Không thấy hộ chiếu đâu, Chử Quốc Hoa đã sớm đoán được.
Nhưng ông vẫn rất tức giận.
Ông không biết nên trách ai, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên nhà thông gia.
“Còn không phải tại hai ông bà thông gia kia! Nếu không phải họ kiên quyết ép con trai mình đến Gambia, Dạng Dạng làm sao muốn nhớ lại chuyện cũ!”
Mẹ Chử phụ họa, trong lòng cũng thấy đau lòng cho Từ Nam Diệp: “Ông bà thông gia sao có thể tuyệt tình như vậy chứ.”
Cho dù Từ Nam Diệp không nghe lời họ mà chuyển sang sở thông tin, nhưng đây cũng là con trai bọn họ nuôi lớn sao có thể đá ra nước ngoài như vậy.
Bây giờ Từ Nam Diệp vừa nhậm chức phát ngôn viên, lúc này đột nhiên mở họp báo thông báo ra nước ngoài.
Đợi đến khi có người phát hiện ra, bọn họ xem nhà họ Từ sẽ giải thích thế dậy nào.
“Không được, tôi phải đi tìm thông gia nói chuyện”, Chử Quốc Hoa đứng dậy, tức giận nói: “Nhà bọn họ không đau lòng cho con trai, tôi còn lo cho con rể!”
Từ Nam Diệp và ông xuất thân từ cùng môt học viện, mặc dù anh không dạy tiếng Tây Ban Nha nhưng trên danh nghĩa ông vẫn là thầy của Từ Nam Diệp.
Ông cũng luôn yêu quý người học sinh này, cho dù sau đó Từ Nam Diệp có dùng lý do gần như hoang đường để cưới con gái ông, lúc đầu mặc dù ông còn oán trách nhưng rất nhanh cũng thông suốt.
Từ Nam Diệp đối xử với Chử Dạng như thế nào, trong lòng ông rất rõ.
Phẩm chất của người trẻ tuổi này như thế nào, ông cũng nghe thấy nhiều. Nếu Dạng Dạng thích anh như vậy, chắc chắn cho dù ở ngoài mặt hay chỉ khi có hai người cũng đối xử với cô rất tốt.
Bất luận có kết hôn vì lí do gì, ít nhất bây giờ bọn họ rất là tốt.
Hơn nửa đời người Chử Quốc Hoa luôn nghiêm túc, yêu cầu với con gái cũng rất nghiêm khắc, đơn giản vì không muốn cô đi lầm đường, gặp loại người không ra gì làm chồng, vậy chẳng khác gì mất cả đời vào đó.
Nếu như là người đàn ông khác kết hôn như vậy với Chử Dạng, có lẽ ông vẫn khó chấp nhận, thậm chí có thể sẽ ép bọn họ chia tay.
Nhưng người đàn ông này lại là học sinh của ông, Từ Nam Diệp.
Chứ đừng nói bây giờ theo luật phép ông vẫn là bố vợ của anh.
Trong lòng Chử Quốc Hoa tức giận đồng thời cũng không khỏi vui mừng, cùng may là Từ Nam Diệp, cũng may chính là anh.
Con người là động vật cảm tính, theo thời gian sẽ thay đổi dần những tư tưởng trước đây, cũng sẽ không vì một vì một lời vu khống của người xung quanh mà không tin, cũng không vì một sự thật đi ngược với quan niệm mà từ chối sự tồn tại của cả sự kiện.
Vợ chồng Chử giáo sư không hay giao thiệp với nhà thông gia, trừ những ngày lễ, ngày Tết sẽ hỏi thăm sức khỏe lẫn nhau, mỗi năm ba trăm sau mươi ngày mỗi nhà đều đóng cửa.Người có học luôn có khí chất từ trong xương tủy, đối với chính quyền như nhà họ Từ, bọn họ cũng không có yêu câu gì, đương nhiên cũng không cần đến cửa lấy lòng.
Hôm nay đến nhà họ Từ không phải vì bản thân mà là vì con gái họ.
Nhà họ Tử mở cửa cho bọn họ.
Chử giáo sư liếc mắt đánh giá ngôi biệt thự trang nghiêm này, rũ mắt xuống chế nhạo rồi đi theo người giúp việc qua hoa viên đi vào cửa biệt thự.
Ba Tù đón tiếp bọn họ từ ngoài cửa phòng khách.
Dù sao cũng là thông gia, ba Từ mỉm cười mời họ vào.
Hai nhà ngồi đối mặt nhau.
Chử Quốc Hoa cũng không giấu giếm, dứt khoát nói: “Hôm nay tôi đến thăm chính là muốn nói chuyện của Nam Diệp và Dạng Dạng nhà chúng ta.”
Ba Từ bứng chung trà lên, thổi nhẹ miệng ly, sắc mặt bình thản: “Từ xa tới mọi người cũng không dễ dàng, uống ngụm trà làm ấm người trước đã.”
“Không cần”, Chử Quốc Hoa cũng không thèm nhìn tách trà trong tay: “Từ bộ chỉ cần nói cho tôi biết rốt cuộc ông tính như thế nào về hai đứa trẻ là được.”
Ba Từ nhíu mày, giọng điệu không gợn sóng: “Chúng ta cũng làm thông gia được một năm, ông còn gọi Từ bộ không khỏi có chút xa lạ, huống chi tôi đã sớm về hưu.”
“Nếu Từ bộ thật sự coi Nam Diệp là con trai, coi Dạng Dạng là con dâu, dĩ nhiên chúng ta là thông gia, những xưng hô này đều là vô thực, đổi hay không đổi có ảnh hưởng gì sao?”
Chử Quốc Hoa cùng không đổi xưng hô mà còn chiếu ngược lại.
Ba Từ đương nhiên hiểu được.
Mọi người đều là người có học, mấy câu bóng gió này sớm đã hiểu ra, thậm chí có lúc mấy câu nói như này, người bên cạnh phải suy nghĩ nửa ngày mới phản ứng được.
“Nam Diệp là con trai tôi, dĩ nhiên tôi phải tính toán rõ ràng vì nó.”
Lời vừa dứt, ba Từ đặt ly trà xuống, ly đặt xuống bàn trà bằng gỗ vang ên một tiếng vang giòn giã.
Chử Quốc Hoa ngược lại lại cười: “Hóa ra Từ bộ cũng biết Nam Diệp là con trai mà không phải đồ vật của anh.”
Ba Từ đột nhiên nhíu mày, cho dù đã thoái vị nhiều năm nhưng ánh mắt, uy phong năm đó vẫn như cũ.
Ông ta trầm giọng nói: “Lời này của ông thông gia có ý gì?”
“Trước khi Nam Diệp và Dạng Dạng kết hôn, tôi cũng coi như là thầy của Nam Diệp, mặc dù tôi chưa dạy thằng bé nhưng tôi biết rõ thằng bé là người như thế nào”, Chử Quốc Hoa bình tĩnh nói: “Lịch sự ôn hòa, tao nhã lễ phép, dù là tiếp xúc với người hay vật cùng không có điểm nào có thể bắt bẻ.”
Lời này của ông không phải là khen mà là sự thật.
Nhưng ba Từ vẫn có chút hưởng thủ khẽ nhếch khóe môi.
Chử Quốc Hoa nói tiếp: “Nam Diệp ưu tú như vậy, không thể tách khỏi sự dạy dỗ của nhà họ Từ.”
Trong mắt ba Từ lộ ra vẻ từ ai: “Từ nhỏ đến lớn thằng bé chính là một đứa trẻ như vậy, từ nhỏ chưa bao giờ để người khác phải bận tâm.”
“Nhà họ Từ đã dồn rất nhiều tâm tự để bồi dưỡng thằng bé thành người như vậy, chính là để có thể kế thừa sự nghiệp của nhà họ Từ, để nhà họ Từ cao thêm một bậc”, Chử Quốc Hoa dừng lại một chút, đột nhiên chuyển hướng: “Nếu như thằng bé không hoàn thành, như vậy toàn bộ công sức của nhà họ Từ đều đổ sông đổ biển hết.”
Ba Từ nhắm mắt không nói gì.
Mọi người đều là ba là mẹ, phương diện này cũng đều hiểu.
Từ Nam Diệp đúng là cậu hai của nhà họ Từ, từ nhỏ nhà họ Từ không bao giờ bớt đi của anh thứ gì, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, sinh ra đã mang vạn phần vinh quang của dòng họ, người ngoài nhắc đến họ Từ sẽ không cảm thấy có gì đặc biệt nhưng nếu nói đến nhà họ Từ thì mới biết được sức nặng của dòng họ này như thế nào.
Ba Từ có ba người con trai, con trai lớn ông ta kỳ vọng rất lớn, cho đến bây giờ vẫn chưa phải bận tâm qua.
Đương nhiên tương lai anh ấy sẽ tiếp nhận vị trí của ông ta, thậm chí là còn tốt hơn cả ông ta.
Người con thứ ba, ban đầu ông ta đã không ôm kỳ vọng gì, có hai người anh chống lưng, cậu có được hay không cũng không sao.
Vào ngành tư pháp cũng coi như là chưa làm mất mặt nhà họ Từ nên cũng mặc cho cậu đi.
Cậu đã có mẹ cưng chiều là đủ, cậu phải để cho hai anh ngày càng ưu tú hơn.
Ba Từ vốn không ôm quá nhiều kỳ vọng với Từ Bắc Dã, cậu làm chuyện gì cũng không biết, khiến ông quá thất vọng, thậm chí là tức giận.
Nhưng Từ Nam Diệp thì khác.
Từ nhỏ anh đã ngoan ngoãn nghe lời, từ đầu đến cuối luôn nghe theo ý ba mẹ.
Ba Từ dành nhiều sức quan tâm cho con trai lớn, mẹ Từ dành hết cưng chiều cho con trai nhỏ.
Còn Từ Nam Diệp, anh là người hiểu chuyện nhất, không bao giờ làm bọn họ bận tâm, cho dù quan tâm ít một chút, anh cũng sẽ không gây chuyện.
Nhưng những thứ nên cho ông chưa từng cho ít đi, mỗi lần nhìn Từ Nam Diệp cầm thành tích ông hài lòng về, anh tuấn tú, lịch sự đứng trước mặt ông, ba Từ luôn cảm thấy tự hào.
Sau đó Từ Đông Dã tốt nghiệp, ông mới bắt đầu chuyển sang đào tạo Từ Nam Diệp hết lòng.
Nhưng tất cả đều thay đổi kể từ khi anh lên trung học.
Anh và tên nhóc vô học nhà họ Sùng đó trở thành bạn, còn đánh nhau vì tên nhóc kia.
Ba Từ nói không đau lòng đều là giả.
Ông nghĩ chỉ cần để tên nhóc kia cách xa con trai ông thì sẽ ổn, ai ngờ Từ Nam Diệp liên tục vi phạm không vâng lời ông.
Ba Từ không thế chấp nhận việc một đứa trẻ ngoan lại đối nghịch với ông ở khắp nơi, ông đã tốn nhiều thời gian như vậy để dạy dỗ anh, làm sao ông có thể để tâm huyết nhiều năm của mình đổ bể.
Giống như một món đồ sứ tinh xảo ông cẩn thận cất giữ, đột nhiên bị người ta quệt lên mất vết xước, có lau cũng không hết.
Ông đau lòng, ông không muốn đứa con trai này sẽ tiếp tục chống lại ông.
“Tôi sắp xếp mọi thứ vì thằng bé, chẳng lẽ nó không thích sao”, ba Từ đột nhiên lẩm bẩm: “Tôi cùng vì muốn tốt cho nó.”
“Từ bộ, anh và tôi đều làm ba, chúng ta phải dẫn dắt con của mình, chứ không phải khống chế”, giọng điệu Chử Quốc Hoa cũng dịu đi không ít: “Đồ sứ bị vỡ ông sẽ thấy đáng tiếc, vậy còn Nam Diệp thì sao?”
“Ông thông gia, chúng ta cũng không phải người ngoài nên tôi mới nói thẳng ra. Tôi hy vọng thằng bé có thể nắm quyền lực trong tay, cũng hy vọng thằng có có thực quyền, nhà họ Từ không thể làm lá chắn che chở cho thằng bé cả đời được, huống chi sau này thằng bé lại là hậu thuẫn cho con cháu sau này”, ba Từ thờ dài, giọng đầy tiếc nuối: “Nhưng thằng bé không hiểu tôi, nó thà ở Bộ ngoại giao đối phó với đám phóng viên mỗi ngày, tại sao lại không muốn nghe lời tôi, đi đến Trung ương chứ?”
Chử Quốc Hoa khẽ cười: “Người trẻ tuổi theo đuổi sự nghiệp gọi là có lòng cầu tiến, vậy theo đuổi lý tưởng thì không tính sao? Bộ ngoại giao có gì không tốt? Mỗi cơ quan nhà nước đều có chức năng riêng, phụ trách đối nối, đối ngoại, mấy năm gần đây sự nghiệp ngoại sao có khởi sắc, có bao nhiêu thanh niên lấy bọn họ làm tấm gương, chưa chắc bọn họ kém hơn những người suốt ngày ngồi trong văn phòng làm văn kiện. Nam Diệp làm quan phiên dịch có chút lãng phí tài năng nhưng vào chính trị không phải ý của thằng bé, ý định vào Bộ ngoại giao cũng rất tốt nhưng hình tượng của thằng bé như vậy, vào sở thông tin cũng không quá thích hợp.”
Rất lâu sau ba Từ luôn im lặng.
Nếu người khác nói với ông những lời này, chưa chắc ông đã nghe vào.
Chử Quốc Hoa rất được kính trọng, vốn là người xuất sắc nhất trong giới học giả, chưa kể ông còn từng là thầy của Nam Diệp.
Là người khác sẽ sớm kiêu ngạo nhưng bọn họ đều cống hiến hết mình cho sự nghiệp giảng dạy trong nhiều năm qua, xét ở phương diện này bọn họ có chút giống nhau.
“Ông thông gia, hôm nay ông tới là vì muốn nói với tôi những điều này.”
Chử Quốc Hoa thở dài: “Anh điều Nam Diệp đến Gambia, Dạng Dạng nhà tôi cũng đi theo. Lúc trước con bé từng bị thương ở Gambia, tôi không mong lại thấy con bé xảy ra chuyện.”
Mẹ Từ luôn ngồi bên cạnh nghe đột nhiên lên tiếng chất vấn chồng: “Không phải tôi nói không để nó đến nơi quỷ quái kia nữa sao? Có phải anh muốn nó phải trải qua chuyện năm đó thêm lần nữa không?”