Trời Sài Gòn bất chợt đổ cơn mưa. Bình thường Sài Gòn chính là một cô nàng đỏng đảnh sáng nắng chiều mưa, là nơi có thể phút trước khiến bạn mặc áo mưa, phút sau lại nheo cả mắt lại vì nắng. Vậy nên My cũng không lạ gì chuyện mưa rơi vào tháng này, dự báo thời tiết bảo rằng đây là áp thấp nhiệt đới.
Cô bung ô đi từ trên xe của Phương vào công ty, chiếc xe hơi con Kia Morning này là do ba mẹ Phương mua cho Phương chạy. Ở bên Sing Phương đã biết chạy xe rồi, bây giờ đang trong quá trình học thêm lấy bằng B Việt Nam.
"Bye bye, đi làm đây~" My vẫy vẫy tay tạm biệt Phương, Phương lại chẳng chịu, nàng giơ bàn tay lên đòi tiền công của mình. "Của chị năm mươi ngàn!"
"Xù đi!" My lè lưỡi không thèm trả tiền, cô xoay ô đi thẳng vào bên trong công ty. Cả ngày công việc của My cũng không có gì nhiều, không phải hôm nào cũng phải đi chụp ảnh, vậy nên các chị thường nhờ cô làm phụ giấy tờ, đôi khi là mang hợp đồng đi đưa cho khách, đôi khi là đi in băng rôn cho mọi người.Công việc nhàn hạ, lương ổn định, My ăn uống tích cóp, cô nghĩ tầm một hai tháng nữa là đủ tiền đi thuê thám tử bên Sing.
Sáu giờ chiều mọi người rủ nhau tan ca, My check vân tay rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Chị Bình chậc chậc lưỡi: "Trời mưa nữa rồi!".
"Mưa hơi to đó chị." Bé Trúc cũng nói chiêm vô vài lời, mọi người than thở về mấy ngày mưa bất chợt ở Sài Gòn. Ngày nắng cũng than, ngày mưa cũng than, ông trời cũng không biết làm sao mới vừa lòng những người con gái nơi này.
Chị Nga đưa tay choàng lên vai My, hệt như hai người bạn lâu năm, hỏi: "Em lại đi xe bus về hả?"
My gật gật đầu: "Em đi xe bus về, lên xe bus không bị ướt."
"Em cười nhìn ngố thật chứ!" Chị Nga đang cười ha ha thì điện thoại reo, chị ngừng cười nghe điện thoại, nghe xong mặt mày xám xịt bảo rằng. "Cái lão chồng chó chết thật chứ, trời mưa bắt chị đi đón con!"
Mọi người cười trêu chị ấy, chị ấy liền đấm yêu chị Bình một cái vào bụng, luôn mồm luôn miệng nói: "Tui đợi xem mấy người lấy chồng nhá, lúc đó tui cười lại đừng trách."
Cười cười giỡn giỡn ra khỏi công ty, My đứng ở trạm xe bus đợi xe bus đi ngang qua. Cô thong thả nhìn trời mưa bên ngoài, đôi khi lại đưa tay ra hứng những giọt mưa vô tư rơi kia, trong lòng tràn đầy hỗn tạp.
"Chị còn ở bên em ngày nào, chị chăm em ngày đó."
"Ngọc. Dưới cơn mưa này chị hứa với em, chị không bao giờ bỏ em."
Với cô, tất cả chỉ như mới hôm qua, vậy mà mọi chuyện lại xa xôi đến thế. Cô buồn bã nắm giữ hạt mưa trong tay mình, bàn tay nắm chặt lại thành đấm.
"Em sẽ bệnh đó, bệnh không ai mua thuốc đâu." Chị Vy đứng bên cạnh cô im lặng không nói nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng. My ngước mặt qua nhìn Vy, chị ấy liền nhoẻn miệng cười với cô, nụ cười ngây thơ hệt như Ngọc của năm .
Cô phì cười suy nghĩ của mình, giống, nhưng vĩnh viễn đều không phải.
"Chỉ đưa tay ra hứng mưa, không bệnh được đâu."
Vậy mà ngày hôm đó Ngọc đưa tay ra hứng mưa cô lại không cho, người cô thương đi đứng có không ngay hàng một chút cô cũng sợ té, hắt xì một cái cô cũng sợ cảm. Bây giờ cô mới nhận ra mình quan tâm Ngọc thái quá đến chừng nào, vậy mà Ngọc cũng chịu được cô. Càng nghĩ về quá khứ nụ cười trên môi của My càng sâu đậm, ngày xưa... vui biết bao nhiêu.
"Chị làm ở công ty kế bên em." Vy giới thiệu về mình một chút, tuy chơi chung với Thủy nhưng cô làm ở tòa nhà bên cạnh, không làm chung công ty. Mà cô bé My bưng hủ tíu này cô nhớ rất rõ, cái bản mặt lầm lầm lì lì, ai hỏi gì cũng không nói lại đặc biệt hơn cả một ngàn gương mặt mỉm cười hoạt bát cô từng thấy.
My cũng hòa nhã đáp lại: "Em làm nhân viên bán thời gian bên đây, chị Thủy giới thiệu em đó."
"Chị biết." Vy hơi mỉm cười, nàng cũng bắt chước My đưa tay ra hứng những giọt nước mưa lạnh lẽo. Nhưng giọt nước mưa nặng trĩu rơi xuống tay nàng, đọng lại thành một vũng nước mưa nho nhỏ trên tay.
Hai người im lặng không nói, mà vốn dĩ My cũng không muốn nói gì lúc này. Xe bus đến xóa tan ngượng ngập của cả hai, My lên xe trước, ngồi lên ghế xe bus rồi mới chào tạm biệt chị Vy. Chị Vy cũng vẫy vẫy tay chào cô.
Cơn mưa của Sài Gòn vẫn nặng trĩu như muốn cuốn trôi đi hết hồng trần nơi dương thế. My ngả đầu vào cửa kính nhìn những chiếc xe máy đang vội vã trở về nhà, nghịch lí là những khi trời mưa thường hay kẹt xe, từng chiếc từng chiếc như muốn tranh nhau trở về mái ấm.
Ngọc của cô sợ mưa, em ấy thường hay nép vào lòng cô để tránh đi tiếng sét ầm ĩ, em ấy từng nói trời mưa đêm là đáng sợ nhất, nó khiến em cảm thấy bơ vơ, lạc lõng. Cô cũng từng nói sẽ ở bên em mãi mãi về sau, mưa cũng không còn đáng sợ. Trong mười sáu năm kia, bao nhiêu cơn mưa em ấy đã phải tự mình trải qua?
"Chị nhớ em..."
Một ngàn lần cô tự post status trên facebook để chế độ chỉ mình tôi, chị nhớ em, em đang ở đâu, lúc này chị nhớ em, thật sự rất nhớ em. Cô không dám đọc lại những status ẩn đó, nhưng những nỗi nhớ, những cảm giác của cô khi viết ra dòng status như thế nào, cô đều nhớ.
Ước gì cô có thể nói cô nhớ em ấy một trăm lần, một ngàn lần nhớ em ấy.
Buổi sáng ở công ty ồn ào hơn hẳn, My check dấu vân tay rồi vào phòng làm việc. Mọi người đứng tụm năm tụm ba lại với nhau để bàn tán, còn chị sếp thì đang ngồi đăm chiêu trong phòng làm việc. My gõ cửa phòng làm việc nhè nhẹ, chị sếp nói: "Vào đi."
"Chị sáng vui vẻ, em gửi chị file docx hôm qua chị nhận được không? Với slide thuyết trình nữa." Tối qua My thức đến gần mười hai giờ đêm để làm cho xong, gửi cho sếp, sáng dậy cũng không thấy sếp reply cho mình. Bình thường đây không phải là tác phong của chị ấy.
Chị sếp cười buồn buồn nói với cô: "Chị nhận được rồi, xin lỗi em, chị quên trả lời."
"Không sao đâu chị, em chỉ hỏi vậy thôi." My cười hì hì rồi đi ra khỏi phòng làm việc của sếp. Vừa mới ló đầu ra khỏi phòng đã bị chị Bình kéo lại, bô lô ba loa nói: "Sếp sắp bị đì đi Sing rồi đó."
"Vậy hả chị?" Hèn chi cô thấy chị ấy mặt mày ủ ê đến vậy.
Chị Bình choàng tay lên vai cô, không biết văn hóa choàng vai này có từ bao giờ, nhưng My khẳng định đây chính là văn hóa của công ty, ai cũng choàng vai đồng nghiệp.
"Phải!"
"Vậy bao giờ chị ấy đi?"
"Tuần sau! Mà em biết không, có cái này còn kinh dị hơn!"
My cắn cắn môi dưới của mình, hỏi lại: "Gì mà kinh dị hơn vậy chị?"
"Mình sắp đón bà sếp khác từ Sing về! Bà cô ế chồng!!!"