Editor: Mạc Lam Như
Thời tiết lạnh dần, mùa đông tới cùng những cơn gió lạnh lẽo xen lẫn với mưa phùn rả rích không ngừng ảnh hưởng tới cuộc sống và sinh hoạt hằng ngày của mọi người.
Mưa rơi tí tách ngày đêm khiến cho khí trời ngày càng trở nên âm u, có ngày còn cảm thấy như hôm đó không có mặt trời. Cái loại khí hậu âm lãnh này có lẽ cũng ngang bằng bầu không khí xung quanh tình cảnh giữa Dịch Tân và anh chàng bạo lực.
Hai người yêu thương nhau cũng không có gì đáng nói. Trong đội bóng rổ, ai cũng tự giác mà nhận ra điều này. Có thể tìm thấy tình yêu đích thực của mình vốn đã không có nhiều người, mặc dù đối phương có là con trai, chỉ cần hạnh phúc, hai người cũng sẽ nguyện ý bên nhau.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, sự tình của hai người bị gia đình hai bên biết được, rồi còn tới gây náo loạn trong trường. Từ đó về sau, trên sân bóng rổ không còn nhìn thấy hai người bọn họ nữa. Về sau, tin tức về hai người càng ít dần.
Có lần ở trường học bắt gặp anh chàng bạo lực, cậu ta nói hai người bị cha mẹ ép buộc, không cho phép gặp nhau. Trường học thấy hai người đều từ ban học sinh, cũng không truy cứu cái gì, chỉ cần hai người không thể hiện quá mức là được. Nhưng là do gia đình hai bên nhất quyết không nghe theo. Họ đều là con trai độc nhất, đều gánh chịu trách nhiệm lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường. Không cần biết phải làm như thế nào để hai người chia tay, đơn giản hiện tại chỉ bắt họ phải chuyển trường.
Anh chàng bạo lực bất đắc dĩ cười cười, cậu ta nói phải đợi đến lúc tốt nghiệp, hiện giờ chỉ còn biết kiên nhẫn, đến lúc đó thì ‘trời cao mặc chim bay’, chỉ là hiện tại sẽ phải khổ cho Dịch Tân thôi.
Tôi thấy rất mờ mịt, Dịch Tân, hạnh phúc của cậu ấy chỉ còn cách có một chút nữa thôi.
Nhìn ánh mắt sáng bừng, kiên định của anh chàng bạo lực, tôi nhớ tới học trưởng, nhớ tới bức ảnh chụp bị thiêu hủy kia, nó vẫn còn được tôi lẳng lặng đặt trong ví.
Trên đường đi về nhà, sắc trời đã đen kịt. Chậm rãi bước từng bước, như thế nào thì tôi cũng không muốn về nhà.
Thật lâu sau mới về đến cửa nhà. Cảm giác mệt mỏi lan tràn toàn thân, đưa mắt lên nhìn thấy cha từ ga ra đi ra, trên người vẫn còn đang mặc âu phục. Thì ra cha cũng là mới về nhà.
Đang chuẩn bị chào cha, tôi bị cha một phát nắm lấy tay, kéo vào trong nhà. Hoàn toàn im lặng, cha thẳng đường đưa tôi vào phòng ngủ.
Nặng nề bị ném tới giường, chưa kịp ngồi dậy, đã bị thân hình to lớn của cha phủ lên. Môi tôi bị chà đạp không thương tiếc, mùi rượu ngập tràn trong khoang miệng.
Hương rượu tràn đầy như vậy khiến tôi lúc ấy thật sự bối rối. Cha thường không uống rượu, hiện tại cha lại trên dưới toàn mùi rượu như vậy mà áp tôi dưới thân thể.
“ Cha.. Cha, uống rượu rồi..” Trong lúc môi lưỡi giao triền, tôi cố gắng mà nói ra mấy chữ.
Cha không để ý tới, mà tiếp tục gặm cắn trên người tôi. Tôi dù có giãy giụa như thế nào cũng không có tác dụng.
Khi còn nhỏ, cha luôn nhu hòa ở cùng tôi, tại căn nhà luôn tràn ngập hương vị gia đình cùng ánh mặt trời rực rỡ, cha khi đó luôn dùng sự yêu thương, vui vẻ mà bao bọc lấy tôi.
Nay, vẫn là cha, g ngực chắc chắn của cha, nhưng dù tôi có cố gắng phá hủy thế nào, nó cũng không cách nào lung lay, tôi chỉ có thế vĩnh viến bị nhốt ở bên trong, không thấy mặt trời, cũng không thấy lối thoát.
Trong mắt cha lúc này, hiện tại chỉ toàn là hình bóng của tôi, tôi nghĩ, tôi có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ trốn thoát. Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một ý nghĩ rất buồn cười, rất muốn thấy có một ngày cha tự nhiên nói với tôi kỳ thật ông không phải cha của tôi. Như vậy thì tôi sẽ hoàn toàn có thể tự do, có thể như Dịch Tân cùng anh chàng bạo lực. Dù bên cạnh không có một nửa còn lại, dù cho cái hạnh phúc này không được trọn vẹn.
Không có vuốt ve, không có dạo đầu, cha liền như vậy mà tiến nhập. Thân thể như bị xé rách mà đau nhức vô cùng, tôi cảm thấy, máu từng giọt, từng giọt chảy xuống, thấm ướt cả ga giường.
Nhờ máu làm bôi trơn, cha không ngừng tiến sâu vào cơ thể tôi. Đau đớn kịch liệt, tôi nhắm mắt lại.
Lần nữa mở mắt ra, bốn phía tối tăm, ngoài cửa sổ ánh trăng dịu nhẹ chiếu vào, đặt trên khuôn mặt đang say ngủ của cha, tỏa ra một loại ánh sáng ôn nhu.
Tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt cha, trong phòng một hồi yên lặng.
Nhẹ nhàng ngồi dậy để không đánh thức cha, cũng không để ý tới động tác của mình sẽ động vào miệng vết thương, tôi bò xuống giường.
Sau khi tắm rửa thân thể, lại nghĩ đến vừa về nhà đã bị kéo vào phòng ngủ, bài tập ngày hôm nay vẫn chưa hoàn thành, tôi lại choàng bộ áo tắm lên người mà tập tễnh bước về phía thư phòng.
Ngữ văn, toán học, tiếng Anh, vật lý, sinh vật,… Một chồng sách vở thật lớn chất đống trên bàn học, đột nhiên ý nghĩ “ phải làm bài tập nhưng thực ra lại là một việc thật vui sướng” chạy thẳng lên não tôi.
Đồng hồ treo tường phát ra từng tiếng tích tắc chậm rãi. Tôi chuyên tâm làm bài tập, bỏ ra khỏi đầu mình rất nhiều việc phiền não, chuyện của Dịch Tân, của cha, còn cả học trưởng nữa. Mà ngay cả cái giá lạnh đầu đông tôi cũng không để tâm tới nữa.
Vào lúc này, đầu óc có thể được thư thái mà trống rỗng như vậy đối với tôi quả là một việc vô cùng hạnh phúc. Tự nhiên lại nghĩ tới, khó trách xuất gia tu hành vừa khó lại khổ như vậy mà có người nguyện ý cạo đầu vi tăng.
“Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra, âm thanh vang lên trong đêm yên tĩnh, có vẻ quỷ dị lạ thường.
Ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt cha đầy phẫn nộ. Cha như mất hết lý trí mà bổ nhào đến trước mặt tôi, sách vở rơi lả tả trên mặt đất.
Tôi cứ như vậy bị cha kéo lên giường, nằm trong g ngực nóng bỏng của cha, toàn thân tôi toàn bộ lại lạnh run.
Cha trong mắt đong đầy nộ khí cùng dục hỏa, thân thể cao lớn bao trùm lên người tôi.
Sáng. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu trên thân thể cả hai. Mồ hôi do ánh mặt trời chiếu xuống mà trở nên lấp lánh, khiến người nọ càng trở nên xinh đẹp.
Cuối cùng, sau một hồi hôn môi thật lâu, cha đẩy tôi ra nhưng lại đem tôi ôm vào trong ngực, hít thật sâu mùi hương của tôi.
Rất lâu sau đó, cha rầu rĩ phát ra thanh âm: “Hôm nay con không đi học không được sao?”
“Con có bài kiểm tra, không thể không đi.” Đây thực chất là lừa cha. Tôi chỉ là không muốn lại ngồi đần ra trong nhà. Nếu ở nhà nghỉ ngơi, cha nhất định sẽ nghỉ làm mà ở nhà chăm sóc tôi. Cùng cha ở chung một chỗ đối với tôi là một sự giày vò.
Cha nhìn tôi, lại hôn tôi thật sâu, đem tôi vào phòng tắm.
Cha tẩy rửa thân thể tôi, làm điểm tâm, giúp tôi sắp xếp sách vở, mặc quần áo rồi mang tôi ra xe. Mỗi một việc cha làm đều rất cẩn thận, ôn nhu, chu đáo.
Đến trường học, cha vừa dịu dàng lại bá đạo hôn tôi, thấp giọng nói: “Tối hôm qua thực sự xin lỗi con.”
Tôi rất kinh ngạc, cảm giác như có gì đó không thật, cha vậy mà lại nói lời xin lỗi với tôi. Tôi không trả lời.
Xuống xe, chưa đi được hai bước, cha cũng đã xuống xe dặn dò tôi: “ Thi xong thì gọi điện cho cha, cha đón con về nhà nghỉ ngơi.”
Tôi thoáng dừng rồi lại tiếp tục hướng về phía lớp học mà đi tới.
Vào lớp, tôi một bộ dạng gầy yếu mà ghé vào trên mặt bàn, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bởi vì tôi không có bạn bè, cho nên cũng không có ai quan tâm đến tôi.
Giờ âm nhạc phải đổi phòng thật sự làm tôi phải chịu nhiều đau đớn. Nghĩ đến tối hôm qua không biết đã bị cha làm bao nhiêu lần, cha đưa tôi tới trường rồi còn dừng mãi ở cổng trường.
Nghe thầy giáo đánh piano, tôi bất đắc dĩ nghĩ đến với thân thể như vậy, việc luyện tập hôm nay thật sự không thể tham gia rồi.
Xem đội bóng rổ tập luyện, chậm rãi hướng mắt về phía cổng trường. Chiếc xe vẫn đậu ở đó từ sáng. Thấy tôi xuất hiện trong đám học sinh, cha lập tức chạy ra đón chào, đem tôi ôm vào ngực, làm cho không biết bao nhiêu học sinh khác đang tan học phải hiếu kì mà nhìn chằm chằm.
Tôi nghĩ, chuyện gì đã xảy ra thế này.