Khoảng Cách Giữa Hai Ta

chương 32: tơ duyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một ngày nắng đẹp bình thường như bao ngày, anh hai của bé Ngọc bảo với bà Hường là mau mau chuẩn bị đám cưới, con gái nhà người ta đã có thai rồi. Bà Hường thì ngạc nhiên không thôi, nếu mà nó muốn cưới phải báo trước với bà, bà còn phải sắm sửa vàng bạc, tiền đồng, tiền trà nước, tất cả loại tiền. Vậy mà thằng con quý tử của bà chỉ bảo là cưới, sang tháng cưới ngay.

My nghe tiếng Ngọc tranh cãi với anh hai mình trước nhà, cô ngồi trên ghế giả vờ đang chăm chú đọc sách nhưng tai thì lắng nghe câu chuyện ở bên ngoài. Anh hai của Ngọc không phải dạng người ngang ngược bỉ ổi như ông Thuận, chỉ có điều nó nghèo, lại ỷ y nên để lại hậu quả trong bụng của cô bé kia.

Thật ra My thấy anh hai của Ngọc làm người ta có thai, lại can đảm đám cưới chứ không phá là một chuyện tốt, ít nhất còn có trách nhiệm hơn ba Ngọc. Nhưng có điều nhà Ngọc rộn lên, đó là do không chuẩn bị kịp đồ đạc dạm hỏi con gái nhà người ta, Ngọc có cáu gắt cũng chỉ vì tiền, những vấn đề bé tẹo.

Sau khi anh hai Ngọc đi rồi, Ngọc mới mệt mỏi đi từ ngoài vào nhà, thấy My đang chăm chú đọc báo, cô bé hé miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Chỉ lại ngồi gần My rồi ngả đầu vào vai My mệt mỏi.

"Làm gì mà mặt mày bí xị vậy em?" My buông tờ báo xuống vuốt ve lưng Ngọc, ban nãy còn vui vẻ bảo rằng cuối tuần đi ra quận bảy thả diều, bây giờ mặt mày lại xụ ra một đống. My nhìn là biết Ngọc có chuyện không vui, năm chữ "ta đây rất bực mình" rải rác đều trên mặt.

Ngọc phụng phịu, đôi má vốn dĩ hơi mũm mĩm lại được dịp thể hiện ra sự khả ái của mình. Vốn dĩ trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, My cũng không ngoại lệ, đối với My, Ngọc có cau có vì tới tháng vẫn luôn là Ngọc xinh đẹp nhất trần đời.

"Anh hai bảo tháng sau cưới, tháng sau cái gì, sao mà kịp." Đùng một phát nói cưới là cưới, nhà cô có phải có của ăn của để đâu? Càng nghĩ Ngọc càng bực mình.

My mường tượng lại hình dáng bạn gái của Trung, bạn ấy lớn hơn cô một tuổi, bây giờ đang phụ bán chè cho gia đình ở chợ Bà Chiểu. Tính tình chợ búa xởi lởi nhưng thật thà, có vẻ đáng tin, mà nhà của bạn ấy cũng không phải thuộc dạng giàu có, cũng chỉ ăn hôm nay nghĩ hôm nay như nhà Ngọc. Vậy nên đám cưới chỉ quyết định tổ chức nhỏ để mời quan viên hai họ đến thông báo là người một nhà.

"Chị thấy cũng tốt mà, nhà mình dạo này ảm đạm quá." My cố gắng lấy lòng Ngọc, ai cũng biết bản tính của Ngọc khi nào không hài lòng điều gì thì khó ở đến độ nào. Chuyện cưới xin là hỉ sự, không nên nảy sinh mâu thuẫn.

"Tốt cái gì mà tốt, cưới phiền biết bao nhiêu."

My mỉm cười, cô dùng mũi mình chạm vào mũi của Ngọc, yêu thương nói: "Nếu chị là con trai, chị cũng muốn cưới em ngay."

Đang lèm bèm trong miệng không hài lòng chuyện đám cưới, nghe đến những lời đong đưa tán tỉnh của My, Ngọc không thể không đỏ ửng mặt mày lên. Bình thường gặp chuyện gì ngại ngùng, hoặc là cười quá to mặt cô sẽ đỏ lên ngay, cô ghét gương mặt hay đỏ ửng này vô cùng.

"Nếu chị là con trai chắc khối cô mê, em thì làm gì có có cửa với tới." Ngọc khịt khịt mũi ra vẻ khinh thường. My ngay lập tức nhéo chiếc mũi cao kiêu kì của em ấy, trêu đùa nói: "Chị thì cần em nào mê. Chị cần em Ngọc mê chị như điếu đổ, tối ôm chị không buông thôi."

"Trời trời, ai mê chị như điếu đổ, cho chị nói lại." Ngọc phùng mang trợn má ngay lập tức, trêu phải ai chứ trêu phải Ngọc thì lớn gan, thế nào cũng bị Ngọc xử một trận êm đẹp.

"Chị! Chị mê em như điếu đổ."

Tạm hài lòng! Ngọc buông tha cho My, không xử tội My nữa. Mặc dù chuyện cô mê My như điếu đổ là sự thật hiển nhiên, hai người các cô mê nhau đến độ không thể nào cách xa nhau, xa một chút đến khi gần lại liền như nam châm bám dính. Nhưng chuyện si mê này Ngọc tự biết trong lòng là được, không cần My nói ra.

Đám cưới của anh hai Ngọc vào mùng bốn tháng mười dương lịch, thầy bói nói ngày đó là ngày lành, nên cưới gả, đào ao, xây nhà, vợ chồng cưới nhau vào ngày này sẽ không xung khắc. My là người bên đạo, cô vốn không tin những chuyện bói toán như thế này, nhưng Ngọc và gia đình Ngọc lại tin. Vậy nên đám cưới tổ chức vào mùng bốn tháng mười.

My đã dúi vào tay bà Hường một ít tiền vàng chuẩn bị cho đám cưới này, mọi chuyện đều thực hiện sau lưng Ngọc, nhưng cô biết Ngọc thông minh đến như vậy, nhìn sơ qua một chút liền biết. Nhưng cô biết Ngọc biết tất cả nhưng không muốn vạch trần mình, đó là vì mối quan hệ của cả hai, nếu mà thẳng thắng nói ra hai người sẽ bị vướng bận tiền bạc. Ngọc biết nhưng im lặng, My nghĩ như vậy còn hay hơn Ngọc chất vấn mình.

"Đường mòn làng, hôm nay đông vui."

Năm , ca sĩ Phi Nhung ra album Căn Nhà Màu Tím, album được săn đón nồng nhiệt, đĩa lậu, băng thu lậu tràn lan. Bài hát Tơ Duyên nằm trong album này cũng trở thành một trong những bài hát chuyên có mặt trong đám cưới. Nghe bài nhạc này khiến My có cảm giác như cô đang đi ăn đám cưới của năm , cách nhau gần hai mươi năm lại gần gũi nhau đến thế.

"Người người cùng ra xem cô dâu.

Nói cô đẹp hiền ngoan xinh xinh.

Nhưng vui hơn là anh rể quê nghèo.

Trong áo dài khăn đống quê hương."

Tiếng hát của Phi Nhung vẫn ngọt ngào như thế, vì hôm nay đám cưới nên mọi thứ đều phải đến tay, My phải lo từ chuyện sắp xếp trà nước cho họ đàng gái với cả lo luôn phần bê tráp. Cả ngày hôm nay cô còn chẳng nói được với Ngọc câu nào, đôi khi bận rộn đi lướt qua nhau, nhìn thấy Ngọc nhìn mình chỉ có thể cười một cái rồi cả hai lại làm những việc linh tinh lặt vặt khác.

Vì bên đàng trai thiếu vắng đàn ông, bạn bè cũng không nhiều nên My và Ngọc phụ trách bưng tráp, mời thêm hai bạn nữ trong xóm bưng cùng để trao tráp cho đàng gái. Tráp khá nặng, dáng người của Ngọc lại nhỏ nhắn, My nhìn Ngọc cố gắng bưng mà xót không thôi.

"Nặng thì để xuống đi, để chị nhờ người khác bưng. Em coi, đi không nổi luôn rồi."

"Không, nhẹ mà, em bưng được."

Ngọc cứng đầu cứng cổ là chuyện không phải ngày một ngày hai, biết không thể lay chuyển được Ngọc, cô đành phải cố gắng trao tráp cho nhanh. Tráp trao xong, bên nhà gái cũng hỏi han trà nước xong, chỉ còn làm lễ rồi dự tiệc. Sau khi xong hầu hết những thủ tục, My và Ngọc mới được ngồi vào bàn ăn cùng mọi người.

Ở dưới bàn ăn, My xoa xoa cánh tay nhỏ nhắn của Ngọc, rõ ràng là tráp nặng thế kia mà Ngọc lại cứng đầu cãi bướng với cô. My nghĩ tới mà xót.

Ngọc lại nghĩ My lo lắng nhiều, chỉ bưng chưa đầy mười phút, ngày xưa không có My cô còn bưng cả được một thùng sơn nước hai mươi lít, tráp nhỏ này có nặng nề gì? Nhưng cô phát hiện từ ngày có người yêu cô lại nũng nịu hơn hẳn, bưng có một tráp trầu cau mà lại nũng nịu để người yêu xoa tay thế này.

"Chị xót..." My cúi đầu nói nhỏ vào tai Ngọc, bên ngoài tiếng hát nhạc quá lớn át đi cả tiếng nói của cô.

Trong một đống tạp âm từ tiệc cưới, cô vẫn nghe rõ ràng rành mạch chị ấy nói gì. Ngọc nhoẻn miệng cười, son gió My bôi cho cô lên môi bây giờ cũng trôi đi hết, để lại màu môi mộc mạc như trước giờ vẫn vậy.

"Em đang mong chờ chị đến... Xin cưới vào mùa xuân..." Ngọc vu vơ hát theo lời bài hát, cô ước gì My là đàn ông và cô có thể đàng hoàng gả cho chị ấy. Chỉ trong khoảng khắc này, cô thật sự hi vọng mình có thể gả cho chị ấy, làm vợ chị ấy trên cả giấy tờ lẫn xã hội.

Cô muốn được danh chính ngôn thuận.

Truyện Chữ Hay