Chử Dạng không biết mình đi ra khỏi nhà chị như thế nào.
Cô nghe những lời đó của Chử Úy nhừ đang nghe chuyện của người khác, dù nghe rõ từng chữ nhưng cô hoàn toàn không nhớ đây là chuyện thuộc về mình.
Cô đã đến Zambia.
Có thể đàn anh không gạt cô, bọn họ thực sự đã gặp nhau ở đó.
Chử Dạng không yên lòng ngồi tàu điện ngầm trở về trường, điện thoại trong tay không ngừng rung.
Cô thất thần một lúc lâu mới cầm điện thoại lên nhìn.
Là tin nhắn của Dư lão sư.
Máy đo tần số của tổ 01 đã được thông qua vòng kiểm định cấp tỉnh, lấy được giải nhất.
Tổ bọn họ sẽ đến Tây An trong thời gian tới, chuẩn bị cho cuộc thi cấp quốc gia.
Trong nhóm, Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh đều rất vui vẻ.
Chử Dạng cũng rất vui, cô muốn chia sẻ tin vui này với Từ Nam Diệp.
Suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy nhắn tin quá bình thường nên quyết định trực tiếp gọi điện cho anh.
Bên kia rất nhanh liền nghe máy, giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Dạng Dạng.”
“Đàn anh, em có một tin vui muốn nói với anh”, trong giọng nói Chử Dạng không nhịn được hưng phấn: “Hạng mục của em đã qua được vòng tỉnh, sắp tới sẽ đến Tây An để tham gia so tài cả nước!”
Từ Nam Diệp cười một tiếng: “Thật không? Chúc mừng em.”
“Có điều lần này có thể phải đi hai tuần”, nói đến đây trọng giọng cô có chút mất mát: “Năm ngoái em tham gia là kiểu luyện tập khép kín, bên trong không thể dùng điện thoại, cho nên có thể sẽ phải mất liên lạc với anh hai tuần.”
Từ Nam Diệp không bận tâm: “Hai tuần thôi mà, anh sẽ chờ em trở về.”
“Vậy quyết định thế nhé.”
Chử Dạng muốn nói với anh chuyện đến Zambia nhưng nghĩ một lúc lại quyết định từ bỏ.
Quên đi, đợi cô nhớ ra hãng nói.
Bây giờ cô không nhớ được gì, tất cả đều dựa vào lời người khác nói, cô cũng không nhớ nổi, không tính có thể cho đàn anh ngạc nhiên.
Chử Dạng nhanh chóng quyết định, dựa vào chỗ ngồi thở dài một cái.
Thật ra thì hai tuần cũng rất nhanh.
“Đang gọi điện với vị kia ở nhà?”
Đồng nghiệp bên cạnh nhướng mày nhìn anh.
Từ Nam DIệp cất điện thoại, tiếp tục lật xem tài liệu trong trong tay, khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.”
Đồng nghiệp lại hỏi: “Năm nay tụ họp, sẽ đưa vợ tới tham dự chứ?”
“Cái này phải xem ý cô ấy.”
“Cái này còn cần xem? Vợ anh khẳng định sẽ tới”, đồng nghiệp mập mờ nháy mắt, quơ quơ điện thoại trong tay: “Cô ấy không vội tuyên bố chủ quyền, cũng không biết anh sẽ thành chồng của bao nhiêu người.”
Từ Nam Diệp không biết phải làm sao: “Mấy cô gái nhỏ trên mạng tùy tiện gọi mà thôi.”
“Tuổi của vợ anh không phải cũng nhỏ sao? Cô ấy không ghen hả?”
Từ Nam Diệp nhắm mắt, đột nhiên khẽ cười: “Nếu như có thể thấy cô ấy ghen cũng không tệ.”
Đồng nghiệp giả vờ trêu một tiếng: “Buồn nôn quá.”
Mấy đồng nghiệp bên cạnh đang thu dọn đồ đạc, nghe vậy cũng tới trêu ghẹo anh.
“Tại sao anh lại đột nhiên muốn chuyển đến sở chúng tôi?” Đồng nghiệp trước bàn có chút hiếu kỳ hỏi: “Đãi ngộ bên sở quốc tế không tốt sao?”
Từ Nam Diệp lãnh đạm: “Tôi muốn lộ mặt.”
Mấy người đồng nghiệp nhìn nhau, không nghĩ tới Từ Nam Diệp lại muốn lộ mặt.
Có diều cũng tốt, anh lộ mặt, sở thông tin bọn họ càng nổi tiếng.
Đồng nghiệp cười một tiếng: “Vậy cậu xuất hiện cũng quá thành công, lần này ai cũng biết cậu là phát ngôn viên của sở thông tin.”
Từ Nam Diệp rũ mắt xuống, đột nhiên nhếch môi: “Đúng vậy, ai cũng biết.”
Mấy người bước ra khỏi đại sảnh, đang chuẩn bị ngồi xe về, đột nhiên nhìn thấy hai người vệ sĩ áo đen đang đứng ngoài đại sảnh truyền thông. Nhìn không giống người của Bộ ngoại giao.
Hai người vệ sĩ nhìn thấy bọn họ đi ra, hai mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái, đi thẳng về phía bọn họ.
Lúc này phóng viên đều đã đĩ hết rồi, chỉ còn một số nhân viên đang ở lại thu dọn tài liệu, mấy người đồng nghiệp trố mắt nhìn nhau không biết hai người này tới tìm ai.
Vệ sĩ dừng ở trước mặt Từ Nam Diệp, cúi đầu: “Cậu chủ.”
Từ Nam Diệp nhướng mày: “Ông ấy để hai người tới?”
“Đúng vậy.”
“Đi thôi.”
Từ Nam Diệp chào hỏi cùng các đồng nghiệp rồi trực tiếp đi theo hai vệ sĩ kia.
Các đồng nghiệp chớp mắt nhìn nhau: “Hai người đó là ai?”
Một người trong số họ biết nhiều hơn một chút nhún nhún vai: “Còn có thể là ai, nhất định là người của nhà họ Từ.”
Nếu không ai còn có thể thuê vệ sinh tư nhân như vậy.
“À, Từ Bộ” có người lập tức hiểu ra: “Là ba của quan ngoại giao Từ đúng không?”
“Nên là” người đàn ông xua tay: “Ở đây không tiện nói, chúng ta rời đi trước.”
Mọi người đều hiểu ý, đây là nơi công cộng khó tránh những tai họa không đáng có, có chuyện gì thì về hãng nói.
Từ Nam Diệp ngồi ghế sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi, hai vệ sĩ ngồi bên cạnh, trông giống như đang áp giải phạm nhân.
Khi còn bé, mỗi lần đến lớp bổ túc, mỗi lần ngồi trong xe đều có hai chú phụ trách ngồi cạnh nhìn anh.
Chr yếu là vì Từ Bắc Dã thường xuyên chạy trốn cho nên anh bị liên lụy, cũng bị canh chừng lên xe đến lớp.
Một đường không nói, xe chạy thẳng đến nhà họ Từ.
Cha Từ vốn còn đang du lịch nước ngoài, sau khi nghe được tin lập tức mua vé quay về, vừa vặn đúng ngày diễn ra buổi họp báo của anh.
Từ Nam Diệp nhìn cánh cửa trước mặt, ngước mắt nhìn một chút rồi chậm rãi đi vào.
Anh bước lên cầu thang trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của ba Từ.
Vừa mở cửa đi vào, còn chưa kịp nói gì, một quyển sạch đột ngột bay thẳng về phía anh.
Từ Nam Diệp nghiêng người tránh đi.
Giọng nói hùng hậu có lực của người đàn ông trung niên vang lên: “Con được lắm! Con nhất định muốn chống lại ta đúng không! Từ Nam Diệp!”
Từ Nam Diệp cau mày, không lên tiếng.
Dáng vẻ này ngược lại càng chọc giận ba Từ, ông giận đến mực cầm chiếc gạt tàn ném xuống đất.
Cạch một tiếng, cái gạt tàn bằng thủy tình vừa dày vừa nắng vỡ thành nhiểu mảnh.
Bầu không khí bắt đầu đóng băng lại.
Thực lòng mà nói đây là thái độ bình thưỡng giữa hai ba con họ cho nên Từ Nam Diệp cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Tôi muốn điểu anh đến Trung ương! Anh ngược lại tốt lắm, trực tiếp chuyển sang sở thông tin, còn mở buổi họp báo! Nói cho tất cả mọi người biết anh đã đến sở thông tin!” Ba Từ không ngừng gõ lên mặt bàn, định uy hiếp người con trai không nghe lời này: “Con nghĩ rằng hai năm này ta sẽ không thể điều chuyển con nữa đúng không!”
Từ Nam Diệp cười một tiếng: “Nếu ba cũng đoán được rồi còn gọi con tới làm gì?”
Nếu anh thường xuyên điều chuyển công tác, vừa mới ở sở thông tin không được bao lâu đã bị điều đi, nhất định sẽ có người cảm thấy lạ, có lẽ còn có thể sẽ bị điều tra.
Ba Từ từ chức nhiều năm nhưng vẫn biết rõ điều động nội bộ, đương nhiên công thần đều là các cán bộ đã đi theo ông nhiều năm.
Coi như là con trai ông nhưng điều tới điều lui như vậy, cho dù ba Từ có là người thanh liên chính trực, cũng không ngăn được người khác nghị luận, thậm chí là chỉ trích đối với toàn bộ nhà họ Từ.
Ba người cũng thành hổ báo, ai cũng không thể đánh cược được.
Sở dĩ Từ Nam Diệp lựa chọn chuyển vào sở thông tin vì có thể lộ mặt trước truyện thông, như vậy cũng không lo ba tùy ý điều động chức vị của anh.
Ba Từ tức giận, còn không quên âm dương quái khi khen anh: “Con đúng là thông minh, thật là thông minh, ngay cả ta con cũng gạt được.”
Từ Nam Diệp khiêm tốn: “Ba quá khen rồi.”
“Có thông minh đi nữa nhưng không nghe lời thì có ích gì?” Ba Từ xoay người chi vào anh, ánh mắt sắc bén: “Gần đây con lại cùng tên nhóc nhà họ Sùng qua lại đúng không? Con cố ý muốn đối nghịch với ta sao?”
“Chẳng qua con chỉ đang làm những chuyện mình muốn làm.”
“Con có chuyện gì muốn làm? Việc con có thể làm là thừa kế gia nghiệp nhà họ Từ ta, ổn định địa vị của nhà họ Từ ta!”
Từ Nam Diệp miễn cưỡng giương mắt: “Không phải gần đây anh cả mới lên chức sao? Như vậy còn chưa đủ sao?”
“Anh cả là anh cả, con là con, ta ôm kỳ vọng rất lớn với anh cả con, nhưng ta cũng ôm kỳ vọng rất lớn với con”, ba Từ hít một hơi thật sâu, giọng điệu kích động: “Nam Diệp, sao con không thể hiểu lòng ta được chứ?”
Giọng điệu Từ Nam Diệp dần lạnh xuống: “Con hiểu, cho nên ba để con vào chính trị, con vào.”
“Bộ ngoại giao không có thực quyền, không phải con không biết, bề ngoại là công việc rạng rỡ mà thôi, trong tay chỉ có hư chức”, ba Từ siết chặt tay định khuyên bảo anh: “Có thể thật sự nắm trong tay mới là thực quyền, con cần quyền quyết định, không phải quyền truyền đạt.”
“Con không cần.”
Anh chưa bao giờ nghĩ mình cần bất kỳ quyền lực nào trong tay.
Thứ này theo sự phát triển của xã hội dần sẽ trở thành một loại gông xiềng.
Có được thành tích như ngày hôm nay, nhà họ Từ bọn họ phải nơm nớp lo sợ, ba không muốn phá hỏng những thành tựu này nên không thể hiểu được nhưng anh lại rất rõ, bản thân anh rất ghét những vinh quang gia tộc có được dựa vào quyền lực.
Nhà họ Từ đã mang lại cho anh rất nhiều nhưng cũng khiến anh mất rất nhiều.
Bây giờ, anh đã sắp ba mươi nhưng cuộc sống vẫn phải chịu sự khống chế như này.
Anh là một người sống sờ sờ, có thất tình lục dục, cũng cần tự do giống như vậy.
Anh và ba bất đồng về suy nghĩ, vì vậy ai cũng cảm thấy mình có lý, đối phương không có lý.
“Nam Diệp, con khiến ta cảm thấy thất vọng”, ba Từ thấy khuyên không được giọng điệu lại lạnh xuống: “Con khiến cho ta rất tức giận, đến mức ta cảm thấy hối hận vì đã sinh ra đứa con này.”
Từ Nam Diệp mím môi không nói một lời nào.
“Con chọn một nơi đi”, ba Từ dần bình tĩnh lại: “Mấy năm này đừng xuất hiện ở nhà họ Từ nữa, cũng đừng nghĩ đến việc vận dụng quan hệ của nhà họ Từ, chờ sau khi con tỉnh táo lại thì trở về nhận sai với ta.”
“Nhận sai?” Từ Nam Diệp không quan tâm cười một tiếng: “Ba, con không thấy mình sai chỗ nào.”
Ba Từ lạnh giọng uy hiếp: “Con không đi? Con lại muốn liên lụy đến nhà họ Sùng của tên nhóc kia sao?”
“Ba, ba thật sự coi con và cậu ta là tên nhóc mười mấy tuổi còn chưa vị thành niên sao?” Từ Nam Diệp nhướng mày, ngẩng đầu nhìn thẳng ba mình: “Ba cứ việc điều ta, nếu phát hiện có chuyện không ổn, là do nhà họ Sùng bọn họ đáng đời, nếu không tra được, ba vận dụng tư quyền cũng chỉ để lộ cái chuôi của người.”
Ba Từ tức giận: “Được, giỏi lắm, con và tên nhóc nhà họ Sùng kia giỏi lắm, làm tốt đến một giọt nước cũng không lọt qua được.”
Mấy tháng trước ở hội sở, đó là lần đầu tiên anh và Sùng Chính Nhã gặp nhau sau nhiều năm.
Anh nói với Sùng Chính Nhã, tốt nhất nên chú ý đến nhà máy hóa chất mới phát triển của bọn họ, tránh có chỗ không đạt tiêu chuẩn sẽ bị cục điều tra tìm đến kiểm tra.
Sùng Chính Nhã không ngốc, ba anh ta lại càng không.
Đến nay, lượng khí thải của các nhà máy đều đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn có hy vọng đạt danh hiệu “Doanh nghiệp xanh” trong năm nay.
Anh chỉ nói một câu nhưng Sùng Chính Nhã liền hiểu.
Giữa bọn họ vẫn còn điểm này là ăn ý.
Hai ba con im lặng, đối mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, ba Từ hít một hơi thật sâu, giọng điệu nặng nề:
“Nam Diệp, đừng coi thường ba con, nếu năm đó ta có thể điều con đi, vậy bây giờ ta vẫn có thể. Chỉ có điều mấy năm này con sẽ phải trả giá cao cho sự dạy dỗ của ta.”
Từ Nam Diệp nhếch môi: “Vậy người cứ làm đi.”
“Con điều đi, ta sẽ để vợ con đi cùng với con” ba Từ hơi nheo mắt lại, giọng điệu dần bình tĩnh giống như đang quyết định một chuyện bình thường: “Có con bé ở bên cạnh cũng thuận tiện chăm sóc con.”
“Ba đang uy hiếp con sao?”
Ba Từ nói: “Trước cuối năm sẽ rời đi, con bé cũng không cần tiếp tục học nữa, có thân phận bà Từ, nửa đời sau cũng không lo ăn mặc, sau này đã có nhà họ Từ chúng ta nuôi con bé.”
Cô sẽ sớm đến Tây An thi đấu.
Từ Nam Diệp không hiểu về cuộc thi này, anh chỉ biết cô rất quan tâm nó.
Đây là mấu chốt để cô học nghiên cứu sinh, cô phải tiếp tục sự nghiệp học.
Từ Nam Diệp cảm thấy nếu để cô lựa chọn, nói không chừng cô sẽ chọn tiếp tục ở lại dây học.
“Nam Diệp, ta biết con rất thích con bé”, ba Từ lại nhẹ giọng nói: “Nếu không ban đầu con cũng không vì cưới con bé mà từ bỏ sự nghiệp phiên dịch, thỏa hiệp với ta.”
Từ Nam Diệp mím môi thật chặt, ba giơ tay lên muốn cho anh trở về suy nghĩ thật kỹ.
Sau khi anh ra ngoài, mẹ Từ ở cửa lo lắng nhìn anh.
Bà nhẹ giọng nói: “Con nói chuyện với ba như thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.”
“Nam Diệp, trước đây con rất nghe lời, sao bây giờ lại trở thành như vậy?” mẹ Từ thương tiếc nhìn anh: “Tại sao con lại nhất định phải tái phạm những lời chúng ta nói?”
“Mẹ, cho đến bây giờ không phải cái gì con cũng phải nghe lời.”
“Nếu như con thật sự nghe lời, con và Sùng Chính Nhã sẽ không trở thành bạn, cũng sẽ không thi vào trường cao đẳng, càng không chuyển đến sở thông tin.”
Từ Nam Diệp hơi dừng một chút, yết hầu khẽ phập phồng, một lúc sau giọng anh hơi khàn khàn: “Nhưng đây mới thật sự là những điều con muốn làm.”
“Là Từ Nam Diệp con muốn làm.”
Anh nói xong lời này liền xoay người bước xuống tầng.
Ngay cả quay đầu cũng không, sải bước ra khỏi nhà họ Từ.
Mẹ Từ than thở một tiếng, cắn môi gõ cửa phòng làm việc.
Bà nhìn chồng đang ngồi trước bàn làm việc, đang ngân người lấy tay che trán.
“Không thành phải không?”
Ba Từ nghe vậy lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Thằng bé thật sự thay đổi rồi.”
“Nhưng đây mới là con người thật”, mẹ Từ vẫn không đành lòng để con trai đi xa, định khuyên giải chồng: “Anh quyết định rồi sao?”
Ba Từ gật đầu: “Nên cho thằng bé một bài học, chờ sau khi nó tỉnh táo, tôi sẽ cho nó trở lại.”
Mẹ Tử thử thăm dò: “Anh còn muốn cho nó đến nơi nguy hiểm kia sao?”
“Nếu như sớm biết nó ở đó sẽ bị thương nặng như vậy, ban đầu tôi cũng không để nó đi” ba Từ cười khổ, trấn an vợ: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho nó đến nơi nguy hiểm như vậy đâu.”
Lúc này mẹ Từ mới gật đầu một cái.
Bên này Từ Nam Diệp lại ngồi xe trở về.
Có điều lần này không có vệ sĩ nhìn trái phải anh, coi như có thể thư giãn một chút.
Tài xế thấy sắc mặt cậu hai không tốt, cũng không dám hỏi nhiểu chỉ cẩn thận hỏi anh tiếp theo muốn đi đâu.
Từ Nam Diệp nhẹ giọng: “Về nhà.”
Tài xế gật đầu, khởi động xe.
Trên đường trở về thật sự rất nhàm chán, Từ Nam Diệp không biết nên nghĩ cái gì.
Anh lấy điện thoại ra, màn hình cứ bật lại tắt, anh điền mật khẩu hết lần này đến lần khác cũng không biết mình nên dùng điện thoại để làm gì.
0907.
0907.
Anh thua rất nhiều lần.
Chính là vì không muốn để mình quên ngày này.
Ngày này, anh bị một đứa trẻ ôm vào trong lòng, bàn tay ôm anh của cô vừa nhỏ lại ấm áp.
Tay cô xoa đầu anh giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Anh đừng sợ.
Nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta.
Vật nặng rơi xuống, theo bản năng anh muốn bảo vệ cô, lại bị cô ôm vào trong lòng.
Đôi mắt to tròn của cô bị máu trên trán chảy xuống nhuộm đỏ, tròng mắt trắng đã đỏ bừng, rõ ràng đôi mắt biết nói nhưng máu chảy đầm đìa khiến nó khó có thể mở ra được.
Anh nhỏ giọng trách cô, em cứu anh làm gì?
Cô đau muốn chết, cả khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại.
Giọng điệu cũng yếu ớt, luôn phát ra tiếng kêu đau nhưng cô vẫn kể được toàn bộ câu chuyện.
Anh là quan ngoại giao, trong đại sứ quán còn rất nhiều người cần anh an ủi, anh không thể bị thương nếu không họ sẽ sợ.
Đứa trẻ bé nhỏ trở thành bình phong duy nhất che chở anh trước khói bụi của trời đất.
Ngày 7 tháng chín, vốn là ngày cô phải tựu trường.
Nhưng ngày này, thậm chí là trong rất nhiều năm của anh, cũng chỉ có cô, chỉ có duy nhất cô.