Điều mọi người chú ý chính là hôn lễ rốt cục cũng được cử hành, tới tham gia hôn lễ có các Ủy viên Cảnh sát quốc gia, quan chức chính phủ cấp cao, còn có bộ trưởng quốc phòng của quốc gia, tổng tài tập đoàn đa quốc gia, đương nhiên cũng không thể thiếu được người lãnh đạo tập đoàn hắc đạo các quốc gia, đại sảnh hôn lễ giống như có thể bắn giết nhau bất cứ lúc nào.
Trang Tỉnh Tư cũng không thèm để ý hôm nay mình là cô dâu, kéo cao váy muốn lao ra oánh người, nếu không Trang Thuần Tư sống chết lôi kéo cô, có thể bây giờ cô đã bị đám vệ sĩ bên cạnh đại ca kia đem ra làm bia tập bắn nát bét như tổ ong rồi cũng nên.
“Đuổi mấy người đó ra khỏi hôn lễ của em!”
“Cái này không thể, Tiểu Tư, hắn chính là lãnh đạo đảng Phát Xít, là bạn tốt của chồng em.” Trang Thuần Tư lắc đầu.
Bạn tốt! Cô nghe xong thiếu chút nữa hộc máu.
“Này này này… Cô dâu mới sao lại tức giận vậy?” Thanh âm mềm mại như của tiểu cô nương vang lên, tiếp theo xuất hiện ở cửa là thân hình nhỏ xinh rất xứng với giọng nói.
Nhìn thấy bạn tốt, cơn tức giận của Trang Tỉnh Tư biến mất, ngược lại mở miệng trêu chọc bạn tốt: “Sao mi vẫn không dài ra chút nào nhỉ?”
“Mi cũng vậy, vẫn giống sợi giây điện, một chút thịt cũng không có.” Cổ Hâm Hâm tức giận nói. Chiều cao là nỗi đau của cô, mỗi lần gặp mặt là lũ bạn tốt châm chọc cô một lần, thật sự là không thắp hương cầu khấn tổ tiên mà. Cô chuyển hướng Trang Thuần Tư chào hỏi, “Hi! Anh Thuần Tư.”
“Hâm Hâm, rất vui vì em đã tới.” Trang Thuần Tư đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô. “Hai em cứ từ từ nói chuyện, anh ra ngoài trước.” Đã có người trông chừng em gái, hắn cũng có thể đi thu xếp công việc rồi.
“Phán Phán với Tiểu Lam đâu? Còn chưa tới sao?” Không đợi anh ba ra ngoài, Trang Tỉnh Tư không để ý hình tượng gào to.
“Đến đây!” Lê Dĩ Phán đỡ Hải Lam đi vào phòng. “Mi hôm nay là cô dâu đấy nhé! Có thể thục nữ một chút không?”
“Chúc mừng, Tiểu Tư.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hải Lam tái nhợt như một tờ giấy thật tình chúc phúc cho cô, đáng tiếc thanh âm có chút yếu ớt.
“Tiểu Lam, mi làm sao vậy? Có phải cái tên Thương Lãng kia bắt nạt mi không? Ta giúp mi cho hắn một trận!” Cái tính nóng nảy lập tức hiện hình, kéo váy lên, mục tiêu Thương Lãng, đặt ra tốc độ một trăm tám mươi, đến!
Nhưng cô lại chỉ đứng bất động, bởi có ba cô gái đang ôm chặt cô, cũng bởi vì cô biết Hải Lam đang có mang, cho nên không dám lao ra khỏi vòng vây.
“Cho ta xin! Cái tính hay xúc động của mi có thể sửa đi được không?” Nếu hôm nay cô ấy không phải là cô dâu, Cổ Hâm Hâm thật muốn K cô một phát.
“Vậy sao Tiểu Lam lại biến thành như vậy?” Mấy ngày trước gặp mặt vẫy khỏe mạnh mà.
“Mi có biết khi mang thai thường có hiện tượng nghé không?” Lê Dĩ Phán giúp Hải Lam ngồi xuống, trừng mắt lườm cô một cái.
“Biết a! Nhưng là, lần trước khi Tiểu Lam mang thai cũng không có như vậy a!” Cô ngập ngừng nói, cho tới bây giờ cô đều đấu không thắng Phán Phán, người ta đường đường chính là đại luật sư đó nha!
“Vậy mi hẳn là muốn hỏi cục cưng trong bụng, thay vì hỏi cha nó.”
“Vậy là tốt rồi.” Trang Tỉnh Tư an tâm ngồi lại trên ghế, có thể do vừa nãy giãy dụa nên lớp trang điểm trên mặt bị bong ra như sơn trên tường cũ.
“Nhìn mi xem, trên mặt trang đều tìm, để ta giúp mi dậm thêm ít phấn!” Cổ Hâm Hâm cầm “Gia hỏa” tới gần cô.
Mình cũng không biết cái này làm cái gì a.
“Không cần!” Trang Tỉnh Tư kiên quyết gào to, vung tay dài lên, ngăn Cổ Hâm Hâm nhỏ xinh, không cho cô ấy tác oai tác quái trên mặt mình.
“Không cần? Bộ dạng mi thế này sao có thể đi ra ngoài tiếp khách?” Cổ Hâm Hâm số chết muốn tiếp cận cô, đành chịu vóc người thấp bé còn có này chỗ không tốt, người ta duỗi tay dài ra, ngay cả góc áo người ta cô cũng không đến được.
“Xin mi, bà chị họ ta vừa trát một tầng phấn dày như sơn tường trên mặt ta, còn thêm ít phấn cái quỷ gì?” Nếu sớm biết kết hôn phiền toái như vậy, cô nhất quyết không đồng ý gả cho Phong Kiếm Trì.
“Tiểu Tư, mi tự xem mặt mình đi.” Lê Dĩ Phán đẩy mặt Trang Tỉnh Tư tới trước gương. “Bộ dạng mi thế này có thể nhìn được sao? Nếu mi không muốn trang điểm cũng không sao, dù sao người mất mặt cũng là mi.” Cô rất hiểu tính sĩ diện của Trang Tỉnh Tư, đúng bệnh bốc thuốc.
“Ta… Dặm liền dặm!” Nhìn khuôn mặt mình trong gương thật vô cùng thê thảm, cô như muốn lên đoạn đầu đài, đầu vừa nhấc, vừa nhắm mắt, rất có khí thế thấy chết không sờn.
“Chỉ là trang điểm lại một chút mà thôi, cũng không phải muốn giết ngươi mà, mi không cần sợ hãi đến phát run chứ?” Cổ Hâm Hâm nhíu mày nhìn thấy cả người cô run rẩy, cái này không phải quá khoa trương chứ!
Thật ra, Trang Tỉnh Tư đang tức đến phát run, gã Phong Kiếm Trì thối kia không nói cho cô biết phải cử hành hôn lễ phô trương như vậy, khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi, ghê tởm nhất chính là hắn còn mời một đám thủ lĩnh hắc đạo, chút nữa cô nhất định phải tìm hắn tính sổ.
“Tiểu Tư, sao mi đột nhiên lại kết hôn? Chúng ta nghe thấy mà giật nảy mình!” Cổ Hâm Hâm một bên giúp cô dặm phấn, một bên tò mò hỏi.
“Mi không phải là bị ép buộc chứ?” Lê Dĩ Phán hỏi tiếp. Tuy rằng “Bị ép” cái từ này không rất thích hợp dùng trên người Trang Tỉnh Tư, có thể ông nội cô tác phong cường ngạnh mọi người đều biết, khó tránh khỏi sẽ không ép cô kết hôn.
“Sẽ không vậy đâu! Nếu như là bị ép buộc, Tiểu Tư đã sớm chạy trốn, sao còn có thể ở lại đến bây giờ.” Thân thể cuối cùng thoải mái một ít, Hải Lam hiểu biết nói.
“Vẫn là Tiểu Lam hiểu ta.” Trang Tỉnh Tư nghiêng mình muốn cho Hải Lam một cái ôm gấu chó.
“Này này này! Cẩn thận bụng Tiểu Lam, còn lớp trang điểm trên mặt mi nữa!” Cổ Hâm Hâm kêu ngừng đúng lúc.
“Chết đi, dứt khoát để ta chết đi!” Trang Tỉnh Tư tức giận vỗ vỗ cái váy rậm rạp rối bù trên người.
“Chú ý lời nói của mi, cô dâu, nơi này còn có một bà bầu đó! Dưỡng thai rất quan trọng.” Lê Dĩ Phán trừng mắt lườm cô một cái.
“Thực xin lỗi, Tiểu Lam, ta quên mất.”
“Không sao.” Hải Lam lịch sự nhã nhặn cười.
“Dưỡng thai thật sự có dùng thứ này sao?” Cổ Hâm Hâm đưa ra nghi vấn, nhìn về phía hai cô gái từng làm qua bà bầu.
“Ta nghĩ phải không! Tiểu Nhiên đa phần rất ngoan.” Nhắc tới con trai hai tuổi, Hải Lam tràn ngập kiêu ngạo.
Lê Dĩ Phán thì nhún nhún vai, không đưa ra bình luận. Cô thừa nhận không coi trọng biện pháp dưỡng thai của mẹ, bởi cô tính tình không ổn định, dễ xúc động nên rất hay cáu gắt với chồng, cho nên, nhóc nhà cô thật sự không biết điều, tâm tình của nó lúc tốt thì như tiểu thiên sứ, tâm tình lúc không tốt đúng là một đứa trẻ hư.
“Là vậy sao? Ta nghĩ tính tình Bằng Bằng là di truyền từ mẹ nó!” Trang Tỉnh Tư nói những lời vô ích, lập tức bị gõ một cái.
“Được rồi! Tiểu Tư, khó được ngày mi xinh đẹp như vậy, nói ít một chút!” Cổ Hâm Hâm chỉnh chỉnh váy của cô, có chút xúc động nghĩ, bây giờ trong bốn người cũng chỉ mình cô còn độc thân, vẫn cứ nghĩ mình còn có thể gả đi sớm hơn Trang Tỉnh Tư đấy!
“Xinh đẹp?” Trang Tỉnh Tư hoàn toàn không thể gật bừa mấy câu nói của bạn tốt.
“Đúng là rất được a! Mi vốn là mỹ nhân hư hỏng, trang điểm lên lại càng đẹp ngây người.” Hải Lam tự đáy lòng khen ngợi.
Trang Tỉnh Tư luôn thả tóc tùy tiện, mặc quần bò thêm T-shirt, hôm nay tóc dài vấn lên cao, trên đầu cài hoa trắng cùng lụa trắng, mặc váy cưới vừa vặn đơn giản, lễ phục lụa trắng làm nổi bật lên dáng người cao ráo, nói có bao nhiêu đẹp thì có bấy nhiêu đẹp. Chỉ là, bản thân cô hiển nhiên hoàn toàn không ý thức được bản thân mình nắm giữ vẻ ngoài khiến người ta khen ngợi.
“Nhìn không ra mi còn rất có nguyên liệu nha!” Cổ Hâm Hâm dùng ngón tay chọc chọc trước ngực mềm mại, trêu cợt nói.
“Có nguyên liệu cái đầu mi! Các mi hôm nay điên rồi có phải không?” Không quen được khen Trang Tỉnh Tư xấu hổ vô cùng.
“Ôi! Xấu hổ cái gì a?” Cổ Hâm Hâm cố ý trêu cô, khó được có cơ hội có thể chọc ghẹo cô, sao có thể dễ dàng buông tha?
Lê Dĩ Phán cùng Hải Lam có lẽ rất cao hứng, cũng làm theo.
“Bọn mi điên hết rồi!” Trang Tỉnh Tư tức giận đến nỗi sau khi tạm biệt, không muốn nghĩ đến các cô ấy nữa.
“Tiểu Tư, sau khi bọn mi kết hôn có phải sinh con ngay không?” Hải Lam tò mò hỏi.
“Sinh con?” Cô chán ghét nhăn mặt nhăn mũi. “Ta không cần!” Cô kết hôn là vì Liberdade, vì cuộc sống tự do, sao phải sinh con để trói buộc mình, cũng chưa bị điên.
Lê Dĩ Phán nhịn không được lại gõ gõ đầu cô.
“Nói lại, ngay cả làm thế nào để tạo em bé mi cũng không biết ấy chứ!”
Trang Tỉnh Tư trừng lớn mắt, vẻ mặt không phục nói: “Ta đương nhiên biết!” Nói thực ra, một chút khái niệm cô cũng không có.
“Oh? Mi thật sự biết?” Cổ Hâm Hâm trong mắt hiện ra tinh quang. Quen biết Trang Tỉnh Tư đã gần mười năm, cô tiểu thư này chưa từng có bạn trai không nói, trong đầu chỉ có Taekwondo với kiếm đạo, làm sao cô ấy có thể biết làm gì để sinh con?
“OFCOURSE.” Trang Tỉnh Tư vẻ mặt chịu nhục kêu to, lập tức phản kích, “Vậy mi lại biết?”
“Đương nhiên.” Cổ Hâm Hâm đắc ý nói. Cô tự tin trong bốn người, cô là người biết sớm nhất.
“Hâm Hâm, mi biết sao?” Lê Dĩ Phán không thể tin được hỏi. ” Sao cho tới bây giờ vẫn chưa thừng nghe mi nói nhỉ?”
“Ách…” Xong rồi, tại sao cô lại nhất thời hiếu thắng a? “Cái này không có gì mà nói đâu.” Cô giả ngu.
Đúng lúc này, Trang Thuần Tư vừa vặn mở cửa đi vào, giải cứu cô.
“Các cô gái, hôn lễ bắt đầu rồi! Tiểu Lam, a Lãng vẫn đang chờ em đó! Phán Phán, Bằng Bằng tìm mẹ ầm ĩ lên, a Diễn đối phó không được.”
“Các mi mau đi đi!” Cổ Hâm Hâm vội vàng giục.
“Hâm Hâm, hôm nào đó mi nhất định phải nói cho chúng ta biết!” Lê Dĩ Phán trước khi đi vẫn không quên dặn dò nói.
“Có rảnh rồi nói sau!” Cổ Hâm Hâm cứng ngắc cười, cô muốn cô có một thời gian rất dài không rảnh.
“Nói cái gì?” Trang Tỉnh Tư nghe không hiểu ra sao, từng có cái gì?
“Không có gì, chúng ta cũng nhanh ra ngoài đi!” Lại vuốt thẳng lễ phục lụa trắng trên người Trang Tỉnh Tư, Cổ Hâm Hâm giúp cô đi ra cửa.
Rốt cuộc là đã có cái gì? Cùng sinh con có quan hệ sao? Trang Tỉnh Tư nghĩ hoài vẫn không ra.
Tiệc cưới bắt đầu sau ′, cô dâu liền… Say.
Cảnh tượng này làm cho Trang gia nhịn không được xấu hổ. Dạy con gái không nghiêm a! Trộm nhìn sắc mặt chú rễ, may mà không có điểm chán ghét, ngược lại tâm tình rất tốt.
Vì để tránh cho Trang Tỉnh Tư lại gây ra việc gì đó “Bị chê cười”, Phong, Trang hai nhà thông gia đành phải yểm hộ đôi vợ chồng mới cưới đi trước.
Phong Kiếm Trì thoải mái ôm Trang Tỉnh Tư không an phận đang giãy dụa đi về phòng.
“Híc! Anh đưa tôi đi đâu?” Nói xong, cô lại chìm trong bộ dạng say rượu.
“Về phòng.”
Cô căn bản không nghe, lực chú ý của mình lại bị người kia cảm thấy hấp dẫn.
“Sao tôi lại đang bay a?” Toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, thật thoải mái nha!
Phong Kiếm Trì không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
“A? Anh đang cười!” Cô kêu to giống như mình phát hiện ra một lục địa mới, sau đó nhăn mi lại. “Anh là ai a?”
“Tôi là chồng em.” Hắn vẫn đang cười, bởi vì cảm thấy thú vị.
“Chồng? Được rồi, tôi muốn kết hôn… Không đúng, tôi không cần kết hôn, tôi từ bỏ!” Cô chơi xấu nói.
“Em đã kết hôn rồi.”
“Không có! Tôi không cần kết hôn, tôi cho anh biết đó…” Giọng nói của cô đột nhiên nhỏ lại, “Tôi ghét nhất hắc đạo!”
Hắn ôm cô vào phòng, đặt cô trên giường.
“Vì sao?”
“Hắc đạo có gì tốt chứ, nhất là cái tên thủ lĩnh hắc đạo Italy chết tiệt kia, rõ ràng đã có vợ rồi, còn mang theo mỹ nữ đến Đài Loan chơi, gọi hắn đi ăn cứt đi!” Cô tức tối bất bình nói. “Hắn nghĩ phụ nữ Đài Loan dễ bị bắt nạt à? Cẩn thận tôi đánh cho hắn khóc cha gọi mẹ!”
Cho tới bây giờ, Phong Kiếm Trì mới biết được vì sao đột nhiên cô tâm tình không tốt, còn mạnh tay rót rượu. Thì ra vấn đề phát sinh từ bạn tốt của hắn kiêm đối tác làm ăn Lawrence, nói vậy cô biết được Lawrence có một cô vợ ôn nhu người Đài Loan, thì vẫn còn hoa tâm đi tìm những mỹ nữ khác, mà cô vợ bé bỏng của hắn lại thay người khác bất bình.
Điều quan trọng là Lawrence lại cùng ngồi một bàn với họ, khó trách vừa rồi cô luôn dùng ánh mắt đủ để giết người nhìn hắn, còn coi rượu vang như nước sôi mà uống.
“Tôi quyết chí muốn tiêu diệt hắc đạo, X, bảo thủ lĩnh Italy coi chừng một chút!” Cô gào lên.
“Được, tôi sẽ bảo hắn chú ý.” Hắn phát hiện mình hình như liên tục cười.
“A? Sao tôi lại không bay nữa?” Cô chậm chạp nhăn mi lại.
“Bởi vì em hạ xuống rồi.” Hắn phối hợp lời say của cô trả lời.
Cô vẫn còn chưa thay váy cưới và đồ trang sức ra, bắt đầu không chịu được kéo mạng che mặt và vòng cổ, kéo kéo, cô lại tức giận bởi cô như thế nào cũng không kéo được.
“Đừng nóng vội, tôi giúp em, đừng xé.” Hắn đưa tay dỡ xuống từng thứ đồ cài tóc giấu trong tóc cô.
Cảm giác trên đầu, ở cổ thoải mái rất nhiều, cô lại ồn ào muốn cởi váy áo.
Hắn lại theo ý cô giúp cô cởi váy áo xuống, nhìn thấy cơ thể yêu kiều của cô, nếu nói là hắn không có phản ứng gạt người, có thể cô say, mà hắn không muốn sáng mai thức dậy bị ánh mắt oán hận của cô đối đãi, cho nên hắn chỉ còn cách nhẫn nại.
“Tiểu Tư, có muốn tắm rửa trước khi ngủ không?” Cả người cô đều là mùi rượu, đồ trang điểm vẫn còn cả tá chưa gỡ xuống.
“Không cần!” Cô gào to, không biết tại sao lại nóng giận.
“Như vậy ngủ không thoải mái.” Hắn nửa dụ dỗ nửa lừa gạt nói: “Tắm cho người thơm ngào ngạt, thực thoải mái đó!”
Hiếm thấy, cô rất dễ dàng bị thuyết phục, trong miệng vui vẻ gào, “Thơm ngào ngạt, thơm ngào ngạt, tôi muốn thơm ngào ngạt.”
“Được, thơm ngào ngạt.” Hắn đi vào phòng tắm giúp cô xả nước tắm, đây là lần đầu tiên hắn giúp người khác xả nước tắm, nhưng đối với việc làm chuyện như vậy, hắn cũng không cảm thấy chán ghét, nhất là khi làm vì cô, thậm chí hắn cảm thấy rất vui vẻ.
“Cam, tôi muốn cam!” Cô ở trong phòng kêu to.
Nghĩ nát óc cả nửa ngày hắn mới hiểu, cô cần dầu tắm hương cam. Thật không dễ dàng, hắn cũng tìm được trong đống gia sản bảo bối cô mang đến, cũng dựa theo chỉ thị cho lượng hợp lý vào bồn tắm.
Thật kỳ lạ, cô cũng không ngủ, mãi đến khi hắn gọi cô đi tắm, cô còn rất có sức sống kêu, “Đúng là cam sao?” Cô cần xác nhận.
“Được rồi, là vị cam, tôi đưa em vào tắm rửa nhé!” Hắn ôm cô đi vào phòng tắm, đem cô đặt trong bồn tắm tràn đầy bọt rồi lui ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi hắn gần như đã nghĩ cô chết đuối trong bồn tắm thì cô lung la lung lay từ phòng tắm đi ra, mặc trên người áo ngủ hắn giúp cô chuẩn bị.
Hắn đi đến bên người cạnh cô, mà cô thuận tiện ngã vào người hắn, ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, cô còn mơ mơ màng màng thấp giọng lặp đi lặp lại một câu, Phong Kiếm Trì nghe xong thật lâu mới hiểu, cô nói —— “Liberdade… Liberdade… YA…” Giọng điệu hết sức thỏa mãn.
Ôm cô, hắn đột nhiên kích động có ý muốn cười ha hả, rồi lại sợ cô tỉnh dậy, đành phải che chăn cười trộm.
“Thật xin lỗi, Phong phu nhân, liberdade cách em —— vẫn còn rất xa đó!” Bởi vì đời này hắn cũng không có ý định buông cô ra.
Có cô bên người, thật sự một chút cũng không thấy nhàm chán.
Trang Tỉnh Tư mở mắt ra, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu làm cô không khỏi nhảy lên.
“Liberdade ——YA!” Từ nay về sau cô có liberdade, cô muốn làm gì cũng không có người quản.
Cô đã bắt đầu vẽ nên “bức tranh của cuộc đời mình”, đầu tiên là, cô sẽ đi vòng quanh thế giới một vòng, sau đó chọn một quốc gia cô thích để ở lại, ừ… Tạm thời trước hết như vậy, chuyện sau này, sau này hãy nói, dù sao cô còn rất nhiều thời gian nha!
Phong Kiếm Trì chẳng biết đi vào phòng từ lúc nào, đi đến bên người cô, hôn một cái nhẹ nhàng trên má.
“Buổi sáng tốt lành!”
Trang Tỉnh Tư trưng ra bộ mặt như vừa nhìn thấy quỷ, trợn mắt nhìn gã đàn ông không nên xuất hiện trước mắt.
“Rửa mặt chải đầu đi, chút nữa chúng ta phải đi ra ngoài.” Hắn thuận tiện vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô.
“Muốn đi đâu vậy?” Cô ngơ ngác hỏi, vẫn không quen cùng hắn gần gũi như vậy.
“Hôn nay cần về nhà thăm bố mẹ a!”
归: quy này là quay về.
“Rùa?” Đó là cái gì? Quy linh là một loại cao sao? Bộ óc hỗn độn của cô bắt đầu suy nghĩ.
龟: còn quy dưới này là con rùa. Tỉnh Tư tỷ mới ngủ dậy nên đầu óc chưa hoạt động, do đồng âm nên Tỉnh Tư tỷ hiểu lầm Phong ca đang nói về con rùa. Hí hí.
“Về nhà mẹ đẻ a!” Hắn nhìn ra nghi ngờ của cô, ôn hòa giải thích.
Trời! Bây giờ là thời đại nào, còn chú trọng loại truyền thống này a?
“Vậy ba mẹ anh đâu?” Trước khi cưới mẹ cô đã dặn dò đủ vạn câu, dặn nhất định phải thăm hỏi ba mẹ chồng, nhất định phải hiếu thuận với ba mẹ chồng, tuy rằng câu sau chỉ sợ cô không làm được, nhưng thăm hỏi đối với cô mà nói cũng không phải quá khó khăn.
“Ba mẹ tôi bây gời cũng là ba mẹ”em”, sáng sớm hôm nay bọn họ đã đi nước ngoài rồi.” Hai người họ Phong này già rồi mà còn chơi đến điên, một năm có ba trăm sáu mươi ngày không ở trong nước.
“Oh!”
“Một chút nữa chúng ta phải đi tiêm.” Hắn ôm cô đi vào phòng tắm.
“Cái gì? Tại sao phải tiêm?” Cô mới không cần, cô ghét nhất bị tiêm. Không phải hắn có bệnh truyền nhiễm chưa nói cho cô biết chứ?
“Bởi đi du lịch tuần trăng mật, chúng ta cần phải kiểm tra sức khỏe mới đi được.”
Từ lúc nào lại có du lịch tuần trăng mật? Cô mới không yêu thích nó nha! Nhưng cô vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ, giống như Vô Ý hỏi: “Thế muốn đi đâu?”
“Ai Cập.”
Trang Tỉnh Tư há to mồm quay lại nhìn hắn. Cô luôn muốn… rất muốn đi Ai Cập, lại khổ nỗi không có người đi cùng, chồng Tiểu Lam không cho phép cô ấy đi, Phán Phán sợ nóng, Hâm Hâm là người bận rộn, cuối cùng bây giờ… Cuối cùng…
“Tôi muốn đi! Muốn đi!” Cô đã quên mất bản thân nên có chính kiến.
“Ngoan, tôi sẽ đưa em đi.” Trước mặt Phong Kiếm Trì dứt khoát thoáng lộ ra một nét cười.
Ha ha! Con cá lại dễ dàng mắc câu rồi.