Edit: Zu
Cuối cùng tới gần sáng mới đi ngủ, trong lúc đó Phù Đồ nửa tỉnh nửa mê lại bị đạp cho tỉnh.
Anh mở đèn hờ hờ ở đầu giường lên quan sát, lấy điện thoại nhìn thoáng qua, :.
Anh ngáp dài trở mình, đem Bạc Tảo đang nhỏ giọng nức nở ôm vào trong ngực, nửa tỉnh nửa mê mà kêu một tiếng: "Tảo Tảo?"
Bên ngoài không biết mưa từ lúc nào, cửa sổ không đóng chặt, rèm cửa sổ bị gió thổi bay phất phới, phát ra tiếng soạt soạt.
Bạc Tảo rút vào trong ngực Phù Đồ, cánh tay trần trụi treo trên cổ anh, lạnh ngắt.
Phù Đồ ôm eo cậu, thuận tay vén áo ngủ lên sờ lưng cậu một phen, toát mồ hôi lạnh vì sợ.
"Gặp ác mộng?" Phù Đồ dùng một chút lực đưa tay ôm người rồi trở mình, để cho cậu ở trên người mình.
Bạc Tảo tóc ướt sũng cọ trước ngực Phù Đồ, chậm chạp gật đầu.
Trong phòng có chút ngộp, Phù Đồ đem chăn vén ra, câu được câu không mà vỗ nhẹ lưng Bạc Tảo, có chút buồn ngủ.
Gió từ khe hở cửa sổ thổi vào, từ từ đem trên người Bạc Tảo cũng làm khô. Cậu vốn được dỗ đến sắp ngủ, lúc này rùng mình một cái, lại đẩy Phù Đồ: "Đồ Đồ, cửa sổ."
Phù Đồ không tình nguyện mà mở mắt ra, đứng dậy đi đóng cửa sổ, đem rèm cửa sổ ẩm ướt cũng kéo lên. Đèn đường đang cúi đầu bên trong cơn mưa phùn, đêm nay không có trăng, khắp nơi đều tối tăm.
Phù Đồ ngáp một cái quay về giường: "Tớ tắt đèn?"
"Không cần." Bạc Tảo lắc đầu.
Phù Đồ đem đèn chỉnh cho tối một xíu, vén chăn lên giường. Bạc Tảo chui vào trong ngực anh, anh đưa tay đỡ lấy, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu: "Ngủ đi."
"Ôm chặt thêm chút nữa." Bạc Tảo đem chân nhét vào giữa hai chân Phù Đồ, ôm chặt lấy eo Phù Đồ.
Phù Đồ vỗ mông cậu một cái: "Mau ngủ đi."
Bạc Tảo uốn éo người, víu trên người Phù Đồ kề tai nói nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng: "Tớ vừa mới mơ thấy có người vào."
"Không có khả năng." Phù Đồ đã nhắm hai mắt lại: "Bên ngoài có bảo an tuần tra, trong nhà cũng có hệ thống an ninh."
Bạc Tảo lắc đầu: "Tớ mơ thấy nó kéo chân tớ."
Phù Đồ chân dài kéo vào, đem hai đùi cậu kẹp lại: "Giấc mơ đều là giả."
Bạc Tảo còn muốn nói gì đó nữa, bị Phù Đồ nắm miệng một cái: "Tớ ôm cậu, mau ngủ đi."
Mưa càng lúc càng lớn, thời điểm đi học, trên mặt đường nước đọng đến mắt cá chân.
Tài xế cẩn thận mà nhìn tình hình giao thông phía trước: "Cậu chủ, chắc là hôm nay bị muộn rồi, kẹt xe."
Phù Đồ "Dạ" một tiếng, đẩy đẩy cái đầu đang đặt trên đùi anh: "Điện thoại cậu tắt rồi hả? Dì không tìm được cậu."
Bạc Tảo mơ mơ màng màng mà nhận điện thoại Phù Đồ: "Mẹ?"
Không biết ở bên kia Bạc Vân nói cái gì, Bạc Tảo sờ môi: "Không muốn đi có được không?"
Bạc Vân khuyên một hồi, cậu mới không tình nguyện mà trả lời một câu "Được rồi."
"Đi đâu?" Phù Đồ hỏi.
"Đại thọ tuổi bà nội tớ." Bạc Tảo ném điện thoại, không có tinh thần mà rũ tay xuống, hí hoáy đồ trang sức nhỏ màu đen ở trên lưng ghế trước.
"Bên kia nhiều năm rồi không gọi cậu về."
"Đúng vậy," Cậu buồn bực mà cầm lấy sợi dây trên đồ trang sức quấn quấn lại: "Ai biết bọn họ lại muốn làm gì?"
Đang nói trên mặt có bóng râm phủ xuống, Phù Đồ che lại mắt cậu: "Đợi khi mất hứng thì quay về."
Bạc Tảo cầm lấy cổ tay Phù Đồ, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lúc Bạc Tảo sinh ra, ba của cậu đã mất. Cậu theo họ mẹ, từ nhỏ đã sống chung với Bạc Vân. Mẹ con hai người bọn họ sống trong cuộc sống đơn độc, ngoại trừ Phù gia bên cạnh, thì không còn di chuyển nào khác.
Bạc Vân cùng Lục gia quan hệ không tốt, cũng có thể nói là không còn lui tới nữa. Nhưng mừng thọ Lục lão phu nhân, về tình về lý thì Bạc Tảo phải có mặt.
Lục Vãn đón cậu, mặc váy dài màu tím nhạt, như hoa violet chớm nở trong cơn mưa phùn. Bạc Tảo lớn lên giống cô, hai cô cháu giống nhau hai đôi mắt cách màn mưa nhìn nhau, Lục Vãn xinh đẹp cười: "Là Tảo Tảo sao? Còn nhớ cô không?"
Bạc Tảo mặt lạnh gật đầu một cái, tài xế Lục gia lúc này muốn tới che dù.
"Không cần." Bạc Tảo tránh sang bên cạnh, tự mình che dù đi tới.
"Bà bên kia đều chờ con đó, chúng ta đi nhanh chút." Lục Vãn cười dẫn cậu lên xe: "Mấy đứa nhỏ con của mấy chú trong nhà đều muốn gặp con đó."
Bạc Tảo cất dù ngồi lên xe, mở cửa kính xe ra vẫy tay, Lục Vãn nghiêng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một người có bóng dáng cao gầy: "Đó là.........Phù gia? Gọi là gì ấy nhỉ? Phù Đồ?"
"Dạ." Mưa từ cửa kính xe thổi vào, Bạc Tảo chậm rãi đóng cửa kính xe lại, mắt nhìn ngoài cửa sổ, một vẻ từ chối nói chuyện.
Lục Vãn có chút xấu hổ, lấy khăn tay cúi đầu lau váy bị ướt, thử tìm đề tài khác: "Tảo Tảo, thật ra là bà nội nhiều năm vậy rồi vẫn còn nhớ tới con. Nhưng mà tuổi của bà đã lớn thân thể cũng không tốt, nhìn thấy con lại nhịn không được nhớ đến ba của con, cho nên chúng ta cũng ít khi tới đón con qua, sợ làm cho bà đau lòng."
Bạc Tảo nhìn cô một cái, không mặn không nhạt mà "Ồ" một tiếng.
Lục Vãn bị cậu liếc nhìn một cái có chút nhụt chí, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Tảo Tảo, con muốn trách thì cứ trách cô. Trong lòng bà nội thương con, lần này sinh nhật bà ấy, chúng ta phải để trong lòng bà ấy vui vẻ, có đúng hay không?"
"Con biết rồi." Bạc Tảo có chút buồn ngủ mà dựa vào kính xe, nhắm mắt lại bổ sung giấc ngủ.
Xe chạy được phút, dừng lại ở khu biệt thự giữa sườn núi. Lục gia gia nghiệp lớn, tiệc mừng thọ lần này của lão phu nhân làm cũng không có long trọng, không mời người ngoài, xem như là tiệc tại gia.
Bạc Tảo theo Lục Vãn vào cửa, một đám họ hàng đều vây lại. Cháu đích tôn duy nhất của Lục gia, mười năm che giấu không thấy người, tất cả mọi người tò mò đều muốn hỏi thăm một ít.
"Đây là Tảo Tảo?"
"Đang nói về chị Vãn, bên ngoài trời mưa đường không dễ đi, nhanh vậy đã về tới rồi!"
"Ôi chao, nhìn xem cô Vãn dẫn người nào về nè?"
"Mau cùng anh họ Tảo Tảo của con chào hỏi đi."
Lục Vãn cười dịu dàng mà giới thiệu Bạc Tảo: "Đây là Huy chú họ của con, chú Diệu, dì Bạch, mấy đứa này đều là em trai em gái của con."
Tất cả mọi người mang theo nụ cười nhiệt tình nhìn cậu, giống như cậu là khách mời vô cùng cao quý, từ đầu sợi tóc cho tới lòng bàn chân đều bộc lộ ra ý tứ chào đón.
"Mọi người khỏe, tôi là Bạc Tảo." Bạc Tảo đen trắng rõ ràng quét qua từng cái mặt của bọn họ, cho tới khi đem nụ cười nhìn tới cứng ngắc.
Tôi là Bạc Tảo, cùng Lục gia mấy người không có quan hệ. Tất cả mọi người rõ ràng đọc hiểu những lời này, trong không khí một trận im lặng khó xử.
"Đều đứng ở cửa làm gì?" Một giọng nói già nua vang lên.
Lục phu nhân được quản gia đỡ tay xuống lầu, bà mặc một bộ sườn xám màu trắng, một đầu tóc bạc chải ra sau gáy: "Là Tảo Tảo tới sao?"
"Đúng vậy, mẹ." Lục Vãn đi qua dìu bà ngồi trên sô pha: "Con đem Bạc Tảo đón tới đây."
Quản gia đưa mắt kính qua, Lục phu nhân tìm rồi đeo lên, liếc mắt quan sát Bạc Tảo từ trên xuống dưới, giọng nói thô khàn giống như hạt cát: "Trái lại cùng Thần nhi giống nhau như đúc."
Lục Vãn ánh mắt đỏ lên, cúi đầu kêu một tiếng: "Mẹ!"
Lục phu nhân lắc đầu: "Đều đứng ở đó làm gì? Lại đây ngồi đi."
Một đám người đều ngồi xung quanh ở trên sô pha, Bạc Tảo ngồi bên cạnh Lục Vãn, đối diện Lục phu nhân.
"Con lớn rồi." Lục phu nhân nhìn cậu.
Bạc Tảo không nói lời nào, thẳng lưng mà ngồi.
Lục phu nhân cúi đầu đẩy đẩy mắt kính: "Bạc Vân nói trị bệnh cho con, điều trị sao rồi?"
"Tôi không muốn điều trị."
"Đã bao nhiêu năm rồi? Tiền vẫn góp chưa đủ sao?" Lục phu nhân cười khẩy: "Khi đó mạnh miệng biết bao nhiêu, không cần Lục gia ta bố thí. Kết quả làm lỡ nhiều năm như vậy!"
"Tôi nói tôi không muốn điều trị." Bạc Tảo không chút yếu thế mà nâng cằm lên: "Tôi không bệnh, tôi sống còn tốt lắm."
"Con đi theo cô ta cái tốt không học, lại xương cứng đi học cái thói mười đáp mười." Lục phu nhân đưa tay, quản gia đem một xấp tài liệu qua: "Xem đi, đây đều là bệnh viện tốt nhất. Cơ thể của mình thì tự mình phải quý trọng, đem bệnh trị cho tốt, sau này như một người bình thường kết hôn........."
"Bốp!" Bạc Tảo tay hất tung xấp tài liệu, giấy bay tứ phía, một mảnh hỗn loạn.
Lục phu nhân kinh ngạc ngẩng đầu.
"Tảo Tảo! Con đây là đang làm cái gì? Mau xin lỗi bà nội." Lục Vãn đứng lên.
Bạc Tảo con ngươi đỏ lên quan sát, gằn từng chữ một nói: "Trời sinh, nhất định không muốn điều trị."
Lục phu nhân ngực phập phồng nói không nên lời. Lục Vãn ngược lại kích động sắp khóc: "Cái gì mà trời sinh chứ! Còn không phải là công việc kia của ba con.........Người mất, con cũng bệnh, bà khóc hai mắt sắp mù. Chúng ta là người thân của con, chẳng lẽ còn có thể hại con sao? Trị bệnh, sau này toàn bộ Lục gia đều là của con. Dáng dấp con như vậy, sau này làm sao có cuộc sống bình thường được đây?"
"Tôi, không, cần." Bạc Tảo cố nén, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt lởn vởn ở trong vành mắt: "Mấy người tưởng là tôi quên sao, mấy người chửi mẹ tôi như thế nào, chửi tôi là quái vật ra sao, tôi nhớ rõ từng câu một, bây giờ ngược lại trách ba tôi? Mười mấy năm trước không quan tâm, mười năm sau tôi sống như thế nào, cũng không cần mấy người chỉ dạy."
Cậu nói xong dùng ngón tay lau nước mắt, xoay người xông ra ngoài.
"Nhanh!" Lục phu nhân sốt ruột muốn đứng lên: "Bên ngoài trời còn mưa, ngăn nó lại."
"Con đi." Lục Vãn lau nước mắt, cầm lấy dù đuổi theo.
Bên ngoài mưa nhỏ lại, gió lại rất lớn, Bạc Tảo mở cửa lớn đi nhanh, Lục Vãn dứt khoát không bung dù mà đuổi theo.
"Tảo Tảo!" Nhân lúc cậu mở cửa, Lục Vãn cầm tay cậu. Hai người họ chiều cao xấp xỉ, Bạc Tảo sức lực lớn hơn một chút, cả người vùng vẫy thoát ra tiếp tục đi ra ngoài.
"Con hay nghe cô nói Tảo Tảo!" Lục Vãn cả người đều ướt đẫm, giọng nói đã phát run: "Anh cô sau khi mất, tinh thần của bà liền sụp đổ, con lại sinh bệnh, cho nên bà ấy nói những lời không tốt! Giờ bà ấy hối hận, chúng ta cũng hối hận gần chết. Bà ấy chính là mạnh miệng nhưng mềm lòng, hôm nay gọi con tới đây, lại mời họ hàng trong nhà, thật ra là vì đem Lục gia giao cho con, trong lòng bà ấy vẫn còn nhớ con mà!"
"Vì vậy muốn tôi tha thứ sao?" Bạc Tảo giật tay cô ra: "Tôi xứng đáng phải sinh ra như vậy sao? Tôi xứng đáng phải bị chửi là quái vật?"
".........Tảo Tảo." Lục Vãn run run nói không nên lời.
"Bởi vì mấy người thấy tôi không bình thường, muốn tôi đi giải phẫu? Tôi sẽ không." Bạc Tảo đưa lưng về phía cô, gằn từng chữ nói: "Tôi thích sống như thế nào thì sống như thế đấy."
"Tảo Tảo!" Mưa xối xả, Lục vãn nắm cây dù, không thể không dùng hơi sức hô to để nói chuyện: "Con hiện tại đang nóng giận nên nghe không lọt, đợi con tỉnh táo suy nghĩ lại, chúng ta làm trưởng bối, lẽ nào lại muốn hại con sao? Con không đi chữa bệnh, sau này làm sao mà kết hôn sinh con? Sau này làm sao mà sống cuộc sống bình thường?"
"Cô Lục." Đột nhiên một giọng nam tới gần cắt ngang lời cô. Lục Vãn kinh ngạc mà ngẩng đầu.
Cậu trai ướt sũng được cây dù màu đen nghiêng qua che đi, cậu trai cao ngất đem cậu cẩn thận ôm vào trong ngực, ánh mắt lãnh đạm khóa trên người cô: "Cậu ấy sau này, sẽ không phiền cô lo lắng."