Ngọc quyết định soạn cho My một lá đơn xin nghỉ việc, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng tự viết cho mình một lá đơn xin nghỉ việc, trước cũng nghỉ sau cũng nghỉ, cô còn phải nghĩ dưỡng thai. Vậy nên hai lá thư xin nghỉ được chuyển sang phòng nhân sự, đều đợi đến tròn một tháng mới bắt đầu nghỉ.
Khi nhận được thông báo Ngọc xin thôi việc, gương mặt của Lập Uy biến sắc thấy rõ. Hắn ở bên cạnh cô mười năm nay chưa từng thấy cô yêu đương, hôm nay thấy được hắn sợ hãi không thôi, thì ra cô có thể vì yêu mà làm nhiều chuyện như thế. Hóa ra sau bao nhiêu lâu nay hắn còn chẳng được cô nhìn trong mắt.
Trong quán karaoke sang trọng ở quận nhất, Lập Uy ngồi ngơ ngẩn mặt cho cô tiếp viên liên tục gạ gẫm mình đi ra ngoài. Hắn nhìn từng câu từng chữ trong lá đơn xin nghỉ của cô, lần này không biết là lần thứ mấy hắn muốn giữ cô lại công ty này. Biết bao nhiêu lần xảy ra nhưng chỉ có lần này là nghiêm trọng nhất, cô đã có người yêu!
Hắn có thể quản được công việc của cô nhưng không thể nào quản xem cô đi gặp ai, cô đang làm gì, hắn có thể để cô tại công ty của mình nhưng tâm hồn cô lại thuộc về nơi khác. Hắn phải làm sao để có được người con gái hắn thương? Mười năm, không hề ngắn cho chuyện cảm nắng một ai đó, hắn đợi cô đợi cũng đã mười năm.
"Anh... em hôm nay chán quá..." Cô gái có gương mặt bầu bĩnh này là một cô đào quen thuộc của hắn, gương mặt tương tự Ngọc đến sáu bảy phần, còn được hắn cho thêm tiền và quần áo, trang sức nước hoa giống Ngọc thường dùng, vậy nên nếu để gần Ngọc sẽ thấy được hai người họ giống nhau như thế nào.
Đôi khi lên giường với cô ả hắn thấy mình đê tiện, hèn hạ biết bao nhiêu, hắn không có được cô dù cho bỏ ra năm năm mười năm theo đuổi. Thất bại đến mức dùng hình nhân thế mạng, tìm một cô gái khác nuôi dưỡng cho giống cô để có thể mường tượng ra cô khi ở trên giường.
Đê tiện, bẩn thỉu, đó là những thứ hắn tự hình dung mình mỗi lần xuống giường của ả ta.
Hắn chính là một kẻ thất bại.
Có thể hắn có một vương quốc của riêng mình, một ngai vàng đồ sộ, một cơ ngơi vĩ đại. Nhưng hắn vĩnh viễn không có được cô, một cô gái giỏi giang hơn bất kì ai, mộc mạc hơn bất kì thứ gì trên đời này.
Đôi khi hắn hận bản thân mình không đủ tốt, nhưng đến khi hắn cảm nhận mình đã đủ tốt rồi thì hắn mới bàng hoàng phát hiện ra có tốt hơn cũng vậy, cô vẫn là Ngọc, vẫn không thích hắn, không để mắt đến hắn.
Bên trong khách sạn, cô gái kia nhu thuận ngồi giữa hai chân hắn phục tùng hệt như một kẻ nô ɭệ. Hắn luồn tay vào tóc cô, rịt sát cô lại gần du͙ƈ vọиɠ của mình, thở ra những tiếng rêи ɾỉ kíƈɦ ŧìиɦ. Đôi khi hắn lại vô thức gọi tên Ngọc, ngẫm nghĩ rằng nếu một ngày người dưới thân hắn là Ngọc hắn sẽ hạnh phúc biết chừng nào.
Hắn nhất định sẽ cung phụng cô, đem cô thành bà hoàng của thế gian này. Hắn sẽ mua cho cô những chiếc túi xách đắt tiền nhất, vàng bạc châu báu tất cả đều đem đến chỗ cô, hoa sẽ tràn ngập phòng nếu cô thích.
Chỉ cần cô muốn thành bà hoàng của hắn, chỉ cần cô yêu hắn... Nhưng cô đã không, nhất định không, thà là yêu một đứa trẻ con vừa trưởng thành còn hơn ở bên cạnh hắn hưởng suиɠ sướиɠ. Hắn không biết cô bị thứ gì mê hoặc, cũng không biết làm sao để kéo cô trở ra.
Hắn yêu cô, si mê cô. Mười năm nay đều nghĩ đến cô, đến mức bài hát bài hát trái tim bên lề là bài hát yêu thích của hắn biết bao nhiêu lâu nay.
Hắn ước gì cô có thể hiểu được trái tim hắn, ước gì có một ngày hắn có thể có được cô. Thậm chí đến mức hắn đã từng hỏi những người bạn mình về việc bỏ bùa cô, khiến cô có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi. Hắn yêu cô đến mất hết thể diện, mất hết tự trọng, còn mất luôn cả hi vọng, tự tôn của một người đàn ông.
Sau khi giải tỏa xong hắn ném cho người con gái kia vài tờ năm trăm mới cóng, sau đó kéo quần lên rời khỏi. Nếu là Ngọc, hắn nhất định sẽ không để cô quỳ dưới đất như ả ta, nhất định nâng niu cô như châu báu trong lòng bàn tay mình. Chỉ cần là Ngọc...
Lập Uy đi vào phòng quảng cáo để tìm Ngọc nhưng nhân viên nói với hắn rằng Ngọc đi ra ngoài một lát rồi, nhìn thấy My đang ngồi trong góc, nhớ đến My có được người con gái hắn yêu khiến nỗi hận trong lòng hắn càng dâng cao hơn. Ly cà phê trên tay được hắn "vô tình" làm rớt xuống sàn nhà, cà phê đổ ra, một màu nâu đặc quánh lan ra nền đất.
Bình thường cô lao công thường đến các tầng theo khung giờ khác nhau, cho nên nếu có dơ ngoài giờ đều đợi đến giờ đó cô mới xuống dọn. Chị Bình thấy cà phê đổ, mặc dù chị cảm thấy rằng sếp cố ý đánh đổ nhưng vẫn nhanh nhẹn nói:
"Ấy chết, để em dọn cho."
Nói rồi chị Bình chạy đi vào phòng nghỉ lấy cây lau nhà ra định lau, nhưng Lập Uy giơ tay ra hiệu không, hắn hướng ánh mắt về phía My rồi nói: "Cô nhân viên nhìn có vẻ rảnh rỗi kia lại lau đi, chị bận làm gì thì làm đi."
"Em rảnh, để em làm cho." Chị Bình đương nhiên không muốn để My làm, dù sao cô nhìn cũng giống như sếp lớn đang cố tình muốn đì My.
Lập Uy không hài lòng nhìn chị Bình, đúng là một cô nhân viên không biết nhìn mặt sếp.
My ngay lập tức đứng lên từ chỗ ngồi của mình, cô nhận lấy cây lau nhà rồi nói: "Nếu sếp muốn em lau thì để em lau."
Chị Bình và mọi người đều bất đắc dĩ chứng kiến một màn này, My thì dùng cây lau sơ qua sàn nhà còn Lập Uy hả hê đứng nhìn. Đến khi ánh mắt chị Nga chú ý đến bóng dáng đằng sau lưng Lập Uy, mọi người mới theo đó nhìn ra.
Là Ngọc, đang đứng khoanh tay nhìn một cảnh này.
Lập Uy thấy Ngọc, phản ứng đầu tiên là giật mình, nhưng dù sao hắn cũng là sếp, không lẽ nào sếp muốn sai nhân viên cũng không được? Vậy nên hắn hít sâu một hơi rồi ra vẻ như bản thân không hề sợ gì cả, chỉ mỉm cười nhìn Ngọc.
Ngọc không nói gì mà chỉ đi về phòng mình, cô biết Lập Uy cũng sẽ theo cô về phòng làm việc. Nhìn thấy My cặm cụi lau mà cô nổi điên thật sự, nếu ghét người ta hắn cũng không nên làm trò tiểu nhân như thế.
Vậy nên trong phòng làm việc của Ngọc nảy sinh tranh cãi rất lớn, sếp lớn và sếp nhỏ lại vì một nhân viên part time mà cãi nhau.
Thật là chuyện lạ bao giờ cũng có.