“Rồi, như này chắc là xong…”
Một ngày đầu tháng Năm, hay nói chính xác hơn, chỉ còn đúng hôm nay là hết Tuần lễ Vàng.
Nán lại trước tấm gương, Akasaki Haruya cẩn thận mà chỉnh trang, chuẩn bị ra ngoài đường.
Mái tóc được vuốt sáp cho gọn gàng chỉn chu, kèm theo bộ quần áo đến từ một thương hiệu có đôi chút tiếng tăm, dù nói là nổi tiếng thì có hơi quá lời. Không quá mức khiêm nhường, cũng chẳng quá phô trương, cậu phối hai tông màu đen và trắng cơ bản, trông hết sức sáng sủa và vô cùng dễ coi.
Cậu cử động chân tay, rồi co giãn cơ mặt xem có gì lạ không, nhưng mọi thứ đều trông hết sức là bình thường.
Khuôn mặt đầy sảng khoái, cậu một mình khép lại cánh cửa nhà rời đi.
Cậu hiện sống một mình, và đi bộ đến trường mỗi lần tốn mười phút.
Hiện lên trước mắt là nơi cậu định hướng tới, một trung tâm thương mại có quy mô khổng lồ.
Mặt hàng cậu đang tìm đã có mặt tại đó, cũng là nguyên do của chuyến đi ngày hôm nay.
Càng bước gần tòa nhà, cậu lại càng cảm thấy đôi chân mình chậm đi.
… Hôm nay đông thế nhỉ.
Đang là ngày nghỉ lễ, còn là ngày chính thức khép lại Tuần lễ Vàng, nên không gì khó hiểu khi dòng người lui tới chỉ có nhộn nhịp thêm. Theo như cậu suy đoán, trong số đám người kia, hẳn phải tám chín phần chung điểm đến với cậu.
Sức ép từ dòng người phải nói là quá lớn. Haruya chỉ đành khốn khổ mà gượng cười.
Nhìn cảnh tượng đông đúc thấp thoáng phía đằng xa, cậu quyết định chuyển hướng cho khỏi phí thời giờ.
Này chắc là… đi đường tắt cho nhanh.
Haruya rẽ sang một con hẻm bên đường.
Cậu phát hiện con hẻm mới cách đây ít lâu, cũng trong khi tìm cách đến trung tâm thương mại. Cái tên “đường tắt” là do chính cậu đặt ra.
Con hẻm không những hẹp mà còn thiếu ánh sáng, nên cậu phải vừa đi vừa dòm ngó qua lại. Không biết có phải vì chưa quen thuộc hay không, mà cậu thấy trong lòng cứ bồn chồn lo lắng, trước cái sự tĩnh lặng mà ngoài nơi này ra hiếm nơi nào có được. Mặt căng như dây đàn, cậu bước đi từng bước mà tim đập chân run.
Tiếng bước chân nặng nề tiếp diễn một hồi nữa, và đúng lúc sắp sửa chạm đến được lối ra, bỗng chợt Haruya có dự cảm không lành.
“... Cô bé tiểu thư ơi. Thật luôn, anh thề đấy. Em biết mình rất hợp trở thành mẫu ảnh không?”
“D-dạ cho em xin lỗi… E-em không… cần đâu ạ…”
Một thanh niên nam giới đang chủ động bắt chuyện với một bạn nữ giới trạc tuổi Haruya. Thật là một cảnh tượng không hẹn mà cũng gặp. Đứng cách một khoảng xa, Haruya tò mò mà chăm chú theo dõi.
Tuyển mộ người mẫu à? Thế cái điệu như bọn đỉa đói kia thì sao? Định quấy rối con gái nhà người ta hay gì?
Một tình huống tưởng như chỉ phim ảnh mới có… chỉ mới nghĩ đến thôi, tim cậu đã đập thình thịch liên hồi.
Mười sáu năm cuộc đời, vậy mà chưa lần nào cậu có dịp chứng kiến một cảnh tượng như trên. Cảnh tượng một chàng trai tán tỉnh một cô gái… đây là lần đầu tiên cậu bắt gặp ngoài đời.
“Phũ phàng thế em gái… Nhỡ nghe chi tiết rồi em đổi ý thì sao? Mình qua quán đằng kia bàn luận—”
“E… Em không quan tâm ạ.”
“Đi mà em~”
Đứng nhìn từ ngoài thôi, ai cũng có thể thấy phía chàng trai lì lợm đến mức nào. Cậu có linh cảm rằng, nếu cứ vậy tiếp diễn, khả năng anh ta chịu buông bỏ là bằng không.
Liệu anh ta có thật chỉ đang tuyển mộ không, hay còn có âm mưu mờ ám phía sau nữa? Ý đồ của anh ta… không hẳn Haruya không biết câu trả lời.
Cơ mà cô bạn này… đúng đỉnh của chóp luôn.
Không nghi ngờ gì nữa, cô gái đang hiện diện trước mặt Haruya… chỉ có thể là một mỹ nhân đẹp tuyệt trần. Cô nom chừng mười sáu hoặc mười bảy không hơn, tức có nhiều khả năng cùng trang lứa với cậu. Mái tóc dài suôn mượt lung linh như sao sáng, giữa khung cảnh nhá nhém vẫn chẳng hề phai mờ. Nét mặt tuy vẫn còn vương vấn vẻ ngây thơ, nhưng ngoại hình đã rất quyến rũ và trưởng thành, minh chứng là đường cong đang căng tràn sức sống, không một lớp xiêm y nào có thể che đậy.
Vấn đề là hình như… Haruya nghiêng đầu, như vẫn còn gì đó khiến cậu phải băn khoăn.
Mình từng thấy cậu ấy… ở đâu rồi thì phải.
Càng nhìn vào cô gái, một cảm giác lạ lẫm, mà cũng thật thân quen, càng xâm chiếm lấy cậu.
Cậu muốn tiến gần hơn đối tượng đang gây nên cảm giác mơ hồ ấy, nhưng giờ có vẻ như không phải lúc thích hợp.
Haruya lắc đầu, bước tới cặp nam nữ đang đứng chặn lối ra.
Đối diện với vấn đề, cậu chọn cách giúp đỡ, chứ không ngoảnh mặt đi.
Quả đúng là làm ngơ… không phải kiểu của mình.
Bỏ mặc một mỹ nữ trước hoạn nạn khó khăn… làm sao cậu có thể nhẫn tâm đến vậy chứ.
“A-anh gì ơi…”
“Hả? Thằng kia, mày muốn gì?”
Chẳng biết từ khi nào, người thanh niên kia đã áp sát Haruya, khuôn mặt chẳng có gì trông như định trêu đùa. Hai con mắt nhọn hoắt giương lên tựa lưỡi dao, còn mái tóc vàng chóe vuốt sang phía sau đầu.
Nói vậy tức là sao… Haruya tìm cách đọc vị gã thanh niên, với ngoại hình hổ báo y chang giới giang hồ.
Hỡi ôi… cha này nhìn khiếp thế.
Phải khi đã thực sự mặt đối mặt anh ta, cậu mới hiểu lý do cô bạn kia ban nãy lại run rẩy đến vậy.
Không có cửa cho cậu chiếm ưu thế tại đây. Nguyên do thì đã rõ, nhưng dù muốn hay không, đối phương vẫn không cho cậu có quyền lựa chọn. Tiềm thức như thét gào van xin cậu chạy trốn, nhưng dồn hết ý chí còn sót lại trong tim, cậu chấp nhận thương đau mà trừng mắt nhìn lại.
Đáng tiếc thay, đó cũng là mọi thứ mà cậu có thể làm… đối với một trái tim nhỏ bé và yếu đuối.
Giá như được hóa thân thành bạch mã hoàng tử…
Giá như được hóa thân làm anh hùng chính nghĩa…
Nhất định Haruya sẽ anh dũng chống trả, đập tan mọi ý đồ đen tối và xấu xa… nhưng cậu chẳng là ai, ngoại trừ một nam sinh giống hệt như bao người.
Cậu biết phải làm gì, trừ tiếp tục vờ như mình cứng cỏi nữa chứ?
Nỗi đau giằng xé lấy tâm trí Haruya. Cậu nguyền rủa bản thân, căm hận mình vì đã nhu nhược đến mức này.
“............”
“............”
Hai con người lặng lẽ chăm chăm mà nhìn nhau.
Cô bạn đứng cạnh bên nãy giờ cũng chăm chăm nhìn về phía cậu mãi, thế nhưng cặp mắt cậu chẳng dám nhìn lảng đi.
Thôi chết rồi… Nãy tưởng cứ im im nhảy vào là ngầu lắm, nhưng mà biết nói gì sao cho ổn thỏa đây? Chẳng nghĩ được cái gì…
Ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu như sắp muốn ướt đũng quần, đầu óc quay tít mù chẳng biết đâu vào đâu.
Đang sợ răng hai hàm bắt đầu đánh lô tô, thì bỗng bất ngờ thay, chính gã thanh niên kia lại mở lời trước cậu.
“Hí—!”
Tiếng kêu đường đột ấy… khờ khạo đến thảm thương.
“Hả?”
Không hiểu ý anh ta, Haruya bất giác hoang mang mà đáp lại.
“R-ra là… em gái có… đi cùng với bạn sao?”
Vì lý do nào đó, anh ta run lẩy bẩy mà cúp đuôi chạy đi, như thể mới bị chơi một vố sợ đến già.
Phía bên kia, Haruya, nhục nhã và yếu đuối, tự thấy chẳng làm nên được cái gì ra hồn… thậm chí còn chẳng biết thực hư ra làm sao.
… Gì đấy? Chuyện gì… mới xảy ra? Chẳng lẽ… trường quay đang ghi hình?
Liệu có phải vụ việc đã được dàn dựng sẵn, và một người ngoài cuộc giống như cậu vừa rồi… nằm hết trong dự tính của chương trình rồi chăng? Khả năng này xem chừng không phải bất hợp lý, nhưng cô bạn bên cạnh tức thì phủ định ngay.
“B-bạn gì ơi… Cảm ơn nhiều lắm ạ!”
“À… Ha… ha-ha. Không có gì hết đâu. Vụ này với mình cũng bình thường thôi ấy mà.”
Đáng lẽ cậu còn định làm màu một chút nữa, nhưng trừng mắt nhìn lại gã thanh niên nãy thôi đã là hết sức rồi.
Chỉ là, cô bạn kia không lẽ… quan tâm cả đến loại bất tài như cậu chăng?
Mọi nghi ngờ vấn vương trong cậu đều tan biến… bởi những lời cất lên một cách đầy chân thành.
“Không có chuyện đấy đâu! Không những không ngần ngại đối mặt cái người đó, cậu còn đuổi người ta giúp mình nữa cơ mà! Việc cậu làm phải nói… rất chi là đáng khen!”
“Thật à… Ha-ha-ha. Được vậy thì tốt quá.”
Haruya gượng cười, tìm cách nhìn lảng đi.
Thực lòng mà nói thì, lúc đối mặt tên kia, thiếu chút nữa cậu đã hồn xiêu phách lạc rồi… nhưng trước một ánh mắt trìu mến như thế kia, làm sao cậu có thể thành thật được cơ chứ? Cậu chỉ đành lịch sự mỉm cười hòng cho qua.
Đã được một lúc rồi, thế mà cô bạn kia… đến giờ vẫn chăm chăm nhìn cậu mãi không dứt. Haruya thành thử bắt đầu thấy bất an.
Càng không muốn thể hiện hay làm màu gì thêm, cậu lại càng dính vào mấy chuyện không cần thiết.
“Đường hẹp như thế này… Con gái mà đi qua một mình nguy hiểm lắm. Cậu nhớ cảnh giác vào, kẻo có chuyện xảy ra.”
“Đ-được.”
Cô bạn vừa nghe xong liền lia lịa gật đầu, xong rồi cúi đầu xuống bày tỏ lòng biết ơn.
Vậy là không còn có lần hai rồi nữa nhỉ… cậu tự nhủ một mình, trong lòng chỉ còn mỗi niềm ngượng ngùng khôn nguôi.
Công nhận cái bạn nãy… hình như mình từng gặp đâu đấy rồi đúng không?
Ập đến Haruya lại là cảm giác ấy, cảm giác ngỡ vừa lạ mà cũng lại vừa quen… Mặc kệ những băn khoăn chất chồng trong tâm trí, cậu tiếp tục bước đi như dự tính ban đầu.
Dần dần theo thời gian, câu trả lời sớm muộn rồi sẽ tìm đến cậu.
Một cô bạn theo học cùng lớp Haruya, một “mỹ nhân hạng S” vang danh khắp trang lứa, như cách mà học sinh trong trường hay đồn thổi. Phải, chính là cô bạn ấy… người cậu vừa tình cờ ra tay giúp đỡ xong.