Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hành ngơ ngác nhìn dòng chữ được viết bằng bút bi, chắc không phải là chữ bác sĩ —— dù cậu chưa tới bệnh viện bao giờ nhưng đã thấy chữ viết của bác sĩ gia đình, viết ngoáy tới mức không đọc được gì.
Dòng chữ đó được viết từng nét một, dù không được coi là ngay ngắn và đẹp, nhưng giống như được dùng rất nhiều sức lực để viết cho nên rất rõ ràng.
Đặc biệt là nét cuối của chữ "Tuổi", kéo một đường thằng tắp rồi cong xuống phía dưới, điểm kết thúc còn tạo một vết lõm nhỏ trên chiếc túi nhựa.
Đường Hành đọc thầm, tuổi.
.
Năm nay Lý Nguyệt Trì tốt nghiệp đại học, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì đang tuổi, vậy nghĩa là bạn gái anh lớn hơn anh tới tuổi.
Tất nhiên là kém nhau tuổi cũng không có gì là quá đáng, chỉ là —— dòng suy nghĩ lập tức dừng lại, ngay sau đó, Đường Hành xoay người, đi ra ngoài cửa.
Cậu đứng trước cửa, Lý Nguyệt Trì đứng trên cầu thang, hai người đứng cách nhau mấy bậc thang, nhìn nhau.
Sao đã về rồi?!
Lý Nguyệt Trì nhìn Đường Hành, dường như cũng sửng sốt, sau đó anh hơi nhếch lông mày lên "Tìm tôi có việc gì sao, học đệ?"
"Tôi......!Đúng vậy, tôi lại có việc tìm anh......" Đường Hành trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Trì bước lên từng bậc cầu thang, khoảng cách hai người càng ngày càng gần.
Vài giây sau, cậu chợt phản ứng lại, ngăn Lý Nguyệt Trì lại.
"Tôi, tôi muốn nói với anh một chuyện," miệng lưỡi Đường Hành khô khốc, "Vừa nãy có chuyện ngoài ý muốn."
Lý Nguyệt Trì bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì ngoài ý muốn?"
"Là......!ổ khóa nhà anh bị hư rồi."
Lý Nguyệt Trì: "Sao cơ?"
"Ổ khóa hư rồi!" Đường Hành hoàn toàn hết đường chối cãi, "Tôi mới dựa vào cửa có một chút cái tự nhiên trụ khóa nó...........!rớt ra!"
Lý Nguyệt Trì im lặng.
Đường Hành né người qua một bên, nhỏ giọng nói: "Thật đó, anh không tin thì tới nhìn đi."
Trụ khóa còn nằm trên đất, đã rỉ sét đến mức không nhìn ra được gì.
Lý Nguyệt Trì khom lưng nhặt lên nhìn, rồi lại nhìn Đường Hành, vẻ mặt vô cùng khó tả, nếu buộc phải miêu tả thì chắc là trộn lẫn hai cảm xúc, vừa có vẻ "Cậu được lắm Đường Hành" vừa là "Cậu bịa chuyện tiếp đi".
Đường Hành cảm thấy mình quả thực là oan uổng chết mất —— ai có thể ngờ cái ổ khóa cùn này lại hư đúng lúc như vậy? Sớm không rớt muộn không hư lại đợi ngay lúc cậu đụng vào thì có chuyện.
Nhưng điều quan trọng là trong mắt Lý Nguyệt Trì, cậu là một gã phú nhị đại đang có ý đồ dụ dỗ anh tiến hành một cuộc giao dịch tình và tiền —— chắc là kiểu như vậy nhỉ? Nhưng mà nếu đã có ý định trao đổi tình-tiền rồi thì đi phá khóa phá cửa nhà dân lành làm gì nữa?
Đường Hành thấy Lý Nguyệt Trì không nói lời nào, đành phải thấp giọng nói: "Để lát nữa tôi đi đổi khóa mới cho anh..........!Nhưng đúng là nó tự hư thật mà."
Lý Nguyệt Trì ném trụ khóa qua một bên: "Đã biết."
Đã biết là biết cái gì chứ!
Đường Hành rầu rĩ nói: "Giờ tôi đi đây, tối nay cần phải chuẩn bị cho tốt." Nói xong liền xoay người xuống lầu.
Nhưng vừa mới bước xuống hai bậc thang thì nghe Lý Nguyệt Trì nói từ đằng sau: "Từ từ đã."
Đường Hành xoay người, nhìn anh.
"Cậu có đói bụng không?" Lý Nguyệt Trì nói, "Tôi có mua mì xào."
Rầm rầm hai tiếng, Đường Hành chạy ngược lên lại.
Lý Nguyệt Trì rửa sạch tay, bật quạt điện, cắm bếp điện lên.
Đường Hành ngồi trên chiếc ghế kế bên thùng đựng đồ, thấy anh lấy một tấm thớt không biết từ đâu ra, sau đó lại mở thùng đồ, lấy ra một nắm ớt trái và một lọ tiêu.
Đường Hành nhịn không được hỏi: "Anh ăn cay như vậy được à?"
"Nhà tôi đều ăn vậy." Lý Nguyệt Trì lót tấm thớt trên bìa giấy carton, ngồi xổm ở đó cắt ớt vô cùng tự nhiên.
Anh quay lưng về phía Đường Hành, lúc nâng cánh tay thái ớt bả vai cũng rung theo, tựa như một loài chim đang rung đôi cánh của mình.
Đường Hàng chợt nhớ đến vết thương bị chai rượu đập vào người của anh —— không biết có để lại seo không.
Lý Nguyệt Trì làm rất thạo, cắt nhanh ớt thành những miếng nhỏ.
Sau đó, anh nhét vào tay Đường Hành một cái chén sứt mẻ, lại thêm một đôi đũa "Cậu ăn bao nhiêu mì thì gắp."
"À," Đường Hành nhìn mớ ớt cay kia, "Cái đó làm gì?"
"Ăn."
"......"
"Cay lắm," Lý Nguyệt Trì dừng một chút, đón nhận ánh mắt của Đường Hành, "Cậu muốn thử một miếng à?"
Đường Hành nghĩ thầm, dù gì tôi cũng ở Vũ Hán được năm, đừng xem thường người ta như vậy.
"Vậy cho xin miếng." Đường Hành nói.
Một lát sau, Lý Nguyệt Trì tìm một cái tô lớn —— Đường Hành nhận ra đó là tô ăn mì gói vào buổi tối hôm ấy.
Anh lấy vát mì xào ra khỏi hộp đựng đồ ăn dùng một lần, và nhét tất cả vào tô, phủ ớt đã thái và tiêu lên trên bề mặt.
Sau đó, anh làm nóng nồi rồi đổ dầu vào, dầu rất nhanh nóng lên, tỏa ra mùi đậu phộng rất thơm.
Lý Nguyệt Trì bưng nồi lên, nói: "Cậu ra đứng sau lưng tôi đi." Đường Hành lui về phía sau hai bước, nghĩ thầm, gì mà như đánh trận vậy, bộ tính làm Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán à.
Lý Nguyệt Trì đổ dầu nóng vào ớt cay và tiêu hạt, "Xèo" một tiếng, vị cay xông thẳng vào mũi, Đường Hành không nhịn được ho khụ lên.
"Không sao chứ học đệ?" Hình như Lý Nguyệt Trì cố ý hỏi như vậy vì giọng anh hơi kéo dài ra như mang theo ý cười, "Tôi đã nói là rất cay mà."
"Tôi không sao......" Đường Hành lau lau nước mắt "Anh đợi tôi chút."
Nói xong liền xoay người chạy ra cửa, cưỡi lên chiếc xe đạp của mình chạy đến tiệm bán đồ ăn ngoài đầu hẻm mua hai ly rượu gạo.
Khi Đường Hành quay về phòng và xách theo rượu gạo, Lý Nguyệt Trì đã chia mì xào thành hai phần cho hai người, chén của Đường Hành không có ớt và tiêu, nhưng có đổ dầu nóng vào và sợi mì biến đỏ.
Lý Nguyệt Trì nhận lấy rượu gạo, nhẹ giọng nói: "Ăn thấy không quen cũng đừng có cố."
Cũng giống như đêm hôm nọ, hai người cùng ăn mì với nhau, một người ngồi trên ghế, một người ngồi ở mép giường.
Căn phòng nhỏ chật chội vẫn rất nóng bức và khó chịu, lại còn ăn đồ cay, chẳng mấy chốc mà Đường Hành đã nhễ nhại mồ hôi, chỏm đuôi ngựa dính bết vào cổ sau.
Mì xào Lý Nguyệt Trì mua cũng không hẳn là ngon, sợi mì thì cứng giống như để quá lâu rồi.
Trong chén, ngoài mì ra cũng chỉ có một chút cải thìa cứng ngắc và lác đác mấy miếng tinh bột có vị thịt xông khói.
Đường Hành ăn một lúc thì không muốn ăn nữa, nhưng Lý Nguyệt Trì ngồi ngay đối diện, cụp mắt, đũa gắp một gắp đầy mì và ớt cay, động tác cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang ăn sơn hào hải vị.
Đường Hành cảm thấy tim cậu chợt mềm đi, như bị những cơn mưa dai dẳng ở Vũ Hán làm cho ướt đẫm hoặc là được ủ trong nước rượu gạo, vừa chua lại có chút ngọt.
"Ăn ngon không?" Đường Hành hỏi anh.
"Cũng được," Lý Nguyệt Trì nhìn chén Đường Hành, "Cậu ăn không vô à?"
"Không phải......!Tôi nghỉ chút, chút ăn tiếp."
"Ăn không nổi nữa thì đưa tôi."
Đường Hành ngẩn người: "Đưa anh ăn?"
"Bỏ đi thì phí lắm."
"......!Vậy tôi chia cho anh một ít."
Từ trong chén mình, Đường Hành gắp một đũa lớn mì, vụng về đưa vào chén Lý Nguyệt Trì.
Lý Nguyệt Trì có vẻ không sao cả, tiếp tục ăn mì trong chén mình, thỉnh thoảng uống một hớp rượu gạo.
Nói thật, Đường Hành có chút kinh ngạc, cậu không ngờ Lý Nguyệt Trì sẽ ăn đồ ăn trong chén cậu.
Đừng nói là Lý Nguyệt Trì, chính cậu và mẹ cậu cũng sẽ không có chuyện ăn giúp đồ ăn cho nhau.
Không biết vì sao, Đường Hành bỗng nhiên nhớ tới bạn gái của Lý Nguyệt Trì.
Lý Nguyệt Trì cũng sẽ ăn đồ ăn của bạn gái sao? Chắc là vậy rồi.
Đường Hành thật muốn khoảnh khắc này trôi chậm lại một chút, bởi vì cậu có một lỗi giác, tựa như giờ phút này, cậu là bạn gái của Lý Nguyệt Trì vậy —— hoặc là bạn trai —— không quan trọng.
Tóm lại cậu và Lý Nguyệt Trì là người yêu của nhau.
Mỗi ngày, hai người sẽ ngồi đối diện như vậy mà dùng bữa tối.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ cứ dần buông lơi, chiều hôm như một tấm thảm mỏng manh bao trùm lấy không trung vạn vật.
Họ lao động cả một ngày từ lúc bình mình tới lúc chiều tàn, và họ còn có rất nhiều buổi tối để bên nhau.
Lý Nguyệt Trì buông chén đũa, bỗng nhiên nói: "Nhanh lên."
Đường Hành hoàn hồn: "Sao?"
"Ăn nhanh chút," Lý Nguyệt Trì bấm màn hình điện thoại "Lát nữa tôi muốn tới bệnh viện."
Dòng suy nghĩ đẹp đẽ nhiều quyến luyến ấy chợt tan biến sạch sẽ.
Đường Hành mân mê vành chén, do dự vài giây mới đủ can đảm "Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Tôi thấy trên cái túi nhựa đó viết......" Đường Hành hướng ánh mắt về chiếc túi treo tường, "Bạn gái anh năm nay tuổi thật sao?" Nói xong còn muốn giải thích một câu "Tôi tình cờ thấy thôi", nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị Lý Nguyệt Trì ngắt ngang.
"Đúng vậy, cô ấy ," giọng Lý Nguyệt Trì bỗng lạnh đi, ánh mắt cũng lạnh lẽo, gần như phát ra khí lạnh, "Chuyện này thì liên quan gì đến cậu."
"Tôi không có ý gì khác," Đường Hành vội vàng giải thích, "Chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi......"
"Đường Hành," Lý Nguyệt Trì đứng dậy, đem ly rượu gạo đã uống hết vứt vào thùng rác, anh đưa lưng về phía Đường Hành, nhàn nhạt nói, "Hai chúng ta thật sự không có khả năng đâu, đừng lãng phí thời gian nữa.".