Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

chương 40: chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những hạt mưa tích táp mà gõ vào kính cửa sổ, hạt mưa đều đặn giảm lên nhịp nhàng, lần lượt trượt xuống.

Gió thổi dữ dội, những cánh cửa đung đưa khắp nơi, ánh sáng mờ ảo bị dập tắt theo bóng gió.

Trong gió mưa nhẹ tựa hồ sượt qua gót chân nhỏ, lặng lẽ đi dọc theo hành lang, lưu đến bàn chân thon gầy, không chịu được quấy rầy A Tá đang mơ màng, liền dừng bước chân gấp gáp.

Cậu mơ thấy mình hóa thành một chú cún con, vẫy đuôi xoay tròn bên chân chủ nhân, nhân cơ hội vồ tới, vùi vào lòng mà mừng đến vui vẻ.

Người chủ trong mộng cười với cậu thật nhẹ nhàng, cậu đi theo tốc độ của chủ nhân, ở trong phòng bếp lấy ra một miếng giăm bông từ tủ lạnh, ngồi xổm xuống cẩn thận gỡ giấy gói ra, cậu ngạo kiều quay đầu lại cậu không muốn ăn loại xúc xích giảm bông này

Trên thực tế, kỳ thật cậu sẽ ăn, miễn là chủ nhân sẵn lòng dành cho cậu.

Quả nhiên, người chủ vuốt ve bộ lông mềm mại của cậu và bảo cậu ăn nó trước, cậu đang định cắn một miếng thì đột nhiên, cơ thể biến thành một con mèo lười biếng với vòng eo béo ụ, nhe nanh kêu lên trời.

Cậu không thích ăn giăm bông nữa, người chủ đã đổi thành thức ăn cho mèo và ném một quả bóng nhỏ về phía cậu.

Cậu chơi một hồi, hai bàn chân nhỏ thay nhau nắm lấy hướng lên trên, nhưng sơ ý mở ra quả cầu nhỏ, ánh sáng phát nổ, cậu sợ tới mức dùng hai bàn chân chặn lại, nhưng cậu đã biến thành hình người.

Tuy nhiên, cậu vẫn không tự giác, chui lên giường của chủ và lăn qua lăn lại, nằm trên ngực chủ như một con mèo, được chủ trùm chăn rồi ngủ thiếp đi.

Thân thể nặng nề như vừa mới nhảy khỏi mặt nước, chỉ muốn trốn ở trên giường ấm áp bất động.

Trong mơ, cậu biến thành công tử ăn chơi trác tán, hỏi Đỗ Triết túi thơm trên người là vật gì, mùi vừa quen vừa lạ, cậu không kìm được chôn sâu hơn và muốn khám phá hương vị tươi mát hỗn tạp này.

Sau lưng cậu nhẹ nhàng tiếp tục đụng chạm, Đỗ Triết hương vị lâu trong chăn, từng chút một xuyên qua đường hầm thời gian và không gian, từng chút một nghiêng ở trước mũi cậu.

Đau nhức thấu xương từng chút một, bên ngoài nhất định là lại đi gây lộn chó mèo, điện thoại vang lên, ý nghĩ duy nhất chính là muốn ngủ thêm một chút.

Cậu đã nhấn tắt nó một lần, nhưng nó lại phát ra tiếng sau vài giây.

"Uy?"

Người đầu dây bên kia hỏi, nhà anh còn bán không?

A Tá mi mắt không mở được, hữu khí vô lực trả lời: "Bán cái gì a, không bán không bán! Nơi nào gọi điện đến a?"

Người ở đầu dây bên kia nói không thể giải thích được, tại sao lại không yêu cầu cúp máy?!

"!”

A Tá nhớ tới tin nhắn bán nhà trước khi đi ngủ tối hôm qua đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc hơn nữa là một người nằm ở đối diện, mở to mắt nhìn cậu.

Hỏng rồi, tại sao Đỗ Triết lại ở đây?

A Tá hiển nhiên bối rối đáp: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực không biết chuyện gì đang xảy ra."

Cơ thể cậu lập tức lùi về phía sau, nhưng lại đụng phải một vật cứng trên lưng, cậu không quan tâm đến tình hình mà rút lui khỏi vòng tay anh.

Đỗ Triết còn chưa kịp phản ứng, cậu đã khịt mũi, A Tá lập tức lăn sang chỗ khác, phát hiện mới vừa rồi đè trúng tay Đỗ Triết

Không biết phải làm sao, muốn khóc thật sự.

Cậu khó khăn chớp mắt mấy cái để giảm bớt bóng tối xen lẫn trước mặt, lập tức không nhịn được cúi người về phía trước, cánh tay Đỗ Triết nổi lên một vòng màu đỏ, mình quá nặng, chỉ sợ cánh tay sẽ bầm tím, cậu đau khổ nói: "Em xin lỗi, em sẽ tìm thuốc cho anh".

Chưa kịp nói lời xin lỗi, điện thoại bên kia lại bắt đầu thúc giục, "Uy uy uy? Này? Rốt cuộc có bán không?"

A Tá quả thật đang rất rối, bán nhà trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng gì, chuyển nhà cũ mấy lần, cậu đều nhanh chóng thúc giục bên tai cậu, đáp: "Bán bán.

Hôm nay rảnh đến xem nhà sao? "

Hai bên thống nhất thời gian rồi cúp điện thoại.

Đỗ Triết nằm úp sấp, động tay động chân hỏi: "Muốn bán nhà?"

"A..." A Tá sợ Đỗ Triết nghĩ muốn bán nhà để bám lấy mình, vô thức xoa xoa cái cổ, cười nói: "Đúng vậy, em muốn đổi nhà "

Sau khi bình tĩnh lại, A Tá phát hiện hai người đang nằm ở khe hở giữa giường và tường, dưới vị trí của cậu trải một tấm chăn nhỏ, Đỗ Triết dựa vào thành giường sau lưng, cách vách bao quanh một cái chăn.

Cậu thực sự không nhớ ra được, những thứ này có phải là do mình sắp xếp tối hôm qua hay không, nhưng đêm qua ngủ trên giường rõ ràng, lúc đó, Đỗ Triết cũng chưa quay lại.

Cậu cảm thấy lo lắng, vậy làm thế nào mà tất cả những điều này lại xảy ra?

Cậu đã làm rất nhiều điều vượt quá giới hạn?

Thực sự xong đời a

A Tá hóng gió cả đêm trên sân thượng, Đỗ Triết nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, lo lắng sẽ bị cảm, mu bàn tay còn đặt trên trán, không chỉ mình không thấy sốt mà còn mở ra thấy trong tủ, định đứng dậy đi đến tủ thuốc lấy nhiệt kế.

Nghĩ đến chủ đề A Tá vừa muốn bán nhà, anh sinh nghi hỏi: "Muốn đổi chỗ nào?"

Đầu mũi và khóe miệng của A Tá bị gió làm nứt ra, cứ sờ vào mũi vừa ngứa vừa đau, không ngờ đối phương lại hỏi câu này nên ngẩng đầu lên, vội vàng cười một tiếng nói: "Em vẫn chưa quyết định."

Cậu đứng lên bên tường, hơi duỗi thẳng eo rồi nói: "Em lấy thuốc xoa cánh tay cho anh."

Cơ thể gây gò bắt đầu nổi rõ phần bụng.

“Ngồi đi.” Đỗ Triết lấy nhiệt kế từ tủ dưới đáy phòng ngủ ra, ra hiệu cho cậu để vào dưới cánh tay, đi vào bếp đổ một cốc nước đường nóng để lên bàn đầu giường: "Vẫn còn chưa biết đổi nhà đi nơi nào, mà liền đem nhà hiện tại bán đi?"

A Tá sợ anh nhìn ra sơ hở nên cúi đầu ngượng ngùng cười: "Không bán thì không có tiền mua."

Bụng hơi phình ra, đối eo yêu cầu càng cao, sau khi ngồi thẳng lưng được một lúc thì toàn bộ lưng sưng đau.

Cậu không nhịn được chống hai tay về phía sau, đỡ lấy quả cầu nhỏ đang treo trên bụng mình.

Đỗ Triết ngồi bên cạnh, hai tay cầm nhiệt kế sau khi đo, nhìn qua nhìn lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Bên ngoài cửa sổ, gió mưa đang hoành hành, A Tá thậm chỉ có thể nhìn thấy những hạt mưa đập vào kính với gió rít, giống như một người nhỏ, bị chủ nhân từ bên ngoài bầu trời đánh bay tới đây, nét mặt áp vào thủy tinh từ từ rơi xuống.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch

Một giọt nối tiếp một giọt

Cậu bước vội vàng dọc đường, chưa từng nhìn thấy cảnh vật này.

A Tá trong lòng biết Đỗ Triết không thích ngồi cùng mình, nhưng cơ thể cậu tự động che chắn tín hiệu nhận thức bản thân.

Sự mệt mỏi và buồn ngủ vô cớ đã đánh tan thần kinh lý trí.

Cậu mặt dày mà ở chỗ này bên cạnh anh.

Bảo bối của cậu đang ngồi bên cạnh cậu, bất động thanh sắc, hơi thở phát ra quen thuộc, người cậu thích ở trong phòng ngủ này cùng cậu xuyên qua ô cửa sổ nhỏ này, nhìn mưa gió bên ngoài, mặc những hơi ấm của gian phòng bên trong.

"Đồ Tá Chá"

"Ân." Phong cảnh trong mắt cậu bị cắt ngang, quay đầu lại thấy cảnh đẹp hơn, Đỗ Triết đang cầm nhiệt kế trong tay, liền hỏi: “Sao vậy?

"Tối hôm qua em hỏi anh một số vấn đề."

Không thể nào?! Cậu đã làm gì đêm qua? A Tá bỗng nổi da gà, trong lòng hiện lên nhiều dấu chấm hỏi, cậu nhớ trước đây có những mảnh ký ức, nhưng lại không nhớ được mình đã hỏi gì.

Đành khẩn trương mà thử hỏi: "Em hỏi cái gì?!"

Sẽ không thực sự mà nói những điều không nên nói đi?! Cậu lập tức nói: "Đừng tưởng là thật đi, em thường mơ sẽ hồ ngôn loạn ngữ.

Nói gì cũng đừng để trong lòng a!"

"Em hỏi anh.."

Đỗ Triết nghịch nhiệt kế tựa hồ suy nghĩ hồi lâu, mới xuất hiện ba chữ, liền bị nhạc chuông điện thoại cắt ngang, Đỗ Triết liếc mắt một cái, trên màn hình hiện lên cuộc gọi của Lan Phi.

(Công chuyện tới tiếp đó)

Ơn trời, cuộc gọi này đến đúng lúc! A Tá khẩn trương đầy lo lắng, tự động tránh ra xa một chút: "Anh trước trả lời điện thoại!"

Đỗ Triết muốn cúp điện thoại, nhưng Lan Phi lại tỏ vẻ kiên quyết không từ bỏ nếu không nghe máy, chuông điện thoại vang lên, A Tá rõ ràng đã trốn sang một bên, lưng lại cong thành hình chữ C, cúi đầu và không biết đang nghĩ về điều gì.

Đỗ Triết bóp chặt điện thoại, ngẩn người nhìn cậu, đột nhiên trong tầm tay nhưng dường như bị ngăn cách bởi một kết giới trong suốt.

Đôi lông mày ưa nhìn khẽ nhếch, anh nghĩ, nhìn trực diện ban đêm hay ban ngày né tránh, cái nào là thật?

A Tá cho rằng cậu đã xâm phạm quyền riêng tư của anh, nhưng toàn thân đau nhức đến mức không thể cử động được nên tránh sang một bên, nhéo góc quần áo rồi vùi đầu xuống, mong muốn nói cho anh biết rằng mình thật sự không xem.

Nhạc chuông điện thoại lần thứ ba vang lên, Đỗ Triết cầm lên, Lan Phi liền kêu anh đi ra ngoài, anh nhìn lại A Tá, cậu vùi đầu vào sâu hơn, anh thở dài đi ra ngoài.

Có lẽ là do quá căng thẳng, từ lời đầu tiên Đỗ Triết nói, bụng cậu bắt đầu đau, giống như bị ai đó dùng roi đánh vào, mãi đến khi Đỗ Triết đi ra ngoài mới dừng lại.

Cậu không biết có phải do dạ dày đau hay không mà đột nhiên đau bụng kinh khủng, linh cảm bất thường.

Linh cảm của cậu thật tốt, cho đến khi ngồi vào bồn cầu, ẩn nút xả nước hết lần này đến lần khác, cậu mới âm thầm lấy điện thoại ra hỏi Hoàng Hàng: "Ngươi có bị tiêu chảy không?"

Hoàng Hàng đồng dạng ở trong WC cũng khó khăn đáp: "kéo dài một ngày "

Trên màn hình hiện lên một loạt biểu tượng cảm xúc đáng thương, A Tá cười "Ầm" một tiếng, ôm bụng hả hê, đúng là đêm qua ăn thịt nướng.

Đỗ Triết lại gần gõ cửa nói muốn ra ngoài một chút, nên bảo cậu không cần đi ra ngoài, A Tá đáp lại, tiếp tục chống chọi với bệnh tiêu chảy.

Giải phóng không được bao lâu, ngoài cửa có người bấm chuông cửa, tưởng là Nhu Nhu quay lại liền kéo quần ra mở cửa, kết quả là kêu Đỗ tiên sinh nhận hàng chuyển phát nhanh.

A Tá không dám nhận, bảo rằng Đỗ Triết không có ở đây, để lần sau đến.

Người chuyển phát nhanh bất đắc dĩ, không muốn đến nữa, cứ nằng nặc đòi Đỗ Triết còn sống ra đây, nếu sống ở đây cậu sẽ giúp ký nhận.

a Tá không khỏe và không có thời gian đứng tranh cãi, vì vậy cậu đã chạy vào nhà vệ sinh ngay sau khi ký nhận.

Không biết có phải mình kéo mạnh quá không, trong khăn giấy lúc nào cũng có máu lẫn lộn, bụng lúc nào cũng đau.

Tư thế không ngừng nghỉ này giống như ngày xưa làm việc trong một nhà hàng lẩu kiểu Tứ Xuyên, để tiết kiệm tiền ăn uống, ngày nào cậu cũng nhặt nước lẩu thừa của khách để ăn, ngày nào cũng bị tiêu chảy.

Sau một thời gian làm việc trong cửa hàng, cậu muốn đóng gói đồ ăn mà khách ăn thừa, nhưng rất tiếc người quản lý không cho phép đem đi tái chế.

Mấy hôm nay nghèo đói đói quá, lên kế hoạch thì thấy có khách ném nguyên liệu vào nồi lẩu mà không ăn hết, cậu bàn với đám bạn rồi trố mắt nhìn, lúc dùng đũa mỗi bàn đều bí mật bỏ vào hộp cơm mà cậu mang theo khi dọn dẹp mặt bàn.

Đóng cửa tiệm buổi tối đổ đầy hai hộp cơm, đem về chia cho mình và người nọ một hộp.

Nhưng sau đó, Đồ Dụng thực sự nói rằng không muốn ăn nữa, nó quá cay và đòi ăn thức ăn khác.

Này là nuông chiều từ bé, thật là bất lực mà

Sau này, cậu kiên trì một mình một lúc lâu, chỉ biết ôm chặt lấy cái mông nóng hổi của mình, hy vọng có thêm khách gọi nồi vịt tiềm.

Nghĩ đến việc bổ sung nước, cậu đổ vài cốc nước lớn vào bếp.

Không cẩn thận nhìn đến, này thật sự là không cẩn thận.

Phong bì không được niêm phong chặt chẽ, khi cậu ném nó đi, một xấp thiệp mời đám cưới rơi trên bàn cà phê, với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau.

Người gửi là một công ty tiệc cưới, người nhận là Đỗ Triết, không nhịn được ngồi xuống ghế ăn, không có sức để đứng thẳng, dựa chéo vào ghế gỗ, nâng từng tấm một, những tấm thiệp mời được làm thủ công tinh xảo, bằng bột vàng lấp lánh, sử dụng phông chữ khác nhau, in tên của một cặp đôi.

Đỗ Triết - Vương Hy

Cậu nhịn không được đến gần hai con thú bông được vẽ trên thiệp mời, nụ cười của chàng trai chỉ hơi cong lên, nhưng cô gái thì đang cười đến vui vẻ

Dùng đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ của hai người mới quen, cậu không phân biệt được là đau bụng, hay đau do cử động của đứa trẻ, dù sao cũng chỉ mím chặt môi vì đau, cậu nheo mắt cười đến cao hứng, bình luận từng câu một.

Ý tưởng đầu chim ác là màu hồng này được làm rất tinh xảo, khi đóng lại, hai bóng người nhỏ bé trên đầu chim ác là gặp nhau, nhưng hình như ý nghĩa không tốt lắm, đây không phải là phong cách mỗi năm gặp một lần sao?

Không tốt, không tốt.

Cậu cẩn thận đặt nó sang một bên và trải ra một mẫu khác màu đỏ của Trung Quốc, khi đóng lại, nó là một nút đồng tâm được đan lại, bên dưới có một chùm hạt nhỏ màu đỏ treo lơ lửng, cái này khá đẹp.

Vậy phải chăng đám cưới của họ chủ yếu là người Hoa? Sẽ có nhiều đèn lồng đỏ? Liệu Đỗ Triết có mặc một kiểu Trung Quốc lễ phục và dẫn Vương Hy người đeo một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, băng qua khán đài nghi lễ phủ đèn đá, nói về những người quen của mình trên sân khấu, và nhận lời chúc phúc của mọi người? (Tui đau á mn, có ai thấy đau không ????)

Còn Nhu Nhu thì sao, liệu Nhu Nhu sẽ làm hoa đồng sao? Liệu con bé có mặc sườn xám hồng và theo baba lên sân khấu?

Bên dưới còn có một phong cách nhỏ tươi mát rừng xanh, cũng phù hợp với tính cách Vương Hy sẽ lên núi hỗ trợ học hành, phong cách này có cần trang bị vảy che mặt nhỏ không? Nhưng Vương Hy có một tính khí tốt và trông rất đẹp trong mọi thứ cô ấy mặc.

Khỏi phải nói Đỗ Triết, mặc dù không mặc cũng là đẹp nhất hehe.

Có quá nhiều phong cách và chói lóa.

Đôi mắt già nua lim dim, dụi dụi đôi mắt nhức nhối, cậu không chịu được nữa.

Cậu lặng lẽ ngồi một lúc trước khi chợt tỉnh dậy, an ủi những đứa trẻ đã chịu đựng cơn đau ngất đi của mình, đưa tay sờ đầu đau khổ, cuối cùng bụm miệng đau đớn.

Đỗ Triết thực sự sắp kết hôn với người khác.

(Tui khóc ????)

Cậu nắm chặt thuốc trong lòng bàn tay, thầm nghĩ, được rồi, không còn thời gian chần chừ nữa, nhà phải bán nhanh.

Tác giả có điều muốn nói:

Thiệp mới đây, nhận bom đỏ các bạn chuẩn bị tiền nhé!

Zozuo tự hỏi mình nên chuẩn bị bao nhiêu? Chao ôi, một khoản tiền khác.

Đau tim tui quá, ai an ui tui đi, con dâu nhà tui sao khổ thế này

Mn có thấy phiền khi tui hay chen vào xỉa xói giữa câu văn không.

Thấy phiền thì cũng kệ nha, chứ tật tui là vậy á thích soi mói, đang cố khắc phục mà không được ????.

Truyện Chữ Hay