Chương 2: Hãy lắng nghe giai điệu của bong bóng
—–Mình đánh giá rất cao về nó.
Giọng điệu của Akiha nghe không được biết ơn cho lắm. Nhưng tôi nghĩ đó vốn đã là bản chất của cô ấy rồi.
Tôi chắc chắn cô ấy không hề nói dối.
[Mình cũng rất mừng khi cậu có thể thân thiết với cô bé, mình chân thành cảm ơn cậu.]
[Cậu không cần phải cảm ơn đâu, tự mình muốn vậy mà, chỉ thế thôi. Ồ, cậu uống sữa chứ?]
[À không, mình ổn mà. Cậu biết đấy, mình rất biết ơn khi cậu nghĩ về Haruka như thế. Thật sự vô cùng quý giá khi nó không liên quan đến tinh thần trách nhiệm hay công lý gì cả. Waa, cà phê này ngon quá đi.]
[Đúng chứ? Tớ cũng thường hay ghé qua đây sau khi tan học.]
Ở một nơi nào đó trong cửa tiệm, một chiếc đồng hồ cổ chợt vang lên tiếng chuông như thể đang hòa nhịp cùng tôi. Hiện tại vẫn còn sớm hơn một chút trước giờ vào học, tầm khoảng 8 giờ sáng.
Có bốn vị khách đang ngồi trong quán cà phê tuy có hơi nhỏ nhưng lại ấm cúng gần với trường học này: một người phụ nữ mặc đồ công sở, một chàng trai trẻ trông có vẻ ngủ không đúng giấc, và hai người bọn tôi.
Chắc hẳn đây là sở thích của chủ quán.
Những chiếc đồng hồ cổ với đa dạng hình dáng và kích cỡ được treo ở nhiều vị trí khác nhau trong cửa tiệm. Như những gì tôi có thể thấy thì không có chiếc nào chạy đúng giờ cả.
Và nếu như bạn có đang thắc mắc về ông chủ tiệm cà phê thì, ông ấy đang ngồi ở một góc khuất ở phía sau của cửa tiệm, mặc một chiếc áo phai màu trông cũ kĩ chẳng kém gì mấy chiếc đồng hồ kia cả, lẳng lặng xem tin tức buổi sáng.
[Giờ thì, cùng vào vấn đề chính thôi…]
Akiha đặt cốc cà phê của mình xuống bàn rồi nhìn về phía tôi.
[Haruka đã nhờ mình kể tường tận lại mọi việc với cậu một lần nữa.]
[À, ra vậy.]
[Mình đảm bảo, nếu nói về cô bé thì chắc hẳn cậu ấy đã quên không nói cho cậu biết chi tiết. Đó là lý do vì sao mình sẽ giải thích cho cậu về “Sự hoán đổi linh hồn” của bọn mình một lần nữa, kể cả khi cậu có thể đã biết về nó rồi.]
Từ Minase: [Xin chào buổi chiều, mình là Akiha. Sáng sớm ngày mai, mình có điều muốn nói với cậu, cậu có thể dành chút thời gian được không?]
Khi mà tôi nhận được một tin nhắn LINE tối qua, tôi đã phải cố kìm chế bản thân không tò mò chuyện gì sẽ tiếp diễn.
Có lẽ… ý cô ấy là tôi không nên nhúng mũi quá nhiều vào việc của người khác hoặc do cô ấy đang giận chăng?
Tôi không biết liệu họ có từ chối tôi vì tôi không hề dính líu đến chuyện này hay không….
Nhưng dù sao thì giờ đây tôi đã hiểu rồi.
Nó là một điều đã được Haruka sắp đặt.
Có lẽ là cô ấy đang cố tạo ra thời gian để tôi có thể ở cùng với Akiha.
Khi tôi đang nghĩ về Haruka, Akiha đã bắt đầu giải thích.
[Haruka có thể đã truyền đạt điều này với cậu rồi, nhưng nhân cách của mỗi người bọn mình bây giờ sẽ kéo dài khoảng một trăm ba mươi mốt phút.]
Tôi có đôi chút ngượng ngùng khi phải đối mặt trực diện với người mình đang thầm thích, tôi bắt đầu khắc dấu những nội dung đó vào tâm trí mình.
[MÌnh có thể xem , nhưng nó lại rất khó để có thể xem ]
[Ra vậy, một trăm ba mươi mốt phút à. Mỗi ngày có chênh lệch nhiều không?]
[Có, nó phụ thuộc vào tâm trạng và rất nhiều yếu tố tác động lên bọn mình. Sau đó, tụi mình sẽ không thể chia sẻ những trải nghiệm và trí nhớ với nhau. Mình không biết những gì Haruka đã trải qua và ngược lại. Đó là lí do mà Haruka và tớ phải viết lại những gì diễn ra lên trên chiếc điện thoại này mỗi ngày, và chia sẻ ký ức của tụi mình nhiều nhất có thể.]
Khi nói thế, cô ấy chìa chiếc điện thoại trên tay phải ra cho tôi xem.
[Cơ bản thì, tụi mình viết lại những sự kiện diễn ra trong ngày vào cuối ngày, nhưng với những trường hợp cấp bách như trong một cuộc đối thoại hay thầy cô có nhờ vả gì đó, thì mình phải tạo một văn thư kiểm tra nó trong mỗi lần hoán đổi.
[Như thế… có hơi rắc rối quá nhỉ?]
[Đúng thế. Bên cạnh đó, Haruka đôi lúc sẽ bỏ lỡ vài chuyện và sẽ quên kiểm tra thông tin, vậy nên mình đang cố nghĩ thêm cách gì đó tốt hơn.]
Dù cho cô có nói vậy, một nụ cười nhỏ nhẹ vẫn nở trên đôi gò má của Akiha.
Xem ra thì, Akiha không hề ghét Haruka như thế.
Thực tế thì tôi không tài nào khiến bản thân ghét bỏ cô ấy chỉ vì một vài khuyết điểm vậy được.
[Và chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian tụi mình hoán đổi… thì Yano-kun đã biết vào hai ngày trước rồi đó. Cậu có nhớ lúc đó không?]
[Ừm, tớ đã có chút ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra….]
[Ừ, cậu đã không nhìn vào khuôn mặt kì quặc của mình sao? Haruka đã nổi nóng khi mọi người cứ nhìn vào khuôn mặt của cô ấy lúc cô ấy hoán đổi với mình…..]
[À, không sao đâu. Chỉ là, biểu hiện của cô ấy có thay đổi đôi chút thôi.]
[Mình rất vui khi cậu nói vậy.]
Như thể cảm thông với sự an tâm của Akiha, một chú chim bồ câu bay ra từ một chiếc đồng hồ gần chỗ tôi ngồi. Nó kêu lên bốn tiếng rồi quay trở vào, nhưng thời gian thực thì đã hơn tám giờ mất rồi.
[Và giờ thì… Đây là quyển nhật ký truyền tay.]
Akiha lôi ra một quyển tập từ trong túi xách rồi đưa nó cho tôi.
[Đây quả là chuyện của con gái nhỉ? Nhưng sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể tiếp tục chiều theo ý cô ấy.]
[Được rồi….]
Khi tôi nhận lấy nó, tôi đã nghĩ rằng… Nó quả là một cuốn tập sành điệu.
Một quyển tập với những dòng kẻ, nhưng nó có cả hình những chú gấu được vẽ đầy lên đó… Tôi tưởng chỉ có mấy đứa nhỏ cấp hai mới dùng tập kiểu này thôi chứ.
Tôi mở tập ra và nhìn thấy Akiha cùng Haruka đã viết về hành trình của ngày hôm qua rồi.
Ngày 10 tháng 4 (Thứ ba) Haruka
Hôm nay là một ngày đáng nhớ.
Yano-kun ở lớp mình sẽ giúp mình che giấu đi nhân cách kép!
Mình vui lắm! Yay!
Hơn thế nữa, cậu ấy còn nói cậu là bạn của mình. oooo (chảy nước mắt)
Mình phải cố hết sức để không phải làm cậu ấy bận tâm.
Và vì từ giờ tụi mình sẽ trao đổi nhật ký, nên đầu tiên mình xin tự giới thiệu.
Mình là Minase Haruka. Tuổi là… phải 16 không nhỉ? Mình được sinh ra khi Akiha 9 tuổi, nên mình đoán mình chắc phải được 7 tuổi. Mình có sở thích đọc Manga, mình rất tệ khi phải đối mặt với mấy con bọ và môn giáo dục thể chất—–.
Thứ ba ngày 10 tháng 4, Akiha
Bản ghi âm của Mal Waldron mà mình đặt cuối cùng cũng tới.
Mình đã có đĩa CD của “Left Alone”, nhưng mình thích được nghe những bài hát yêu thích trên phương tiện truyền thông sau khi chúng được ghi âm hơn.
Và mình cũng thích kiểu thiết kế bao bì của album này nữa.
Mình sẽ trưng bày nó trên kệ tủ, đặt cạnh Album Blue Train của Coltrane và West Coast Jazz của Getz.
Giờ thì tôi đã quyết định sẽ bắt đầu trao đổi nhật ký trước lời mời từ Haruka, nhưng tôi không biết nên viết về điều gì thì sẽ tốt hơn đây—–.
Tao kết mày rồi đấy.
Đó là những gì tôi đang nghĩ khi đọc qua cuốn nhật ký.
Có lẽ dù chỉ là một chút nhưng tôi nghĩ sẽ thật hạnh phúc nếu được đọc chúng mỗi ngày.
Tôi chưa từng có hứng thú với đống nhật ký của lũ bạn trên SNS [note41039] trước đây.
[Tụi nó chỉ toàn viết về những thứ bị phóng đại quá đáng không thôi.]
Tôi đã từng nghĩ vậy và thậm chí không lần nào có hứng thú nổi với chúng.
Chủ đề của Haruka và Akiha cũng chẳng khác biệt gì so với mấy cái trên mạng xã hội cả. Mà hơn thế, nội dung của nó có lẽ còn khập khiễng hơn so với những chủ đề đã tồn tại đâu đó trên mạng mà tôi không có hứng thú.
Dẫu vậy thì đôi mắt tôi đã bị thu hút một cách kì lạ vào những nét chữ giản đơn được viết trên cuốn tập trông như một quyển vở chỉnh sửa chính tả này.
Có lẽ đó là vì tôi đang có tình cảm với Akiha và vì tôi nghĩ Haruka là một người bạn quan trọng của mình.
[….thế nhưng.]
Tôi nhìn lên từ những trang tập khi mà giọng nói của Akiha cất lên… tôi đã ngạc nhiên.
[….Nó ổn với cậu chứ Yano-kun?]
Tôi có thể thấy rõ vẻ ngượng ngùng và bối rối trên khuôn mặt của Akiha, khi cô nói thế.
Tôi chưa từng thấy nét biểu cảm này trên khuôn mặt cô ấy trước đây.
[….Cái gì cơ?]
[Về việc… thân thiết với Haruka.]
[…….Ý cậu là sao?]
Tôi không hiểu ý của cô ấy cho lắm.