Mấy hôm sau Phương đều cật lực nhẫn nhịn không phát nộ với người già, nhưng người già này lại chẳng cho nàng nể, liên tục xỉ vả cả nàng cả Thư, không xem hai người ra gì. Thư thì ngại không muốn Phương tới phụ việc nhà nhưng cái tay thì gãy, Phương làm sao dám không đến? Không đến thì ai làm việc, ai dọn dẹp nhà cửa? Rồi Thư lại bị chửi, lại khóc, lại bị chửi, lại khóc lóc đáng thương.
Hôm đó Phương đến không thấy Thư, nàng đi xuyên qua phòng khách đi thẳng vào phòng ngủ thì thấy Thư úp mặt vào gối khóc rấm rứt. Nàng đứng ở đầu giường tức giận hỏi: "Lại cái gì nữa? Bả chọc chị à?"
Mặt của Thư úp vào trong gối, chỉ lắc lắc tóc biểu thị rằng không phải. Nàng cũng không biết rốt cuộc bị gì, vậy nên nàng kéo Thư dậy xem sao. Hai mắt Thư sưng vù như hai quả trứng, chứng tỏ đã khóc từ tối qua đến giờ. Phương hơi nghiến răng, đúng thật là cây muốn lặng mà gió lại chẳng ngừng.
"Rốt cuộc có chuyện gì? Cho chị một phút để nói ra, bằng không tôi quậy nát cái nhà này cho chị xem." Bản tính của Phương nóng còn hơn núi lửa, sống từ nhỏ đến lớn không bao giờ bị ai làm cho tức đến độ này, nàng nhịn cũng nhịn đủ rồi, ẩn nhẫn cũng ẩn nhẫn đủ rồi. Nàng chỉ cần biết lí do, bằng không nàng sẽ thiêu rụi cả căn nhà này!
Thư nhìn nàng chăm chăm, cuối cùng lại òa lên khóc.
"Nín!" Phương quát.
Thư ngậm chặt môi lại, không dám oa oa khóc nhưng lại run run vai, nấc lên một cái.
"Chồng chị... có bồ ở ngoài... còn có con rồi..." Thư vừa cố gắng nhịn khóc vừa nhả ra vài chữ, bộ dáng tuy chật vật lại có chút đáng yêu. Chẳng hiểu sao Phương lại thấy một người khóc chảy cả nước mũi lại đáng yêu, nàng thật là điên rồi!
"Khóc làm cái gì? Bộ cả năm nay ổng có làm tròn nghĩa vụ làm chồng cho chị hả? Chị chưa quen cô đơn hả?" Phương vừa quát nạt vừa dùng tay áo lau đi nước mắt trên má Thư, khóc gì mà như nước lũ phá đê, đúng thật là vừa đáng yêu vừa ghê tởm.
"Chị..." Thư vừa được lau nước mắt xong lại ứa nước mắt ra, tự nhiên nước mắt rơi chứ cô đâu có muốn?
Bà mẹ chồng khó ưa kia lại được dịp nghe khóc nháo liền quậy lên, bà đứng ở cửa phòng rống như lợn rống: "Mày trù ẻo cái gì hả con kia. Nói cho mày biết tao lên đây cũng vì cái bầu thôi, mày thì mau chóng cút ra khỏi cái nhà này đi."
Phương lau nước mắt cho Thư làm ướt cả tay áo của mình, nàng nhịn hết nổi rồi. Thề có bất kì thần linh nào, nàng thật sự kiềm chế quá đủ rồi, nhịn không nổi nữa rồi.
"Nè cái con mụ già kia! Tui là tui nhịn bà lâu lắm rồi nghen!" Mấy tháng giả giọng Sài Gòn của Phương phút chốc bay biến, nàng chỉ tay vào mặt bà ấy cũng rống lại một tiếng. Nàng nhịn quá đủ rồi!
Bà kia không ngờ Phương lại mắng mình, bà cũng chẳng vừa, chỉ tay vô mặt Phương mắng: "Cái thứ như mày mà cũng dám chửi tao hả? Mẹ cái thứ người ăn người ở mất dạy."
"Tiền nhà tôi nhét vô quan tài của bà thay quần áo còn được, ăn ở cái giống gì nhà bà? Hả? Thấy tôi nhịn cái làm tới đúng không? Bà nghĩ bà già tôi nhịn bà? Nói bà biết. Tôi là tôi nhịn bà lâu lắm rồi!" Phương tức đến điên người, nàng nghĩ hôm nay nếu không nói ra, nàng sẽ ức đến chết.
Bà già chồng của Thư ôm ngực mình lùi lại vài bước, trời ơi, lần đầu tiên bà bị bật lại như vậy. Bà thở phì phò: "Mẹ con chó mày. Mày cút ra khỏi nhà con tao."
"Chắc tôi cần cái thứ dơ bẩn dòng họ nhà bà!" Phương cũng chẳng vừa, người ta thường bảo kính lão đắc thọ, nhưng nàng không thể nào kính thể loại như vậy được.
Thư kéo kéo tay của Phương lại muốn nàng đừng nổi nóng nữa nhưng quá muộn, Quang Minh ở trong phòng làm việc cũng nghe được điều này. Hắn tức tối đứng trước mặt Phương bảo vệ mẹ mình, mắng: "Mày là cái gì mà chửi mẹ tao?"
"Tao là bà nội mày." Phương hất hàm.
Quang Minh mặt mày đỏ au, hắn làm sao có thể để một con đàn bà lên giọng mắng chửi mình được. Hắn lại chửi: "Con điên, mày cút mẹ mày đi."
"Chắc tao cần ở nhà mày, tao chỉ muốn chửi cho con mẹ mày với mày sáng mắt ra, ăn ở cho giống người một chút. Thứ chó gì có vợ còn đi nɠɵạı ŧìиɦ, có con rơi rồi còn ra vẻ tự hào, mày tin tao gửi hết cho cơ quan của mày không?"
Thư nắm cánh tay của Phương, cầu xin: "Em đừng nói nữa Phương, em đừng nói nữa Phương..."
Cô biết tính của chồng mình hơn ai hết, hắn chuẩn bị đánh Phương một trận rồi. Thầm nghĩ trong lòng nếu Phương bị đánh cô sẽ dùng thân thể què quặt này mà đỡ, dù sao cũng lỡ gãy tay rồi, có lẽ gãy chân gãy cổ Phương cũng sẽ chăm cô.
Quang Minh đưa tay lên định tát cho Phương một cái, phàm là tay của nam thường to hơn cả mặt của nữ giới, mà mặt của Phương thì nhỏ, nếu ăn bạt tay đó thế nào cũng lệch hàm. Muốn đỡ cho Phương nhưng Minh đưa tay lên Thư lại theo quán tính nhắm mắt lại, bình thường hắn dọa đánh cô cô đều nhắm tịt mắt lại như vậy. Thành ra có đánh Phương hay không Thư cũng không biết, cô bận nhắm mắt mất rồi.
Không ngờ mở mắt ra Thư đã thấy Minh nằm dài dưới sàn đất, hắn ôm hạ bộ của mình đau đớn kêu la lên. Phương tức giận đá cho hắn một cú vào mặt, lần này đá ắt hẳn phải rụng cả răng. Lâu rồi không dùng tay dùng chân, được động lại thấy suиɠ sướиɠ biết bao nhiêu. Vốn Phương hay cùng My chơi banh đũa, điều đó không có nghĩa Phương cũng bánh bèo nhẫn nhịn như My, cô không hề giống.
Bà mẹ la lên: "Mày đánh con tao, tao liều chết với mày!"
Phương gạt đi, nàng nói: "Bà mà lao vào tôi đừng trách già mà tôi cũng đánh nhé! Con Phương này chưa ngán ai bao giờ."
Nghe tới đó bà liền sợ, đúng thật là con quỷ cái này cái gì cũng dám làm. Con trai bà trai tráng lớn tướng như vậy còn bị đánh nằm lăn lộn, bà không gây chuyện nữa, ngồi xuống bên cạnh con ôm con khóc rống lên. Cái con quỷ cái hiện thân này dám đánh con bà.
"Chị đi theo tôi không? Đếch cần đẻ nữa, tôi nuôi chị đến khi chị già chết thì thôi." Phương quay mặt sang nhìn người đang hoảng sợ là Thư, hỏi một câu.
"Chị đẻ được... chị khám rồi..." Thư lí nhí trong miệng.
"Tôi cũng không cần chị đẻ, nhanh lên, nói một tiếng một xem có đi theo tôi không? Tôi nuôi, ăn ở không lo, một tháng cho năm triệu?"
"Mày dám đi... A... Mày đi tao ly dị mày..." Cơn đau từ hạ bộ vẫn còn chưa hết lại chịu nổi đau mất răng, Minh không thể nào không rên lên đau đớn.
"Năm triệu ít quá thì mười triệu, mẹ nó, nhanh lên, không tôi gϊếŧ hai mẹ con nhà này bây giờ." Phương ra vẻ như sắp không nhịn được nổi nữa rồi.
"Không đi thì tôi đi, chị ở lại sống với bọn họ đi."
Phương bực dọc bước một bước bỏ một bước đi ra ngoài, Minh nghe vậy cũng hài lòng, Thư đúng là con chó ngoan ngoãn của hắn.
Không ngờ Thư đi lại chỗ hắn đá vào họa mi của hắn một quả thật đau, cô mắng: "Tôi hoàn toàn ổn, là anh không thể có con đó! Đổ vỏ chết cha anh!"
Nói rồi dùng bàn tay khỏe mạnh của mình nắm lấy bàn tay của Phương, cùng Phương ra ngoài.
Hành trình nhịn ăn bao nuôi mỹ nhân cây tăm què tay của Phương bắt đầu từ đây.