Ngư Tranh vừa dứt lời, tiếng cười cợt bỗng vang lớn, kể cả Tiêu Cảnh Vũ đang nổi giận cũng bị câu nói của cô làm cho phì cười.
Riêng Trần Tấn Hào và Lương Mỹ không cần bàn đến, hai người họ tức không thể bộc phát, xấu hổ cũng chẳng kịp tìm chỗ trốn.
Dạy dỗ một cặp phiền phức xong xuôi, Ngư Tranh hờ hững tiếp tục đoạn đường lên lớp, tuy nhiên vẫn không quên nắm dây đai ba lô của Tiêu Cảnh Vũ kéo đi.
Lên hết cầu thang, trước lúc chia nhau hai lối về hai hành lang đối diện, Ngư Tranh lấy túi khăn giấy ướt từ trong cặp học ra đưa cho Tiêu Cảnh Vũ, không nói thêm lời nào đã rời đi.
Anh cầm túi khăn giấy dõi theo bóng lưng cô, bất giác mỉm cười vì những gì đã diễn ra.
Đúng bảy giờ ba mươi phút, tiếng chuông đầu giờ vang lớn, bầu không khí trong mỗi lớp vẫn chưa hết náo nhiệt.
Nhân lúc giáo viên chưa lên lớp, học sinh ai nấy đều cầm điện thoại lên diễn đàn trường bàn luận về việc xảy ra ở sân trường cách đó không lâu.
Thậm chí, nhiều người đã chụp trộm lại khoảnh khắc chia phe của Ngư Tranh và thanh mai trúc mã Trần Tấn Hào.
Nhưng hầu hết bình luận bên dưới chỉ đều tập trung vào hình ảnh Tiêu Cảnh Vũ đứng sát sau lưng Ngư Tranh bảo vệ cô khỏi người trước mặt, sự chênh lệch vóc dáng của cả hai bỗng chốc trở thành tâm điểm bàn tán.
Tiêu Cảnh Vũ cao một mét tám mươi hai, khi đứng cạnh hơn hẳn Ngư Tranh một cái đầu, chưa nói đến vì làm việc nặng nhọc nên cơ bắp anh phát triển rất rõ, nếu anh dùng thân thể để bao bọc cô thì dễ như trở lòng bàn tay.
Chỉ là, ai ai cũng biết Ngư Tranh không thích kết giao bạn bè, giao lưu với bạn nam lại càng hiếm.
Bỗng dưng không một dấu hiệu báo trước, cô cùng một bạn nam thân đến mức không giữ khoảng cách, đây mới là vấn đề quan trọng.
Bản thân Ngư Tranh biết những tin đồn bị lan truyền, cô không khó chịu cũng không bài xích, cố biện minh chỉ tốn nước bọt và tăng thêm nghi ngờ, chi bằng cứ để thời gian trả lời thực hư.
Ngư Tranh giúp Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn với tư cách là bạn, hơn nữa việc để anh bảo vệ cô ở trường cũng là chuyện tốt, về sau cô có thể bớt phí thời gian vì phiền phức của Trần Tấn Hào và Lương Mỹ đem lại.
Nghỉ hơn cả tuần mới quay lại trường, Tiêu Cảnh Vũ vốn đã không thích học nay càng lười.
Bên trên mặc giáo viên giảng bài, bên dưới bàn cuối anh ngồi chống cằm một hồi rồi gục xuống ngủ.
Chẳng ai thua ai, nếu Tiêu Cảnh Vũ không thích học thì giáo viên cũng chẳng thích anh.
Từ bục giảng nhìn xuống, bắt gặp Tiêu Cảnh Vũ ngủ trong giờ lên lớp, vị thầy giáo đứng tuổi nghiêm mặt ném thẳng viên phấn trong tay trúng đầu anh.
Cảm nhận được sự tác động ở đỉnh đầu, Tiêu Cảnh Vũ vừa ngước mặt lên thì tiếng mắng chửi đã truyền tới.
“Tiêu Cảnh Vũ, anh không muốn học thì đừng mang dáng vẻ tiêu cực đó ảnh hưởng đến người khác.
Tự nhìn mình xem, trông anh có ra thể thống gì không? Nếu không thể làm người tử tế, tốt nhất đừng làm liên lụy đến học trò ngoan như Ngư Tranh!”
Nghe nhắc đến tên Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ có hơi giật mình, bỗng nhiên từ đâu suy nghĩ phụ lòng tốt của cô hiện lên trong đầu.
Tiêu Cảnh Vũ tự giác ngồi thẳng dậy, cất tiếng nói: “Xin lỗi thầy.”
Vị thầy giáo hừ lạnh một hơi ở mũi, tiếp tục quay lại giảng bài cho học sinh.
Ở bên dưới, nam sinh ngồi bàn kế bên lén vươn tay gõ nhẹ lên mặt bàn Tiêu Cảnh Vũ, cậu ta tươi cười để lộ ra hai chiếc răng khểnh vô cùng thư sinh, thì thào nhỏ: “Ngư Tranh là công tắc của cậu à? Vừa nhắc đến đã lập tức ngoan hiền.”
Tiêu Cảnh Vũ nhìn thẳng lên bảng, không đáp cũng không nhìn qua, chỉ giơ ngón tay giữa lên đáp lại.
Cùng ngay lúc này, ở bàn thứ tư của dãy bên cạnh dãy Tiêu Cảnh Vũ đang ngồi, một ánh mắt chứa đầy cảm xúc của thiếu nữ len lén liếc trộm anh..