Số lượng người tham gia tranh cử tương đối nhiều. Mấy vị giám khảo ngồi ở hàng ghế đầu cũng không phải là vô nghĩa. Sau khi nêu ra vài điểm cần lưu ý, buổi tranh cử liền lập tức được bắt đầu.
Chử Dạng trực tiếp đi thẳng lên vị trí Chủ Tịch.
Cô đứng lên, một mình thoải mái đi lên trên bục diễn thuyết, hắng giọng và bắt đầu đọc bản thảo phát biểu cho buổi tranh cử.
Thật ra, loại bản thảo này đều là nghìn bài như một từ một khuôn mẫu mọi người đều tải về từ trên kho dữ liệu rồi thay đổi thông tin chi tiết cho phù hợp với thực tế của mình. Ngay sau khi nghe bài phát biểu với những câu văn mọi người ít nhiều đã biết được lặp đi lặp lại, mọi người đã sớm không còn hứng thú.
Mọi người đều hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, cùng với đôi môi đóng mở lên xuống, đến nỗi không còn ai thật sự để ý rốt cuộc cô đang nói gì.
Khi bài phát biểu tranh cử dài ba phút kết thúc, mọi người dưới khán đài vỗ tay, ban giám khảo bước vào giai đoạn chất vấn.
Đúng như dự đoán, Mạnh Nguyệt Minh là người đầu tiên lên tiếng.
“Chử Dạng, cô vừa mới nhắc đến vấn đề về sự gắn kết của chi bộ nhà trường chưa đủ, đặc biệt là giữa các cán bộ thành viên và cán bộ nòng cốt đối xử với nhau rất xa lạ. Có không ít cán bộ thành viên đối cán bộ nòng cốt như là đối giáo viên, lúc nào cũng cảm thấy sợ,” Mạnh Nguyệt Minh đặt tài liệu trong tay xuống, khóe miệng hơi nhếch lên “Như vậy thì tôi hỏi cô, nếu không có sự khác biệt giữa cán bộ nòng cốt cùng cán bộ thành viên, về sau nếu cán bộ nòng cốt sắp xếp công tác, cán bộ thành viên lười biếng thậm chí tìm kiếm cớ thoái thác thì cô sẽ làm thế nào?”
“Ý của tôi không phải là hợp nhất hoàn toàn các cán bộ nòng cốt và thành viên. Tôi chỉ hy vọng hệ thống cấp bậc của Hiệp Hội Sinh Viên không cần phân chia quá rõ ràng như vậy. Nói trắng ở đây mọi người đều chỉ là quan hệ đàn anh, đàn chị và đàn em, mà không phải là quan hệ cấp trên và cấp dưới.”
Mạnh Nguyệt Minh lạnh lùng a một tiếng: “Hiệp Hội Sinh Viên đã được thành lập nhiều năm như vậy, nếu như những hành vi nêu trên có vấn đề thì Hiệp Hội đã bị giải thể từ lâu rồi. Bản phát biểu tranh cử của cô nên trình bày với mọi người ở đây nếu cô là Chủ Tịch thì cô sẽ làm cách nào để thực hiện tốt nhiệm vụ của Chủ Tịch của mình mà không phải là mục đích thay đổi quy tắc của Hiệp Hội.”
Chử Dạng không ngờ Mạnh Nguỵệt Minh có thể dây dưa với cô loại vấn đề như thế này ở đây.
Cô hít một hơi thật sâu, thái độ chân thành: “Nếu tôi là Chủ Tịch, tôi không chỉ sẽ thực hiện tốt trách nhiệm của bản thân, mà tôi càng mong muốn có thể lãnh đạo Hiệp Hội Sinh Viên của Khoa Công Nghệ đạt được nhiều kết quả tốt hơn. Nếu Hiệp Hội muốn tiến, dĩ nhiên phải tiếp nhận những chính sách mới mẻ mà không phải là nhất thành bất biến.
(一成不变 = nhất thành bất biến = một khi đã hình thành thì không còn thay đổi.)
Mạnh Nguyệt Minh nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cô đang nghi ngờ điều lệ và quy tắc của Hiệp Hội hay sao?”
Chử Dạng nhìn thẳng cô ta: “Tôi chỉ là không tán thành thái độ bảo thủ không chịu thay đổi.”
Bầu không khí có phần ngưng tụ.
Mọi người đang ngồi đều có thể nhận thấy được có điều gì đó không ổn.
“Cô chưa ngồi lên vị trí Chủ Tịch thì đã học được cách dùng những lời nói ngụy biện giả tạo này để giữ thể diện. Chờ khi cô thật sự trở thành Chủ Tịch, cô sẽ có những hành động thực tế như thế nào?” Mạnh Nguyệt Minh đặt bút xuống, hai tay bắt chéo trước ngực, eo lưng vẫn thẳng, giọng điệu nhẹ nhàng lạnh nhạt: “Dùng khuôn mặt xinh đẹp này của cô?”
Từ đầu vẫn là tranh luận nghiêm túc, ngay khi câu nói này vừa phát ra đã khiến mọi người nổi lên hứng thú.
Mọi người nhìn Chử Dạng lại nhìn Mạnh Nguyệt Minh, ngoại trừ một số người có quan hệ tương đối tốt với Chử Dạng, những người còn lại đều là ôm tâm trạng sôi nổi xem diễn.
Chuyện hai người này đang ngầm đối lập trở mặt với nhau toàn bộ Hiệp Hội đều rõ ràng. Bây giờ ở ngay tại nơi tranh cử đối mặt lại công khai đối lập làm người xem hận không thể lấy đi động ra quay video lại.
Cố Thanh Thức, người luôn im lặng không lên tiếng ngay từ đầu, rốt cuộc cũng mở miệng, lạnh giọng cắt ngang Mạnh Nguyệt Minh: “Phó Chủ Tịch, chú ý lý do dùng để biện minh.”
“Lý do biện minh này có gì không đúng hay sao? Chủ Tịch, anh không ủng hộ?” Mạnh Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn anh ta, bày ra bộ dáng như đây là chuyện theo lẽ thường tình: “Vào thời điểm tranh cử lúc đó, tất cả ứng viên trúng cử đều có lý lịch rất đẹp. Vậy tại sao lại chọn Chử Dạng, chính là bởi vì giữa những người này cô ấy là xinh đẹp nhất, là hoa khôi mới của Khoa. Ngoại hình là do bố mẹ ban tặng, chỉ riêng điều này đã vượt trội hơn hẳn so với những người khác, với điều kiện được trời ưu ái như thế, nói ra thì có gì phải cảm thấy xấu hổ sao?”
Ánh mắt Chử Dạng càng ngày càng lạnh, hai tay rủ xuống bên dưới bục diễn thuyết chậm rãi nắm lại thành quyền.
Mạnh Nguyệt Minh đột nhiên đứng lên và nói với tất cả ứng viên tranh cử dưới khán đài: “Ngay cả khi Trưởng nhóm Chử thắng các cô trở thành Chủ Tịch trong cuộc bầu cử này, các cô cũng sẽ không có ý kiến gì đúng không? Rốt cuộc cô ấy có thể vì ngoại hình đi vào được Hiệp Hội thì cũng có thể vì ngoại hình mà lên được chức Chủ Tịch, năng lực công tác đương nhiên chỉ là thứ yếu.”
Câu nói đầy ẩn ý này đặc biệt nói cho những người có mặt biết rằng Chử Dạng chính là một bình hoa, cho dù không có năng lực làm việc, cô cũng có thể dựa vào gương mặt này để lên làm Chủ Tịch.Manh Nguyệt Minh nói xong lại nghiêng đầu nhìn về phía các giám khảo ngồi phía bên kia: “Cho dù nhóm giám khảo bỏ phiếu cho Chử Dạng cũng là chuyện bình thường.”
Sắc mặt Bí thư Chi đoàn có chút khó coi: “Dựa theo cách nói của Phó Chủ Tịch, chỉ cần chúng tôi bỏ phiếu cho Chử Dạng chính là thiên vị đúng không?”
“Tôi không có nói như vậy, mọi người đều tranh cử bằng khả năng của mình. Nếu Chử Dạng được toàn phiếu thông qua, cũng là bản lĩnh của cô ấy.”
Mạnh Nguyệt Minh kiêu ngạo dời mắt, lại thể thốt phủ nhận rằng lời nói của mình không có ẩn ý khác.
Cô sắp rút lui nên sau này xảy ra việc gì với Hiệp Hội Sinh Viên đều cũng không liên quan gì đến cô. Lúc này có xé mặt cũng không có ảnh hưởng đến cô. Cùng lắm thì cô bị những người này bàn tán một khoảng thời gian, chỉ cần Chử Dạng không được giữ lại, cô được tính là thắng.
Mạnh Nguyệt Minh hướng cô vẫy vẫy tay: “Tốt, lược tranh cử của cô đã kết thúc, xuống đi, đừng nên làm chậm trễ ứng cử viên tiếp theo.”
Chử Dạng bỗng nhiên cười: “Phó Chủ Tịch, tôi còn chưa nói xong.”
“Cô đứng trên khán đài lâu như vậy vẫn chưa nói xong? Nếu chìu theo cô, e rằng cho đến tối hôm nay cũng không thể xong việc.” Mạnh Nguyệt Minh liếc xéo cô, tính toán không cho cô một chút cơ hội nào.
Đây là một cái đánh trắng trợn vào mặt Chử Dạng, công khai nói cho mọi người rằng Mạnh Nguyệt Minh cô không thích Chử Dạng.
Có cán sự ở dưới khán đài hít một hơi.
Bình thường nào có gặp qua cuộc chiến kiểu này. Giữa các sinh viên với nhau cho dù có tức giận cũng là nói sau lưng nhau một vài câu, không ai muốn đem sự việc làm lớn trước mặt người khác làm cho người ta chê cười.”
Chử Dạng nhướng mày, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ: “Vừa rồi tôi nói được bao nhiêu? Tôi nói một câu, cô đỡ một, thời gian của tôi chẳng lẽ không phải là cô chiếm hết hay sao?”
Mạnh Nguyệt Minh tươi cười mỉa mai: “Vậy thì sao? Không nhịn nổi nữa sao? Ngày thường không phải cô rất giỏi giả bộ trước mặt người khác hay sao? Sao hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, cô không sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình sao?”
Cô ta chính là muốn xeé mở bộ mặt dối trá của Chử Dạng để cho mọi người có thể thấy rõ ràng.
Cô ta chẳng sợ làm như vậy sẽ khiến bản thân mình có vẻ hung hãn dọa người. Dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta đang nhắm vào Chử Dạng cho nên cô ta sẽ rõ rõ ràng ràng thoải mái mà thừa nhận thôi.
Chử Dạng càng khôn khéo, cô ta càng không quen nhìn, cô ấy càng chiếm được cảm tình của người khác, cô ta càng ghét bỏ.
Dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc cô ấy lớn lên xinh đẹp? Cả Cố Thanh Thức cũng giúp cô ấy, tất cả mọi người đều giúp cô ấy.
“Bài phát biểu vừa rồi của tôi coi như là nói lời nhảm nhí,” Chử Dạng lại đưa miệng đến bên microphone, điều chỉnh hơi thở, giọng điệu bình tĩnh, “Tôi sẽ không nói về những trường hợp đó nữa. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất đối với Hiệp Hội Sinh Viên chính là cải tiến chế độ cấp bậc. Tất cả mọi người đều là sinh viên học cùng trường. Tổ chức sinh viên là tổ chức phi lợi nhuận trong các trường cao đẳng và đại học, vì trường học mà cống hiến, không trộn lẫn bất luận lợi ích cá nhân nào. Mặc kệ là từ Chủ Tịch cho đến cán bộ thành viên, mỗi người đều bình đẳng. Nếu chỉ ỷ vào thâm niên lý lịch nhiều hơn một, hai năm, lợi dụng quyền lực đối với người khác vênh mặt hất hàm sai bảo. Cho rằng bản thân đang ở viện dưỡng lão sao? Ai cũng phải kính già yêu trẻ?”
Cách nói thông tục này so với bài diễn thuyết dài dòng cô mới vừa nói hoàn toàn khác một trời một vực. Có người không nhịn được trộm cười một tiếng khi nghe đến câu cuối cùng.
“Đoàn Chủ Tịch không phải là cấp trên của tôi, và tổ chức sinh viên cũng không phải nơi làm việc như trong công ty. Nếu không cho tôi đút lót, cũng không cho tôi năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở* thì tôi muốn hỏi Phó Chủ Tịch một chút là cô trưng bày thái độ lạnh lùng và cao thượng như vậy là cho ai xem? Cô thật cho rằng đảm đương vị trí Phó Chủ Tịch đoàn sẽ ghê gớm lắm sao? Sau khi cô tốt nghiệp còn không phải cũng đi làm công cho sếp của cô sao? Cô học theo kiểu cách người thuộc cấp cao thì có ích lợi gì? Cô dùng được đối với ai? Mỗi ngày buổi tối tăng ca mệt như chó, lại tự mình nhìn gương để đạt cực-khoái* đúng không?
(五险一金= Năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở = bao gồm bảo hiểm sinh sản, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thai sản, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc và quỹ dự phòng nhà ở = phúc lợi cho người lao động và các công ty bắt buộc phải trả cho người lao động
Ở đây tác giả dùng từ 高潮 = cực khoái = Cao trào tình dục)
Loạt câu hỏi này hướng thẳng đến Mạnh Nguyệt Minh, mồm miệng rõ ràng là lời nói thông tục tiêu chuẩn khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt một lúc lâu.
Mạnh Nguyệt Minh vỗ bàn: “Cô nói thêm câu nữa xem!”
“Cô không nghe thấy tôi nói vậy tôi khuyên cô nên nhanh đi khám tai mũi họng, đừng chậm trễ thời gian điều trị,” Chử Dạng ngẩng đầu, sau đó tiếp tục nói, “Hậu bối đương nhiên phải tôn trọng tiền bối, nhưng tiền đề là làm tiền bối không thể cậy già để lên mặt, chuyện gì cũng đều ném cho hậu bối làm. Đã gia nhập đoàn là phải làm việc, không phải đến để ngồi hưởng phúc hoặc để hưởng thụ cái cảm giác làm ở vị trí lãnh đạo. Cô muốn làm lãnh đạo thì trước hết phải vượt qua được kỳ sát hạch nhân viên công chức trước đã rồi nói sau.”
Dưới đài truyền đến tiếng cười rải.
Chử Dạng hoàn hảo ghét bỏ xong, lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía dưới khán đài đến tất cả ứng cử viên: “Đây là điều tôi thật sự suy nghĩ. Tôi chỉ hy vọng khi tôi nhậm chức phục vụ trong Đoàn Chủ Tịch, tôi có thể ngăn chặn xu hướng không lành mạnh này. Cán bộ nòng cốt cùng cán bộ thành viên đối xử bình đẳng với nhau. Ai chểnh mảng trong công việc hoặc ai nghĩ chỉ muốn hư danh mà không chịu làm việc, không ra gì thì nghỉ.”
Cuối cùng khi cô chuẩn bị bước xuống khán đài, lại bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, liền nói bổ sung thêm vào microphone: “Nhân tiện, mới vừa rồi Phó Chủ Tịch vẫn luôn nói vì tôi lớn lên xinh đẹp nên mới có thể tiến vào Hiệp Hội Sinh Viên. Trước hết, tôi muốn cảm ơn lời khẳng định của Phó Chủ Tịch. Tiếp theo, nếu tôi thật sự trở thành Chủ Tịch thì ít nhất gương mặt này sẽ có ích, ra tay sẽ không làm mất mặt Hiệp Hội Sinh Viên.”
Cô còn đặc biệt giả mù sa mưa hướng Mạnh Nguyệt Minh cúi đầu, cảm tạ lời khen của cô ta.
Ngục của Mạnh Nguyệt Minh đau đớn, cô ta phải chống bàn mới miễn cưỡng ngồi xuống được.
Một bài phát biểu rất thực tế. Cô một hơi nói ra thậm chí không bị vấp, khả năng ứng biến phát huy càng có thể khơi dậy sự nhiệt tình của mọi người.
Hôm nay Chử Dạng trang điểm nhẹ và ăn mặc khéo léo nhưng cả người khí thế bức người, giọng điệu hào sảng.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy cô thẳng thắn cởi mở như vậy.
Tống Lâm Ấu đi đầu vỗ tay.
Sau đó mọi người đi theo vỗ tay tán thưởng. Chử Dạng liếc nhìn Mạnh Nguyệt Minh mặt tái xanh, biết lời nói của mình đã chọc đến chỗ đau của cô ta.
Cái gọi là đập một người có nghĩa là hướng điểm yếu chết người của người ta mà đập lên.
Bản thân càng vân đạm phong khinh, càng có thể đem người chọc đến nôn ra máu.
(Vân đam phong khinh = thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác,)
Cô hướng Mạnh Nguyệt Minh cười cười như thể người vừa nói những câu nói chọc vào điểm đau của cô ta không phải là cô.
Bởi vì phần nhạc đệm này mà buổi tranh cử bị chậm trễ không ít thời gian. Nhưng cũng may không có ai nói gì vì mọi người đều cảm thấy thỏa mãn vì đã xem một chương trình hay.
Có ai đó đã lén quay lại video. Đoạn video ngắn vài phút được đăng tải trên diễn đàn của trường.
【 Buổi tranh cử của Hiệp Hội Sinh Viên của Khoa Công Nghệ quá xuất sắc, tôi muốn xem.】
Đoạn video ghi lại đầy đủ những gì Chử Dạng dùng để chế nhạo Mạnh Nguyệt Minh vào thời điểm đó.
Cũng tình cờ ghi lại vẻ mặt cao ngạo thờ ơ của Chử Dạng và khuôn mặt thù hằn càng ngày càng đen của Mạnh Nguyệt Minh.
【 Chết tiệt! Trước giờ tôi cho rằng tranh đấu gay gắt trong Hội Sinh Viên đều là cách nói khoa trương.】
【 Khoa Công Nghệ mạnh mẽ, tôi còn tưởng rằng bản thân đang xem cung đấu. 】
【 Đoàn Chủ Tịch có thể kiêu ngạo như vậy sao? Thật sự tự coi mình là một người lãnh đạo?】
【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi muốn đem video này chia sẻ cho Trưởng nhóm của tôi. 】
【 Sinh viên mới vừa nộp hồ sơ còn run bần bật. 】
【 Chử Dạng thật mạnh mẽ. 】
【 Yêu yêu người phụ nữ như vậy. 】
【 Tôi nghĩ những gì Chử Dạng nói cũng không có sai nha. Hiện tại không khí trong tổ chức sinh viên quả thật không tốt, chỉ là tin tức đã được đề cập đến trên các bản tin xã hội.】
【 cậy già lên mặt cười chết tôi ha ha ha ha ha ha ha ha 】
【 Mấy bạn có tập trung vào những gì Chử Dạng nói không? Hay chỉ tôi là người duy nhất nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy suốt thời gian qua?】
【 Những sinh viên không thuộc Hội Sinh Viên sẽ không hiểu cái này. Nhưng Chử Dạng thật sự xinh đẹp. Cô ấy mặc trang phục trang trọng cũng có thể nhìn thật hoạ thuỷ* 】
(*祸水= hoạ thuỷ = được dùng như một phép ẩn dụ để chỉ người phụ nữ được đẹp và gây ra hỗn loạn cho đất nước.)
【Bá vương hoa khôi Khoa Công Nghệ không phải là người khoe khoang.】
【 ô ô ô tôi rất thích kiểu con gái miệng lưỡi thế này, tôi muốn bị cô ấy quất cho tơi tả. 】
【 lầu trên M*? 】
(M* = Masochistic = thích bị ngược)
【Chử Dạng rốt cuộc là có bạn trai chưa? Nếu không có anh đây liền theo đuổi, anh đây thích kiểu dáng này.】
Chử Dạng cũng không ngờ rằng bởi vì đoạn video lúc tranh cử này khiến cô được treo trên trang đầu tiên trên diễn đàn của trường vài tuần.
Tranh cử có kết quả trong cùng ngày, hiệu suất phi thường cao.
Cố Thanh Thức đứng trên đài đọc tên Chử Dạng.
Chử Dạng đứng dậy hướng anh ta cúi đầu.
Cố Thanh Thức cụp mắt, nhìn nhìn kết quả bầu cử trong tay, thanh âm từ tốn đạm mạc: “Chúc mừng, trừ một phiếu trắng, tất cả phiếu bầu đều thông qua, Chủ Tịch mới của Hiệp Hội Sinh Viên Khoa Công Nghệ, Chử Dạng.”
Dứt lời, anh ta vỗ tay đầu tiên.
Mạnh Nguyệt Minh chán nản. Đầu tiên, cô ta đưa mắt nhìn những người đã đồng ý cùng với cô không bỏ phiếu bầu cho Chử Dạng.
Không ai để ý đến cô, cô lại nhìn Hướng Quyến, kết quả đôi mắt của Hướng Quyến hoàn toàn đặt trên người của Chử Dạng.
Cô ta nháy mắt hiểu ra điều gì đó. Ngay lập tức đường gân xanh ngay mép chân tóc nổi rõ lên suýt nữa thì nổ tung.
Mạnh Nguyệt Minh đến gần bên người Cố Thanh Thức, đè lại tức giận hỏi anh ta: “Chủ Tịch? Kết quả cuộc bỏ phiếu có đúng như vậy thật không? Cô ta thật sự được nhất trí thông qua?”
Cố Thanh Thức nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng: “Đúng vậy.”
Cô ta không khỏi chất vấn: “Vì cái gì?!”
Vẻ mặt Cố Thanh Thức không có cảm xúc: “Bởi vì chúng ta đều là nhan cẩu*.”
Mạnh Nguyệt Minh: “……”
(颜狗 = nhan cẩu = người thích những người có ngoại hình ưa nhìn, đẹp trai hoặc xinh xắn.)