Không hiểu sao, mình lại có dự cảm.
Dự cảm rằng người ấy… không thể là ai ngoài Akasaki-san.
Sự thật bấy lâu nay mình ngoảnh mặt làm ngơ. Sự thật mà mình tìm mọi cách hòng lảng tránh.
Mình đã đặt quyết tâm… rằng hôm nay sẽ nói lời tỏ tình.
Chỉ cần mặc kệ cho lời đồn được phát tán, người mình tìm rồi sẽ tự tìm đến mình thôi… Mình đã từng nghĩ thế, không hề biết bản thân ngây thơ đến mức nào.
Vì thế mình lo lắng, rằng Akasaki-san… không biết liệu có phải định mệnh đời mình không.
Để có thể đến được một kết luận sau cuối, một kết luận không ai có thể phủ nhận nổi… mình sẽ khiến cậu ấy phải xích lại gần hơn.
Suy nghĩ bị từ chối tuy là có thoáng qua, nhưng đã đến nước này… mình không được sợ hãi.
Ấy là còn chưa kể, Yuna-san trước đó, hay thậm chí Rin-san… có khi hai người đó vượt qua mình mất rồi.
Nhưng mình không muốn thua.
Chính Rin-san đã nói, rằng người chúng mình yêu không phải cùng một người, và đâu đó trong tim, cậu ấy hẳn bây giờ vẫn đang đinh ninh thế… nhưng chuyện đó tuyệt nhiên không thể là sự thật.
Không nghi ngờ gì nữa. Bọn mình đều xiêu lòng vì cùng một chàng trai.
Vì thế nên hôm nay… mình sẽ chính là người tung đòn phủ đầu trước.
Akasaki-san hẳn đã xao xuyến rồi. Trái tim đập rộn rã, cậu ấy cất giọng lên.
Giọng nói mà trước kia… mình đã từng nghe thấy.
“Nhưng tại sao… cậu lại đường đột vậy?”
“Bản thân mình rất muốn… được biết về cậu thêm.”
Cậu ấy bỗng rên lên, khuôn mặt đầy phiền não.
“... Cho phép mình suy nghĩ chút được không?”
“Đ… Được!”
Mình không biết cậu ấy có vỏ bọc gì không, nhưng trong con mắt mình, Akasaki-san… chỉ có một diện mạo không thể nào thay thế. Khuôn mặt mình đỏ bừng từ lúc nào không hay.
Cậu ấy ngoảnh mặt đi, trông như đang phần nào ngượng ngùng và bối rối, khuôn miệng thì bỗng nhiên nén giọng lại mà cười.
Không một lời nào nữa, cậu ấy chỉ gượng gạo quay lưng mà rời đi.
Không biết cậu ấy sẽ… trả lời ra sao nhỉ?
-----
Haruya không sao giấu được vẻ khiếp hãi.
Nhưng trong cậu đồng thời… cũng không khỏi suy nghĩ rằng đây là thời cơ.
Hiểm cảnh chính là nơi hi vọng được thành hình.
Tức là tùy thuộc vào bản thân cậu sắp tới, cũng như những hành động mà cậu dành cho cô… cậu có thể sẽ khiến Sara phải tỉnh mộng.
Nhưng dĩ nhiên cậu phải hành động thật tự nhiên, không được phép cố tình trở thành thằng đểu cáng. Chỉ có như thế thôi, cậu mới thành công khiến Sara tỉnh mộng được.
Nguyên do là bởi vì cậu vẫn còn lương tâm. Nếu vào vai kẻ xấu, bóp nát trái tim cô… cậu không nghĩ lương tâm mình sẽ chịu đựng nổi.
“Cơ mà làm bạn trai…”
Haruya thở dài, quyết định sẽ suy nghĩ vì vẫn còn thời gian.
Không chỉ mỗi Sara, mà Rin và Yuna… cậu phải nghĩ đến cả tâm tư bọn họ nữa.
“Làm ơn đừng chạy nhé.”
“Cậu không chạy được đâu.”
“Đừng chạy nhé♡”
Cậu kinh hãi hình dung viễn cảnh tương lai ấy, nhưng cũng chợt nhận ra, rằng không thể cứ mãi ngồi im được lúc này. Sự thật rành rành thế… thì chắc cậu cũng phải bắt đầu hành động thôi.
-----
Cũng vào thời điểm ấy, Yuna cùng với Rin…
““Giờ có lẽ là lúc chúng ta hành động rồi.””
Mỗi con người sẽ có toan tính ý đồ riêng… nhưng mục tiêu sau cuối rốt cuộc chỉ có một.