17.
Mấy ngày nay Chu Chỉ chiến tranh lạnh với Cố Tri Châu, nên rủ tôi đi dạo phố:
“Hiểu Hiểu, tớ chỉ muốn ở nhà anh ấy trong kỳ nghỉ hè này thôi mà, trường học không cho ở lại qua đêm, nhưng anh ấy lại cực kỳ phản đối, sao anh ấy lại như vậy chứ?”
Tôi bật cười.
Tôi còn ở nhà, Cố Tri Châu lại không muốn ly hôn, đương nhiên sẽ không dẫn cô ta về nhà được rồi.
“Chẳng lẽ anh ấy và vợ vẫn chưa ly hôn sao?”
“Anh ấy sẽ ly hôn, tớ chắc chắn 100%, anh ấy chỉ yêu mình tớ thôi, chỉ cần tớ khóc một chút là anh ấy đã bay về bằng phi cơ riêng rồi, còn mua cho tớ món quà mấy chục vạn nữa.”
“Nhưng mà... đây không phải là kẻ thứ ba sao?”
Cô ta khựng lại, mỉm cười ngọt ngào với tôi:
“Bây giờ đã thời đại nào rồi hả? Đối với những người sinh sau năm 2000 như bọn mình, người không được yêu mới là kẻ thứ ba.”
Tôi xịt keo.
Tôi nghĩ đúng là mình có sự cách biệt thế hệ với các em sinh sau năm 2000 thật.
Cô ta thật dũng cảm, thật mạnh mẽ, không biết sợ là gì… rất giống cậu trai từng nói muốn l@m tình nhân của tôi.
Khoan, sao tôi lại nhớ đến Lục Trì nhỉ.
Vừa nhớ đến cậu tôi liền thấy bồn chồn.
Lúc sau, Chu Chỉ nhờ tôi giúp đỡ, nghĩ xem làm cách nào để kỳ nghỉ hè này được sống ở nhà Cố Tri Châu.
Cô ta muốn tới nhà anh ta để đánh dấu chủ quyền của mình, khiến người phụ nữ kia biết điều mà chủ động ly hôn.
“Thay vì làm thế thì sao cậu không nhân lúc nằm cạnh anh ấy mà quạt gió thổi lửa, có khi việc thúc giục anh ấy ly hôn nó nhanh mà còn thực tế hơn đấy.”
“Đúng rồi nhỉ.” Chu Chỉ kéo tôi cười: “Nói cho cậu biết, tớ nghĩ chắc chắn vợ anh ấy đã già còn xấu nữa, nếu không thì, tại sao anh ấy không bao giờ chạm vào bà ta?”
Tôi mở miệng, định nói lại thôi.
Cố Tri Châu nói tôi già.
Bạn gái anh ta thì nói tôi xấu xí.
Ông đây muốn người quá aaaaa.
Tôi tự dưng lên cơn gửi tin nhắn WeChat cho Lục Trì:
[À, chị hỏi em cái này, em có nghĩ chị xấu không?]
Hoặc là không hỏi, một khi đã hỏi, chứng tỏ tôi đã mất cảnh giác với cậu.
[Gửi địa chỉ đi, để em tới ngắm kỹ, rồi trả lời chị.]
Gì nghiêm túc vậy trời.
18.
Đang đi dạo phố thì Chu Chỉ được Cố Tri Châu tới đón đi.
Chắc hai người họ chuẩn bị có rất nhiều chuyện để nói lắm đây.
Tôi vừa gửi định vị cho Lục Trì.
Cậu đến rất nhanh, ngồi vào xe tôi rất tự nhiên.
“Bây giờ em có thể trả lời được chưa?”
Tôi hỏi cậu.
Cậu nhìn tôi:
“Chị không nhớ em sao? Chị ơi.”
Tôi thực sự khâm phục con hồ ly tinh đực này.
Tôi hoàn toàn chìm đắm vào hai chữ “chị ơi” kia rồi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Cố Tri Châu lại thích những em gái trẻ.
Với khuôn mặt này, thân hình trẻ trung này, thật sự đứng không một chỗ thôi, cũng thấy đẹp rồi.
Tôi nuốt nước miếng, cầm điện thoại lên, lặng lẽ chuyển cho cậu một bao lì xì đỏ 200.
Cậu nhìn thấy bao lì xì, cười thích thú hơn:
“Chị lại muốn hôn em nữa à? Chị ơi, em không dễ hôn như vậy đâu.”
“Tăng giá rồi à? Thế thôi.”
Nụ cười của cậu cứng đờ, nhỏ giọng chửi bậy:
“Chị thích hôn như vậy, sao không mua cái máy hôn về mà hôn đi, chị muốn hôn em, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm, chơi vui quá nhỉ?”
Tôi choáng váng.
Tôi nghĩ lại.
Sau đó lặng lẽ nhấn nút mở khóa cửa xe, ra hiệu bảo cậu ra ngoài.
Cậu không chịu xuống, vẻ mặt ủ rũ nói với tôi:
“Đi chỗ khác đi chị, ban ngày ban mặt thế này, làm sao mà hôn nhau được?”
Tôi…
Nói xong, cậu cầm điện thoại ấn ấn vài cái, chia sẻ cho tôi địa chỉ của một khách sạn năm sao.
Tôi bấm vào xem, giá này, định cắt cổ đấy à.
Đi được nửa đường, trong lúc chờ đèn giao thông, tôi yếu ớt nói:
“Hay là...thôi đi?”
“Chị sợ sao?”
Không phải là tôi sợ.
Mà là cái khách sạn năm sao này đắt quá, tôi không có nhiều tiền vậy đâu.
Đúng là Cố Tri Châu có cho tôi tiền.
Nhưng mà cho cũng, không nhiều lắm.
Khi chúng tôi lái xe đến khách sạn, trời đã tối rồi.
Cậu để tôi vào đăng ký lấy phòng, sau đó đi lên với tôi.
Sau khi bước vào cửa, cậu nhìn tôi:
“Chị nghĩ kỹ chưa, em cho chị cơ hội cuối cùng để chạy đó.”
Lý trí bảo tôi nên đi.
Trên đường tới đây tôi cũng tỉnh táo hơn rồi.
Nhưng đột nhiên tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Chu Chỉ:
[Chị Hiểu Hiểu, em đã làm hòa với anh ấy rồi, chị đoán xem bây giờ em đang ở đâu?]
Trong ảnh là phòng ngủ của tôi.
tiệt.
Tôi giận điên cả đầu, chẳng còn lý trí lý triết gì nữa:
“Bắt đầu luôn đi, trước hết em cứ cởi áo. Chị cho thêm một trăm để có thể sờ cơ bụng của em được không?”
Lục Trì cười ra tiếng.
Cậu cởi áo bằng một tay trước mặt tôi, sau đó bế tôi đặt lên đùi, rồi hôn tôi:
“Chị thơm quá.”
Cậu hôn giỏi đến nỗi, cả người tôi run lên.
“Sao chị run thế?” Cậu thổi một hơi vào tai tôi, “Chị nhạy cảm đến vậy sao? Chị ơi.”
Tôi không ngờ cậu em trai mười tám tuổi lại táo bạo như thế, tìm ra điểm nhạy cảm của tôi, gặm nhấm liên tục.
“Chị ơi, mới mấy ngày không gặp, em nhớ chị phát điên lên rồi. Khương thái Công câu cá, ai mà chẳng muốn cắn câu chứ.”
*Dân gian truyền tụng là Khương Thái Công thả cần mà không dùng lưỡi, dùng mồi bởi thực tế ông không câu cá mà là "câu người". Nhưng trời vốn không phụ lòng người, cuối cùng tới năm ông 80 tuổi đã được Chu Văn Vương phát hiện tài năng và mời về làm quân sư. (ở đây ý là nữ chính thả cần câu câu cá, mà nam chính thì tự nguyện làm cá cắn câu)
Cậu điên rồi.
Tôi cũng điên rồi.
“Em mới học trên mạng, chị thích không? Nếu chị thích thì không được trêu đùa em nữa đâu.”
Nếu không phải điện thoại của tôi đổ chuông, chắc cái xe này không phanh nổi mất, thậm chí tôi còn suýt bị cậu trai này dụ dỗ đến mức ngay cả quần cũng không còn.
“Cố Tri Châu là ai?”
Lục Trì nhìn tôi.
Tôi bối rối tắt điện thoại.
Cố Tri Châu lại gọi đến.
Tôi định cúp máy, nhưng bấm nhầm vào nút trả lời.
Hết cứu.
Nhưng tôi vẫn cố gắng ổn định nhịp thở của mình:
“Chào, có chuyện gì thế?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc:
“Tô Hiểu Hiểu, cô đang chơi cái trò gì thế hả? Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Để tôi đi đi.
Lục Trì nhìn chằm chằm vào tôi, tôi rén không dám nhìn cậu.
Tôi chỉ có thể tắt điện thoại, sau đó tìm cách giải quyết cục diện rối rắm này.
“Anh ta là ai?” Lục Trì hỏi tôi.
Tôi não lòng: “Chồng chị.”
Cậu sững sờ một lúc, sau đó nhặt quần lên mặc vào, mặc xong thì nhìn chằm chằm tôi:
“Anh ta là chồng chị, vậy em là ai?”
Tôi định nói cậu là trai bao, nhưng lại sợ bị đánh, đành yếu ớt nói:
“Chị đã nói với em, chị đã kết hôn rồi.”
Cậu hoàn toàn cạn lời:
“Giỏi.”“Giỏi lắm.”
“Em còn tưởng chị nói đùa, chị có chồng thật sao còn tới dụ dỗ em hả.”
“Chị xem em là cái gì? Con nó chẳng lẽ em rảnh đi l@m tình nhân của chị lắm hả?”
Tôi chặn lại câu hỏi của cậu:
“Chỉ hôn thôi mà, không đến mức l@m tình nhân đâu nhỉ?”
Tôi chỉ nghĩ tôi đưa tiền, cậu cho tôi hôn, dù sao thì cậu cũng làm cái nghề này rồi, không phải đôi bên thoải mái là được sao?
Tôi thực sự không nghĩ tới chuyện để cậu l@m tình nhân.
“Nhất chị rồi.” Lục Trì nói xong liền đi rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó đi tới, “Chị đi hay là tôi đi?”
“Đừng có im lặng như thế, giờ chúng ta chung phòng tiếp, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?”
“Đừng nghĩ đến việc giữ tôi lại, tôi nhấn mạnh lần nữa, tôi không thể l@m tình nhân được.”
Tôi có định giữ cậu lại đâu.
“Không phải là chị muốn giữ em lại, chị chỉ muốn hỏi hay là chị với em xóa bạn bè luôn đi nhỉ? Với lại em có cần chị đưa về trường không?” Tôi hỏi cậu.
Cậu nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không cần!”
19.
Sau khi Lục Trì rời đi, tôi rơi vào trạng thái kiệt sức, không muốn làm gì cả.
Vì mệt đi được, nên tôi ngủ lại ở khách sạn.
Đến khi thức dậy đã là sáu giờ sáng.
Tôi bị nóng đến tỉnh.
Khi tôi thức dậy, mặt tôi đỏ bừng, cả người đổ mồ hôi.
Đêm qua tôi nằm mơ, Lục Trì mười tám tuổi đang ôm tôi mà hôn:
“Hôn em đi, chị muốn hôn chỗ nào cũng được, ai có thể hôn chị giỏi hơn em được chứ, chị à?”
“Từ nay về sau ban ngày em ở ngoài làm trai bao, ban đêm thì về cho chị hôn, chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời.”
Rồi chúng tôi hôn nhau trong lớp học, trong rạp chiếu phim, trong ô tô, trong khách sạn... và chúng tôi hôn nhau suốt cả đêm.
Quần tôi bị hôn đến ướt sũng.
Tôi lấy điện thoại ra, vừa mở máy liền phát hiện có hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Cố Tri Châu.
Tôi không quan tâm, chỉ lướt vòng bạn bè.
Kết quả là tôi thấy bài đăng của Lục Trì.
Đăng lúc hai giờ sáng: [Tại sao?]
Lúc bốn giờ sáng, cậu lại đăng một bài khác: [.]
Tôi vừa đọc xong, cậu đã cập nhật một bài khác: [Tại sao?]
Tôi sợ đến mức thoát ra khỏi vòng bạn bè.
Nằm một lúc, đoán chắc giờ này Cố Tri Châu đi làm rồi, tôi mới ung dung lái xe về nhà.
Trên đường đi, Lâm Lâm đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn:
[Tối qua cậu đi đâu vậy? Cố Tri Châu gửi tin nhắn hỏi tớ có đi cùng cậu không. Đúng là mặt trời mọc ở phía Tây ha, tớ với anh ta còn không quen biết gì.]
Tôi run rẩy:
[Cậu nói gì rồi?]
[Tớ nói đúng vậy.]
[Cảm ơn cậu nhiều.]
Cậu ấy nhắn lại: [Có chuyện gì à? Sao cả đêm cậu không về nhà? Cậu đang ngoại tình thật á?]
[Nếu tớ nói phải, cậu có coi thường tớ không?]
[Không, vì cậu làm gì dám.]
Tôi…
Giờ gan tôi lớn đến mức tôi cũng sợ mình luôn.
Tớ không chỉ ngoại tình, mà còn ngoại tình với sinh viên của cậu nữa đấy.
Mệt quá đi mà.
Về đến nhà, vừa thay giày xong, ngẩng đầu đã thấy Cố Tri Châu đang ngồi trong phòng khách như tượng Phật nhìn chằm chằm tôi:
“Cô vẫn biết đường về cơ à?”
Tôi hơi ngạc nhiên, sao anh ta vẫn chưa đi làm?
Đáng lẽ tôi nên sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc tối qua anh ta đưa người ngoài về nhà, tôi cảm thấy mình chẳng có gì phải sợ cả:
“Nếu anh muốn tôi chuyển ra ngoài, tôi sẽ dọn đồ rồi nhường giường cho anh luôn.”
“Cô có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” Tôi nhìn anh ta, “Cố Tri Châu, anh không thấy việc này rất xàm xí sao? Anh có người mình thích, còn đưa người đó về nhà, nhưng lại không chịu ly hôn với tôi.”
“Anh thật sự thích cô ta sao? Tại sao anh không cưới cô ta luôn đi? Anh thích cô ta, hay vẫn muốn bù đắp cảm giác tiếc nuối với mối tình đầu của mình, coi người ta như vật thay thế?”
Cố Tri Châu nhìn tôi: “Tôi không cho cô ấy qua đêm.”
“Tôi không quan tâm, tôi sợ bẩn, anh có thể vui lòng ký tên được không hả?”
Anh ta hừ một tiếng:
“Đừng hòng mang chuyện ly hôn ra dọa tôi.”
“Ngày nào cũng lẽo đẽo theo dõi sau lưng tôi, tôi đi cùng ai làm gì cô cũng biết hết, theo dõi chồng mình đến mức phát cuồng như này mà cô thật sự muốn ly hôn hay sao? Cô bỏ được tôi sao?”
Lệch sóng quá rồi đấy.
Tôi thật sự chịu anh ta:
“Tôi không theo dõi anh.”
“Tô Hiểu Hiểu, cô cứ mạnh miệng đi.”
Trong nháy mắt, tôi chỉ muốn đập vào mặt anh ta bằng danh sách bạn bè WeChat của tôi.
Nói cho anh ta biết rằng, bạn gái của anh ta có tên trong danh bạ của tôi, thậm chí không có lúc nào là không khoe khoang mối quan hệ của họ mọi lúc mọi nơi.
Nhưng tôi do dự.
Tôi vẫn cần thu thập thêm chứng cứ, trước khi khởi kiện ly hôn:
“Cố Tri Châu, nếu không thì chúng ta làm đơn ly hôn đi, tôi sẽ dọn ra ngoài trước.”
Anh ta đơ người.
Tôi mặc kệ, đi thẳng lên lầu.
20.
Cố Tri Châu cả ngày cũng không đi lên trên.
Cứ ở trong thư phòng, chẳng biết đang làm cái gì.
Tôi thì đang nhàn nhã dọn hành lý.
Năm năm, vậy mà lại buông tay trong nháy mắt.
Tôi không quan tâm hậu quả sau này như nào.
Tôi không mang đi nhiều quần áo lắm, chỉ cầm mấy thứ đắt tiền để bán, còn đồ rẻ tiền thì mang đi quyên góp.
Đồ trong phòng ngủ tôi không thèm động vào.
Tôi sợ bẩn.
Ở đây năm năm rồi, thứ tôi mang đi còn không đầy một cái vali.
Khi tôi xách vali xuống, Cố Tri Châu cũng không ngăn cản, mà chỉ nói với tôi rằng, còn một tuần nữa là diễn ra tiệc mừng thọ lần thứ tám mươi của ông nội anh ta.
“Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh dẫn bạn gái nhỏ đi đi.”
“Bệnh của mẹ cô, có một chuyên gia hàng đầu về căn bệnh đó vừa từ nước ngoài quay trở về, anh ta cũng tham dự bữa tiệc, vốn dĩ tôi định giới thiệu anh ta với cô, nhưng nếu cô không đi thì thôi.”
Ban đầu tôi rất cứng rắn, nhưng giờ tôi lại lưỡng lự.
Tôi biết vị chuyên gia kia.
Anh ta rất nổi tiếng, dùng tiền cũng không gặp được.
Tôi đã cầu xin Cố Tri Châu nhiều lần, nhưng anh ta không chịu giúp.
Cuối cùng tôi vẫn quyết định đi dự tiệc.
Ly hôn có thể đợi, nhưng bệnh của mẹ tôi không thể đợi được.
Trước khi tìm được nhà thuê, tôi kéo hành lý đến ở ké Lâm Lâm.
Lâm Lâm bị sốc:
“Cậu thực sự sắp ly hôn á? Tuyệt vời! Cuối cùng cậu cũng dứt khoát rồi.”
Tôi ủ rũ nói với cậu ấy rằng, dù đã dọn ra ngoài, nhưng tôi vẫn phải tham dự bữa tiệc, cậu ấy lại an ủi tôi:
“Cậu đi cũng không mất miếng thịt nào mà, nhưng mà, anh ta đột nhiên tìm chuyên gia giúp mẹ cậu, anh ta sẽ không hối hận chứ?”
Không có chuyện đó đâu.
Anh ta sẽ không hối hận.
Lần này tôi đưa đơn ly hôn ra, anh ta cũng thuận theo, chắc chắn là Chu Chỉ bắt anh ta phải lựa chọn.
Mà sau khi cân nhắc kỹ, có lẽ anh ta thực sự muốn cưới cô ta.
Mấy ngày nay tôi sống trong căn nhà thuê của Lâm Lâm, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Không ngờ Chu Chỉ lại bất ngờ liên lạc với tôi:
[Hiểu Hiểu, tại sao sau khi một người đàn ông ngủ với mình, lại tự dưng trở nên lạnh nhạt là có chuyện gì vậy?]
Cùng lúc đó, Lâm Lâm kể cho tôi nghe một tin đồn.
Cậu ấy kể rằng Lục Trì đã hỏi giáo viên trong lớp tâm lý:
“Một người phụ nữ sau khi sờ s0ạng khắp người mình, lại tự dưng trở nên lạnh nhạt là vì sao vậy ạ?”
Không biết ai đã đem những lời này đăng lên confession của trường, bình luận bên dưới đều là:
[Anh bạn này, có phải em trai của cậu không được hay không?]
Lục Trì trả lời: [Chia đôi cũng dài hơn cậu.]
21.
A?
Thật á?
Trong đầu tôi giờ toàn là cơ thể của Lục Trì, đúng là không ngắn thật.
Cứu, tôi đang nghĩ gì vậy trời?
Tôi kéo lại suy nghĩ của mình, nghĩ cách trả lời Chu Chỉ:
[Hai người cãi nhau à?]
[Không có, hôm đó tớ đến nhà anh ấy, anh ấy lại lạnh lùng đuổi tớ về trường. Trước đó rõ ràng vẫn ổn mà, về sau anh ấy cũng rất hiếm khi trả lời tin nhắn WeChat của tớ, gọi điện thoại chưa nói được mấy câu cũng bảo bận rồi cúp máy luôn.]
Cô ta khóc lóc rồi kể với tôi một tràng dài.
Tôi an ủi cô ta:
[Biết đâu, anh ấy bận thật thì sao?]
Mãi tôi mới đợi được Cố Tri Châu đồng ý ly hôn với tôi, thời điểm mấu chốt này, không thể có sai sót gì được.
Cô ta phiền đến mức tôi không chịu nổi.
Tôi trực tiếp tra một bài <> trên Douyin rồi gửi cho cô ta.
Cô ta rất vui vẻ, nói muốn làm bạn thân với tôi cả đời.
Quả thật tôi không nói cho cô ta biết, tôi rất hiểu con người của Cố Tri Châu, khả năng cao là anh ta quen một cô bé khác rồi.
Đúng là vừa đáng thương vừa đáng hận.
Buổi tối Lâm Lâm về nhà, đột nhiên lại nhắc đến Lục Trì với tôi:
“Không phải cậu chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy sao? Sao hôm nay gặp tớ cậu ấy lại hỏi về cậu thế? Còn hỏi cậu kết hôn từ lúc nào nữa.”
Tay tôi run run:
“Cậu trả lời sao?”
“Tớ nói cậu và chồng cậu quen nhau hơn 20 năm, kết hôn cũng lâu rồi.”
“Có khi nào cậu ấy để ý đến cậu không? Không lẽ bây giờ nam sinh đại học bi3n thái đến mức thích phụ nữ đã kết hôn luôn à.”
“Làm gì có chuyện đó?”
“Cũng phải nhỉ, cậu ấy có rất nhiều người theo đuổi mà.”
Tôi trầm ngâm.
Chưa bao giờ nói chuyện, nhưng mà hôn nhau rồi cơ.
Đêm đó, Lâm Lâm nói rằng tôi cứ ở nhà mãi sẽ trầm cảm mất, rủ tôi đi cùng cậu ấy đến sân thể dục chạy bộ.
Tôi đồng ý.
Nhưng không ngờ lại gặp được Lục Trì.
Cậu cũng đang chạy bộ.
Một nhóm nữ sinh gần đó chụp lén cậu, có người còn xin WeChat.
Cậu nổi tiếng thật.
Khi bốn mắt chạm nhau, liền có chút xấu hổ, đúng lúc tôi định chào cậu, cậu lại quay người đi về hướng khác.
Rõ ràng là cậu ghét tôi.
Sau khi chạy về, tôi lướt xem trang cá nhân của Lục Trì.
Cậu đăng một bài viết kèm hình ảnh bóng của hai người:
[Không ai thiếu ai mà cả.]
Tôi sốc thật đó.
Ngạc nhiên là, cậu vẫn chưa xóa kết bạn với tôi.
Người trẻ thời nay, cảm nắng tới nhanh, mà đi cũng rất nhanh.
Dù gì thì cậu cũng đã công khai, chắc là nghĩ thông rồi.
Tôi lặng lẽ cho cậu một like rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau khi thức dậy, có một tin nhắn WeChat do Lục Trì gửi vào lúc 3 giờ sáng:
[Like có nghĩa là gì?]
[Chị đã kết hôn rồi, còn muốn gì nữa hả?]
[Em nói chưa đủ rõ ràng à? Em không muốn l@m tình nhân.]
[Em đã tìm hiểu rồi, chồng chị trông xịn sò như vậy mà chị vẫn lừa dối anh ấy, tại sao hả?]
[Anh ấy đối xử tệ bạc với chị sao?]
[Cho dù anh ấy có đối xử tệ bạc với chị, thì chị ly hôn đi chứ, chị dụ dỗ em chị không thấy quá đáng à?]
[Đừng hiểu lầm, không phải em khuyên chị ly hôn đâu. Đây là chuyện của hai người, em chỉ là…]
[Em cũng không biết em đang nói cái gì nữa, ngủ đây.]
[Dẹp đi em không ngủ được, sao chị không trả lời em hả? Đừng có mà giả .]
22.
Tôi không giả .
Tôi đi ngủ thật mà, hôm qua chạy mệt quá.
[Xin lỗi, chị ngủ quên, chị từng nói rồi mà, chị có định để em l@m tình nhân đâu?]
[Lo học đi, chuyện của chị không liên quan đến em.]
[Với lại, em đẹp trai hơn anh ta nhiều.]
Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia đã trả lời ngay:
[Ồ, em đi ngủ đây.]
Tôi!
Không phải cậu thức cả đêm để đợi tôi trả lời tin nhắn đâu phải không?
Giới trẻ ngày nay, làm tôi sợ khiếp.
Một giây sau, tôi thấy bài đăng của cậu trên trang cá nhân:
[, cảm giác mình được dỗ hết giận nhanh quá.]
Tôi?
Tôi định kiên nhẫn giải thích thêm cho cậu vài câu nữa, nhưng tôi không có thời gian.
Tối nay là tiệc mừng thọ lần thứ tám mươi của ông nội Cố Tri Châu.
Xe của Cố Tri Châu đã đến dưới lầu đón tôi từ sớm.
Anh ta đúng là biết diễn kịch gớm.
Xưa giờ tôi chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy.
Tôi từ từ trang điểm, thay quần áo, sau đó lại nhận được một tin tức xấu.
Chu Chỉ nói rằng cô ta hờn dỗi giả vờ đòi chia tay với Cố Tri Châu, nhưng không ngờ anh ta đồng ý luôn.
Bây giờ cô ta đang khóc trong ký túc xá, muốn đến tâm sự với tôi.
Trời ạ, ông đây chuẩn bị sẵn đơn ly hôn rồi, nhà cũng chuyển luôn rồi, giờ lại nói chia tay là sao?
Tôi nhanh chóng tìm bừa lý do để từ chối.
Cô ta thực sự coi vợ của bạn trai mình là chị em tri kỷ đấy à?
Đợi đến khi tôi thu xếp mọi việc xong đi xuống, nhìn thấy Cố Tri Châu đang đứng dưới lầu hút thuốc.
Cũng không biết đứng đấy bao lâu rồi.
Tôi vừa bước tới, anh ta tinh tế mở cửa sau giúp tôi.
Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ cảm động đến , nhưng không hiểu sao khi chồng cũ tương lai mở cửa xe cho tôi, tôi chỉ ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
Trên xe, anh ta cắm cúi đọc tài liệu, còn chu đáo bảo tài xế tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút.
Trông giả tạo muốn :
“Cố Tri Châu, còn chưa tới bữa tiệc mà, anh không cần diễn kịch liền đâu?”
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy tia máu, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Cãi nhau rồi chia tay với bạn gái nhỏ, ai mà không mệt mỏi chứ?
“Tô Hiểu Hiểu, chúng ta có thể ngừng nói chuyện châm biếm nhau nữa được không? Có thể nói chuyện một cách vui vẻ không.”
“Không thể.”
Anh ta không nói nữa.
Trên xe thì lạnh lùng với nhau như kẻ thù, ngay khi cửa phòng tiệc mở ra, tôi liền ôm lấy tay anh ta, bắt đầu diễn kịch.
Lúc này, chân tay anh ta trở nên cứng ngắc.
Có vài cô gái thấy tôi và Cố Tri Châu thân thiết như thế không khỏi châm chọc khiêu khích:
“Từ khi nào mà bà Cố và ông Cố tình cảm sâu sắc vậy? Không giống lời đồn nhỉ.”
“Đúng vậy, gần đây không nghe thấy lời đồn nào nữa, xem ra là Cố tiên sinh đã hồi tâm chuyển ý rồi.”
Phải biết rằng, trong cái vòng tròn này, địa vị của người phụ nữ hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của chồng mình đối với họ.
Ai mà không biết Cố Tri Châu đang bao nuôi tình nhân bên ngoài.
Tất nhiên sẽ không có ai tôn trọng tôi.
Trước đây trong mỗi buổi tụ tập tôi thường tránh xa những người phụ nữ lắm chuyện này.
Nhưng mà lần này tôi sắp ly hôn rồi, cần gì phải né nữa.
“Sao vậy? Chúng ta đều là chị em mà. Gần đây tôi đang tìm hiểu về cách nuôi dạy con cái đấy.”
“Trời ạ, Cố phu nhân mang thai rồi sao? Chúc mừng chúc mừng.”
“Tôi không có thai, nhưng mà tình nhân chồng tôi thì có, cả tháng nay tôi bận chăm sóc cô ta lắm, ông chồng nhà tôi mỗi tháng cho tôi tận một ngàn vạn, tôi không yên tâm để người ngoài chăm sóc cô ta.”
Ai cũng nín họng.
“Không phải chứ? Hay là tình nhân của chồng các cô có thai, nên chồng các cô không cho tiền tiêu nữa?”
Câu này nói ra khiến bọn họ tái xanh mặt mày luôn.
Vừa dứt lời, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy người quen.
Lục Trì.
23.
Tôi không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Tôi hết hồn.
Bởi vì nơi này không phải là nơi trai bao có thể tới.
Tôi không ngờ cậu lại liều đến thế.
Tôi định tới bảo cậu rời đi.
Kết quả là Cố Tri Châu đi đến, ôm tôi một cách thân thiết, giới thiệu tôi với Lục Trì:
“Đây là cháu trai của Lục tiên sinh, đối tác của công ty chúng ta, Lục Trì.”
Anh lại giới thiệu tôi với Lục Trì:
“Đây là vợ tôi, xét theo vai vế thì cậu phải gọi là cô đấy.”
Tôi!
Đối tác nào? Cô nào cơ?
Cậu không phải là trai bao sao?
Tôi từng nghe Cố Tri Châu nhắc tới tập đoàn nhà họ Lục, đây là công ty đối thủ duy nhất anh ta e ngại ở thành phố Giang này.
Vậy nên, người tôi đang chơi không phải là một chú vịt nhỏ (vịt = trai bao), mà là công tử tài phiệt sao.
Tôi thực sự muốn gọi ngay cho người bạn làm luật sư của mình, hỏi xem liệu tôi có thể được giảm án hay không.
Lục Trì đưa tay ra: "Chào cô."
Tôi run rẩy đưa tay ra: “Chào.”
Nhưng tay tôi bị cậu giữ chặt.
Cố Tri Châu cũng chú ý tới tay của Lục Trì, cau mày khó chịu.
Lục Trì buông tôi ra:
“Anh Cố trông có vẻ chững chạc và trưởng thành, nhưng vợ vẫn trẻ như sinh viên nhỉ.”
“Tình yêu giống như trồng hoa vậy, cô ấy là bị chiều hư rồi.”
Cố Tri Châu nói mà không thấy buồn nôn à?
Sắc mặt Lục Trì đen sì, cậu cũng không thèm giả vờ nữa, xoay người bỏ đi.
“Cô biết cậu ta à?” Cố Tri Châu hỏi tôi.
“Không biết, nhưng cũng khá đẹp trai, anh có WeChat cậu ấy không?”
Sắc mặt Cố Tri Châu còn đen hơn:
“Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, có gì mà đẹp?”
Tôi nhìn anh ta, không nói gì, muốn cho anh ta xem ảnh chụp màn hình câu “Chia đôi cũng dài hơn cậu” ghê.
Sau đó, ông nội Cố Tri Châu nắm tay tôi, nói rằng nhân lúc còn sống ông muốn được ôm chắt trai.
Tôi rất khó trả lời, vì tôi sắp ly hôn rồi.
Kết quả Cố Tri Châu liếc nhìn tôi, nói: “Cháu đang tranh thủ năm nay ạ.”
Tôi hiểu ngay, anh ta dự định có con với bạn gái trong năm nay, không liên quan gì đến tôi.
Một giây sau, Cố Tri Châu cởi áo khoác cho tôi:
“Không phải đang chuẩn bị có thai sao, đừng để bị cảm lạnh.”
Gì vậy hả, anh ta bị điên à?
Nếu không phải ở đây có nhiều người, hoàn cảnh không thích hợp, tôi đã nhổ một bãi nước bọt vào mặt anh ta rồi.
Khi nhìn lên, tôi thấy Lục Trì đang đứng trên lầu, tay cầm ly rượu vang đỏ nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt của cậu trông như muốn tôi vậy.
Sợ thật đó.
Tôi khoác áo của Cố Tri Châu đến gặp vị chuyên gia y học kia.
Tôi tập trung nói chuyện với chuyên gia về tình trạng của mẹ tôi, nên không thấy tin nhắn WeChat của Chu Chỉ gửi cho tôi:
[Hiểu Hiểu, tớ vừa biết tối nay Cố Tri Châu sẽ tham dự tiệc mừng thọ của ông nội, tớ sẽ đến dự tiệc, tớ phải dũng cảm chiến đấu.]
[Chắc chắn Cố Tri Châu đã bị bà vợ già xấu xí đó uy hiếp, nên anh ấy phải chia tay với tớ.]
Nửa tiếng sau tôi mới thấy tin nhắn, tôi khuyên cô ta đừng làm loạn.
Cô ta nói cô ta đã đứng trước cửa rồi.
24.
Tôi đang định nhắc nhở Cố Tri Châu quản tốt người phụ nữ của mình, đừng để cô ta xông vào rồi gây rắc rối lớn.
Nhưng đã quá muộn.
Tôi đang trò chuyện với các chuyên gia ở tầng trên, chợt nghe thấy tiếng hét ở tầng dưới:
“Vợ của anh Châu là ai?”
“Bà già xấu xí, bà chỉ dám dọa chồng bà chia tay với tôi được thôi à, bà dám ra mặt tuyên chiến với tôi không?”
Con nó đau đầu mất thôi.
Tôi thấy xấu hổ dùm luôn đấy.
Tầng dưới lập tức ồn ào hẳn:
“Cô gái này là ai?”
“Còn ai nữa? Tình nhân Cố Tri Châu bao nuôi ở ngoài đấy.”
“Trời ạ, tình nhân mà dám tới buổi tiệc gây rối luôn.”
…
Sau khi bị hỏi thăm tám trăm lần, cuối cùng tôi cũng đi xuống lầu:
“Tôi ở đây.”
Mọi người nhìn về phía tôi.
Chu Chỉ thấy tôi thì cau mày, lập tức bình tĩnh hỏi:
“Hiểu Hiểu, sao cậu lại ở đây? Cậu chưa trả lời tin nhắn tớ gửi, tớ đang tìm vợ của anh Cố Tri Châu.”
Những người bên cạnh tôi sửng sốt, kêu lên:
“Đồ ngu, đây là bà Cố đấy!”
Nụ cười trên mặt Chu Chỉ biến mất, chuyển sang mặt tôi:
“Đúng, là tôi đây, người phụ nữ xấu xí, già nua mà cô nhắc đến đây.”
Chu Chỉ khó tin nhìn tôi: “Cậu là bà Cố, sao lại thế được?”
Tôi bật cười:
“Cô biết Cố Tri Châu đã có vợ, còn dám chạy tới tiệc mừng thọ gây chuyện, trước khi đến cô không biết đường tìm hiểu xem tên vợ anh ta là gì sao?”
“Cô lừa tôi đúng không? Còn giả vờ kết bạn với tôi, đồ đàn bà tâm cơ.”
“Thứ nhất, là cô tự kết bạn với tôi trên WeChat, thứ hai, tôi đã nói tên của tôi từ lâu rồi, ngày nào cô cũng tự gửi tin nhắn cho tôi để khoe khoang tình yêu ngọt ngào của cô với anh ta, giờ cô lại tới nói tôi tâm cơ, tôi biết nói gì được? Nói cô ngu hả?”
Chu Chỉ tức giận đến mức đỏ hết mặt, vừa nhìn thấy Cố Tri Châu liền khóc to.
Cô ta chạy đến nắm lấy cánh tay Cố Tri Châu:
“Anh ơi, anh nói với em rằng anh ghét vợ mình nhất, trước đây em không hiểu được, nhưng giờ thì em biết tại sao rồi, cô ta đúng là ác độc.”
“Chúng ta đều bị cô ta lừa rồi.”
Cố Tri Châu nhìn tôi, gỡ tay Chu Chỉ khỏi tay mình, giữ khoảng cách với cô ta:
“Đi ra ngoài!”
Chu Chỉ vui vẻ hẳn lên, kiêu ngạo nhìn tôi:
“Cô có nghe thấy không? Anh ấy bảo cô ra ngoài.”
Cố Tri Châu cúi đầu trừng mắt nhìn cô ta:
“Tôi bảo cô ra ngoài.”
Chu Chỉ ngơ ngác.
Cho đến khi vài nhân viên bảo vệ bên cạnh Cố Tri Châu kéo Chu Chỉ ra ngoài, Chu Chỉ vẫn mới bắt đầu khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại:
“Cố Tri Châu, người anh yêu là em mà đúng không?”
“Anh đã nói sẽ yêu em mãi mãi.”
“Anh không thể dũng cảm một chút được sao? Em sẽ cùng anh chống lại gia tộc mà!”
Trò hề cuối cùng cũng kết thúc.
Không ai dám nói xấu Cố Tri Châu.
Thay vào đó, mọi người đều chỉ trỏ tôi, mỉa mai rằng tôi không biết giữ chồng:
“Nhìn xem, khi người đàn ông không còn yêu mình, tình nhân cũng có thể tới dằn mặt mình như vậy đấy.”
“Không có con, ly hôn, tuổi già xuống sắc, đời này coi như xong rồi”.
Tôi không hiểu nổi tư suy của thế giới này nữa.
Nhưng tôi không có gì để phản biện.
Tôi xách túi định rời đi, Cố Tri Châu lại đi tới:
“Để tôi đưa cô đi.”
“Không cần!”
Tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
“Tối nay là lỗi của tôi, tôi đã chấm dứt với cô ta rồi, chúng ta nói chuyện được không?”
“Không có gì để nói cả.”
Tôi bỏ đi, nhưng anh ta cứ lái xe bám theo sau tôi, phiền đi được.
Đột nhiên, một chiếc xe máy dừng lại trước mặt tôi:
“Chị ơi, chị có muốn đi cùng em không?”