Edit: Pinkie
Ngày hôm sau, lúc Tiểu Quyển đến, Kỷ Hằng giống như đột nhiên tới tới chuyện râu ria nào đó, thuận miệng thông báo với Tiểu Quyển: “Ta đã truyền tin, tên của ngươi hẳn là hai ngày sau sẽ được ghi trong gia phả của tộc Bạch Hổ.”
Tiểu Quyển nhìn anh không nói nên lời.
Tiểu Quyển biết anh vẫn luôn vô cùng hi vọng hai tộc có thể thông gia, nhưng mà không biết tại sao, trong cả đàn chim lại chọn Tiểu Quyển. Thế nhưng chữ bát còn chưa thêm dấu, đã tự ý viết tên người ta vào gia phả của tộc nhà mình, cũng bệnh quá rồi phải không?
Tiểu Quyển cười một tiếng, “Ta hỏi thăm một chút, nhà ngươi khắc chữ trên ngọc, sau này muốn mài xóa đi thì đoán chừng phải dùng khá nhiều sức đấy nhỉ?”
Kỷ Hằng cũng không thèm để ý, “Chuyện không liên quan ngươi. Nói nhảm nhiều như vậy, tranh thủ thời gian làm việc đi.”
Một rương còn không chưa sắp xếp xong, Kỷ Hằng lại chuyển đến một cái rương lớn khác.
Từ đó về sau, ở Uyển Khâu, Tiểu Quyển có thêm một biệt danh mới —— Bạch Hổ Vương Phi.
Ngày đó, trước mặt toàn bộ đệ tử Uyển Khâu, Kỷ Hằng nói chuyện viết tên trên ngọc rất chân thành. Lời anh nói, từ trước đến nay không có ai hoài nghi, nhờ thế mà sau lần đó, số người theo đuổi Tiểu Quyển đúng là đã giảm đi không ít.
May mắn là ở căn nhà nhỏ của sư phụ có đủ các loại trò chơi và sách hay, cộng thêm thỉnh thoảng Kỷ Hằng sẽ tự mình làm đồ ăn ngon, để bịt miệng Tiểu Quyển nên cũng thuận tay chia cho cô một phần. Nói chung, cũng không quá tịch mịch như trong tưởng tượng của Tiểu Quyển.
Bây giờ, biệt danh ‘Bạch Hổ Vương Phi’ treo năm ngàn năm thực sự đã được cưỡi cổ một lần. Tiểu Quyển cao hứng bừng bừng một đêm, nhìn Kỷ Hằng vô cùng dịu dàng, giống như đang nhìn con thú nuôi để cưỡi của nhà mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đi ăn sáng tại nhà hàng buffet, Tiểu Quyển bất ngờ lấy giúp cho Kỷ Hằng ba quả trứng luộc. Tiểu Quyển nghiêm túc lọt trứng, lấy lòng trắng để lại cho mình còn đưa lòng đỏ đẩy đến trước mặt Kỷ Hằng.
Không tự dưng lại có chuyện tốt như vậy, Kỷ Hằng không thể chịu nổi sự chu đáo và nhiệt tình đột ngột của cô, ánh mắt anh nhìn cô đầy cảnh giác.
Tiểu Quyển giải thích: “Tôi đã tra cứu, trong lòng đỏ trứng có chứa lecithin, nếu mèo, chó trong nhà ăn cái này thì màu lông sẽ sáng bóng, rất tốt. Tôi cảm thấy chắc hổ cũng giống vậy mà nhỉ?”
Kỷ Hằng: “……”
Hôm nay, đoàn làm phim thông báo sẽ khởi quay muộn một chút, nhiều người đã xuống đây ăn sáng, chỗ ngồi chật cứng.
Phó đạo diễn bưng đĩa lại đây ngồi, mở miệng ra chính là bát quái, “Thầy Kỷ, cô Hạ, các người có nghe nói gì không? Thầy Tần bị thương rồi.”
Tiểu Quyển và Kỷ Hằng liếc mắt nhìn nhau.
Tiểu Quyển cắn một miếng lòng trắng trứng gà, “Sao lại bị thương thế?”
Phó đạo diễn tỏ vẻ thần bí, “Nghe nói là từ bên này cổ tới trước ngực có mấy đường, tất cả đều bị trầy xước, tróc da tróc thịt. Bọn họ nói là bị mèo cào, thế nhưng nếu là mèo thì móng vuốt kia cũng quá lớn rồi?”
Kỷ Hằng nở nụ cười, ăn một cái lòng đỏ trứng, “Không lẽ thầy Tần không biết mình bị thương như thế nào sao?”
Phó đạo diễn lắc đầu, “Thầy Tần không chịu nói.”
Phó đạo diễn nói, “Cũng may là không có bị thương xương cốt, không quá ảnh hưởng tới việc quay phim. Tối hôm qua, lúc đoàn phim chưa kịp đưa Tần Khinh đi bệnh viện thì chính thầy ấy đã gọi tìm bác sĩ đến xử lý vết thương.”
Diễn viên chính xảy ra chuyện, đạo diễn Viên vô cùng lo lắng, để tổ đạo cụ làm việc suốt đêm, lập tức giúp Tần Khinh làm một vài bộ tạo hình có thể che được cổ của anh ta.
Đương nhiên Tiểu Quyển biết, đây là Kỷ Hằng xem xét tới chuyện quay phim, cho nên mới thủ hạ lưu tình, nếu không vồ một phát lên mặt Tần Khinh thì coi như xong.
Chuyện này thực sự quá quỷ dị, đạo diễn Viên định hôm nay sẽ đến miếu Quan Âm ở lân cận để bái lạy.
Phó đạo diễn thần bí nói: “Sẽ không phải là lúc quay phim đã đắc tội với thế lực nào đó chứ?”
Tiểu Quyển nhìn Kỷ Hằng một chút, trịnh trọng gật gật đầu phụ họa, “Nói không chừng là chồn làm thật.” Lại còn bổ sung, “Một con chồn cực lớn.”
Kỷ Hằng nhìn Tiểu Quyển, lông mi dài chớp chớp, ánh mắt có chút ấm ức, lại ăn một cái lòng đỏ trứng cho bộ lông sáng bóng.
Tần Khinh tạm thời dừng quay phim hai ngày, hết thảy đẩy ra sau, còn Tiểu Quyển và Kỷ Hằng sắp xếp quay chật kín.
Sau một khoảng thời gian bận rộn, Nhiếp Trường Phong gọi điện tới, bảo hai người xin phép nghỉ một ngày, về thủ đô cùng tham gia chương trình gameshow với đoàn phim Ám Tích để tuyên truyền cho bộ phim.
Từ khi bắt đầu, bộ phim Ám Tích đã không ngừng khởi động, càng thêm nổi tiếng. Bây giờ ngoài trừ phần diễn bổ sung, phần hậu kỳ đã xong được bảy, tám phần, cho nên bắt đầu lịch trình tuyên truyền.
Chương trình gameshow lần này cũng giống như ghi hình cho chương trình《Mọc cánh khó thoát》lần trước, cũng ở thành phố điện ảnh, sát bên thủ đô. Tiểu Quyển và Kỷ Hằng bay về thủ đô, sau khi gặp mặt Mộc Thiên Kỳ ở Avant thì cùng ngồi xe đến thành phố điện ảnh.
Bên ngoài địa điểm ghi hình rất náo nhiệt, có rất đông fan hâm mộ đứng cổ vũ. Đa số đều là fan của Mộc Thiên Kỳ, giống như đến có tổ chức, mang theo mấy tấm áp phích lớn và bảng hiệu ánh sáng. Xem ra chiến dịch xây dựng thần tượng của Kỷ Hằng đã rất thành công.
Fan của Kỷ Hằng tới không nhiều, nhưng so với hai chữ Kỷ Hằng, bắt mắt hơn chính là có nhóm người nâng bảng hiệu CP Hạ Kỷ.
Tiểu Quyển nghĩ thầm, fandom thổ hào kia cũng quá mạnh, không chỉ lấn đất, định quang minh chính đại chạy đến trước mặt chính chủ sao?
Lúc Mộc Thiên Kỳ, Kỷ Hằng và Tiểu Quyển xuống xe, bên kia đã hét chói tai.
Kỷ Hằng thấp giọng, dặn dò gì đó với Mộc Thiên Kỳ. Mộc Thiên Kỳ lập tức ngona ngoãn nghe lời, đổi hướng, đến về phía fan hâm mộ bên kia.
Tiếng thét chói tai càng lớn hơn.
Xa xa, Tiểu Quyển nhìn thấy Mộc Thiên Kỳ trò chuyện vài câu với mọi người, rồi còn chụp ảnh chung với fan hâm mộ, đáp ứng mọi yêu cầu với nụ cười ấm áp và tỏa nắng.
Kỷ Hằng vỗ vỗ bả vai Tiểu Quyển, “Chờ anh một chút.”
Anh cũng đi qua bên kia.
Tiểu Quyển nghĩ thầm, ảnh đế Kỷ cũng muốn đi qua gặp mặt fan hâm mộ sao? Không lo lắng sẽ cướp đi danh tiếng của Mộc Thiên Kỳ sao?
Sau đó cô chỉ thấy Kỷ Hằng đi chưa tới hai bước đã ngừng, đứng xa xa chào fan hâm mộ, sau đó chụp ảnh tự sướng, bấm điện thoại rồi quay lại bên cạnh Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển kiễng chân nhìn vào màn hình, lập tức biết được anh đang làm cái gì.
Ấy thế mà anh lại chụp hình tự sướng với background là fan hâm mộ cầm bảng CP Hạ Kỷ, sau đó đăng lên Weibo.
Lập tức có không ít người nhìn thấy, bình luận:【Đây là Kỷ ca tự mình thừa nhận sao?】
Tiểu Quyển im lặng: Kỷ Hằng kiên trì bền bỉ, xào CP không ngừng.
Nếu không phải lần trước anh làm như không giống đang nói láo, Tiểu Quyển thật sự vẫn cảm thấy fandom CP này là do anh giở trò quỷ.
Chờ Mộc Thiên Kỳ và fan hâm mộ chụp ảnh xong, mọi người mới cùng vào trong chỗ ghi hình chương trình.
Ngoại trừ Mộc Thiên Kỳ, đoàn phim còn có một nam diễn viên đứng tuổi đóng vai cảnh sát hình sự, tên là Cảnh Tùng tham gia. Tất cả mọi người gọi ông ấy là chú Cảnh, là thế hệ diễn viên hành động của thế hệ trước, kỹ năng diễn xuất siêu phàm, nhưng tiếc rằng Tiểu Quyển chưa có cơ hội đối diễn với chú ấy.
Ngoài ra, một người mới đến từ Avant, tên là Lâm Viễn, Kỷ Hằng vừa khai quật được, lần này rõ ràng là bị Kỷ Hằng cố ý mang tới đây để lộ mặt. Lâm Viễn còn đang học năm thứ hai của trường học viện điện ảnh, nhỏ hơn Mộc Thiên Kỳ một chút, lại đi theo con đường khác với Mộc Thiên Kỳ, nét mặt lạnh lùng, sắc sảo, khá giống với Kỷ Hằng.
Đạo diễn Hàn cũng đến, đội tuyên truyền cho phim Ám Tích đã đầy đủ.
Vừa đến hiện trường, Tiểu Quyển lập tức cảm nhận lần ghi hình này khác xa với《Mọc cánh khó thoát》.
Hoàn toàn không bị người ta hô tới quát lui như khi đối xử với diễn viên tuyến mười tám. Phòng trang điểm đơn lẻ, chuyên viên trang điểm riêng của Avant cũng đặc biệt đưa tới. Mỗi người há mồm đóng miệng đều gọi cô Hạ không ngừng. Khác biệt quá mức rõ ràng, trách không được ở trong giới giải trí này, người người trăm phương ngàn kế muốn trèo lên trên.
Chuyên viên tạo mẫu đã tạo hình cho Tiểu Quyển giống như phong cách nhân vật trong phim Ám Tích, lấy vài bộ trang phục mà mình không biết nên chọn cái nào ra hỏi Tiểu Quyển, “Chị Tiểu Quyển, chị muốn áo cổ cao hay cổ thấp, muốn rộng rãi hay ôm sát người?”
Không ai còn dám tự tiện động thủ chọn quần áo cho Tiểu Quyển hay để cô lộ eo.
Tiểu Quyển nhớ tới lần trước Kỷ Hằng nói tới hấp dẫn trạch nam, cô hào phóng nói: “Bó sát một chút, lộ một chút đi.”
Bộ phim này đội hình của Kỷ Hằng Kỷ toàn trai, mặc gợi cảm một chút nói không chừng sẽ hấp dẫn hơn.
Cuối cùng, Tiểu Quyển mặc quần jean, trên mặc áo bó sát cổ cao rất ngắn —— Áo dán chặt vào đường cong cơ thể, hơn nữa còn lộ ra một mảng lớn ở eo.
Chờ đến khi Tiểu Quyển mặc đồ xong đi ra thì Kỷ Hằng lập tức nhíu mày. Tiểu Quyển thấy anh nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào eo cô thì có chút buồn bực: “Không phải anh nói, lúc tuyên truyền phim này nên mặc ít một chút, lộ một chút thì mới hấp dẫn trạch nam sao?”
Kỷ Hằng lập tức đáp: “Em nhớ lầm rồi, tuyệt đối không có khả năng anh nói ra mấy lời này. Để em mặc ít một chút hẳn là Nhiếp Trường Phong nói đó nhỉ?”
Tiểu Quyển đã quên.
Kỷ Hằng thấp giọng khuyên cô, “Đi đổi bộ khác đi. Phim của chúng ta không tệ đến mức phải dựa vào diễn viên cởi quần áo thì mới bán được vé.”
Tiểu Quyển không nguyện ý, đi lòng vòng, làm vài động tác tập thể dục eo, “Không muốn. Tôi thấy mặc như vậy rất đẹp mắt.”
Kỷ Hằng không lay chuyển được Tiểu Quyển, đành phải thuận theo ý cô.
Có rất nhiều khán giả xem trực tiếp, ngồi chật kín cả hội trường. Trước khi bước ra khỏi hậu trường, Tiểu Quyển lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
Kỷ Hằng cảm nhận được, cúi đầu liếc nhìn cô một cái, lúc đầu thói quen muốn đưa tay ôm eo cô, nhưng tay đưa được nửa đường thì đổi thanh nằm lấy bàn tay cô rồi lắc lắc.
Kỷ Hằng hạ giọng phàn nàn: “Em mặc như thế này, anh cũng không thể ôm một chút, nếu không lại giống như cố ý chiếm tiện nghi của em.”
“Như vậy tốt biết bao nhiêu, phòng sói.” Tiểu Quyển đắc ý, “Nhìn bàn tay đạo đức giả của anh không còn chỗ để đặt nữa rồi, sợ đụng phải sao? Tiêu chuẩn đạo đức ngành giải trí của các người chỉ thể hiện trên mấy ngón tay thôi sao?”
“Anh sợ? Anh sẽ sợ sao?” Kỷ Hằng oh một tiếng, đưa tay ôm eo Tiểu Quyển, nhưng còn chưa đụng vào bên kia thì đã bị Tiểu Quyển đánh một phát.
Mộc Thiên Kỳ cười ra tiếng, Lâm Viễn ở bên cạnh là người mới, vừa vào Avant không bao lâu, lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hằng lạnh lùng cao ngạo, nói chuyện có chừng mực lại cãi nhau ầm ĩ với người khác thì kinh hãi trợn to hai mắt.
Đạo diễn Hàn đã quen nên không nói gì, hắng giọng: “Vợ chồng trẻ đừng làm rộn, sắp phải đi ra ngoài rồi.”
Bị Kỷ Hằng nháo loạn như thế, ngược lại Tiểu Quyển đã không còn khẩn trương nữa. Ánh đèn sân khấu sáng rỡ làm lóa cả mắt, Tiểu Quyển vô cùng nổi bật khi đứng giữa nhóm đàn ông rắn rỏi.
Chương trình tạp kỹ này cũng là một trò chơi, mọi người được chia thành đội đỏ và xanh. Nam và nữ dẫn chương trình mỗi người dẫn một đội hoàn thành một loạt các trò chơi nhỏ để tích lũy điểm.
Vừa mở trận, người dẫn chương trình hàn huyên mấy câu với đạo diễn Hàn và Kỷ Hằng về bộ phim mới, sau đó đi vào chủ đề chính.
Kỷ Hằng, Tiểu Quyển và Mộc Thiên Kỳ được phân vào đội đỏ do người dẫn chương trình nam dẫn đội. Đạo diễn Hàn, chú Cảnh và người mới Lâm Viễn vào đội màu xanh do người dẫn chương trình nữ dẫn đội.
Trò chơi đầu tiên có tên thần giao cách cảm, thực ra là một trò chơi cũ —— Bạn vẽ tôi đoán. Mỗi đội cử hai người, không được phép nói chuyện với nhau, một người vẽ tranh theo đề được ghi trên bảng, người còn lại sẽ đoán đáp án.
Lúc đội đỏ cử người lên thì Mộc Thiên Kỳ tranh nói trước: “Thần giao cách cảm à, đương nhiên để cho anh Kỷ và chị Tiểu Quyển lên rồi.”
Kỷ Hằng hơi cười đứng lên, hỏi Tiểu Quyển: “Anh vẽ nhé?”
Tiểu Quyển rất nhanh đã phát hiện ra, Kỷ Hằng thực sự rất đáng sợ, hoàn toàn chuyên nghiệp. Tiểu Quyển không biết anh có bản lãnh này nên bị anh dọa chết khiếp. Đưa cho Kỷ Hằng một bảng trắng và bút dạ, anh có thể bắt đầu lớp mỹ thuật.
Cái đầu tiên là sách. chỉ với vài nét vẽ đã hình thành nên quyển sách. Anh đóng gói chuyển phát nhanh tới nên Tiểu Quyển đoán ra rất dễ dàng.
Sau khi Tiểu Quyển đoán đúng liên tiếp mấy lần, thì người dẫn chương trình công bố một tin tức đau khổ —— Tiếp theo, hai người đổi vị trí.
Điều xấu hổ nhất trên đời có lẽ là vẽ tranh ngay sau Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng đưa bút cho Tiểu Quyển, rồi cho cô ánh mắt an ủi và khích lệ. Tiểu Quyển ổn định tinh thần, chờ đến khi bắt đầu tính thời gian thì nhìn tấm bảng.
Cô thực sự rất muốn chết.
Tiểu Quyển nghĩ nghĩ, vẽ một chữ thập trước, thêm một mũi tên ở bên trái chữ thập đó, sau đó vẽ một cái khung hình vuông bên cạnh chữ thập, làm thành hộp chứa, trên hộp chứa vẽ rất nhiều vòng tròn ngẫu nhiên. Bên cạnh, cô vẽ thêm một cái giống hình đèn lồng, rồi trên đèn lồng vẽ thêm một cặp anten.
Tiểu Quyển còn đang suy nghĩ cách vẽ chữ thứ tư thì Kỷ Hằng đã nói đáp án.
“Tây kỳ cổ quái.”
Tiểu Quyển tươi cười, thật lòng khen ngợi anh.
Người dẫn chương trình và khán giả hoảng loạn.
“Thầy Kỷ, làm sao lại có thể nhìn ra đây là tây kỳ cổ quái?” Người dẫn chương trình gục ngã, tạm dừng tính thời gian.
“Rất rõ ràng nha.” Kỷ Hằng bình tĩnh nói, “Đông Nam Tây Bắc chỉ hướng tây, cái hình vuông là cờ (kỳ), đống lộn xộn kia là cổ. Tây kỳ cổ rồi thì còn lại chính là quái.”
Tất cả mọi người: “……”
Phối hợp hoàn mỹ, Tiểu Quyển đầy lòng tin, tiếp tục vẽ.
Một vòng tròn, xung quanh vòng tròn là các đường ngắn, đây chính là mặt trời phiên bản các em bé nhà trẻ vẽ. Bên trong vòng tròn cô vẽ thêm một cái mặt cười, rồi vẽ một bộ quần áo nhỏ, cuối cùng là một khúc quanh co như mấy sợi mì.
Kỷ Hằng cười cười: “Tinh đầu y hà.”
Tiểu Quyển giơ ngón cái với anh, nhanh chóng lau đi rồi vẽ cái khác.
Đầu tiên, có hai đường kẻ ngang lên xuống, tiếp theo là một mũi tên dài được vẽ từ dưới lên trên, rồi là hình quả lê lớn, sau đó là hình đầu lâu với hai hình tròn lớn ở mắt, và cuối cùng là con ba ba nhỏ phiên bản hoạt hình có bốn chân và một cái đuôi nhỏ.
Kỷ Hằng đáp còn nhanh hơn mấy cái vừa rồi: “Thăng lê chết ba ba.”
Kỷ Hằng đáp đến không chậm, Tiểu Quyển vẽ càng nguệch ngoạc, nhanh chóng, cả hai đều không bỏ sót một bức nào, trả lời được nhiều đáp án so với khi nãy Kỷ Hằng vẽ.
Mọi người bắt đầu thích ứng với mạch não kỳ quái của Tiểu Quyển, thế nên dần dần cảm thấy cô vẽ còn rất có lý.
Thời gian gần hết, Tiểu Quyển nhìn câu hỏi trên bảng, nhanh chóng vẽ cái hình tròn, quét một đường thẳng đứng ở giữa, sau đó lau sạch đường thẳng đó đi.
Kỷ Hằng đáp: “Phân cửu tất hợp.”
Tiểu Quyển gật gật đầu, vẽ hai hình tam giác, một hình bên trái và một hình bên phải.
Không có thêm bất kỳ đồ vật gì nhưng Kỷ Hằng vẫn đáp: “Ngu Công dời núi.”
Thời gian còn có một giây, Tiểu Quyển nhanh chóng vẽ một cái hình chữ nhật.
Trước khi thời gian kết thúc, Kỷ Hằng đáp: “Ám Tích.”
Vậy mà tất cả đều đúng.
Mọi người:???
Người dẫn chương trình trợn tròn mắt, “Mấy cái trước coi như xong, cái cuối cùng chỉ là một cái khung hình chữ nhật sao có thể đoán ra là Ám Tích?”
Tiểu Quyển để bút xuống, nở nụ cười xán lạn, “Tôi tiện tay vẽ linh tinh.”
Kỷ Hằng cười cười, “Tôi thuận miệng đoán.”
Mọi người: “……”