Công trình tiến hành một cách khó khăn, với một vùng dung nham bị sụp đổ thì luôn có nhiều vấn đề hơn là giải pháp. Ngay khi một chỗ có nước trào ra thì sập liền, người đào đất kêu khổ thấu trời.
Theo hời gian trôi, ngày càng nhiều người đến, ngoài thế lực hoang dã ra còn có chuyên gia công trình do thủ đô đưa đến, nhà thủy học, phóng viên hay thậm chí là du khách... Di tích Đông Khê rộn ràng như đến Tết.
Thấy thời gian thi công kéo dài, đội công nhân muốn ăn cơm thì các thế lực cũng phải suy xét chi phí, dù gì cuộc khai quật di tích hãy còn xa lắm. Để thu hồi vốn, mọi người nhốn nháo khai phá vùng này, thành lập một thị trấn nhỏ và một cơ sở trồng rau.
Thôn dân xung quanh vì thế mà cũng tụ lại, bắt đầu khởi nghiệp nuôi trồng, ngoài cung cấp hàng tiêu dùng cho công trường, họ cũng xuất khẩu hàng hóa vào thủ đổ nhờ đoàn xe di chuyển giữa công trường và thủ đô.
Không biết sao mà ngày càng nhiều du khách đến ngắm cảnh, bàn tán về công trường Đông Khê:
"Thấy chưa, chỗ này có di tích, nghe bảo vì động đất nên bị sập. Nửa năm rồi vẫn chưa đào ra."
Chu Nam Trạch: "......"
Thôi kệ, động đất nghe ổn hơn sập vì giành chìa khóa.
Cậu cũng không biết sao cốt truyện lại thành ra thế này, rõ ràng thám hiểm di tích là tiêu chuẩn của tiểu thuyết giả tưởng, cốt truyện tiếp theo chắc là tìm được bàn tay vàng, sau đó đi lên đỉnh cao nhân sinh. Còn cậu giờ đang đội mũ bảo hộ, tay di máy dò ở một công trường xây dựng hỗn loạn, phát triển kinh tế du lịch ở hoang dã.
Chu Nam Trạch: Mệt mỏi.
Cậu nhìn bóng dáng làm việc vất vả dưới ánh nắng cho chang của Diệp Nhiễm Đình, cầm một chai nước tới vỗ vai cô: "Này, nghỉ một lát đi."
Diệp Nhiễm Đình nhận lấy, cười mệt mỏi.
"Cảm ơn sư phụ. Đúng rồi, nói họ nãy tôi mới dò được một không gian có kiến trúc! Chắc là đào ra nhanh đấy!"
"Thế hả? Vậy thì tốt quá."
Chu Nam Trạch không để tâm lắm, mấy tháng trước đã nghe rất nhiều lần rồi.
Cậu nhấn mở giao diện, cạn lời nhìn giá trị yêu thích của Diệp Nhiễm Đình với mình:
Giá trị yêu thích của【 Diệp Nhiễm Đình 】 đối với bạn đã đạt mức cao nhất, đạt được quan hệ đặc quyền: 【 thầy trò 】.
Quan hệ đã được cố định, nếu không vì hành vi cực đoan thì không thể sửa!
Không sai, sáu tháng trước, giá trị yêu thích của Diệp Nhiễm Đình đã được cậu nâng lên mức cao nhất.
Cậu biết rõ từ khi đạt được quan hệ người yêu với boss, cậu đã không còn là một người chơi bình thường nữa rồi, hiển nhiên sẽ không còn cốt truyện bình thường kiếm giá trị yêu thích của Diệp Nhiễm Đình. Nhưng không tài nào ngờ được cách để giành 80 điểm cuối cùng là dạy cổ khai quật.
Không chỉ vậy, giá trị yêu thích của Tang Phỉ cũng từ yêu thích ( 40/100) bay lên nhiệt tình ( 10/100), trong thời gian này họ đã xây dựng tình bạn sâu sắc khi làm việc tại công trường.
Chu Nam Trạch còn nghi ngờ sau khi giá trị yêu thích của Tang Phỉ kịch khung thì danh hiệu độc quyền đạt được sẽ là 【 đồng nghiệp 】......
Giúp Diệp Nhiễm Đình xong, cậu lau mồ hôi. Quay về tắm rửa xong thì đúng lúc thấy Trạm Mặc cầm hành lý vào.
Có một quản lý nữ mới đến công trường Đông Khê, do chỉ có một người nên cần phòng đơn, vậy là Trạm Mặc được khuyên đến ở cùng với Chu Nam Trạch.
Ngoài mặt là "khuyên" nhưng thực tế là do Tuyên Nguyệt tích cực đẩy thuyền, nói Trạm Mặc ở chung với Chu Nam Trạch được, họ là người quen. Mà Trạm Mặc không từ chối nên quyết định vậy luôn.
Chu Nam Trạch dùng xúc tu giúp y xách hành lý bỏ vào tủ."Hôm nay mệt hả?"
"Vẫn ổn." Trạm Mặc nói: "Nghe nói có tiến độ?"
"Diệp Nhiễm Đình nói phát hiện ra kiến trúc di tích."
Trạm Mặc gật gật đầu, cũng không vui vẻ lắm.
Thật ra y muốn mãi không tìm ra cái di tích này cơ, vì tìm ra rồi thì Chu Nam Trạch sẽ phải về Bắc An, họ lại phải chia tay. Không biết vài năm sau khi Chu Nam Trạch tốt nghiệp có đến hoang dã tìm mình không, cũng không biết mình có về lại thủ đô được không.
Lúc y vào nhà tắm, trong đầu chỉ có những suy nghĩ phức tạp nên khi phát hiện ra mình chưa lấy áo quần để thay thì đã muộn rồi.
Y đành phải gọi Chu Nam Trạch: "Giúp tớ lấy đồ thay được không?"
Chu Nam Trạch đang chơi điện thoại, nghe vậy thì trả lời ngay: "Ừ!"
Cậu tới trước tủ quần áo bắt đầu tìm đồ ngủ của Trạm Mặc.
Không biết để đâu mà mãi tìm không thấy, Chu Nam Trạch bực bội. Tìm không thấy.
Cậu tiếp tục bới, đến nỗi áo quần rối tung cả lên, túi đồ được xếp gọn cũng kéo ra. Sau khi bới sạch đống đồ thì có một cuốn sổ bị rớt ra.
Cuốn sổ bị mở ra rồi rơi úp xuống đất. Chu Nam Trạch nhặt lên ráng vuốt phẳng trang giấy, vô tình nhìn thấy nội dung trong nó.
Mấy chữ ít ỏi kia làm cậu sững tại chỗ, hơi há miệng choáng váng.
Đây là thư tình... Trạm Mặc viết cho mình?
Boss mà viết thứ này hả?!
Cậu biết là không tốt nhưng không nhịn được lật thêm mấy tờ.
Đúng vậy, boss viết thứ này thật.
Không những viết mà còn viết trắng ra. Biểu đạt cảm xúc nhưng ý tứ cực kì thẳng thắn, không phải bàng hoàng mà là quá bàng hoàng, Chu Nam Trạch đọc nửa ngày rồi vẫn không tin nổi.
Cậu cẩn thận đặt cuốn sổ về chỗ cũ, giả vờ như không có gì.
Trong phòng tắm có tiếng Trạm Mặc, có vẻ hơi vội vàng.
"Không tìm được hả?"
Vào lúc nguy cấp, cuối cùng Chu Nam Trạch cũng tìm ra áo ngủ. Cậu vớt lên vọt vào nhà tắm ——
Hình như có gì đó sai sai.
Cậu với Trạm Mặc chỉ quấn mỗi cái khăn tắm bốn mắt nhìn nhau.
Chu Nam Trạch: ··) ∑(" Д ")
Mắc gì mà chạy vô nhà tắm hả a a a!
"Xin lỗi!"
[ khom ]
Trạm Mặc chưa kịp lên tiếng thì cậu đã ôm quần áo chạy ra ngoài.
Chu Nam Trạch nhìn quần áo trong tay, im lặng.
Sao không để quần áo lại?
Nửa phút sau, một dây xúc tu chậm rãi mở hé cửa, luồn vào cái khoảng đó, trên xúc tu đang móc quần áo.
Cảm thấy xúc tu nhẹ hơn, cuối cùng Chu Nam Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sô pha bắt đầu nghĩ lại về hành vi ngu ngốc của mình.
Thứ nhất, đọc nhật ký của người khác là sai.
Thứ hai, vì nội dung trong nhật kí mà đỏ mặt tim đập nhanh đầu óc rối loạn như chưa sõi đời là sai.
Thứ ba, không tỉnh táo mà vọt vào phòng tắm người khác là sai.
Thứ tư, hoảng loạn đến mức này sau khi làm sai cũng là sai, sai càng thêm sai, từ không thành có.
Cuối cùng, trong đầu cứ lặp lại hình ảnh cơ thể Boss trong phòng tắm đầy hơi nước càng...
Chu Nam Trạch tự cảnh tỉnh, bỗng cảm thấy vẫn không đúng lắm.
Cậu có sai gì đâu, chẳng qua là thèm muốn cơ thể của Boss mà thôi! Thế thì có gì sai? Ai quy định người chơi galgame không thẻ thèm muốn cơ thể của Boss hả?
#GĂH: kiểu game làm nhiệm vụ hẹn hò với npc ấy. Nội dung đa dạng, độ tuổi cũng đa dạng, như ver trái ngược của otome game thì phải
Cậu không có vấn đề, cậu rất ngoan!
Tối đó Trạm Mặc uống say, Chu Nam Trạch phát hiện mình cong gãy. Để đề phòng chỉ là rung động nhất thời, cậu lên kế hoạch bình tĩnh một thời gian. Nhưng nửa năm qua rồi, chẳng những không bình tĩnh lại, còn thấy mình ngày càng rung động.
Tuy giới tính của đối tượng khác với tưởng tượng, nhưng.. Đại khái là đến lúc kết thúc kiếp độc thân rồi!
Chu Nam Trạch thấy khá là vui, ngay cả xúc tu cũng ngọ nguậy.
Vui xong, cậu bắt đầu tự hỏi nên thổ lộ thế nào.
Vấn đề là bây giờ Trạm Mặc không biết cậu thích y, cũng không biết cậu biết y thích cậu. Nếu cậu chạy tới trước mặt Trạm Mặc nói "Tớ thích cậu", nghĩ kiểu gì cũng thấy rất đột ngột. Nếu cậu nói với Trạm Mặc "Tớ biết cậu thích tớ", thì lại có vẻ tự cao.
Suy cho cùng thì ai mà ngờ được cậu có cái thứ như bảng giao diện chinh phục chứ?
Một đứa FA từ trong bụng mẹ với loại chuyện bối rối như này, là thứ mà người từng yêu đương không tưởng tượng nổi.
Chu Nam Trạch bắt đầu động não.
Tối đến, khi nằm trên giường, tâm trí cậu vẫn còn rất phấn khích nên không ngủ yên nổi, sáng dậy rất sớm.
Trạm Mặc luôn dậy sớm, lúc này chắc là đã ra ngoài ăn cơm.
Chu Nam Trạch tỉnh táo nhưng chưa mở mắt, cảm giác được mép giường bị lún. Là Trạm Mặc đang ngồi xuống.
Không chỉ vậy, cậu còn cảm giác được Trạm Mặc đang cúi người, tay chống một bên cơ thể mình.
Trạm Mặc muốn làm gì? Chu Nam Trạch khá căng thẳng, muốn hôn mình sao?
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu cậu.
Hay là tương kế tựu kế! Đợi Trạm Mặc hôn tới rồi giả vờ mới tỉnh dậy, sau đó lúc Trạm Mặc ngạc nhiên vì xấu hổ thì chụp thẳng lấy tay y đè xuống giường, hôn xong rồi nói "Tớ cũng thích cậu".
Chu Nam Trạch mình đúng là thiên tài mà!
[ kế hoạch ]
Lập kịch bản chắc chắn trong đầu xong, cậu nằm yên trên giường đợi được hôn.
Hơi thở nóng rực ngập ngừng kề sát. Cậu đợi một hồi lâu cũng không cảm giác được sự mềm mại ấm áp trong tưởng tượng.
Mép giường nhẹ đi, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Chu Nam Trạch ngồi dậy, bực thành con cá nóc.
Trạm Mặc thế mà không hôn mình! Sao cậu ấy có thể! Kịch bản của mình...
Kịch bản thành rác.
Đã đến lúc vạch ra cái mới.
Nếu Trạm Mặc không hôn cậu, vậy lần sau lúc Trạm Mặc ngồi xuống giường thật gần thì cậu phải nắm bắt thời cơ.
Không sai, đúng là thế. Chu Nam Trạch nghĩ, mình đúng là một thiên tài hạng thường.
Sáng hôm sau, Chu Nam Trạch lại dậy sớm.
Cậu lại thấy mép giường lún, Trạm Mặc ngồi xuống rồi.
Tốt, lần này kế hoạch sẽ thành công! Chu Nam Trạch nghĩ thầm. Đợi y ghé vào thì làm bộ mới dậy, kéo y đè xuống giường hôn!
Kết quả là đợi một hồi lâu vẫn không thấy Trạm Mặc ghé sát vào, chỉ nghe được tiếng đóng cửa.
Chu Nam Trạch lại ngồi dậy, bực thành cá nóc. Kịch bản đã vạch ra lại không thành công.
Có lẽ mình không hợp làm biên kịch. Chu Nam Trạch ý thức được điểm này. Có lẽ kế hoạch thổ lộ bình thường thì dễ ăn hơn.
Tất nhiên cậu cũng rất mong Trạm Mặc có thể chủ động. Trong tình trạng tỉnh táo, có lẽ Trạm Mặc sẽ đem tình cảm của mình xuống mồ. Vậy nên thử thách trọng đại như tỏ tình lại rơi vào người bạn Tiểu Xúc.
Khi Ở Chu Nam Trạch còn đang vắt óc nghĩ nên tỏ tình thế nào cho tương đối tự nhiên thì công trình di tích có tin tốt.