, trên lỗ mũi và lông mi dính một chấm trắng, “Hiện tại có chút tin rồi.” Lục Thương chậm rãi nói, Đường Cam hơi không hiểu ý tứ của hắn, không thể làm gì khác hơn là cũng cười theo, trông rất ngốc.
Quãng thời gian vừa tới Lục gia, Lục Thương có chút xuất quỷ nhập thần, có lúc sáng sớm đã không thấy người, nha hoàn phải kiếm khắp nhà tìm người dùng bữa, có lúc hắn lại đàng hoàng vùi mình trong thư phòng, viết vài chữ lật hai trang sách liền lăn ra ngủ trên giường nhỏ. Sau khi mở tiệm điểm tâm, Đường Cam mỗi ngày đều phải dậy thật sớm làm bánh mới, rồi lại phải ghi chép sổ sách, nhập hàng, làm mấy chuyện lặt vặt, y cũng không thuê người làm, một người đi sớm về trễ, còn khó bắt hơn Lục Thương, trái lại làm cho Lục Thương hai ba ngày liền chạy đến cửa tiệm, hắn cũng không làm gì, chỉ cần cho một bát chè và một đĩa bánh là cả buổi không quậy. Ban đầu Đường Cam còn cảm thấy hắn ở trong tiệm thật quá dễ chú ý, nhưng dần dần cũng quen.
Lục Thương giống như vật biểu tượng trấn giữ trong cửa tiệm, việc buôn bán còn tốt hơn thời điểm chỉ có một mình Đường Cam, người của Mộc Tê trấn đều nhận ra tên “Trấn phú” này, mà con người Lục Thương lại hiền hòa, nam nữ già trẻ đều có thể trò chuyện với hắn vài câu, lúc Đường Cam vội vàng gói bánh cho người ta liền nghe thấy tiếng bọn họ tán gẫu trong tai.
“Ơ, Lục công tử! Ngày hôm nay ngài lại ở đây à!”
“Lục công tử, đã bao lâu không ghé tửu lâu của chúng ta rồi? Mấy bữa trước ta còn đặc biệt để lại cho ngươi vài hũ rượu thu quế đây!”
“Thiếu gia, Ngôn quản gia tìm ngài, chờ trong thư phòng hơn nửa ngày rồi.”
“Lục công tử, cô nương lần trước ta nói với ngươi…”
Đường Cam tay chân lanh lẹ dùng bao giấy dầu bọc món bánh ngọt xốp giòn, nghênh đón đưa tới, giữa trăm công nghìn việc bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Lục Thương, nhưng đối đầu với ánh mắt cười tủm tỉm của hắn, Đường Cam cũng sẽ vội vã cười đáp trả, tiếp đó xoay người lại biến thành một con quay nhỏ.
Chờ đến lúc mặt trời chiều ngã về tây, Đường Cam đóng cửa tiệm, bên người còn kèm theo một Lục Thương đang lê dép lẹt xẹt, hai người băng qua hẻm nhỏ trở về Lục phủ, Đường Cam thỉnh thoảng khuyên hắn hai câu.
“Đương gia, ngươi đều sắp đến tuổi nhi lập (), suốt ngày nếu không phải chạy khắp nơi thì chính là ngồi trong tiệm của ta, Ngôn bá lớn tuổi, quản lý gia nghiệp cũng rất cực khổ, lại nói những thứ kia không phải đều là gia nghiệp của ngươi sao, dù gì đạo lý miệng ăn núi lở này ngươi cũng hiểu rõ hơn ta một chút chứ.” Đường Cam lải nhải cằn nhằn một tràng, Lục Thương đặt tay sau gáy, lời vào tai trái ra tai phải, “A Đường, ngươi thật dông dài.”
() Tuổi ba mươi, độ tuổi mà một người đàn ông cần phải có nhân cách, học thức, và sự nghiệp tự lập.
Vừa vặn đi qua một sạp hoa quả, bà chủ đang xách cái ấm trà quở trách ông chủ: “Ngươi nói ngươi xem, chính sự không làm, để ngươi tính bạc ngươi cũng có thể cho người ta tiền, cả ngày ngồi ăn ở sau sạp, người ta chưa mua được nửa cân cho ta thì ngươi đã ăn hết một cân rồi…”
Lục Thương nghe xong cười khẽ, nháy mắt với Đường Cam: “Tựa như cô vợ nhỏ.”
“…” Đường Cam bị hắn ghẹo đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng đến tuổi thành thân, ngày hôm nay không phải bà mối đã lôi kéo ngươi nói chuyện thật lâu…”
Lục Thương đi đến bên cạnh y, cảm thấy Đường Cam xấu hổ còn nghĩ linh tinh như vậy chọc rất vui, hắn giả bộ kinh ngạc nói: “Ngươi nghe được hả?”
“Có thể không nghe được sao,” Nói đến đây Đường Cam liền thấy giận, cũng không còn xấu hổ, “Lôi kéo ngươi nói chuyện hơn nửa canh giờ, lúc đi lại không mua một miếng bánh nào, tức chết ta rồi.”
Lục Thương phốc một tiếng, cúi đầu cười khúc khích, một cái răng trắng chợt hiện thoáng qua khiến Đường Cam có chút ngây người, lại có chút ảo nảo, cảm thấy Lục Thương đang cười y hẹp hòi, y khẽ nhìn Lục Thương đang cười đến không dừng được, lỗ tai hơi có cảm giác như bị bỏng, “Ngươi cười cái gì…”
“Khụ, không có,” Lục Thương cố nén cười, đưa tay vò loạn tóc trán của y, “Kể từ ngày mai, người đến cửa hàng nói chuyện với ta đều phải mua điểm tâm trước, như vậy có được không?”
Trên trán được bàn tay to lớn ấm áp khô ráo chạm vào, hô hấp của Đường Cam hơi ngưng lại, trên mặt càng thêm nóng như thiêu như đốt, gương mặt mỉm cười của Lục Thương đẹp đẽ như vậy, khiến cho lòng y như một chú hươu con rối loạn phương hướng, không ngừng đụng phải vách tường trong tim, từng cái từng cái, làm cho y cảm thấy có chút hoảng hốt.