“Đúng là bản vẽ đã được hoàn thành, nhưng mà ngẫm lại đây sẽ là tổ ấm của mình nên muốn thiết kế lại.” Bùi Giai hỏi: “Em có ý tưởng gì?”
Nhã Bửu đứng ở đỉnh núi chỉ chỉ mảnh đất: “Em muốn trồng hoa hồng ở bên kia, mỗi khi đẩy cửa sổ ra thì có thể nhìn thấy chúng.”
Bùi Giai nhìn nhìn, chỉ tay: “Bên kia cũng có mảnh đất, phải thiết kế làm sao để bị che chắn tầm nhìn.”
Nhã Bửu gật đầu, trong đầu khỏi ảo tưởng việc và sẽ sống ở đây, sinh hai đứa bé hoạt bát đáng, hoặc là nuôi thêm hai chú cún con.
Lúc này, rất muốn gả cho.
Hoa hồng cá là món ăn rất cay, Bùi Giai đụng đũa tới, Nhã Bửu phát hiện Bùi Giai thích ăn cay, gắp một phần cá bỏ vào chén, mặt chút biểu cảm ́ gắng nuốt xuống, sau bữa cơm toàn ngồi uống nước, Nhã Bửu khỏi cười thầm.
“Chủ nhật này chúng ta phải học nấu ăn.” Bùi Giai, sớm lên lịch, kết quả vì việc mà chậm lại rồi.
Nhã Bửu chuyện, biểu cảm mặt hiện rõ là “Em thích”.
Bùi Giai cúi người hôn môi: “Con dâu nhà họ Bùi sau ngày thứ ba phải tự nấu ăn cho gia ̀nh.” Bùi Giai liếm môi, vì hôn mà miệng cay rần, cầm ly nước uống một ngụm.
Nhìn thấy động tác của liền nhoài người qua dùng sức hôn, khó có dịp bắt nạt được.
Sau khi náo loạn xong, Nhã Bửu mặt đỏ tai hồng thở hổn hển cài lại nút áo, vân vê tóc,: “Được rồi, em sẽ học món cá chần nước sôi của Tứ Xuyên.” Cá chần nước sôi cơ hồ được ngâm trong ớt, màu đỏ tươi, thơm cay nồng.
“Các trưởng bối trong nhà thích ăn cay.” Bùi Giai lập tức.
“Vậy bắt đầu học theo em, ăn cay còn trợ giúp giảm béo.” Nhã Bửu kéo cánh tay Bùi Giai dõng dạc.
Trở lại căn hộ, Bùi Giai kéo Nhã Bửu đến thư phòng xem bản thiết kế tu sửa Mạn Nguyệt Loan, chủ đề thiên về ấm áp, đơn giản và hàm chứa lãng mạn, còn có một chỗ trồng cây mà Nhã Bửu thích.
Nhã Bửu nhìn bản thiết kế đồ họa D, lại nhìn nhìn Bùi Giai, bắt đầu tưởng tượng phụng phịu ngồi trong cánh đồng hoa, hài hòa.
“Ban đầu nó là ngôi biệt thự độc lập rộng rãi, bây giờ có vẻ khá nhỏ, nếu quả thật có con, chỉ sợ gian chật hẹp. Căn biệt thự sắp xây lại khá xa.” Bùi Giai.
“Em rất thích Mạn Nguyệt Loan, hoa viên xinh đẹp, người nhà ở chung càng thêm gắn bó.” Nhã Bửu.
“ trai, và phòng vú em, phòng cho người giúp việc. Mạn Nguyệt Loan đủ để và em tạo ra thế giới riêng. Nếu có thời gian em hãy chọn một mảnh đất, có gì sẽ sai Vic lên kế hoạch.” Bùi Giai.
Nhã Bửu gật đầu: “Cũng vội, chẳng lẽ gáp gáp muốn có con?”
Đối với Bùi Giai mà, con cái là vấn đề thể trốn tránh, huống hồ tuổi cũng còn nhỏ: “Mẹ đặc biệt thích cháu. Thậm chí trường học bà cũng định sẵn, về phần tiểu học, trung học có thể học tại cơ sở do bà làm đổng hội trưởng, nếu học ở nước ngoài chỉ sợ em lại luyến tiếc.”
Lúc này Nhã Bửu càng luyến tiếc nghiệp của mình, nếu “Trường hận ca” thành công, nghiệp của sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất, thật sự muốn buông tay. Huống chi, chưa nghĩ đến chuyện sinh con.
Nhã Bửu cũng muốn thảo luận về đề tài này, nhanh chóng thay đổi: “Cuối tuần này em sẽ về nhà cha mẹ, đến lúc đó em sẽ đến trường học nấu ăn.”
Bùi Giai từ chối cho ý kiến.
Kết quả đến sáng thứ sáu, Nhã Bửu bị Bùi Giai hôn đến khi thức tỉnh, rất kịch liệt, có phần chịu đựng nổi.
“Bùi Giai, nổi điên cái gì?” Nhã Bửu bắt đầu đánh đấm vào ngực Bùi Giai.
“ bất quá chỉ là lãnh lợi tức mà thôi.” Bùi Giai thở hổn hển: “ tuần tổng cộng bảy ngày, em còn về nhà cha mẹ ở ba ngày ——”
Lúc giọng Bùi Giai lạc, Nhã Bửu rã rời tay chân.
Hôm sau, Nhã Bửu rời giường, đứng có chút khó khăn, thầm nghĩ hôm nay khẳng định bị chỉ đạo nghệ thuật mắng, nếu còn như vậy, chừng vị trí vai nghệ sĩ múa chính giữ được.
Trái ngược với sự cay đắng và oán giận của Đường Nhã Bửu, tinh thần của Bùi Giai rất tốt, hơn nữa hề thương xót trong lòng cười nhạo thể lực quá “yếu.”
Đường Nhã Bửu liếc mắt nhìn Bùi Giai, khinh bỉ “Bùi cầm thú.”
“Hôm nay đưa em làm.” Bùi Giai nhìn thấy thái độ đồng ý của Nhã Bửu, bồi thêm câu: “Em còn sức để lái xe sao?”
rất muốn đánh vài cái, nề hà sức chiến đấu của bản thân ổn, chỉ có thể phớt lờ, trực tiếp leo lên xe. Khi xe phát động, nhìn thấy Bùi Giai gõ gõ cửa kính, nghe: “Tối nay, Từ gia có tiệc, em?”
Bùi Giai hỏi như vậy hiển nhiên là muốn tham dự, ít nhất tối nay hai người có thể gặp mặt, kết quả Nhã Bửu chút lưu tình: “.”
“Đường tiểu thư, kỳ thực đại mỹ nữ trong lúc tức giận cũng rất xấu xí.” Bùi Giai chống tay lên cửa sổ xe, rõ ràng lời nói có ý trả thù.
Trả lời Bùi Giai là tiếng rừm rừm của xe mất.
Bùi Giai sờ sờ mũi, xem ra hôm nay đã đắc tội với rồi.
Ngày kế, Nhã Bửu đến trường học nấu ăn, sớm đã báo cáo với bà Đường, rằng mình cùng bạn bè dạo phố.
Đầu bếp chính là người nổi tiếng đến từ Luân Đôn, Michelin Ngải Sắt Đốn. Quả thực là đại danh đỉnh của đỉnh. Khi Nhã Bửu còn ở Luân Đôn cũng từng ghé qua nhà hàng ta, quy tắc nhà hàng rất cổ quái, hẹn trước, muốn ăn phải tự xếp hàng, thậm chí các ngôi sao nổi tiếng cũng phải như vậy.
Về phần Ngải Sắt Đốn thường xuyên từ chối dạy nấu ăn ở các trường học nổi tiếng là chuyện lạ. Lúc này ai lại có khả năng mời được ta, Nhã Bửu cũng rất ngạc nhiên.
Khi Nhã Bửu vào tầng lầu của phòng học, mới vừa khỏi thang máy liền nhìn thấy Lang Kỳ Phương.
Lang Kỳ Phương vừa khéo nghiêng đầu, Nhã Bửu cũng kịp chuồn.
“Nhã Bửu!” Lang Kỳ Phương có chút kinh ngạc: “Sao em lại ở đây?” Cả tầng lầu này đều là phòng dạy nấu ăn, Lang Kỳ Phương là bạn thân của Mỹ Bảo, đương nhiên biết rõ Nhã Bửu thích vào bếp.
Năm đó Lang Kỳ Phương đùa, mọi người đều đồn Nhã Bửu đảm, kết quả Mỹ Bảo cười, Nhã Bửu trừ bỏ mặt ngoài ngoan ngoãn, kỹ năng nội trợ có, là người thích hợp với việc bếp núc.
Nhã Bửu khẩn trương vuốt tóc, tìm lý do nói: “Ơ, em nhầm tầng lầu rồi ạ. Chị Kỳ Phương, chị ở đây làm gì?”
Lang Kỳ Phương là người có tính cách tùy tiện, cũng nghĩ nhiều, tiến lên nhiệt tình nói chuyện cùng: “Bạn chị học nấu ăn, ấy kéo chị theo giúp vui, chị lại thích mấy thứ này.”
Nhã Bửu suy nghĩ biện pháp thoát thân, lại nghe thấy Lang Kỳ Phương: “Em có biết vừa rồi chị nhìn thấy ai?” Lang Kỳ Phương mỉm cười thần bí.
“Ai?” Nhã Bửu chỉ có thể hỏi tiếng, kỳ thực đáy lòng đoán được hơn phân nửa.
Lang Kỳ Phương ghé sát vào tai Nhã Bửu,: “Em biết, vừa rồi khi chị tới đây, chị nhìn thấy Bùi Giai.”
Lang Kỳ Phương xong chờ Nhã Bửu lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Nhã Bửu chỉ có thể phối hợp diễn xuất, cũng may học về nghệ thuật, ít nhiều cũng được huấn luyện chút kỹ năng.
Còn Lang Kỳ Phương hưng trí rất cao, hoàn toàn chú ý tới Nhã Bửu hoảng loạn: “Cả tầng lầu này đều dạy nấu ăn, em xem Bùi Giai tới đây làm gì?” đến chỗ hưng phấn, Lang Kỳ Phương nhịn được dùng cánh tay đụng vào bả vai Nhã Bửu.
“Dạ, đúng vậy.” Nhã Bửu gật đầu.
Chỉ cần có người hùa theo, Lang Kỳ Phương sẽ tiếp tục nói hết: “Khẳng định là Bùi Giai cũng đến đây để học nữ công gia chánh. Trời ạ, Bùi Giai làm sao có đến đây để học mấy thứ này?”