Trong buổi tiệc tối, dưới sân khấu tiếng nói ồn ào ầm ĩ, bên góc trái sân khấu, trên màn hình lớn gần lầu hai đang có những dòng bình luận chạy trên đó.
Mấy năm trước, sau khi chế hiển thị bình luận trên màn hình trở nên phổ biến tại các trang web lớn, Khoa Công Nghệ cũng tiện thể viết một chương trình mà các khoa đều dùng đến trong hầu hết các buổi tiệc.
Chú ý đến tài khoản chính thức của trường đại học và trực tiếp tham gia tương tác. Mỗi lần đến phần rút thăm trúng thưởng thì những khán giả may mắn sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên từ trong những dòng bình luận. Hầu hết những món quà này đều do các nhà tài trợ của bữa tiệc tối cung cấp miễn phí. Búp bê hoặc gói snack đều có. Để cho mọi người động lòng chính là được chiêu đãi một năm miễn phí ăn uống ở tại nhà hàng lẩu chua cay nổi tiếng ở cổng trường.
Tấm màn cuối cùng cũng được hạ xuống, ánh đèn chiếu sáng mờ ảo trên đỉnh đầu của thính phòng cũng tối đi.
Ánh đèn sân khấu chiếu vào khu vực màu vàng bên trái khán đài.
Bốn người dẫn chương trình đứng thành một hàng.
Hai chàng trai cùng mặc áo bành tô màu đen, kiểu dáng không có gì đặc biệt và trông kém hấp dẫn hơn hẳn so với các cô gái.
Một đàn em với dáng người nhỏ xinh trong chiếc váy liền thân voan trắng tay cánh bướm với đôi mắt nai trong veo. Cô ấy tạo kiểu tóc mái ngang đơn giản khiến cho khuôn mặt của cô ấy trông càng có vẻ chỉ lớn hơn bàn tay.
Cô ấy dường như vẫn có chút thẹn thùng, bàn tay nho nhỏ cầm lấy microphone, cằm hơi căng ra.
Đứng bên cạnh là Chử Dạng trong bộ váy lễ phục liền thân màu đỏ một vai bó eo làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô. Vai áo bên trái với trăm nếp xếp ly che khuất đi một phần xương vai và cổ. Một chiếc vòng cổ màu đỏ ôm sát chiếc cổ trắng nõn và thon dài. Nếp uốn hình dáng con bướm phía trước làm nổi bật lên đường cong ngực. Ánh sáng bóng đèn sân khấu chiếu lên mái tóc dài đen mượt được uốn lọn to kéo dài đến cổ tay trông thật quyến rũ và gợi cảm.
Chân váy lễ phục được thiết kế với phần chân váy phía sau kéo dài, phần váy phía trước chỉ cao đến giữa đùi lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn. Giày cao gót mũi nhọn màu đen càng làm cho tỷ lệ cơ thể của cô thêm kinh diễm.
Đường cổ tay nằm ngang với vị trí đáy quần, tỉ lệ đầu-vai-cổ hoàn hảo, dáng người mảnh khảnh nhưng không gầy, môi đỏ, tóc đen, là một vẻ đẹp hoàn toàn có tính công kích cao.
Khi máy quay phim lia qua khuôn mặt cô liền không muốn lướt đi.
Ngay lập tức một trận tiếng thét chói tai vang lên từ dưới khán đài. Cận cảnh của bốn người dẫn chương trình được chiếu lên màn hình chiếu và những dòng bình luận cũng không ngừng lăn lộn đổi mới.
【 Thật tuyệt vời! Khoa Công Nghệ!! 】
【 a a a a a a a a a a a a a 】
【 Bốn khuôn mặt đại diện của Khoa Công Nghệ!!!! 】
【 Chử Dạng đẹp điên rồi!!! 】
【 a a a a a a a Chử Dạng là thần tiên chốn nhân gian a. 】
【 Mẹ kiếp! Lễ phục Cố Thanh Thức đẹp chết tôi!!!!! 】
【 Chử Dạng ô ô ô mẹ ơi mẹ ơi, yêu quá!!! 】
【 Thật muốn ôm đàn em Tuệ đáng yêu!】
【 ô ô ô ô ô Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam tôi đều thích, chọn ai đây? 】
【 Bây giờ Khoa Công Nghệ cũng tuyển sinh dựa vào khuôn mặt sao? 】
【 Người dẫn chương trình đều thuộc Khoa Công Nghệ sao? Thật sự không phải là tin đồn thôi sao? Không phải là từ Khoa Nghệ Thuật đó chứ?】
Tiếng thét chói tai không dứt vang lên từ dưới khán đài làm cho người dẫn chương trình không có cách nào thốt nên lời.
Cả bốn người bọn họ đều không có kinh nghiệm dẫn chương trình. Từ trước đến nay cũng chưa bao giờ xảy ra trường hợp người dẫn chương trình chưa lên tiếng thì toàn trường đã sôi trào. Trong lúc nhất thời, cả đám đều trầm mặc không biết nên làm thế nào để kiểm soát hiện trường.
Cuối cùng vẫn là Chử Dạng làm động tác tay, dưới đài cuối cùng cũng yên lặng hơn.
Bởi vì biết máy quay đang quay cận cảnh chính diện, Chử Dạng cũng không dám làm động tác quá khoa trương nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được đảo qua sân khấu đi tìm màn hình chiếu.
Cô hơi nghiêng đầu, trùng hợp Cố Thanh Thức đang đứng bên này, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Thanh Thức cũng hơi hơi nghiêng đầu rũ mắt nhìn xuống cô.
Chử Dạng theo bản năng cũng trả về cho anh ta một ánh mắt, có chút khó hiểu.
Cố Thanh Thức ra hiệu cho cô nhìn màn hình chiếu.
Cảnh này nhìn từ phía đối diện không hiểu tại sao lại giống như đặc tả lại một cảnh trong “Nhất nhãn vạn năm*”.
(*nhất nhãn vạn năm = 一眼万年 = nhìn thoáng cái đã qua vạn năm (là một bài hát trữ tình của Adagio do SHE hát)= yêu từ cái nhìn đầu tiên, thích mười ngàn năm, yêu nhưng không thể có được, một câu chuyện tình buồn.)【 Sườn mặt hoàn hảo!!! 】
【 Tôi! Đang! Nhìn! Cảnh! Thần! Tiên! Gì! Đây? 】
【 ô ô ô ô thật là quá xứng đôi 】
【 Đứng cùng khung hình thật đẹp!!!! 】
【 Tôi rất thích hai người họ đứng cùng nhau a a a a 】
【 Thật ngọt ngào 】
【 Tôi chết mê chết mệt với ánh mắt này rồi!!! 】
【 Một người huyết thư* cầu mong hai người ở bên nhau!!!! 】
(*một người huyết thư = 一人血书 = cuốn sách/đơn được viết bằng máu của một người = bày tỏ một yêu cầu mạnh mẽ về một điều gì)
【 ô ô ô tìm không ra ai có thể xứng đôi hơn hai người bọn họ! 】
【 Đứng cùng một khung ảnh kìa! Tôi chết mất!!!! 】
Chử Dạng có thể thấy được khuôn mặt của mình được phóng to trên màn hình chiếu nhưng lại không nhìn thấy rõ dòng bình luận rậm rạp với màu sắc và kiểu chữ bất đồng.
Cô đưa microphone ra xa, nhỏ giọng hỏi Cố Thanh Thức đang đứng bên cạnh: “Trên đó đang viết cái gì vậy?”
Cố Thanh Thức không trả lời cô, khóe miệng khẽ nhếch: “Không có chuyện gì, đọc bản thảo đi.”
Cô phản ứng rất nhanh, cầm lấy microphone mở đầu buổi lễ: “Kính thưa các vị lãnh đạo, kính thưa các thầy cô giáo và các bạn học, xin chào mọi người và chúc buổi tối tốt đẹp.”
Trả lời cô là những tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay.
Mỗi người dẫn chương trình đều đã được phân công phần phát biểu của mình. Chử Dạng phụ trách mở đầu, Tuệ Hạnh nối tiếp, bộ dáng Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam lại quá lạnh lùng nên đoạn này hai người bọn họ đứng ở hai bên như vật trang trí.
“Nhân tiện, hôm nay có rất nhiều người đến tham dự buổi lễ này,” Chử Dạng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn xuống dưới khán đài, “Đều là các bạn học thuộc Khoa Công Nghệ sao?”
Âm thanh “Đúng vậy” và “Không phải” mỗi cái chiếm hơn một nửa.
Vé tham dự tiệc của Khoa Công Nghệ được phân phát cho sinh viên của Khoa, lãnh đạo khoa và các cán bộ sinh viên. Tuy nhiên, năm nào cũng đều có sinh viên từ Khoa khác đến tham dự náo nhiệt, có nhiều cách để lấy vé, gặp phải người không thiếu tiền sẽ sẵn sàng đồng ý bỏ tiền ra mua vé.
Chử Dạng nhân cơ hội này liền hỏi: “Vậy những bạn học không thuộc Khoa Công nghệ hôm nay đặc biệt đến đây là để xem tiết mục nào vậy?”
Câu trả lời loại nào cũng đều có vang lên, giọng một nam sinh đứng hàng phía sau rống lên ngay lập tức áp đảo hết tất cả những tiếng hò hét rải rác. Mấy chữ cậu ta la lên vang vọng xung quanh hội trường.
“Xem bạn!!!!!”
Dưới khán đài mọi người bắt đầu cười to và phát ra những tiếng ái muội không rõ ràng.
Chử Dạng cũng có chút sững sờ sau đó nhanh chóng nở nụ cười: “Cảm ơn bạn, thật đáng tiếc là tôi không có tiết mục biểu diễn.”
“Không thành vấn đề!!! Bạn chỉ cần đứng đó là được rồi.”
Lần này không chỉ có khán giả dưới đài cười, trừ Cố Thanh Thức ra, hai người dẫn chương trình còn lại cũng nhếch miệng cười theo.
Chử Dạng dở khóc dở cười, nhìn dưới khán đài bĩu môi: “Như vậy sao được, sẽ làm chậm trễ màn biểu diễn của người khác.”
“Tôi không xem biểu diễn! Tôi chỉ xem bạn!!!!”
Những lời này cũng quá trắng trợn rồi, chưa kể đến tiếng hét với *đề-xi-ben lớn như vậy.
(*decibel = là thướt đo độ lớn cường độ của âm thanh)
Thời gian biểu diễn của tiết mục đầu tiên đang đến gần, Chử Dạng cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, cô đưa microphone đến gần bên miệng, nhìn dưới khán đài nhướng mày, tiếng nói nhẹ nhàng “Được rồi, về sau nếu có cơ hội sẽ cho các bạn từ từ xem~~.”
“A a a a a a a a a a a a!!!”
Cô cố ý kéo dài âm điệu làm cho giọng nói có vẻ có chút lười biếng. Lúc nhìn cận cảnh, đuôi mắt của cô hếch lên, màu sắc trong mắt đen láy lung linh nhìn giống như *kỹ nữ khí miêu
(*kỹ nữ khí miêu =婊气的猫 = ……..)
Có nhiều người không hề giấu giếm cứ muốn đâm đầu vào loại trà xanh xấu xa quang minh chính đại thả thính câu dẫn người khác này.
Dù sao ba cô cũng không đến dự buổi tiệc tối hôm nay nên Chử Dạng cũng không để ý chút nào.
Kết thúc phần giới thiệu chương trình, người hướng dẫn sẽ đi xuống sân khấu từ một bên khán đài.
Đến phiên Tuệ Hạnh cùng Trầm Ti Lam lên sân khấu tiếp tục chiến đấu nên Chử Dạng có thể nghỉ ngơi một lát.
Phòng hoá trang không lớn. Trên chiếc bàn đôi là một dãy gương trang điểm có gắn đèn được sắp xếp chỉnh tể và đồ trang điểm lớn lớn bé bé. Góc phía trên là một giá áo treo một vài bộ lễ phục dự phòng.
Cô nhìn vào gương trang điểm để kiểm tra xem lớp trang điểm của mình có vấn đề gì không. Trong lúc vô tình thoáng nhìn phía sau mình thì bắt gặp một ánh mắt cuồng nhiệt.
Chử Dạng quay đầu lại: “Em nhìn chằm chằm chị làm gì?”
Tuệ Hạnh trừng đôi mắt to, giọng điệu có chút run rẩy: “Đàn chị, em muốn vái nhận chị làm thầy của em.”
“……”
Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam đang xem đi động bên kia, không tự chủ được bất giác vểnh tai lên.
“Vái chị làm thầy gì?”
“Em muốn nhờ đàn chị dạy em làm cách nào để thả thính đàn ông.”
Giọng điệu Tuệ Hạnh chân thành nghe không giống như đang lừa người.
Từ trước đến nay, Chử Dạng đều xem cô bé như trẻ con nên tự nhiên cảm thấy lỗ tai của mình có lẽ có vấn đề nên đã hiểu lầm ý của cô bé.
Cô cảm thấy hứng thú, chống cằm nhìn cô bé: “Em lớn lên đáng yêu như vậy, không cần chị chỉ dạy cũng có thể thả thính bọn đàn ông.”
“Không,” Tuệ Hạnh nghiêm túc lắc đầu, “Nếu đáng yêu đứng ở trước mặt của gợi cảm lập tức sẽ không chịu nổi một cú đánh.”
Sau khi cô bé nói xong còn muốn tìm kiếm sự đồng cảm của người khác, ánh mắt nhìn về bên cạnh Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam đang yên lặng nghe lén: “Học trưởng, các anh cũng nghĩ như vậy đúng không?”
“……”
“……”
Câu hỏi khó trả lời, thế này thì người khác phải đáp lại thế nào đây?
Cố Thanh Thức trực tiếp đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi đi vệ sinh.”
Tuệ Hạnh thật cẩn thận nhìn về phía Trầm Ti Lam, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.
Trầm Ti Lam giật giật khóe miệng, trên mặt không chút biểu cảm: “Cậu biết là được.”
Tuệ Hạnh mất mát cúi đầu, đôi tay bất an vặn xoắn, ngữ khí mềm như bông, dường như còn có chút ủy khuất: “Em biết học trưởng rất thích đàn chị.”
Trầm Ti Lam thần sắc hơi khựng lại, bực bội quay đầu đi không để ý tới cô bé.
Tình huống xấu hổ này không kéo dài được bao lâu, một cán bộ lại nhắc nhở bọn họ chuẩn bị lên sân khấu.
Hai người một trước một sau đi ra phòng hóa trang chỉ để lại một mình Chử dạng ở bên trong tiếp tục chỉnh lại trang điểm.
Không bao lâu cửa phòng thay đồ lại bị mở ra, Chử Dạng biết là Cố Thanh Thức đã trở lại, lười biếng chào hỏi rồi tiếp tục động tác trên tay.
Sau khi chỉnh lại trang điểm, Chử Dạng cầm lấy bản thảo đi đến bên cạnh Cố Thanh Thức, lật lật trang bản thảo và hỏi: “Phần dẫn chương trình tiếp theo, chúng ta có nên tập dợt lời kịch bản trước hay không?”
Cố Thanh Thức lãnh đạm đáp lại: “Không cần đâu.”
Cô chuyển ánh mắt lên người Cố Thanh Thức, phát hiện anh ta đang nhìn di động, giống như hoàn toàn không thèm quan tâm.
Chử Dạng có chút không vui: “Vậy nếu lát nữa tôi khẩn trương lên rồi quên lời thoại thì phải làm sao đây?”
“Vậy thì cứ tuỳ cơ ứng biến là được rồi,”. Cố Thanh Thức nhướng mắt, giọng nói lạnh lẽo: “Không phải là em rất giỏi khoản này hay sao?”
Anh ta có vẻ hơi tức giận.
Nhưng Chử Dạng cũng biết giận vậy, cô hừ một tiếng liền quay đầu đi: “Vậy tôi tự mình tập.”
Khoảnh khắc cô quay đầu, dường như nghe anh ta sau lưng cô nhẹ giọng thở dài.
“Đồ ngốc.”
***
Lại đến phiên Chử Dạng lên sân khấu, đã tới phần rút thăm trúng thưởng tại chỗ.
Người có trách nhiệm lựa chọn sẽ nhanh chóng trực tiếp lướt trong mấy trăm dòng bình luận trả lời của khán giả, tuỳ ý lựa ra một cái, sau đó sẽ đối chiếu với WeChat ID của khán giả của bình luận này, rồi mời lên sân khấu nhận thưởng.
Nội dung trên phần bình luận là do người dẫn chương trình quyết định.
Bản thảo cho phần tương tác với khán giả này không phải do cô viết mà là do toàn bộ cán bộ sinh viên phụ trách quá trình tổ chức làm việc vất vả viết ra.
Vì để phù hợp với tính cách của Chử Dạng, nội dung yêu cầu là do bên nhóm cán bộ sinh viên cố tình vì cô mà suy nghĩ nát óc.
Chử Dạng phản đối rất quyết liệt nhưng không có hiệu quả. Toàn thể cán bộ sinh viên trừ cô ra đều cảm thấy nội dung này là độc nhất vô nhị trên đời nên nhất định sẽ có thể khiến cho khán giả nhiệt tình hưởng ứng.
Cô đọc thuộc lòng những câu thoại theo nội dung trên bản thảo, giọng nói vô hồn: “Ca ngợi tôi đi.”
Ngay sau đó, nội dung bình luận xuất hiện liên tục. Nội dung lời khen vừa nhìn thấy liền mẹ nó biết đều là lấy từ trên Baidu về.
【 Em đẹp quá, đẹp giống như một bài thơ trữ tình, a, nữ thần của tôi! 】
【 Em là người đẹp nhất trong trái tim anh, mỗi một khắc đều có thể làm anh say mê, baby.】
【 Anh có thể thấy được sự cao quý trong lời nói và giọng nói của em, và thấy được vẻ đẹp của em trong cách cư xử và ngoại hình.】
【 Em như ly rượu ngon ngàn năm khiến anh không thể nào không say! 】
【 Em thích ăn kem Yili Qiao Lezi. Đơn giản chỉ vì câu nói này mà thích em không cần lý do. 】
【 Không phải bởi vì thấy cô đơn mới nhớ em, mà là bởi vì nhớ em nên mới thấy cô đơn. 】
Người có trách nhiệm lựa chọn bình luận nín cười từ bên trong các dòng bình luận chọn ra ba bình luận.
Chử Dạng sẽ đọc tên ba vị may mắn này.
“Đầu đội nón xanh. Không giảm được 100 cân không đổi tên.” Chử Dạng dừng một chút, cái tên cuối cùng đọc thế nào cũng không đọc ra được, đường như có chút không thể tin.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn xuống sân khấu bên dưới.
Vì là buổi tương tác với khán giả nên ánh đèn chiếu sáng dưới sân khấu được bật lên, so với lúc đám đông là một mảnh đen tối lúc đang biểu diễn, lúc này có thể miễn cưỡng nhìn thấy dưới khán đài có bao nhiêu người ngồi.
Cô bắt đầu tìm kiếm từ hàng ghế đầu tiên.
Bỗng nhiên ánh mắt đọng lại.
Trên dãy ghế ngồi dành cho khách quý, người đàn ông đeo kính, khoé miệng mỉm cười, thản nhiên giơ điện thoại nhìn cô không phải Từ Nam Diệp thì còn có thể là ai.
Chử Dạng sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng tiếp nhận sự thật là anh ta đang ở đây.
Điều khiến cô không thể chấp nhận được chính là không biết lời khen của Từ Nam Diệp là sao chép về từ đâu.
Cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn lần thứ hai.
【 Phụ nữ dịu dàng là vàng, phụ nữ đẹp là kim cương, phụ nữ thông minh là báu vật, phụ nữ đáng yêu là bức hoạ nổi tiếng. Theo nghiên cứu, em chính là kho báu lớn nhất trên thế giới, bên trong đầy vàng, kim cương và những bức tranh nổi tiếng.】
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy Từ Nam Diệp đang châm chọc cô.