Đã rất lâu rồi cô không đến nhà của Từ Nam Nho, nhưng xem ra nơi này cũng không có thay đổi gì nhiều so với trước đây.
Anh lấy một đôi dép lê trong tủ giày ra, là kiểu dáng của nam, có chút to so với chân cô. Sau khi thay dép thì Dịch Tích rúc trong áo khoác anh, nhìn anh xách túi đồ đi vào bếp, cô nhìn anh mở máy sưởi, sau đó lại thấy anh đứng ở phòng khách ngoắc tay gọi cô.
“Còn đứng đó ngây ngốc làm gì, qua đây ngồi đi”. Từ Nam Nho thấy cô nửa ngày cũng không nhúc nhích, đành tiến lên kéo cô lại.
Dịch Tích ngồi ở phòng khách suy nghĩ rất lâu mới mở miệng: “Trời tối rồi mà thầy còn đi đâu vậy”.
Từ Nam Nho: “Đi siêu thị”
Dịch Tích ngẫm lại thời gian, vừa đúng hôm nay là ngày cuối cùng của tháng này: “Ngay cả thói quen đi siêu thị mà thầy cũng không đổi”.
Từ Nam Nho hơi dừng lại: “Quen rồi”.
“Ừ”.
Bầu không khí lại đột nhiên trở nên im lặng, hai người ngượng ngùng nhìn nhau, Từ Nam Nho đứng dậy khỏi sô pha: “Đói không”.
Dịch Tích ho vài cái: “Đã trễ thế này rồi, có đói thì cũng không ăn”.
Từ Nam Nho: “Đói thì ăn đi, tôi có mua chút thức ăn đông lạnh, em... Em muốn ăn sủi cảo không?”
Dịch Tích bất ngờ nhìn anh: “Trước đây thầy đâu có ăn mấy loại đồ ăn này”.
Từ Nam Nho nhìn cái bóng đang cuộn tròn trong nhà bếp: “Có một vài thói quen sẽ thay đổi”.
Bầu không khí trong phòng khách dần ấm lên, Dịch Tích cởi áo lông vũ của Từ Nam Nho ra rồi đặt trên sô pha.
Cô nhìn bóng dáng Từ Nam Nho bận rộn trong bếp, cảm thấy có chút mới mẻ, trước kia thầy ấy rất hiếm khi đụng vào bếp, cô cũng không ngờ rằng người này đứng trong nhà bếp cũng hợp như vậy.
Cứ như vậy mà nhìn anh được một lúc, Dịch Tích đứng dậy đảo quanh phòng khách.
“Sột soạt”.
Lúc này, cô đang nghiên cứu cái bình hoa nhỏ đặt trên bàn kiếng, trong phòng sách đột nhiên vang lên chuỗi âm thanh rất nhỏ, vì cửa khép hờ cho nên Dịch Tích tò mò đi lên vài bước nhìn thử.
Trong phòng sách gọn gàng lại sạch sẽ, các loại sách có độ khó được sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ, nhưng dưới tình huống này, cô chú ý đến bên dưới cửa sổ có một cái lều nhỏ màu trắng xanh được dựng lên.
Rất nhỏ, nhìn thoáng qua thì giống món đồ chơi lại vừa giống vật trang trí, mà loại đồ chơi này cũng không đủ để một đứa nhóc tuổi chơi, mà cô cảm thấy Từ Nam Nho cũng không có loại hứng thú kỳ lạ này.
Dịch Tích nhìn về phía nhà bếp, giờ phút này Từ Nam Nho còn ở trong bếp so sánh mấy bịch sủi cảo, không rảnh để ý đến cô. Cô chậm rãi bước lên trước, ngồi xổm xuống trước cái lều nhỏ kia.
Trên đỉnh lều có một cái đèn ngôi sao nho nhỏ, Dịch Tích bấm vào cái nút đó làm cho ngôi sao sáng lên, cũng làm cho cái lều nhỏ trở nên ấm áp hơn.
“Sột soạt”. Đột nhiên trong lều vang lên tiếng động, Dịch Tích ngây người, chậm rãi lấy tay vén cái rèm nhỏ phía trước lều lên.
Trong lều nhỏ có con mèo, toàn thân đều là màu nâu, còn có chút mập mạp.
Dịch Tích ngây ngốc nhìn con mèo đang ngủ, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, nhưng mà thật sự là khó tin.
Cô sờ vào lưng con mèo, con mèo đang ngủ chậm rãi mở mắt nhìn cô, có chút cảnh giác lui về phía sau.
Dịch Tích nhìn vào đôi mắt nó, quen thuộc lại xa lạ.
“Dịch Tích”. Tiếng gọi của Từ Nam Nho vang lên ở bên ngoài phòng khách, “Ăn được rồi”.
Dịch Tích không động đậy, cô vẫn lẳng lặng ngồi xổm trên nền đất, nhìn chằm chằm vào con mèo lười biếng cũng đang nhìn cô.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng sách.
“Dịch Tích?”
“Thầy nuôi mèo sao?” Dịch Tích quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt khẽ thay đổi của Từ Nam Nho.
“Sao em lại chạy vào đây”.
“Nghe thấy có tiếng động nên nhất thời hiếu kỳ”. Dịch Tích xoay đầu nhìn, “Sao thầy nuôi mèo”.
“Tôi...”
“Nó rất giống với Chiêu Tài”. Dịch Tích đứng dậy, đột nhiên có chút hùng hổ, “Thầy có thấy vậy không”.
Từ Nam Nho mím môi: “Không giống”.
“Sao lại không giống”.
“Nó chính là Chiêu Tài”.
Trong lòng Dịch Tích “bộp” một tiếng, ý nghĩ hoang đường hiện ra trong đầu lại được chứng thực bởi lời nói của anh: “Sao có thể?! Rõ ràng là em đã giao nó cho học trò cũ của thầy là Diêu Gia!”
Từ Nam Nho tiến lên, kéo cô đi ra ngoài: “Em cũng nói, đó là học trò tôi”.
Dịch Tích ngây ngốc: “Cho nên? Thầy đòi lại?”
Từ Nam Nho dừng một chút: “Một năm trước cả nhà Diêu Gia ra nước ngoài, con mèo không có ai chăm sóc, lúc đó cậu ấy tìm chủ mới cho nó”.
Dịch Tích: “Nhưng rõ ràng là thầy sợ mèo!”
Từ Nam Nho có chút bất lực: “Dịch Tích, tôi không sợ”.
“Thầy…” Trong đầu Dịch Tích loạn một nùi, “Không đúng, không phải trước đó thầy tránh còn không kịp tránh khỏi Chiêu Tài, sao có thể nuôi nó”.
Từ Nam Nho im lặng nhìn Dịch Tích: “Tôi không có tránh nó như vậy, mèo… Thật ra thì cũng rất đáng yêu”.
Dịch Tích kinh ngạc: “Đáng yêu? Oa… Miệng thầy lại thốt ra từ này, thầy không sợ mèo nữa sao?”
Từ Nam Nho quay đầu đi: “Dì giúp việc mỗi ngày đều đến dọn sạch”.
Dừng một chút lại nói: “Có nó ở đây, thật ra cũng náo nhiệt”.
Trong phút chốc Dịch Tích không nói nên lời, cô bỗng nhớ đến lời nói của Diệp Tử Giai, trong lòng có chút chua xót.
Một Từ Nam Nho từ nhỏ đến lớn không có ai yêu thương, từ đầu đến cuối cũng chỉ cô đơn một mình, vậy mà còn có lúc cần náo nhiệt sao…
Hơn nữa, thật ra thì thầy ấy vẫn luôn cần, chỉ là tự bản thân kìm nén đi, không chịu cho bản thân nhìn thấy chút ánh sáng.
“Vậy tại sao lại là Chiêu Tài? Đó là mèo của em”.
Từ Nam Nho nhẹ nhàng mỉm cười: “Mèo của em thì không cho tôi đụng vào?”
Dịch Tích có chút bực bội: “Đúng đó! Bởi vì đó là mèo của em, thầy từ chối em, tại sao lại không từ chối mèo của em!”
Từ Nam Nho lập tức nghẹn họng.
Dịch Tích hừ lạnh một tiếng: “Phắc! Ông đây còn không đáng yêu bằng con mèo sao!”
Từ Nam Nho: “...”
Dịch Tích duỗi tay kéo cổ áo Từ Nam Nho, nhưng lần này anh không mặc áo sơ mi nên không thắt cà vạt, cô trực tiếp túm lấy cổ áo len của anh: “Trả mèo cho em”.
Từ Nam Nho trầm tư một lúc: “Không trả”.
Dịch Tích: “Nó là của em!”
Từ Nam Nho: “Nhưng em tặng người khác”.
“Nhưng em cũng không tặng thầy”.
Từ Nam Nho để mặc cô nắm lấy cổ áo anh không buông: “Nhưng người em tặng tặng cho tôi rồi”.
Dịch Tích trừng mắt: “Vậy được, em mua một con cho thầy, trả Chiêu Tài cho em”.
Ánh mắt của Từ Nam Nho trầm xuống: “Vô lý”.
Dịch Tích nghĩ rằng cũng có chút vô lý, ban đầu cô tặng Chiêu Tài cho người khác, bây giờ muốn lấy lại thì làm gì đơn giản như vậy. Nhưng khi nghĩ đến Từ Nam Nho nuôi Chiêu Tài thì có chút quái lạ, người đàn ông không thích mèo như vậy, nửa đêm sẽ không ngược đãi nó chứ?!
Dịch Tích cứ nghĩ đến việc ngược đãi mèo mà kia mà không nhìn lại bây giờ Dịch Chiêu Tài đã béo đến mức nào.
“Vậy sao thầy không chịu trả Chiêu Tài cho em?” Dịch Tích thở dài, quyết định sử dụng chiêu thức mềm mại hơn.
Từ Nam Nho đứng thẳng người, dù bận việc nhưng vẫn ung dung nhìn cô: “Nó ở đây ăn uống no say cũng đã thành thói quen, có lẽ cũng không muốn rời đi”.
“Em cũng có thể chăm sóc tốt, cho nó đồ ăn ngon, làm một con mèo quý tộc”.
Từ Nam Nho cong khóe môi: “Ồ, nhưng tôi bây giờ không rời khỏi nó được”.
Dịch Tích: “...”
“Nếu như em thật sự muốn sống cùng nó, thật ra thì cũng rất đơn giản”.
Dịch Tích chớp mắt, tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Từ Nam Nho rủ mắt, trong giọng nói bình thản có hương vị lừa gạt: “Dọn đến nhà tôi ở, vậy em lập tức có thể ở chung với nó”.
Dịch Tích: “?”
Lễ kỷ niệm của Tích Thời, tối đó, quán bar mời ban nhạc đến náo nhiệt đồng thời giảm giá một nửa hóa đơn tiền rượu.
Người thì đông, nhưng chỗ thì có hạn, lúc Dịch Tích xuống xe thì trông thấy có rất nhiều người xếp hàng ngoài quán.
Sau khi chào hỏi mấy người phục vụ ngoài cửa, Dịch Tích đi thẳng vào trong, đêm nay ở Tích Thời nhộn nhịp hơn hẳn so với mọi hôm, mà bởi vì quán bar theo phong cách nhẹ nhàng trong sáng, tuy là người đến rất đông nhưng cũng không ai làm loạn.
“A Kha, Lâm Mẫn”. Dịch Tích đi vào liền đi lên chào hỏi hai người bạn đang uống rượu.
Lâm Mẫn đáp một tiếng, đột nhiên hất cằm về phía quầy bar, Dịch Tích cũng theo cô ấy nhìn về phía bên kia, cách đó không xa trông thấy Trình Viện và Dịch Vân Chiêu đang ngồi trên ghế.
Dịch Tích: “...”
Lâm Mẫn: “Này, đó là người anh đối thủ của cậu đúng chứ”.
Dịch Tích gật đầu.
Lâm Mẫn: “Tình huống gì đây, Trình Viện và anh ta sao lại ở cùng nhau?”
Dịch Tích: “Tớ cũng không biết, chỉ là trước đó có nghe tin Trình Viện có ý đối với anh ta”.
“Quào, Trình Viện đúng là ghê gớm, nhưng mà anh cậu thật sự đẹp trai… Khụ khụ, đương nhiên, làm chị em với cậu thì tớ rất không thích”.
Dịch Tích liếc cô.
Lâm Mẫn: “Này cậu đừng vội trợn mắt nhìn tớ, hôm qua tớ vừa nói chuyện với Trình Viện, hỏi được mấy vấn đề liên quan đến Từ Nam Nho”.
Dịch Tích sửng người: “Cái gì”.
Lâm Mẫn: “Chính là quá trình từ quen biết cho đến bên nhau giữa cô ấy và Từ Nam Nho, cô ấy còn cẩn thận dặn tớ nói với cậu, kêu cậu ngàn lần đừng để vẻ ngoài của Từ Nam Nho dụ dỗ”.
“Này, rốt cuộc là cậu có nghe không?”
Dịch Tích: “Nghe”.
Lâm Mẫn cười gian: “Chuyện là vậy, vào tối nào đó, Trình Viện đang chơi ở quán bar nào đó thì gặp được Từ Nam Nho”.
Dịch Tích: “Này này, ngưng một chút, sao thầy ấy có thể tự mình đi đến nơi như vậy uống rượu giải sầu, không thể nào”.
Lâm Mẫn: “Cậu im miệng! Nghe tớ nói!”
Dịch Tích: “...”
“Lúc đó Trình Viện đang nhảy trên sàn, nhảy rất hăng say thì thấy Từ Nam Nho, cậu nói xem một người theo chủ nghĩa sắc đẹp như Trình Viện thì sao có thể không động lòng trước vẻ ngoài như tranh của Từ Nam Nho! Nên cô ấy mới đi chọc ghẹo! Kết quả là người ta nhìn cô một cái, nhìn một hồi, đến lúc Trình Viện nghĩ là sắp thành công rồi thì người ta liền bỏ đi”.
Dịch Tích chuẩn bị cắn hạt dưa: “Hết rồi?”
Lâm Mẫn thay đổi dáng ngồi: “Còn chứ, tớ dừng một chút để tạo không khí”.
Dịch Tích suýt chút tháo giày đập vào mặt Lâm Mẫn: “Nhanh lên!”
Lâm Mẫn hắng giọng: “Được được, sau đó Trình Viện đi hỏi, nhưng trong quán bar không ai biết anh ấy. Vốn dĩ cô ấy nghĩ sẽ không tìm được anh ấy nữa, nhưng một đêm vào hai tuần sau, cô ấy lại gặp Từ Nam Nho ở quán, lần này anh ấy uống khá nhiều. Sau đó Trình Viện đến cạnh anh ấy tỏ vẻ ân cần, còn mặt dày hỏi số điện thoại… Tớ đoán Từ Nam Nho lúc đó khá say, nên mới hỏi Trình Viện tên gì, học lớp nào”.
Dịch Tích sửng sốt: “Cái gì?”
“Lớp nào?” Lâm Mẫn dựa vào bàn cười đến run lên, “Ha ha ha, cậu nói có phải anh ta uống đến mức ngu ngốc hay không, tưởng rằng đang ở trường dạy học sao?”
Dịch Tích trầm mặc một lúc: “Sau đó thì sao”.
“Trình Viện nói tên của cô ấy, còn õng ẹo nói, anh muốn em ở lớp nào thì em ở lớp đó. Sau đó Từ Nam Nho nói, vậy em ở lớp Thương Mại được không, ha ha ha cái quỷ gì vậy, thầy Từ của cậu lúc uống say cũng khá đáng yêu đấy”.
Bàn tay cầm ly rượu của La Kha dừng lại, anh bỗng nói: “Tích Tích, tớ nhớ cậu lúc trước cậu học lớp Thương Mại đúng không”.
Lâm Mẫn: “Ha?”
Khóe môi của Dịch Tích giật giật: “Thật, thật trùng hợp”.