Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Hành bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu đang buồn ngủ, hai mắt nhắm nghiền, sờ điện thoại nhấn nút "Alo?"
"Đường Hành, con đăng ký thi GRE ()?" giọng Phó Lệ Linh có chút trầm đục, chắc lại uống rượu.
() The Graduate Record Examination (GRE) là bài kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD) ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội (trừ ngành Y, Dược, Luật) tại Mỹ.
Chứng chỉ GRE được sử dụng để so sánh và đánh giá thành tích học tập của các thí sinh sau đại học bên cạnh bảng điểm đại học và các chứng chỉ liên quan khác.
"......!Mẹ tra thẻ ngân hàng của con?"
"Của con? Tiền không phải từ mẹ ra thì ở đâu con có thẻ ngân hàng?" Phó Lệ Linh nói, nhưng sau đó lại nghẹn ngào, "Con không cần mẹ nữa sao? Mẹ chỉ có mình con thôi Đường Hành, vậy mà giờ con cũng không cần mẹ nữa sao?"
Lại nữa.
Đường Hành lập tức bực lên: "Con đi du học có mấy năm thôi chứ có phải đi định cư đâu mẹ!"
"Mẹ không cho," Phó Lệ Linh quát, "Không thì con đừng có xài tiền mẹ nữa!"
"Được, nếu con không xài tiền của mẹ nữa thì mẹ ——"
"Bảo bảo, mẹ xin con," cô bỗng hạ giọng như cầu xin, "Chỉ cần con chịu ở lại, con làm gì cũng được."
"Con là gay cũng được sao?"
Bên kia im lặng giây: "Bảo bảo, mấy cái đó đều không có thật..."
Đường Hành lập tức ngắt máy.
Lúc này đã gần giờ, Tưởng Á và An Vân đang ngủ rất say —— hai tên này nếu không đến giữa trưa thì không rời nổi giường.
Đường Hành một mình bò dậy, rửa mặt, lấy quần áo đã sấy khô từ trong máy giặt ra.
Cậu ăn mặc chỉnh tề, đi đến bên sô pha, đá đá Tưởng Á: "Đừng ngủ nữa, cho mượn tí tiền đi."
"Gì......!Ở thư phòng, trong ngăn kéo," Tưởng Á mơ màng đáp, "Thẻ."
"Cần tiền mặt."
"Trong túi quần......"
Đường Hành nhặt quần jeans cậu ta ném trong góc "Không đủ."
"Má nó sao cậu lắm chuyện vậy!" Tưởng Á khóc không ra nước mắt mà ngồi dậy, "Tủ quần áo trong phòng ngủ, ngăn kéo cuối cùng! Cầm tiền rồi cút đi!"
"Kẻ hèn này chỉ có năm ngàn vạn liền muốn nhục nhã tình yêu của chúng ta sao......" An Vân cũng đã tỉnh, mắt còn chưa mở nhưng mồm mép lại vô cùng lanh lẹ, "Cậu đi đâu vậy Đường Hành? Tiện thì lúc về nhớ mua cơm, mình muốn ăn chân vịt luộc."
Tưởng Á hứng chí nói: "Mình cũng muốn ăn!"
"Vậy thì ngủ tiếp đi," Đường Hành cầm tiền, mặt vô cảm nói, "Trong mơ ăn món gì cũng được."
Lại là một ngày đầy nắng, hai chân đi trên mặt đất, có thể lờ mờ cảm giác được hơi nóng đang bốc lên, chẳng có chút dấu vết gì của cơn mưa tối qua.
Đường Hành bị cú điện thoại của Phó Lệ Linh làm cho lòng đầy buồn bực khó ở, đã thế thời tiết còn nắng thế này, thật sự là không có hứng ăn gì cả.
Cậu ngồi ở trạm xe điện ngầm một lúc, nhận cuộc điện của bác, kêu cậu đừng cãi nhau mãi với mẹ nữa, và ngày mai tới tổ đề án làm báo cáo.
Đường Hành đáp cho có lệ, cúp máy vừa lúc một đoàn tàu chạy đến trạm, cậu đi theo dòng người tiến vào.
Tuyến số lúc nào cũng đông như mắc cửi, may mà từ ga Hổ Tuyền () đến đường Khẩu chỉ có hai trạm dừng.
Đường Hành mua một lọ tinh dầu thơm ở thành phố Sáng tạo (), sau đó bắt taxi đi đến thôn Đông Hồ.
() Ga Huquan (Hổ Tuyền), là ga Tuyến số của Tàu điện ngầm Vũ Hán.
() Creative City: Thành phố sáng tạo là nơi mà ở đó con người với tính sáng tạo là tài nguyên quan trọng, tạo ra của cải cho xã hội.
Mạng lưới "Các Thành phố Sáng tạo UNESCO" được thành lập năm nhằm thúc đẩy hợp tác quốc tế giữa các thành phố được vinh danh quốc tế với việc lấy nguồn lực văn hoá và sáng tạo văn hoá làm nền tảng cho quá trình phát triển đô thị một cách bền vững.
Với cách hiểu này, nhiều thành phố thay vì tập trung vào các ngành công nghiệp cần khai thác tài nguyên thiên nhiên, dễ có tác động xấu tới môi trường, đã dần hướng tới nền công nghiệp sáng tạo – công nghiệp văn hóa.
Cậu muốn đi tìm Lý Nguyệt Trì, lại nghĩ đến đống rác dưới nhà anh......!nên tiện tay mua lọ tinh dầu thơm, hy vọng là có cơ hội dùng đến.
Khi đi ngang qua phòng khám, Đường Hành đi vào hỏi vị bác sĩ nọ "Anh ta hôm nay có tới thay thuốc không bác sĩ?"
"Có," bác sĩ đang ăn tô mì trộn nóng hổi, "Tới từ sáng sớm, nhìn còn sung sức lắm."
"Vâng, cảm ơn."
"Thằng nhóc đó tối qua có sốt không?"
"......!Không có."
"Sức khỏe tốt đó chứ."
Đường Hành nghĩ thầm, chắc là không sốt đâu nhỉ? Nếu như sốt thì làm sao sáng nay còn có tinh thần mà đi thay thuốc được cơ chứ? Làm sao mà đi dạy phụ đạo hay phát tờ rơi được? Cơ mà anh ta không dám để mình bị sốt thì đúng hơn.
Đường Hành chán nản đi lang thang trong hẻm nhỏ, nắng trưa giờ như liều thuốc độc, cậu thấy khát nên mua rượu gạo ở một quán bán đồ ăn sáng.
Giống như ở Bắc Kinh thì có nước ô mai, Quảng Châu thì có trà sữa, các quán bán đồ ăn sáng ở Vũ Hán có rất nhiều rượu gạo.
Rượu gạo ướp lạnh có vị chua chua ngọt ngọt, vừa thanh vừa mát, rất hợp khi ăn cùng một tô mì trộn nóng hổi.
Chỉ là Đường Hành vẫn không có cảm giác thèm ăn.
Cậu biết rõ lúc này Lý Nguyệt Trì không có ở nhà —— có lẽ tới tìm anh chỉ là muốn cho bản thân có gì đó để làm mà thôi.
Cho dù là đi lang thang không mục đích hay là chờ đợi vu vơ cũng có thể giúp cậu tạm không nghĩ đến những chuyện gây phiền lòng.
Đi một đường đến dưới lầu nhà Lý Nguyệt Trì, đống rác vẫn còn nguyên ở đây, bị ngấm nước mưa một đêm, rồi lại phơi qua đợt nắng gắt, mùi hôi càng thêm gay mũi.
Đường Hành cau mày leo lên cầu thang.
Đêm qua nhìn gì cũng không rõ thì lúc này cái gì cũng thấy rõ ràng.
Cây cầu thang sắt màu xanh lục này đã bong tróc hết sơn, mấy thanh lan can thì hoen gỉ, lộ ra lớp xỉ sắt màu nâu cũ kỹ.
Cậu leo lên hết cầu thang, đến trước cửa nhà anh, thấy một chiếc ô treo ở lan can trên cùng.
Đó là một chiếc ô dài kiểu cũ, trên cán có in mấy chữ: Tuyển sinh sau đại học.
Cùng một bộ với chiếc áo thun kia sao? Lớp phụ đạo này vậy mà nhiều vật dụng đi kèm thật.
Mà khoan đã ——
Chiếc ô nằm ở đây.
Đường Hành sửng sốt hai giây, giơ tay gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Có thể là sáng sớm ra ngoài không mang theo ô.
Lại gõ hai cái.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Thôi vậy, tên đó cũng không giống là người sợ bị dính mưa.
Đường Hành xoay người muốn đi, mới nhích được một bước thì nghe thấy có tiếng bước chân mơ hồ từ phía sau.
Tiếng bước chân rất chậm và kéo dài.
Cửa mở, Lý Nguyệt Trì đứng trước mặt Đường Hành.
Anh ở trần, tuy đang mặc quần jeans nhưng chiếc quần rõ ràng là được vội vàng tròng lên người —— nút quần trên phéc mơ tuya cũng chưa cài lại, lưng quần hơi mở ra lộ ra phần cơ bụng mà tối qua Đường Hành không thấy được.
Đường Hành cảm thấy hai bên thái dương nẩy lên, nhịn không được nói: "Anh có thể mặc quần cho đàng hoàng được không?"
Lý Nguyệt Trì cài nút quần lại, nói rất chậm "Có việc gì sao?"
"Tôi tới gửi lại tiền."
"Ừm, làm phiền cậu." nói xong đứng không nhúc nhích, cũng không có ý mời Đường Hành vào nhà.
Đường Hành từ trong túi lấy ra mấy tờ một trăm tệ, đưa qua.
Lý Nguyệt Trì cúi đầu liếc mắt một cái, không nhận: "Quá nhiều."
"Anh cầm đi." Đường Hành nói.
Thật ra cậu cũng không biết chừng này là bao nhiêu, cậu lười đếm.
Lý Nguyệt Trì không lên tiếng, đưa tay rút ra hai tờ.
Đường Hành bất đắc dĩ hỏi "Vết thương của anh sao rồi?"
"Không sao."
"Tối qua có sốt không?"
"Không."
"Vậy là tốt."
"Ừ ——"
Lý Nguyệt Trì nhìn Đường Hành, rồi chậm chạp cười một chút.
Nụ cười đó giống như ánh mặt trời lúc ban trưa, lộ ra một chút ngẩn ngơ.
Đường Hành sửng sốt, giây tiếp theo thấy đối phương đổ ập về phía mình!
Trán anh rất nóng, cả người đều nóng, lúc nằm trên giường lại nhỏ giọng nói: "Tôi thấy hơi lạnh."
Đường Hành vội hỏi "Thuốc hạ sốt để ở đâu?!"
"Uống hết rồi."
"Má nó, anh," Đường Hành nói, "Chờ đó!"
"Đừng đi."
"Tôi đi mua thuốc cho anh!"
"Tôi muốn uống nước."
"Nước ở đâu?"
"......"
Đường Hành tìm khắp nơi, chỉ thấy dưới chân giường có một chiếc bình Fuguang đựng nước, trống không.
Đường Hành lại chửi "Cmn tôi phục anh luôn."
Đôi mắt đen như mực của Lý Nguyệt Trì nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt ấy rất giống ánh mắt của một con thú nào đó.
Đường Hành chần chờ một chút, nói: "Uống rượu gạo không?"
Anh nói: "Uống."
Đường Hành vòng tay qua đỡ lấy vai anh, giúp anh nâng nửa thân trên lên.
Một tay khác đưa rượu gạo đến bên miệng anh.
Anh yên lặng ngậm lấy ống hút mà Đường Hành đã dùng qua, lập tức hút một hớp lớn, tốc độ uống rất nhanh, lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống.
Trong phòng, ngoài âm thanh uống nước của anh thì dường như không còn tiếng động nào khác.
Đường Hành càng cảm thấy anh rất giống một loài động vật, ánh mắt rất giống, đặc biết là lúc uống rượu gạo, vô cùng giống.
Anh uống hết sạch một ly lớn rượu gạo.
Đường Hành nhịn không được hỏi: "Bao lâu rồi anh chưa uống nước?"
Lý Nguyệt Trì lại nằm xuống, xoay lưng về phía Đường Hành.
Trên người anh quấn đầy băng gạc lộn xộn, vết thương vẫn còn đang sưng tấy.
Đường Hành hỏi nhưng anh không đáp lại, cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Có lẽ vì sốt nên trong người khó chịu, nhịp thở của anh rất nhanh, hai bả vai khẽ rung lên theo từng hơi thở.
Đường Hành nghĩ ra rồi.
Là một con ngựa.
Nhưng không phải là những con ngựa cao lớn chắc nịch được nuôi trong trang trại và bị con người thuần hóa, mà là một con ngựa hoang nơi núi rừng ban sơ.
Nó xương xẩu, lưng như đao, nhưng bất tử.
Nó phóng băng băng giữa đất cát mịt mù, mà dù có chết.
cũng để lại một bộ xương sắt đá.
Đương nhiên, cậu không có ý trù Lý Nguyệt Trì chết.
Đường Hành cầm chìa khóa trên bàn Lý Nguyệt Trì đi đến phòng khám mua thuốc cho anh.
Thuốc hạ sốt, miếng dán hạ sốt, thuốc chống viêm, thuốc nào mua được thì mua hết.
Lại đi sang cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua mười bình nước khoáng.
Trời giữa trưa là lúc nóng nhất, áo thun trên người cậu ướt sũng mồ hôi.
Trở lại nhà trọ, vỗ vỗ cánh tay anh "Dậy uống thuốc."
Lúc này Lý Nguyệt Trì lại rất hợp tác, ngoan ngoãn cầm thuốc và nước lên uống.
Sau đó cứ nhìn Đường Hành hoài, giống như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đường Hành thử hỏi anh "Anh biết tôi là ai chứ?" Hy vọng đừng có sốt tới mức hỏng cả đầu.
"Tôi biết," Lý Nguyệt Trì lại mỉm cười với cậu, nói với một giọng rất rõ ràng, "Cậu là người hát bài 《 Gió thổi đêm hè 》.".