Rạng sáng ngày hôm sau, Nhã Bửu bị Mỹ Bảo gọi dậy: “Em có vài ngày nghỉ phải?” Mỹ Bảo hỏi.
Nhã Bửu ngủ mơ gật gật đầu.
“Dậy, chúng ta lặn.”
Bên dưới vùng nước biển có rất nhiều san hô quyến rũ đầy màu sắc, còn có các loại cá biển tuyệt đẹp, lặn biển có thể giúp cho người ta thư giản đầu óc.
Nhã Bửu và Mỹ Bảo du ngoạn rất vui, buổi tối ở ven biển còn có quầy bar, có chàng trai trẻ ngồi hát, đôi mắt lạnh lùng khiến cho Mỹ Bảo thích thú.
đưa tay cho Mỹ Bảo, một tay bắt đầu dẫn người say khướt, tay cầm di động nhìn nhìn, lo lắng biết có nên gọi điện cho Bùi Giai, sợ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của.
Nhã Bửu thở dài, chuẩn bị đem cất di động, màn hình đột nhiên phát sáng, là dãy số của Bùi Giai.
“Dạ?” che microphone, đến một nơi yên tĩnh bờ biển.
“Hôm qua nặng lời rồi.” Bùi Giai mở miệng.
Đột nhiên rơi lệ, người ta nói nước mắt tình nhân đáng giá, câu đầu tiên có thể khiến cho bạn khóc, câu nói thứ hai ngược lại khiến bạn mỉm cười.
“ rất đúng, là em dám đối diện sự thật.” Nhã Bửu tự trách. Trước giờ đều sống trong nhung lụa, được gia ̀nh bảo bọc chặt chẽ, tính tình đơn thuần, đủ chín chắn.
Bùi Giai cười khẽ: “Còn giận sao?”
Nhã Bửu xoa xoa nước mắt: “ có.” Tuy rằng ngoài miệng nói nhưng từ khi Bùi Giai gọi điện thoại tới, trái tim lại mềm yếu rồi.
“Tốt rồi, thật sự dâu của sẽ bỏ chạy vào tháng năm.” Bùi Giai.
Tháng năm thời tiết ôn hòa, vừa vặn thích hợp mặc áo cưới, Nhã Bửu bật cười.
“Hôn lễ dự định sẽ tổ chức vào tháng năm, được chứ?” Bùi Giai hỏi.
Nhã Bửu “Dạ” tiếng nhưng trong lòng vẫn luôn rối bời.
“Vậy em mau định ngày, hẹn với cố vấn rồi.”
“Vâng.” Nhã Bửu.
“Còn có áo cưới của em.” Bùi Giai.
Đúng rồi, áo cưới là chuyện phiền toái nhất. Nhã Bửu thích loại áo cưới được thiết kế theo dạng thủ công, như thế phải mất đến nửa năm, nếu hôn lễ tổ chức vào tháng năm thì thật sự đủ thời gian: “ được rồi, thời gian ít quá, áo cưới chắc chắn may kịp.”
“ muốn tháng năm, vì đó là thời điểm tốt nhất. Mấy ngày nay vừa khéo được nghỉ, ngày mai cùng em bay đặt áo cưới?” Bùi Giai.
Nhã Bửu đột nhiên khó xử: “Hôm nay em ở biển, đại khái vài ngày sau mới trở về thành phố H.”
“Ừ.” Thái độ của Bùi Giai liền thay đổi, Nhã Bửu còn chưa kịp tiếp, đầu dây điện thoại bên kia đã cúp.
Mãi cho đến khi trở về thành phố H, cũng gọi điện thoại cho.
Nhã Bửu nhịn được gọi lại: “ ở đâu?”
“Ireland, nhìn trúng con ngựa nên bay qua để xem.” Giọng Bùi Giai nhàn nhạt.
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ: “A Giai, cậu mau đến đây xem.” Dường như là Trình Y San, Nhã Bửu: “ và Chị Y San cùng?”
“Ừ, chị ấy cũng muốn mua con ngựa.” Bùi Giai chưa tới hai câu đã ngắt máy.
Nhã Bửu rầu rĩ cất điện thoại, bất tri bất giác khoảng cách giữa bọn họ bị kéo dài ra, đến nay đã gần một tuần liên lạc. Nhã Bửu cũng biết nếu tình trạng này cứ tiếp tục, cuối cùng khẳng định chỉ có chia tay, vô lực rồi.
Có lẽ Bùi Giai đúng, là loại người dám đối diện sự thật, dám đối mặt với chuyện này.
Nhã Bửu đợi được đến khi Bùi Giai từ Ireland bay trở về, ngày nghỉ của đã kết thúc, “Trường hận ca” sắp được công diễn, thử trang phục, diễn tập, tuyên truyền…
Trong tay Nhã Bửu vẫn còn một vé mời VIP vẫn chưa được gửi.
Nhớ tới lần trước cùng Bùi Giai trò chuyện, lúc đó giọng Bùi Giai cũng nhàn nhạt. Nhã Bửu kiên trì bấm số Bùi Giai, đầu dây điện thoại bên kia từ chối nhận nghe, đồng thời nhận được một tin nhắn: “ họp.”
Đây là lần đầu tiên Bùi Giai đối xử với như thế, thời gian trước gọi điện thoại cho, dù là cuộc họp hội đồng quản trị hay lái xe đường, vẫn nhẫn nại tiếp điện thoại với.
Nhã Bửu thất thần cầm di động nửa ngày, chỉ ngây ngốc ngồi, mãi cho đến buổi chiều Bùi Giai gọi lại, mới phát bản thân còn chưa ăn cơm trưa.
“Có chuyện gì sao?” Giọng Bùi Giai vẫn như cũ lãnh đạm.
Nhã Bửu có chút khẩn trương, ngón tay cầm di động trắng bệch, “Ngày mai “Trường hận ca” công diễn, có thời gian? Em gửi vé mời.” Kỳ thực thân là nhà đầu tư, Bùi Giai chắc chắn sẽ được tặng vé mời, nhưng muốn trực tiếp đưa cho.
“Tối mai có tiệc xã giao, chín giờ em cứ mang đến phòng khách sạn cho, phòng nào em còn nhớ?” Bùi Giai hỏi.
“Em nhớ.” Nhã Bửu thấp giọng trả lời.
“Ừ, cúp máy đây.”
Lúc Bùi Giai gác máy, chợt nghe thấy thanh xa lạ, nghĩ rằng đã dọn khỏi nhà, mấy ngày nay cũng về đó, nếu vẫn còn ở đó mới có thể ôm hy vọng, cho rằng chỉ bận, hoặc bởi vì công tác chưa xong.
Nhã Bửu thể rõ được cảm xúc của mình, và Bùi Giai bởi vì hiểu lầm mới đến bước này, tình cảm chậm rãi hạ nhiệt, cứ cho là nỗ lực muốn giữ lại mối tình này, lại rốt cuộc nắm chắc được, chỉ có thể trơ mắt để nó rời.
Nhã Bửu rất hiểu Bùi Giai, đây là cách xử lý lạnh nhạt để kết thúc mối tình, ́ gắng phá vỡ một cách hòa bình.
Chín giờ tối, Nhã Bửu đến khách sạn, lúc tới cửa cũng dám nâng tay gõ cửa, thật sự muốn nghe hai chữ kia.
Nhã Bửu tựa người vào tường, mãi cho đến khi thấy có người từ thang máy ra, mới nhanh chóng quay lưng lại ấn chuông cửa.
Bùi Giai mặc áo choàng tắm, tóc còn ẩm ướt, hẳn là mới từ phòng tắm ra: “Ngồi, thay quần áo.”
Nhã Bửu khẩn trương co quắp người ngồi sofa, thái độ Bùi Giai xa lạ ràng. Chờ ra, người mặc một bộ đồ đơn giản.
nhiều lần nhìn thấy một Bùi Giai mặc đồ tây trang, nhưng quần áo đơn giản vẫn thích hợp với nhất. Mũi rất cao, đường cong vô cùng hoàn mỹ, đôi môi trời sinh quyến rũ, vẻ gợi cảm còn giàu mị lực.
Nhã Bửu ngẫm nghĩ mình rất may mắn, người đàn ông này đã từng thuộc về nhưng lại vô cớ làm mất, đây mới là bất hạnh lớn nhất.
“Em uống gì?” Bùi Giai hỏi.
“Nước lọc được rồi.” Nhã Bửu trả lời, chẳng biết bọn họ đã khách sáo từ khi nào.
Nhã Bửu đem vé để bàn, đứng lên: “Muộn rồi, ngày mai bắt đầu công diễn, em phải trở về chuẩn bị.”
Bùi Giai gật gật đầu, đến quầy bar rót ly Whisky.
Nhã Bửu bước chậm chạp, người phía sau vẫn tỏ vẻ gì, lúc tay va chạm vào nắm cửa, Bùi Giai cũng lên tiếng. Nhã Bửu cắn chặt răng, hơi mở cửa, xoay người từ bên ngoài muốn thay Bùi Giai đóng cửa, nghe thấy giọng: “Đường Nhã Bửu, đây là thái độ của em?”
Nhã Bửu mở toang cánh cửa, nhìn sắc mặt trầm của Bùi Giai, cũng bất chấp, nhanh qua ôm chặt eo: “Đừng giận em nữa được, là em tốt, em sai rồi.”
Bùi Giai hừ lạnh: “Em cũng chỉ nhận sai, nhưng chưa bao giờ sửa.” đưa tay sờ lưng.
Nhã Bửu duy trì trạng thái, đem thắt lưng Bùi Giai ôm chặt hơn, mặt cũng ngừng cọ.
“Nhã Bửu, cho em cơ hội cuối cùng.” Bùi Giai nắm hai vai Nhã Bửu, đẩy ra, buộc phải đối diện mình.
Lúc này Bùi Giai cái gì, Nhã Bửu đều chỉ có thể gật đầu, còn có thể cho cơ hội là tốt rồi, Nhã Bửu cong miệng: “Em nhất định quý trọng.”
Bùi Giai “Hừ” tiếng: “Em lại lừa gạt.”
“Lần này là.” Nhã Bửu ôm chặt Bùi Giai.
Bùi Giai tránh sang một bên, nhìn mặt Nhã Bửu nghiêm túc: “Lần này thật sự là lần cuối cùng.”
Nhã Bửu gật gật đầu, xấu hổ nói: “Em phải về rồi.”
“ tiễn.” Bùi Giai cười lạnh.
Nhã Bửu buồn bã giương mắt nhìn Bùi Giai, đưa tay kéo vạt áo, lấy lòng cười: “Nếu hôm nay em muốn quay về thì sao?”
“Tùy em.” Bùi Giai xong liền vào phòng.
Nhã Bửu bước theo sau lưng Bùi Giai, từ trong tủ quần áo cầm áo sơ mi của vào phòng tắm, lúc ra thấy Bùi Giai tựa người giường đánh văn kiện, cũng để ý đến.
Nhã Bửu ngoan ngoãn vạch chăn nằm xuống, cũng dám quấy rầy Bùi Giai, chỉ nghiêng người ngủ, chớp mắt nhìn.
“Đừng tưởng rằng như vậy mềm lòng.” Bùi Giai nhìn Nhã Bửu liếc mắt, buông laptop.
Nhã Bửu dạng chân ngồi lưng Bùi Giai, ôm cổ: “Lần này em nhất định nói.”
“Khi nào?” Bùi Giai hỏi, tay đặt ở hai bên cũng ôm Nhã Bửu.
nhìn liếc mắt, châm chước dè dặt: “Chờ ba ngày sau buổi công diễn được?”
Bùi Giai im lặng.
Trong lòng Nhã Bửu nặng trĩu, miệng muốn sửa lại ngày mai sẽ nói chuyện với Mỹ Bảo.
“Được.” Bùi Giai có chút kiêu ngạo nâng cằm.
Nhưng lúc tự thể nghiệm trừng phạt, chút kiêu ngạo cũng có, quả thực chỉ là nhiệt tình lại dã man, dã man lại nhiệt tình. Móng tay Nhã Bửu dọc theo sống lưng Bùi Giai cắm xuống, chỉ có thể liều mạng chuyển động theo động tác của. Cũng may biết ngày mai còn buổi công diễn, ân ái đến mười hai giờ đêm liền chấm dứt.
Sáng sớm Nhã Bửu tỉnh dậy, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau: “Xong đời, hôm nay là buổi công diễn đầu tiên, đều tại cả.” Nhã Bửu xoa bóp thắt lưng oán giận.
Đại khái đêm qua đều đem tức giận của mấy ngày trước phát tiết lên người, sáng sớm hiếm khi dịu dàng: “ giúp em xoa bóp.”
Nhã Bửu lại nhanh chóng đem thắt lưng đưa qua, Bùi Giai dùng lực đạo vừa phải khiến Nhã Bửu vô cùng thoải mái, rên nhỏ hai tiếng, có phản ứng, tiếng “Ưm, ưm…” lại ngày càng to.
Bùi Giai đường xoa đến ngực Nhã Bửu: “Đường Nhã Bửu, tha cho em vì nghĩ đến ngày hôm nay em có buổi công diễn, đừng đùa với để liên lụy bản thân.”
Nhã Bửu xoay người ngồi dậy, dạng chân đè lên người Bùi Giai, tiếp tục tìm đường chết: “Được, tối nay em lại đến tìm.” xong còn liếm một mạch xuống hầu kết của, sau đó đẩy ra, bình thản ung dung vào phòng tắm.
Bùi Giai hừ lạnh tiếng, cũng theo vào, vặn vòi sen, ́ gắng tắm nước lạnh.