Mà người đầu têu đang đứng ở trong phòng rửa tay, vẻ mặt thích thú, tư thế ưu nhã.
Cố Thanh Thức nhìn tới chán nản, yên lặng thở dài.
Đoán không chừng tin tăng ca của các giáo viên sẽ sớm được gửi đến.
Nếu sớm biết chuyện này đã không đưa cho anh xem bài viết kia.
Ai mà biết tài khoản tám trăm năm trước anh vẫn chưa quên mật khẩu, quản trị viên lại còn thêm tích đỏ cho anh.
“Anh nói thẳng ra như vậy”, Cố Thanh Thức bình tĩnh nói: “Lỗ tai Chử Dạng cũng không được yên tĩnh nữa.”
Từ Nam Diệp nhàn nhạt cười, giọng điệu miễn cưỡng: “Cho nên?”
Cố Thanh Thức càu mày, cảm thấy Từ Nam Diệp có cái gì không đúng.
Tính cách của Từ Nam Diệp anh ta cũng biết một chút, dù sao cũng không giống như người có thể nói ra lời đó.
Cố Thanh Thức đột nhiên quay đầu quan sát Từ Nam Diệp mấy lần.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn như vậy, cũng không giống như say rượu, nhìn thấy Cố Thanh Thức anh cũng quay đầu nhìn lại anh ta.
Đồng tử của người đàn oogn rất sâu, ánh sáng phản chiếu bị tròng kính chặn lại, càng trở lên mông lung, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười.
“Còn muốn uống không?”
Cố Thanh Thức dò xét hỏi: “Đàn anh?”
“Cũng được”, Từ Nam Diệp mím môi, có chút đắc ý cười: “Dù sao tôi còn có Dạng Dạng.”
Kiểu ngây thơ khoe khang như này căn bản không giống chuyện một người đàn ông trưởng thành đã gần ba mươi tuổi sẽ làm.
Giống như bình luận về người đàn ông la liếm trên diễn đàn, cũng rất khác so với hình ảnh lịch sự của anh.
Cố Thanh Thức nhanh chóng xác định anh đã uống say.
Mặc dù bước chân anh vẫn vững, đầu óc vẫn tỉnh, lại không có dáng vẻ của người say rượu nhưng ngược lại anh lại trở lên ngây thơ.
Có hơi rượu vào thật là đáng sợ, ngay cả người đàn ông như Từ Nam Diệp cũng có thể biến thành trẻ con.
A a.
Cuối cùng cục tức trong lòng Cố Thanh Thức cũng nhẹ nhõm đi.
Điện thoại trong túi lại sáng lên, Cố Thanh Thức lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là tin nhắn của thầy báo bọn họ mau trở về trường học sửa lại máy chủ.
Cố Thanh Thức nhìn kẻ đầu sỏ, bình tĩnh nói với anh: “Nhờ phúc của đàn anh, hôm nay lại phải làm thêm giờ.”
Trong đáy mắt Từ Nam Diệp ẩn chứa ý cười: “Đàn em cực khổ rồi.”
“…”
Cho dù uống say nhưng lời này vẫn khiến người ta thấy bực.
Từ Nam Diệp đi bộ vẫn bình thường, trông không khác người bình thường nên Cố Thanh Thức cũng lười đỡ anh.
Hai người trở lại phòng, quả nhiên cũng có mấy nam sinh nhận được tin nhắn bảo họ trở về làm việc.
Mấy người giận mà không dám nói gì, dù sao chuyện này cũng là do kế viện bọn họ tim được chết trước, đăng chiến thư đầu tiên, đàn anh ra mặt cũng là chuyện dễ hiểu. Có điều mấy lời nói này khiến người ta muốn sụp đổ.
Mấy người học còn phải trái lương tâm nói: “Đàn anh vừa rồi quá đẹp trai! Thâm tình! Chúng ta phải học hỏi!”
Bọn họ vuốt mông ngựa xong còn không quên nhìn nhân vật nữ chính, cưỡng ép cô phải tham gia.
Chử Dạng giả vờ lau mắt: “Em cảm động đến sắp khóc.”
Bên này, Cố Thanh Thức và vài người bình thường ở viện ngoại ngữ che trán, chỉ giả vờ không nghe thấy gì.
Liên nghị kết thúc tại đây.
Cũng không thể coi là không có thu hoạch nào, ít nhất đã được ăn no cơm chó. Nhưng cũng không thể coi là có thu hoạch bởi vì họ vần là cẩu độc thân.
Chử Dạng vốn cũng phải làm thêm nhưng tình huống hôm nay của cô khá đặc biệt cho nên mấy người đặc biết chấp thuận cho cô không cần trở về trường.
“Giờ cũng đã mười một giờ”, chủ tịch viện ngoại ngữ phức tạp nhìn cô, trịnh trọng nói: “Đàn anh của chúng tôi sau này giao cho cô. Nếu cô dám phụ lòng anh ấy, đời này viện ngoại ngữ chúng tôi và kế viện sẽ không đội trời chung.”
Chử Dạng đột nhiên phải đảm đương sứ mệnh gánh vác quan hệ hai viện, nhất thời cảm thấy gánh nặng trên người lớn hơn.
Mọi người đi hết rồi, Chử Dạng có chút tức giận liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
“Anh vừa nói gì vậy”, cô ngồi bên cạnh người đàn ông, nhìn chằm chằm anh, than phiền: “Thiếu chút nữa là em bị bọn họ cười rồi.”
Từ Nam Diệp vươn tay lấy một lọn tóc của cô, quấn quanh đầu ngón tay: “Không tốt?”
“Cũng không hẳn nhưng em cảm thấy anh tự đặt mình quá thấp”, Chử Dạng bất bình thay anh: “Tại sao anh lại nói mình la liếm, còn nói gì mà không để ý danh phận, còn có… Cái gì mà có yêu hay không.”
Từ Nam Diệp cười hai tiếng: “Đây không phải sự thật sao?”
Chử Dạng đỏ mặt phản bác: “Làm sao có thể là sự thật chứ.”
“Đây đúng là sự thật”, Từ Nam Diệp nhàn nhạt rũ mắt xuống, thoải mái nhận lấy đề tài này, ngón tay thon dài cuối cùng cũng buông tha cho lọn tóc của cô nhưng lại bắt đầu quay sang nghịch tai cô: “Anh không nói ra, em định gạt anh tới khi nào?”
Chử Dạng có chút khó xử: “Em sợ anh phát hiện ra chiến thư sẽ tính sổ với bọn họ, bọn họ không biết người ở sườn núi tình nhân hôm đó là anh nên mới nói bậy bạ.”
“Cho nên em tức giận vì anh?” Từ Nam Diệp khẽ cười, thấp giọng đùa: “Tại sao anh không biết em lại tốt bụng như vậy?”
Lúc anh nói lời này, đồng thời nhéo dái tai cô một cái.
Trong nháy mắt dái tai trắng nõn xinh xắn bị nhéo đỏ lên.
Chử Dạng cũng không nhúc nhích, để mặc anh nghịch một bên tai, giọng nói có chút lắp bắp: “Bên trai cùng lắm là chỉ không xuống giường được, còn hơn để anh diệt toàn bộ người của kế viện.”
Từ Nam Diệp cong môi, dáng vẻ lười biếng: “Hình như em rất mong chờ?”
Chử Dạng vội vàng phủ nhận: “Em không có!”
“Em xinh đẹp như vậy”, Từ Nam Diệp nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Em muốn anh thưởng thức hay muốn nhận trừng phạt?”
Chử Dạng cảm thấy anh có chút không đúng.
Nhưng cô còn chưa kịp tìm ra chỗ không đúng của anh thì Từ Nam Diệp đột nhiên duỗi dài cánh tay ôm cô vào trong ngực, há miệng cắn chóp mũi cô.
Đầu óc Chử Dạng trống rỗng: “Anh làm gì vậy?”
Người đàn ông thấp giọng hỏi cô: “Còn dám nói mình độc thân không?”
Chử Dạng không nói lời nào.
Từ Nam Diệp lại cắn mặt cô.
Chử Dạng cảm thấy trên mặt mình có mấy dấu răng nên kéo cổ áo anh ra, nhỏ giọng nói: “Không dám.”
“Còn dám nói chúng ta là bạn không?” Từ Nam Diệp nhướng mày hỏi cô.
Giọng của Chử Dạng càng nhỏ hơn: “Không dám.”
Từ Nam Diệp hài lòng nhướng mày: “Còn muốn đến liên nghị sao?”
Chử Dạng lại do dự: “Nếu không đến, kế viện sẽ bị viện khác treo lên đánh.”
Vòng tay ôm eo cô siết chặt thêm mấy phần, Từ Nam Diệp nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm: “Còn muốn gọi anh là ba?”
Bây giờ, đối với Chử Dạng bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, mặt mũi gì đó của kế viện đều vứt hết, trước tiên phải dỗ người đàn ông này đã rồi nói sau.
“Không đi, tuyệt đối không đi”, Chử Dạng đành phải thỏa hiệp: “Em bảo đảm.”
Nhưng Từ Nam Diệp không bỏ qua: “Bảo đảm như thế nào?”
Chử Dạng giơ ba ngón tay lên: “Ừm, em thề?”
“Em đảo mắt có thể quên”, Từ Nam Diệp nhìn cô, ánh mắt thâm sâu: “Viết giấy cam kết đi.”
Chử Dạng bối rối: “…Hả?”
Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng viết cái này.
Nhưng sức lực của người đàn ông quá mạnh, Chử Dạng lại không thoát được anh. Cuối cùng cô phải thỏa hiệp, nói cô viết.
Hiệu suất của Từ Nam Diệp cực cao, lập tức cho người gửi giấy và bút vào.
Phục vụ không biết là ai cần giấy bút, Từ Nam Diệp chỉ vào Chử Dạng đã nhảy ra khỏi người anh trốn vào trong góc: “Đưa cho cô ấy.”
“Vâng.”
Chử Dạng nhận lấy giấy bút, cắn môi không chịu viết…
“Còn không viết?” Từ Nam Diệp cong môi, giọng điều trầm xuống
Vẻ mặt nhân viên phục vụ bối rồi không biết anh muốn để cô viết cái gì, nhìn thấy dáng vẻ úy khuất của cô nhịn không được thương xót thay. Anh ta đang muốn mở miệng xen vào việc của người khác, nói thay cho cô, nhưng chưa kịp nói đã thấy cô cúi đầu mờ nắp bút, khuất nhục viết xuống tờ giấy trắng ba chữ to.
Đơn cam kết.
“…”
Chuyện nhà người ta, cái này gọi là thanh quan khó quản chuyện nhà, anh ta vẫn không nên tham gia.
Nhân viên phục vụ im lặng rời khỏi phòng.
“Tôi đảm bảo sau này sẽ không đến liên nghị. Nếu như lại đi, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế.”
“Người cam kết: Chử Dạng.”
“Nhân chứng: Lão biến thái.”
Không biết tại sao Chử Dạng lại có dũng khí viết ra ba chữ lão biến thái này nhưng trong lòng cô thật sự nóng như lửa đốt, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể khóc đến hộc máu, chút hết tức giận lên cây bút này.
Từ Nam Diệp nhìn đơn cam kết, nheo mắt hồi lâu cũng không thấy lên tiếng.
Chử Dạng cho rằng anh bị ba chữ “lão biến thái” chọc tức, nhất thời kinh sợ rụt cổ lại.
Từ Nam Diệp trả lại đơn cam kết cho cô: “Sửa lại tám chữ sau.”
“Hả?” Chử Dạng không phản ứng kịp: “Đổi thành cái gì?”
Từ Nam Diệp khẽ cười: “Béo lên mười kí.”
*Bản gốc là hai mươi cân nhưng vì bên Trung 2 cân= 1kg nên ở đây là 10kg.
“…”
Qúa độc ác, người dàn ông này thực sự quá độc ác.
Độc ác đến mức khiến người ta tức lộn ruột.
Chử Dạng thút thít sửa lại tám chữ “Bị thiên lôi đánh, chết không tử tế” thành lời nguyền rủa độc ác hơn.
“Mập lên mười kí.”
Từ Nam Diệp hài lòng nhìn đơn cam kết, gấp vào rồi cho vào bên trong túi áo khoác.
Chử Dạng ném bút xuống, cuối cùng cũng xác định được điểm không đúng, cô lập tức khoanh tay đứng trước mặt anh hỏi: “Có phải anh uống say rồi không?”
Từ Nam Diệp kiên định nói: “Không có.”
Chử Dạng khom người, hai tay chống ghế sô pha, buộc anh ở trong hai cánh tay cô.
Cô nheo mắt lại, dò xét hỏi: “Thật sao?”
Từ Nam Diệp đối mặt với cô: “Anh rất tỉnh.”
“Em không tin”, Chử Dạng bĩu môi, giữ vững lập trường của mình: “Hôm nay anh rất ngây thơ, anh có biết không?”
“Không biết”, Từ Nam Diệp lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhướng mày mỉm cười với cô.
Giống như chiếc ghế sô pha kia rất thoải mái.
Chử Dạng không nói lên lời, béo lên mười kí, ai dám mạo hiểm chứ.
Nhưng trong lòng cô vẫn cho rằng anh đang say, cô đứng thẳng lên, xoay người đưa lưng về phía anh, trong lời nói còn có chút không cam lòng nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm kia.
“Em đi lấy cho anh một ít trái cây, anh ở đây chờ em.”
Uống say rồi không có cách nào để nói chuyện, lúc này cần nhất là phải giải rượu.
Từ Nam Diệp nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên che miệng ho khan một cái, mùi rượu xộc thẳng lên đầu khiến sắc mặt anh hơi nhăn lại.
Anh hít một hơi sâu, dựa đầu vào sô pha rồi nhắm mắt lại.
Cô vừa mở cửa lập tức gặp phải người quen.