Ba rất thích mẹ.
Dương Dương và Sơ Sơ đều cho rằng như vậy.
Hôm nay, phòng thí nghiệm của mẹ có việc nên mẹ bỏ lại hai anh em vội vàng đến trường học.
Đột nhiên ba qua chơi, hai anh em có chút thấp thỏm, không biết ba có đồng ý chơi trò chơi của bọn họ không.
Trước kia mẹ chơi với chúng, cái gì có thể chơi, mẹ cũng biết chơi.
Đừng nhìn mẹ là một người lớn, kỳ thực mẹ cũng rất ngây thơ.
Lúc hai anh em chơi cùng mẹ, mẹ đều rất nhập tâm diễn trò.
Ví dụ khi chơi cờ tỷ phú, mẹ không may mắn, chơi đến lúc gây dựng sự nghiệp thất bại còn bị bắt vào ngục giam.
Vẻ mặt mẹ khi đó như nhân sinh không còn gì luyến tiếc, ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn, mắng ông trời bất công.
Sau đó ba người chơi một ván mới, lần này mẹ tới điểm kết thúc đầu tiên, tay cầm hàng tỉ tiền giá trị lớn, trong nháy mắt lại vui vẻ lên, đêm đó mời hai anh em đi ăn KFC.
Bây giờ ba đang xem TV ở phòng khách, Dương Dương và Sơ Sơ lặng lẽ nói chuyện trong phòng.
"Ba thích chơi gì nhỉ?" Dương Dương do dự.
Sơ Sơ lắc đầu bày tỏ cô bé cũng không biết.
Tuy rằng ba rất tốt với họ nhưng lại không giống mẹ, thậm chí có đôi lúc bọn họ thấy mẹ không phải là mẹ mà là chị gái lớn của bọn họ.
Nhưng khi ba đứng trước mặt, hai anh em đều có thể ý thức được, người đàn ông hiền hòa trước mặt này là ba của bọn họ.
Chúng luôn có thể nhìn thấy ba ở trên TV.
Ba mặc quần áo chỉnh tề đứng trên đài, giọng nói trong trẻo và ưu nhã, Dương Dương và Sơ Sơ còn chưa hiểu công việc của ba nhưng chúng biết khi ba đứng trước lá cờ đỏ, cổ áo trái tràn ngập huy chương, đồng nghĩa là lúc đó ba bị rất nhiều nhiều người chú ý.
Bọn họ thích ba nhưng nhiều hơn là sùng bái.
Hai anh em còn ở đó thảo luận, bọn họ muốn tìm thứ ba thích, hơn nữa nếu chơi với hai người bọn họ thì ba chắc chắn sẽ vui.
Nam nữ dù sao cũng có suy nghĩ khác nhau, vừa nói hai anh em lại có ý kiến khác nhau.
Lúc này ba đến gõ cửa phòng bọn họ.
Dương Dương không muốn so đo cùng em gái, cậu đứng lên mở cửa cho ba.
Ba đứng ngoài cửa, sắc mặt nhàn nhạt.
Dương Dương ngửa đầu nhìn thấy cằm của ba: "Ba"
Ba xoay người, bàn tay to xoa đầu Dương Dương: "Tại sao vẫn ở trong phòng, không muốn chơi trò chơi cùng ba sao?"
"A."
Dương Dương sửng sốt, Sơ Sơ ngồi phía sau cậu cũng thấy sửng sốt.
Sơ Sơ đứng dậy chạy đến trước mặt ba.
"Ba, ba muốn chơi trò chơi cùng chúng con sao?"
Ba nhướng mày, gật đầu: "Muốn."
Dương Dương và Sơ Sơ có chút kinh ngạc há miệng, cả hai đều cho rằng mình đang nằm mơ.
"Vẫn là do các con quen chơi cùng với mẹ", ba khẽ cười: "Hôm nay chỉ có ba ở nhà, cho nên các con mới không muốn chơi đúng không?"
Dương Dương lắc mạnh đầu: "Không phải."
Sơ Sơ cũng vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, bọn con đang nghĩ muốn chơi trò chơi cùng ba."
Hai anh em vui vẻ lấy tất cả đồ có thể chơi chạy đến phòng khách.
Trong phòng khách, có một khu vực đặc biết được lót nệm, mẹ đã mua một chiếc cầu trượt nhỏ để trong nhà cho hai anh em, bình thường khi chơi bọn họ sẽ gọi đây là đại bản doanh.
Gần đây hai anh em mê cờ tỷ phú nhất.
Lúc chơi cùng mẹ có thua có thắng nhưng chơi cùng ba lại không giống.
Không biết ba có ăn gian hay không mà mỗi lần đều là người đầu tiên tới đích trước.
Thật ra, cũng không thể trách ba, mẹ chỉ chơi trò chơi để thư giãn, vốn dĩ không nghĩ đến bất kỳ chiến lược nào, toàn bộ trông cậy vào vận may đổ xúc xắc, gặp hạng mục nào là đầu tư, cũng không quan tâm về sau có hạng mục hợp lý hơn hay không.
Ba lướt mắt qua bản đồ một lượt, liền biết chỗ nào nên nhảy qua, chỗ nào là bẫy.
Hai anh em nhìn ba cầm xấp giấy bạc trở thành tỷ phú, rất bất lực.
Bọn họ vẫn còn nhỏ, tốt xấu gì cũng nên nhường bọn họ một chút chứ.
Ba a một tiếng, bỗng nhiên nói: "Kiếm nhiều tiền như vậy, nên xài như thế nào đây."
Hai anh em bặm môi không nói lời nào."Các con muốn ăn gì không?" ánh mắt dịu dàng, ba nghiêng đầu nhìn bọn họ: "Hôm nay, ba là tỷ phú, các con muốn gì ba cũng đồng ý."
Hai anh em oa một tiếng rồi hoan hô.
Sơ Sơ nói: "Con muốn mua váy mới."
Ba gật đầu: "Được."
Dương Dương nói " Con muốn mua một bộ giáp chiến binh mới "
Ba lại gật đầu:"Được."
"Con muốn ăn hamburger lớn ở McDonald’s."
"Được."
"Con muốn đi thăm vườn bách thú vào cuối tuần."
"Được."
Hai anh em không biết thỏa mãn, nói ra rất nhiều yêu cầu.
Những yêu cầu ở mức bình thường, mẹ chỉ đồng ý vài thứ trong đó, sau đó lại kiên nhẫn giải thích cho bọn họ nên lấy đủ làm vui.
Đây là câu nói nổi tiếng của ông ngoại, mặc dù tính cách của mẹ rất khác với ông nhưng một số quan niệm vẫn bị ảnh hưởng bởi ông ngoại.
Nhưng hôm nay, ba lại có thể đồng ý tất cả yêu cầu của hai anh em.
Thời gian ba ở chung với hai anh em không nhiều, trừ buổi tối yêu cầu hai anh em đi ngủ, dường như không có yêu cầu gì khác.
Mẹ thường nói, đừng chiều các con như vậy.
Ba có chút vô tội, anh có chiều sao.
Hai anh em cũng hiểu được, ba đâu có chiều bọn họ.
Rõ ràng là ba chiều mẹ hơn.
Tuy nhiên hôm nay, hai anh em được ở cùng ba cả một ngày.
Ba lại có thể đồng ý nhiều yêu cầu của bọn họ như vậy, còn đồng ý dẫn chúng đi tham quan vườn bách thú xem hổ và sư tử.
Họ hiếm khi có cơ hội đi chơi cùng ba, bởi vì tính chất công việc nên ba rất ít khi xuất hiện bên ngoài.
Hai anh em phát hiện, nói chuyện với ba vui hơn với mẹ.
Chơi xong cờ tỷ phú, Sơ Sơ ồn ào đòi chơi búp bê.
Cô bé có rất nhiều búp bê, mỗi búp bê đều không giống nhau, khuôn mặt khác nhau, kiểu tóc và trang sức cũng khác nhau.
Anh trai động tay động chân, Sơ Sơ không muốn anh chạm vào búp bê của cô bé.
Sơ Sơ giống như dâng lên vật quý, đặt những con búp bê này trước mặt ba.
"Ba, ba cảm thấy con búp bê nào đẹp nhất."
Trước đó cô đã hỏi anh trai, anh thích búp bê mặc váy trắng, tóc dài mắt đen.
Cũng hỏi mẹ, mẹ lại thích búp bê mặc váy đỏ, tóc xoăn mắt xanh.
Ba nhìn các con búp bê khác nhau, nở nụ cười: "Đều rất đẹp."
Sơ Sơ không hài lòng với đáp án này của ba: "Ba, ba chọn một con đi."
Vẻ mặt của ba có chút khó xử: "Có chút khó chọn."
Sơ Sơ còn nói: “Vậy ba tự mình làm một con búp bê ba cảm thấy đẹp nhất đi."
Những con búp bê này đều có thể thay quần áo, cũng có thể thay đổi trang điểm trên mặt nhưng Sơ Sơ quá nhỏ nên sẽ không làm, mọi lần đều là mẹ thay cô bé mời thợ chuyên môn đến trang điểm cho những con búp bê này.
Ba chọn con búp bê mắt đen.
Màu mắt búp bê quyến rũ, da thịt trắng nõn, được thoa Sơn đỏ lên môi.
Còn có một mái tóc đậm màu nâu rất dài.
Anh chọn một bộ váy lễ phục dài màu nhung đen, Sơ Sơ dựa theo ba những đồ ba chọn, một lần nữa kết hợp ra một búp bê mới.
Cách ăn mặc lịch sử mà lại tươi đẹp, Sơ Sơ sửng sốt vài giây, bỗng nhiên nói: "Búp bê này, trông rất quen."
Dương Dương vui vẻ nói: "Giống mẹ."
Hai anh em cũng nhớ ra.
Bọn họ từng xem album ảnh cưới của ba mẹ.
Trong đó, bộ lễ phục mẹ mặc chính là bộ váy này, giống như thiên nga đen cao quý ngồi trên mặt trăng, ba đứng dưới ánh trăng nhìn mẹ rồi cười.
Sơ Sơ cười: "Thì ra ba thích búp bê mẹ như vậy."
Ba nhìn con búp bê mới được tạo hình, cũng có chút sững sờ.
Hoàn toàn là phối theo bản năng, lại có thể tạo ra một Chử Dạng tí hon.
Ba hỏi Sơ Sơ: "Búp bê này, có thể tặng cho ba được không."
Sơ Sơ biết tất cả búp bê đều là ba bỏ tiền ra mua cho cô bé, đương nhiên có thể tặng.
Chơi xong búp bê, lại đến thời gian của con trai Dương Dương.
Ba rất phối hợp cầm mô hình quái thú, sắm vai diễn quái thú.
Mô hình quái thú ngã xuống đất nhưng ba vẫn hoàn hảo ngồi trên sàn.
Dương Dương không hài lòng: "Ba, con đánh bại ba rồi, ba phải ngã xuống chứ."
Ba chớp mắt mấy cái, phối hợp nằm trên mặt đất.
Dương Dương hú lên một tiếng, khí thế ngút trời, đánh bạo cưỡi lên người ba, dùng nắm đấm nhỏ đấm nhẹ vào ngực ba.
Sơ Sơ cũng muốn vào góp vui.
Vóc dáng của ba rất cao, để cho hai bạn nhỏ cưỡi lên trên người không phải là vấn đề.
Sơ Sơ không dám đánh ba nhưng ngồi ở trên người ba cũng không biết làm cái gì, vì thế liền cúi xuống, tay nhỏ bé cầm mặt ba, hôn lên trên chóp mũi của ba một cái.
Ba bỗng nhiên bật cười.
Tiếng người đàn ông trầm thấp, hiếm khi được thấy anh cười như vậy.
Dương Dương và Sơ Sơ không biết vì sao ba bị bọn họ đè ở dưới, còn cười vui vẻ như vậy.
"Các con", ba thở dài: "Không hổ là do mẹ sinh ra."
Được voi đòi tiên.
Lại còn đáng yêu như vậy.
Cái này có liên quan gì đến mẹ.
Hai anh em đang mê man không hiểu thì bị bàn tay to của ba ôm lấy, bế hai anh em xuống dưới.
"Mệt chưa?" ba nhìn lên đồng hồ treo tường: "Nên ngủ trưa rồi."
Chưa dứt lời, hai anh em đột nhiên có chút không chịu được.
Hôm nay hai anh em vô cùng dính ba, bọn họ không muốn trở về phòng ngủ.
Ba cũng không trở về phòng riêng, anh thường có thói quen ngủ trên ghế nằm ngoài ban công.
Đang là mùa đông ấm, lúc này sẽ có ánh nắng chiếu vào.
Không cháy da cũng không chói mắt, dịu dàng mà thoải mái.
Ba chuẩn bị một chiếc ghế tựa mới cho hai anh em, hai anh em nằm ngủ như vậy vẫn còn thừa nhiều chỗ.
Dương Dương và Sơ Sơ nhìn ba cầm quyển sách trong tay, lặng lẽ quan sát.
Không lâu sau, dường như ba đã mệt, gỡ mắt kính xuống để sang một bên, lấy tay xoa xoa mắt, chuẩn bị ngủ.
Hai anh em nắm chắc thời cơ, từ trên ghế nằm nhảy xuống, đi tới bên người ba.
Ba xoa đầu bọn họ, không cho bọn họ xuống dưới nữa.
Ở trong lòng của ba, cơn buồn ngủ rất nhanh tìm đến hai anh em.
Trước kia bọn họ đều thích hương thơm ngọt ngào tươi mát trên người mẹ nhưng hiện tại ngửi được mùi thơm trên người ba, tất nhiên cũng giống của mẹ, đều rất dễ chịu.
Mát lạnh sạch sẽ, ôn nhuận nhu hòa.
Hôm nay ba không phải là nhà ngoại giao được mọi người ngưỡng mộ trên TV.
Chỉ là ba của bọn họ.
Lúc Chử Dạng về nhà, trong nhà im ắng đến kỳ lạ.
Bây giờ là giờ ngủ trưa nên cô nghĩ đàn anh và hai đứa nhỏ đã đi ngủ.
Qua hai phòng ngủ, đều không có người.
Cuối cùng cô tìm được ba người họ ở ngoài ban công.
Chử Dạng dở khóc dở cười, cong lưng sờ mặt hai anh em.
"Hai đứa ngủ trên người ba, không sợ đè lên khiến ba không thoải mái sao."
Hai anh em ngủ say, không biết có nghe được lời mẹ nói không, đều đồng thời chẹp miệng.
Nhưng Từ Nam Diệp nghe thấy được, hơi hơi mở mắt.
"Về rồi à."
Chử Dạng gật đầu, hỏi anh: "Có mệt không?"
"Không mệt." Từ Nam Diệp mỉm cười, khẽ nói: "Rất nghe lời."
"Thật hay giả vậy, anh đừng lừa em" Chử Dạng có chút không tin: "Anh có thể ứng phó với hai đứa bé sao?"
Cô ngồi xuống cạnh anh, cằm tì lên tay vịn của ghế, phồng miệng cảm thấy chồng đang khoác lác.
Từ Nam Diệp dùng tay bóp mũi cô, âm thanh lười biếng: "Ngay cả em còn có thể ứng phó, chả lẽ anh không thể ứng phó hai đứa trẻ em sinh ra sao."
Chử Dạng híp mắt: "Em hiểu rồi, anh đang chê em phiền toái."
"Đúng là phiền toái", Từ Nam Diệp gật đầu, giống như bất đắc dĩ nói.
Hai đứa nhỏ đã ngủ say, Chử Dạng không dám lớn tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh mà hờn dỗi.
"Anh thích bị em làm phiền" Từ Nam Diệp dịu dàng thỉnh cầu cô: "Mời em đến làm phiền anh cả đời."
Chử Dạng hừ một tiếng, đứng lên di chuyển đến chiếc ghế nằm bị bỏ quên bên cạnh.
Cô ôm lấy đứa bé nhẹ hơn, sau khi so sánh một lát, cuối cùng chọn Sơ Sơ.
Vợ chồng mỗi người ôm một đứa nhỏ, đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời.
"Đàn anh", Chử Dạng thoải mái hít một hơi: "Như bây giờ thật tốt."
Từ Nam Diệp nhắm mắt, ừ một tiếng.
Từ Nam Diệp và Chử Dạng.
Từ Tư Dương và Từ Tư Sơ.
Bạc xuy tiêu xuân đống, tân dương phá hiểu tình.
Noãn vũ tình phong sơ phá đống, dĩ giác xuân tâm động.
Đại mộng tương tỉnh, thần quang vi hi, sơ thăng đích nhật dương lạc nhập tâm gian.
Nguyên dĩ vi hữu tha nhân sinh tiện thị hoàn chỉnh.
Như kim tài phát hiện, hoàn chỉnh chi ngoại, hoàn năng canh gia hoàn chỉnh.
Tư Sơ, Tư Dương.
Từ Nam Diệp nhung nhớ Chử Dạng nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng hái được đậu đỏ.
Đậu đỏ mọc rễ, con của anh sinh hoàn toàn viên mãn.
Cũng không biết là gió nhẹ thổi từ đâu tới, lặng lẽ thổi vào ban công.
Cùng ánh mặt trời dịu nhẹ, thổi qua góc áo bọn họ.
Lay động rèm ngoài ban công, bóng hình mờ ảo khẽ hắt vào trong.
Trang sách bên cạnh cũng bị gió thổi khẽ bay lên.
Tiếng trang giấy bay lên sàn sạt, giống như tiếng hát ru.
Bìa trong của tập thơ được lật ra, mấy dòng thơ ngắn lộ ra ngoài ánh sáng.
"Ngã tri đạo nhĩ hội lai
Thảng quá nhị nguyệt đích khê lưu
Xuyên quá Sơ hạ đích thanh thần
Khiêu tiến vãn thu đích Sơn sắc
Nhiên hậu tại lẫm đông đích dạ lí lưu hạ nhất trản trường đăng."*
(*) Dịch:
"Anh biết em sẽ đến
Dòng suối chảy qua tháng hai
Xuyên qua sáng Sơm đầu hạ
Nhảy vào tô điểm cuối mùa thu
Cuối cùng chỉ để lại ngọn đèn dài trong đêm đông.”
Ba thực sự rất thích mẹ.
Chỉ cần nhìn tên hai anh em Tư Dương Tư Sơ là có thể thấy.