(Đại kết cục)
Nhân chứng đã vào kinh.
Chúng ta bí mật đưa hắn đến chỗ Lận Dục.
Bởi vì Tưởng Phú bị Lận Thần theo dõi quá sát sao, dĩ nhiên không có khả năng phân thân.
Có lẽ là do cuối cùng nàng ta cũng phát hiện Tưởng Phú đã biết chuyện mẫu thân nàng ta tham ô từ nhiều năm trước, bắt đầu loạn thế trận.
Năm đó Tưởng Phú không chỉ biết chuyện, còn nói cho mẫu phi ta biết, nếu mẫu phi ta sống lâu hơn một chút, nói không chừng còn có thể thu thập đầy đủ chứng cớ với tiểu tướng quân khi đó nhanh hơn.
Bên A Vân Hách lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Về phía thảo nguyên, Lặc Đạt truyền tin nói phát hiện huynh đệ của A Vân Hách dường như đang rục rịch, có thể sắp xảy ra chiến tranh, thời gian cấp bách để A Vân Hách nhanh chóng trở về.
“Ta sẽ đến cưới nàng.”
Trước khi A Vân Hách thúc ngựa rời đi, hắn lại dùng ngón tay cái điểm vào trán ta, “Thiên Thần phù hộ cho tân nương của ta.”
Thế cuộc hai bên càng lúc càng căng thẳng, Tưởng Phú ngay lúc này lại ngã bệnh.
Bất ngờ không kịp đề phòng.
Lúc ta trông coi trước giường Tưởng Phú, trái tim ta trống rỗng, thậm chí còn sợ hãi.
Phải, ta không phải là người chưa từng tiếp xúc với người bệnh, nhưng rõ ràng ta không hề giỏi đối mặt với bọn họ.
Đại phu nói, tình trạng sức khỏe của Tưởng Phú quá kém, cần tĩnh dưỡng một thời gian rất dài, có lẽ sẽ có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Ta mở miệng, thật lâu sau rốt cuộc mới nói ra một câu hoàn chỉnh, “Kê, kê thêm ít thuốc nữa thì sao? Giúp hắn thêm lần nữa...”
Đại phu lắc đầu rời đi.
Quá đột ngột rồi.
Rõ ràng cách đây không lâu, thân thể Tưởng Phú vẫn còn khỏe mạnh, đem bánh sơn tra đến cho ta, hỏi ta có muốn đi Giang Nam hay không.
Ta vùi mặt vào lòng bàn tay để chặn dòng nước mắt.
Giống như một trò cười.
Đời người giống như một trò cười.
Quá nực cười rồi.
Quá đáng sợ rồi.
Kẻ đáng c.hết thì không c.hết đi, người tốt thì một ngày nào đó phải nằm ở trên giường dùng nhân sâm giữ mạng.
“Điện hạ...”
Ta đến gần, nghe hắn nói.
“Đi Giang Nam, ngắm hoa đi.”
Tưởng Phú thở dài, ánh mắt dịu dàng: “Mẫu phi của người, rất thích hoa.”
“… Biết rồi.”
Kế hoạch trong triều diễn ra suôn sẻ, Lận Dục gần như chiến thắng áp đảo, thuận lợi ngoài dự liệu.
“Phụ hoàng luôn là người chơi cờ.” Lận Dục cười lắc đầu nói, “An Hòa, không phải muội chọn trúng ta, là phụ hoàng chọn trúng muội và ta.”
Ta có chút mệt mỏi rồi.
Con đường này, dường như lại trở thành một mình ta đi.
Thật mệt mỏi.
A Vân Hách, mất liên lạc rồi.
Ta để Đoạn Tước ở lại chăm sóc Tưởng Phú, một mình đi đến chiến trường mà Lặc Đạt nói.
Xác c.hết ở khắp nơi.
Không có A Vân Hách.
Tạ ơn thiên địa.
Lặc Đạt nói, với năng lực của A Vân Hách, khả năng lớn chỉ là thất lạc, trước kia cũng từng gặp phải loại tình huống này, hắn cần phải mang thân tín đi tìm một nhánh quân của A Vân Hách.
Nhưng so với chuyện lúc này có những âm thanh không tốt trong quân dần dần nổi lên, có một số người cho rằng A Vân Hách vứt bỏ bọn họ, lòng quân lung lay, đây mới là chuyện càng khó giải quyết hơn.
Dẫu sao trận chiến thiếu thốn vật tư này, quả thật gian nan.
“Công chúa, có lẽ bọn họ có thể nghe lời công chúa.” Trong thư, Lặc Đạt đã viết như thế.
Làm sao có thể như vậy được?
Ta nắm chặt cán dao, lau khô nước mắt.
Công chúa của Trung Nguyên, không được thảo nguyên công nhận.
Ta phải dùng một danh phận khác.
Ban đêm, ngón tay của ta đã không thể cong lại, đôi mắt khô khốc đau nhức, cả người giống như một miếng ngọc dễ vỡ, ngẩn ngơ cảm thấy răng cũng đang run rẩy.
Con dao của A Vân Hách được giắt ở sau lưng ta, lục lạc trên cán dao nhoáng một cái vang lên, tựa như A Vân Hách đang gọi ta: Công chúa.
Trời ban đêm một tia sáng cũng không có, gió lạnh từng hồi, tóc ta bay tán loạn, sống mũi cay nóng, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi.
A Vân Hách, ta sợ.
Ta gào một tiếng, dường như lại từ trong tiếng gào này sinh ra được một chút khí lực chống đỡ để ta tiếp tục đi.
Chân giống như bị rót đầy thủy ngân, vừa cứng vừa đau, vừa nặng vừa mệt, chân ta tê liệt lặp đi lặp lại động tác bước về phía trước.
A Vân Hách, ta sợ.
Có một con chim bay ngang qua, làm cho một loạt chim tước nhỏ giật mình.
Lá cây xào xạc, đỉnh núi hoang dã không có một bóng người, không có đèn đuốc.
Lần trước vào kiểu thời điểm này, là ta khi còn bé ham chơi, chạy ra ngoài, gặp được tiểu A Vân Hách.
Nhưng lần đó có ánh trăng, có A Vân Hách.
Ta vốn nghĩ rằng nước mắt của ta gần như khô cạn, cho đến khi một dòng chảy nóng xẹt qua má ta.
A Vân Hách, ta sợ.
Chàng là ngọn cờ của thảo nguyên, là mặt trăng của ta.
Ta muốn đi đến thảo nguyên, ta yêu tự do.
Ta nghĩ rằng, ta đã yêu chàng rồi.
Ta đã đi trong bùn bẩn đêm dài chín năm, tưởng rằng đã gặp được ánh trăng của riêng mình, nhưng ta chỉ tham lam như vậy, sau đó lại bước vào đêm dài đen tối này một lần nữa.
Màn đêm dày đặc, không có mặt trăng của ta.
“A Vân Hách.”
Ta cảm thấy mình có lẽ có chút hỗn loạn, rõ ràng biết hắn không có ở đây, lại đi kể khổ với con dao của hắn.
“Ta không cầm được dao của chàng.”
Gió thổi qua, lục lạc va chạm, phát ra tiếng vang.
Giống như sói nhỏ đang đáp lại.
Ta nắm lấy con dao, một bước đi cũng không dám dừng lại, mặc cho bản thân mình bất lực rơi nước mắt.
“A Vân Hách, sao dao của chàng cũng dỗ dành ta...”
Gió rét thấu xương, mặt trăng của ta không trả lời.
A Vân Hách, ta không sợ nữa.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy được ánh lửa, ta gần như hư thoát, tinh thần hoảng hốt, tê liệt ngã trên mặt đất.
Lặc Đạt dẫn người xông tới, đỡ ta dậy, “Công chúa...”
“Dao ở đây, A Vân Hách vẫn ở đây.” Ta khó khăn cao giọng, “Ta vẫn còn, thảo nguyên vẫn còn. Để cho ta nghe được lời bàn tán nào của mấy kẻ đào ngũ, ta liền trực tiếp cắt đầu hắn, tế cho dao của phu quân ta!”
“Công chúa, ngươi là người Trung Nguyên...” Có người sắc mặt không vui.
“Lặc Đạt!”
Lặc Đạt lập tức rút dao ra, đặt lên cổ người nọ, người nọ lập tức ngậm miệng lại.
“Trận chiến này, nếu phu quân ta có ở đây, thì hắn đ.ánh, nếu phu quân ta không có ở đây, thì ta đ.ánh. Nếu các ngươi sợ, ta liền xách dao đi, mặc dù ta là nữ tử, cũng biết chiến trường hung hiểm, để cho bọn chúng cắt đứt cổ họng ta trước!”
“Thần linh của các ngươi là thần A La.” Ta kìm lại vị chua xót tanh ngọt ở cổ họng, nhẹ giọng nói, “Nhưng thần linh của ta, là A Vân Hách.”
“Phía sau chúng ta là thảo nguyên, chúng ta không thể lùi bước.”
Trong phút chốc, một mảng im lặng.
“Đại phu nhân!”
Lặc Đạt dẫn đầu nâng vai hành lễ.
“Đại phu nhân —”
Trên triều đường, kế hoạch của Lận Dục thuận lợi, Lận Thần bị tra hỏi giam vào lao ngục.
Mà tình thế bên phía ta vẫn nghiêm trọng như cũ, Lặc Đạt một đi không trở lại, chúng ta gian nan chống cự.
Chiến tranh thật khủng khiếp, tràn đầy hi vọng và vô vọng.
Ta gần như vắt hết tâm lực.
Thẳng đến một ngày, thuộc hạ truyền báo, một nhánh quân đã tập kích được chủ doanh của địch.
Tập kích thành công.
Thủ lĩnh của nhánh quân che mặt, nhưng cổ tay hắn được buộc một chiếc khăn lụa màu xanh ngọc đặc biệt.
Bích Vân ti, màu sắc ngàn năm không đổi, là cống phẩm được đưa đến hoàng thất Lương quốc chín năm trước.
Thuộc về thập thất công chúa – Lận Quân.
Lúc ta gặp lại A Vân Hách, là mười ngày sau.
Hắn thúc ngựa xông vào doanh trại, ta khoác áo choàng lông cáo, đứng ở cửa.
“Công chúa!”
Bên lông mày A Vân Hách có thêm một vết sẹo mới, khắp người đẫm máu, hắn nhảy xuống ngựa, chạy đến bên cạnh ta, một tay giữ chặt eo ta, ôm ta vào trong ngực.
“Đừng sợ.”
Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ dốc bầu tâm sự nhớ nhung cùng ta, hoặc tranh thủ thời gian để bàn bạc về kế hoạch.
Nhưng hắn chỉ dỗ dành ta, “Đừng sợ.”
Ta ôm lấy cổ hắn, vùi nước mắt vào vai hắn.
“Sợ…” Ta nghẹn ngào.
A Vân Hách chỉ vỗ lưng ta, “Ta ở đây, ta ở đây, công chúa, A Vân Hách ở đây.”
“Công chúa.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng.
“Ta vĩnh viễn ở đây.”
A Vân Hách và Lận Dục đạt được thỏa thuận, Lận Dục sẽ hòa giải trong triều, tranh thủ giảm thuế giảm cống nạp cho thảo nguyên, mà A Vân Hách đại biểu cho Lặc tộc, ủng hộ Lận Dục.
Đồng thời, trả lại Đoạn Tước cho hắn.
Lúc ta biết điều kiện này, chỉ cười một tiếng, hỏi Đoạn Tước có muốn trở về hay không, nàng ta chỉ là trầm mặc.
“Đi từ chối hắn, nói Đoạn Tước không muốn.”
Sao ta có thể trả lại một quân bài tốt như vậy cho hắn đây? Hoàng huynh, ta sẽ không để cho huynh từ tình nhân cuối cùng trở thành gia quyến.
Ta muốn chủ nhân của con chim tước này, nghe tiếng còi của ta.
Tưởng Phú không thể ra chiến trường được nữa, ta đưa hắn đến Giang Nam tĩnh dưỡng.
“Thay mẫu phi ta ngắm Giang Nam đi.” Ta nói như vậy.
Tưởng Phú đáp ứng.
Ta đưa y phục lúc còn sống của mẫu phi cho hắn, kính nhờ hắn đưa đi an táng.
Tưởng Phú vẫn gật đầu.
Thiếu niên lang luôn là người si tình.
Nửa đời ly loạn.
Phần mộ mới ở Giang Nam.
Mùa xuân năm sau, ta trở thành tân nương trên thảo nguyên.
“A Vân Hách.” Ta cười gọi hắn, “Ta là Lận An Hòa, lần này đừng nhận nhầm nữa.”
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sáng ngời, đáy mắt đỏ hoe, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng hắn nhẹ giọng đáp.
“Đã biết, An Hòa, sẽ không nhận nhầm công chúa nữa.”
“Ta và thảo nguyên, vĩnh viễn đều thuộc về công chúa.”
TOÀN VĂN HOÀN.