Không Bằng Duyên Mỏng

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm sau, lúc Tiếu Hàm gặp Nãi Tích, trong lòng không khỏi có chút chột dạ. Tuy nhiên trước kia sống chung với Nãi Tích đều rất tốt, nhưng mà cái loại cảm giác này cũng không phải dựa trên cơ sở muốn yêu đương cùng với ba ba của nó.

Đối với Tiếu Hàm mà nói, Nãi Tích vẫn là đứa trẻ mà cô yêu thương, đôi khi thông minh hiểu chuyện làm cho người ta yêu thương, đôi khi lại quá nhạy cảm làm cho người ta đau lòng. Nãi Tích đã từng nói đùa gọi cô là mẹ, cô vẫn nghĩ thằng nhóc giở trò, còn muốn Chu Triển Nguyên nhanh tìm một người mẹ mới cho nó, nhưng mà, đối với bản thân tự đảm nhận cái người mới này, Tiếu Hàm tin tưởng cũng không phải là đủ.

Trong lòng Tiếu Hàm, Nãi Tích ỷ lại Chu Triển Nguyên tuyệt đối không phải là kiểu mạnh mẽ, nếu nó biết quan hệ của mình cùng ba nó, có thể sẽ chán ghét mình hay không? Nghĩ đến ánh mắt nhỏ bé ủy khuất oan ức của thằng nhóc, cô giáo Tiếu lại có phần buồn rầu rồi.

Chu Triển Nguyên nhíu mày, bộ dạng của Tiếu Hàm sao lại giống như không được nghỉ ngơi tốt vậy? Cực kỳ rõ ràng, hôm nay Tiểu Hàm có chút sa sút. Trong lòng Chu Triển Nguyên kinh ngạc, đây là có chuyện gì? Không phải ngày hôm qua còn rất tốt sao?

Tiến lên hai bước, kéo tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiếu Hàm chột dạ, nhìn thoáng qua chỗ Nãi Tích, thấy nó chỉ chăm chú vào TV, mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, “Em đang nghĩ, không biết phải đối mặt với Nãi Tích như thế nào…” Tiếu Hàm thấp giọng nói, đáy mắt mang theo nét khẩn trương. Thằng nhóc kia có thể chán ghét mình hay không đây?

Chu Triển Nguyên lôi kéo cô lùi vài bước sang bên cạnh, bức tường dùng để trang trí vừa đúng lúc che khuất bóng dáng của hai người: “Nãi Tích vẫn cực kỳ thích em, lại vẫn như lúc ban đầu thì tốt rồi.” Chu Triển Nguyên thản nhiên nói.

Anh cũng biết, anh và Tiểu Hàm không thể giống kiểu tình yêu đôi lứa, anh còn có con trai, điểm này nhất định là thiệt thòi cho Tiếu Hàm. Lqđ. May mà, Nãi Tích lại cực kỳ thích Tiểu Hàm, đối với người mẹ mới này cũng không có ghét bỏ.

“Nhưng mà…” Tiếu Hàm cắn môi, vẻ mặt do dự: “Nãi Tích vẫn luôn xem em như chị gái, bỗng nhiên đi nói với nó quan hệ của chúng ta có thể dọa nó hay không?”

Chị gái? Hả? Chu Triển Nguyên vỗ trán, lúc trước luôn miệng nói muốn lừa cô giáo Tiếu đưa về nhà làm mẹ, người như này lại là một chàng trai nhỏ! Tên nhóc kia còn có ý định ‘gây rối’ trái tim của Tiểu Hàm còn sớm hơn cả mình! Tiểu Hàm thật đúng là đánh giá thấp địa vị của mình trong lòng Nãi Tích rồi.

Vuốt ve mái tóc của cô, Chu Triển Nguyên cười nói: “Em yên tâm, nếu Nãi Tích biết quan hệ của chúng ta, nhất định sẽ nhảy cao lên ba mét.”

Tiếu Hàm nhíu mày, trên mặt đều là hoài nghi, có như vậy sao, biết ba ba tìm cho mình người mẹ mới, con cái không phải đều cảm thấy có cảm giác không an toàn sao?

Cho nên chỉ có thể nói, cô giáo Tiếu, cô là người giáo dục trẻ em, không khác gì Cô bé lọ lem là mấy.

Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ thở dài, dẫn cô đi đến phòng khách.

“Triển Nguyên, để làm gì…” Tiếu Hàm nhẹ nhàng từ chối vài lần, cũng không giãy thoát, người đã bị anh đưa tới trước mặt Nãi Tích rồi.

Khóe miệng Tiếu Hàm giật giật, nhìn cảnh tượng quỷ dị này, phán quan ngồi trên cao? Nha dịch áp giải phạm nhân? Đây là cái gì với cái gì đây!

Chu Triển Nguyên như không nhìn thấy vẻ mặt gần như khẩn trương của Tiếu Hàm, vẫy vẫy tay tên nhóc đang ngồi trên sofa kia: “Nãi Tích, nếu ba ba tìm một người mẹ mới cho con, con hi vọng là ai?” Chu Triển Nguyên quyết định nói rõ sự thật cho cô, tên nhóc kia ‘mơ ước’ cô đã không phải ngày một ngày hai gì rồi. Cho nên ghét bỏ gì gì đó, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Nãi Tích nghe xong lời của ba ba, thất thần hồi lâu, sau đó bỗng nhiên nhảy cẫng lên, nhe răng trợn mắt trừng ba ba: “Ba ba, ba dám bỏ rơi cô giáo Tiếu!” Ngoài cô giáo Tiếu ra, người nào làm mẹ của nó, nó cũng không chịu! “Con chỉ muốn cô giáo Tiếu làm mẹ của con!”

Chu Triển Nguyên liền vuốt tay, nhún vai, nhìn thấy chứ? Tên nhóc này tới cùng là thế nào. Căn bản không cần phải lo lắng.

Tiếu Hàm kinh ngạc nhìn vẻ mặt oán giận nhìn chằm chằm ba ba của tên nhóc kia, nhìn nhìn lại vẻ mặt ‘Em thấy chưa’ của Chu Triển Nguyên, rốt cuộc cũng thả lỏng trái tim, Nãi Tích, chắc là không ghét bỏ cô?

“Cô giáo Tiếu, nếu ba ba bắt nạt cô, cô hãy nói cho con biết, con giúp cô dạy dỗ ba! Cùng lắm thì chúng ta chuyển ra ngoài ở! Không cần ba ba nữa!” Vẻ mặt Nãi Tích khẩn trương, ngẩng đầu lên, tội nghiệp, lôi kéo tay Tiếu Hàm làm nũng.

Tiếu Hàm dở khóc dở cười nhìn thoáng qua tư thế muốn cùng cô sống chung nương tựa lẫn nhau của thằng bé, quay người lại nhìn về người đàn ông đang mỉm cười phía sau, nhìn ánh mắt anh chăm chú, mỉm cười nhẹ một cái với anh. Ý tứ của anh cô biết, không cần phải nói quá nhiều cam đoan.

“Được rồi, Nãi Tích, bây giờ cô giáo Tiếu đã là người nhà của chúng ta, con nói xem sau này có muốn đổi lại hay không?” Chu Triển Nguyên sờ sờ đầu con trai, cười rất dịu dàng.

Tiếu Hàm đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn anh, cái gì mà kêu là người nhà bọn anh, nói bậy cái gì chứ.

Vẻ mặt thằng nhóc kia vui mừng, sung sướng chạy quanh người Tiếu Hàm mấy vòng, đầu ngẩng lên cao cười hô to vài tiếng: “Hô hô, để xem sau này Vương Tiểu Bàn có còn dám nói ta không có mẹ nữa không!” Bàn Tử thối tha, để cho ngươi luôn khoác loác nói mẹ ngươi rất xinh đẹp! |[email protected]|)n Mẹ của ta xinh đẹp gấp một trăm lần mẹ của ngươi!

Chu Triển Nguyên nắm lấy vai Tiếu Hàm, hô hấp ấm áp ở bên tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Anh thật đúng là không thể chờ được đem em biến thành người nhà của anh đâu.”

Tiếu Hàm bình tĩnh, lần thứ hai, lần thứ hai bị đùa giỡn rồi. Là mặc kệ anh hết một tới hai, hết hai tới ba, cứ kiên trì qua lần ba này? Cô giáo Tiếu cảm thấy mình cần phải suy xét lại cho tốt mới được.

“Được rồi Nãi Tích, thu thập xong, chúng ta liền đi công viên chơi thôi.”

Sáng sớm cũng được, muốn cùng Nãi Tích đi công viên chơi. Chu Triển Nguyên đưa bộ đồ gia đình tối hôm đó mua, đưa cho Tiếu Hàm, bĩu môi, chỉ chỉ vào phòng vệ sinh, ý bảo cô đi thay.

Khóe miệng Tiếu Hàm giật giật nhìn đôi cha con đã mặc đồ xong, cảm thấy mình có cảm giác bị lừa gạt. Sao lại có cảm giác như là lên nhầm thuyền giặc chứ? ←-←

Tên nhóc kia chắc chắn thuộc loại dư thừa tinh lực, thời tiết nóng như vậy mà còn có thể liên tục dạo chơi rất hăng say.

“Mệt sao?” Chu Triển Nguyên nhìn không được lau mồ hôi cho Tiếu Hàm, tiện tay đưa cho cô một chai nước khoáng đã mở.

Tiếu Hàm gật gật đầu, dùng khăn ướt lau mồ hôi, cười cười xin lỗi: “Thể lực không được tốt cho lắm, còn không lợi hại bằng Nãi Tích.”

Nãi Tích bổ nhào vào trên đùi cô giáo Tiếu, nghiêng đầu, xem xem xét xét ba ba, lại xem xem xét xét cô giáo Tiếu, sao lại cảm thấy có gì đó chứ? “Ba ba, có phải ba lôi kéo tay cô giáo Tiếu không?” Lần trước bạn trai cô giáo Lý đến nhà trẻ cũng làm như vậy, cô giáo Lý nói, những người yêu nhau đều làm như vậy.

Tiếu Hàm quẫn bách, nghiêm mặt nhìn anh bạn nhỏ một bộ nghiêm trang, bây giờ trẻ nhỏ đều đã thành thạo sớm như vậy sao?

Chu Triển Nguyên khéo léo đánh lạc hướng: “Không thể dạy hư trẻ nhỏ.”

Vẻ mặt Nãi Tích cười gian trá: “Cho nên ba ba liền cho con nghỉ vào trại hè có phải hay không!”

Tiếu Hàm: … Rốt cuộc là tình huống gì!

Vẻ mặt Chu Triển Nguyên tự nhiên, viết vào tay Tiếu Hàm một câu, “Nghỉ anh cho nó vào trại hè.”

Đưa tên bóng đèn này ra ngoài trước mới làm tốt việc được.

Nãi Tích nháy mắt, thở phì phò, toét miệng cười: “Không sao không sao, miễn là phải chờ con trở lại lúc ấy ba ba cho con một đứa em gái chơi cùng là tốt rồi!”

Dưới chân cô giáo Tiếu lảo đảo, được tổng giám đốc Chu bình tĩnh đỡ lấy. LQĐ. Chu Triển Nguyên tựa tiếu phi tiêu nhìn cô, ý tứ trong mắt cực kì xác định, giường như đề nghị của Nãi Tích cũng không tồi.

Tiếu Hàm cắn chặt răng, nhất quyết phải đánh gãy quyết tâm đang non nớt này của Nãi Tích, trong vòng một ngày thành bạn gái của ba ba nó đã làm cô xoắn xuýt rất lâu, nếu một tháng sau thành mẹ của em gái nó, cô thật sự có thể tự sát tạ ơn công nuôi dưỡng của bố mẹ rồi! Bố mẹ nhất định sẽ đuổi giết cô đến tận chân trời góc bể mất!

“Ba ba, chúng ta đi chụp ảnh đi ~~” Nãi Tích túm lấy tay ba ba, gọi người ngẫu nhiên đi đến cách đó không xa.

Tiếu Hàm vội vã bắt kịp, cameras còn đang ở nơi cô mà.

Tìm được một đôi vợ chồng già hơn sáu mươi tuổi nhờ chụp ảnh cho bọn họ. Nãi Tích ôm chân chuột Mickey cười đến vẻ mặt sáng lạn, Tiếu Hàm đứng sau người Nãi Tích, cười dịu dàng, Chu Triển Nguyên một tay vỗ về đầu con trai, một tay đặt trên vai Tiếu Hàm, theo góc độ của anh nhìn qua, giờ phút này cô gái kia đang cong khóe miệng, lông mi hơi vểnh lên, trên gương mặt trắng nõn vì ánh mặt trờ chiếu mà nhiễm đỏ, có vẻ cực kì có sức sống.

“Được rồi, một nhà các người thật đáng ngưỡng mộ.” Ông lão trả camera lại cho Chu Triển Nguyên, vẫn không quyên cười trêu chọc hai câu.

Chu Triển Nguyên cười nói cảm ơn, nhìn ông lão vừa nói câu kia ‘Người vợ thật là xinh đẹp’ cực kỳ hài lòng. Bà Chu quả thật dễ nghe hơn là Tiếu Hàm.

Truyện Chữ Hay