[Cậu có đang bị cảm hay gì không đấy.…]
—Đôi mắt lấp lánh như pha lê đang kề đến sát bên tôi.
—Đôi môi màu hồng đào cùng với xương quai xanh để lộ qua gáy.
—Những phần nhô ra đang ép vào phần trước của chiếc áo khoác đồng phục cùng đôi chân trắng nõn kéo dài từ trong chiếc váy.
Chia sẻ cùng một cơ thể với Akiha ——.
—và rồi.
Những hành động của Haruka bỗng nhiên dừng lại.
Lúc bấy giờ— cô để lộ bộ mặt như thể đang không thể tin được vào chuyện gì đó.
Cùng với một bộ mặt như thể cô vừa nhận được một lời cảnh báo cho điều gì đó điên rồ sắp xảy ra, cô nói.
[….Có lẽ nào… là Akiha?]
Cô chậm rãi nêu lên cái tên.
[Yano-kun thích Akiha sao?]
—Câu hỏi đó khiến tôi không thể nào giữ vai diễn của mình được nữa.
Não tôi như ngừng hoạt động và không thể nghĩ ra được lời nói dối thích hợp nào cả. Khuôn mặt thì càng lúc càng đỏ lên, đến độ bản thân tôi cũng nhận ra được điều đó.
[Gì chứ? Thật à?….]
Haruka nhìn tôi với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
[Cậu thực sự thích Akiha sao?]
Tôi nên làm gì đây?
Không biết nếu như tôi thú nhận việc thích Akiha với cô gái này, thì mọi chuyện tiếp đó sẽ ra sao đây?
Có khi nào cô ấy sẽ nghĩ tôi thật kinh tởm? Có khi tôi còn không thể tiếp tục làm bạn với Haruka nữa đó chứ.
Liệu có tốt hơn nếu tôi che giấu điều đó không…?
Nhưng mà, giờ thì không thể lừa dối cô ấy nữa rồi.
Tôi đành phải chuẩn bị tinh thần thôi—.
[….Đúng vậy.]
Tôi bày tỏ lòng mình trong khi nhận ra giọng mình có chút nghẹn lại.
[Người mà tớ thích chính là Akiha.]
[….Vậy sao.]
Haruka lùi về phía sau, cô ngã lưng ra ghế và lẩm bẩm gì đó nghe giống như “uwaa”.
[Yano-kun đối với Akiha….]
Tôi thắc mắc không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây.
Liệu cô gái sẽ chấp nhận chứ?
Hay là sẽ từ chối lời tỏ tình của tôi?
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhanh chóng giữ vững tư thế và chuẩn bị tinh thần trước khi nhận lấy cú sốc để chắc chắn rằng mình không bị trầm cảm dù cho bản thân sẽ bị đối xử như thế nào.
[Uwaa… Ồ… thật là như vậy.]
Haruka nhuộm màu đôi gò má trắng trẻo của mình thành một màu hồng nhạt trong khi kêu lên với một giọng điệu phấn khích kỳ lạ.
[Akiha có vẻ cũng đã rất nổi tiếng trước đây rồi… Ra vậy, Yano-kun thích Akiha..! Ôi, người đó còn ở gần hơn mình tưởng nhiều.]
Đó là một phản ứng mà tôi không thể lường trước được.
Một phản ứng ngây thơ, như thể cô đang nói về chuyện tình cảm với một người bạn bình thường vậy—.
Sau đó cô kéo chiếc ghế lại gần chỗ tôi và quăng cho tôi cái nhìn chăm chú cùng với sự hân hoan lộ rõ trên mặt.
[Nè, nè, cậu bắt đầu thích cậu ấy từ khi nào vậy? Các cậu cũng chưa gặp nhau nhiều mà đúng không…?]
Cô ấy bắt đầu bắn một tràng các câu hỏi.
[Ừmm thì… vào cái ngày của buổi lễ khai giảng ấy, bọn tớ đã vô tình gặp mặt nhau….]
[Vậy là yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi… cơ mà cậu thích cậu ấy ở điểm nào thế?]
[….C-Có nhất thiết phải nói ra với cậu không?]
[Không mất mát gì đâu mà, nên kể tớ nghe đi! Đương nhiên tớ sẽ không nói gì với Akiha đâu.]
[….Ư, ừ thì có lẽ do cô ấy là người có thể tự giữ lấy cá tính của riêng mình?]
[Tinh thần của cậu ấy đúng là rất mạnh mẽ, nhỉ? Hừmm, nhắc mới nhớ.]
Và rồi biểu hiện trên khuôn mặt của Haruka bất chợt thay đổi như thể cô vừa nhận ra điều gì đó:
[Có lẽ nào… cậu nói cậu muốn giúp mình là vì cô ấy?]
[Không phải! Đó không hoàn toàn là sự thật, nhưng….]
Tôi định sẽ dứt khoát chối bỏ, nhưng rồi lại lưỡng lự.
Sẽ là một lời nói dối trắng trợn nếu tôi nói tôi không thích thú về vấn đề này.
[Đúng là tớ đã mong rằng nếu giúp đỡ Haruka thì thời gian tớ được ở bên cạnh Akiha cũng sẽ được tăng lên.…]
Tôi đã có một thoáng suy nghĩ ích kỷ khi tiếp cận Haruka.
Tôi đã mong rằng đây sẽ là một cơ hội tốt để rút ngắn khoảng cách giữa tôi và Akiha.
Biết đâu đến lúc nào đó, sự hiện diện của tôi sẽ trở nên đặc biệt đối với cô ấy thì sao.
[Nhưng khi tớ nói “tớ không thể để cậu một mình” hoàn toàn là sự thật! Đó là lý do hàng đầu của tớ, cậu có thể tin vào điều đó]
[….Ưmm, đúng là vậy nhỉ?]
Haruka gật đầu và nở nụ cười tinh nghịch như một đứa trẻ như thể cô vừa thành công trong việc trêu chọc người khác.
[Thực ra thì tớ đã biết cậu không nói dối rồi, xin lỗi vì đã làm cậu bận tâm nhé.]
[….Sao vậy, trông cậu có chút thiếu kiên nhẫn?]
[Mình rất xin lỗi, nhưng… Ưmm, mình sẽ trợ giúp cậu, cho tình yêu của Yano-kun.]
Và đó cũng chính là lần đầu tiên cô ấy bộc lộ sự tự tin trong cách hành xử của mình—.
[—Tớ tin chắc cậu sẽ có thể làm tốt hơn bất cứ ai khác.]
[Ừ, cảm ơn cậu nhé.]
Tôi cảm thấy vô cùng an tâm, thật lòng đấy.
Với Haruka thì cô cũng chính là Akiha. Thế nên không một ai đáng tin hơn cô ấy để tôi có thể tâm sự về chuyện tình cảm của đời mình được.
[Mà, tớ xin lỗi vì người được giúp lại bị đảo ngược.]
Và với câu nói đó, Haruka cúi thấp đầu của mình.
[Cảm ơn vì sự quan tâm chăm sóc của cậu.]
[….Ừ, cứ giao cho tớ.]
Bất chợt, có tiếng ai đó gõ cửa phòng câu lạc bộ.
[Yano-kun, em ở trong đó chứ?]
Cánh cửa mở ra và Chiyoda-sensei hé vào.
Chiyoda Momose-sensai. Cô là một giáo viên có thân hình nhỏ nhắn mà tôi quen biết từ năm ngoái.
Năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi rồi. Với khuôn mặt nghiêm chỉnh và phong thái trưởng thành cộng với vóc dáng nhỏ nhắn của mình, cô đã nhận được sự ngưỡng mộ của đông đảo nam sinh.
Một điều chắc chắn là cô đã được bổ nhiệm cho quyền quản lý căn phòng này và với quyền hành của cô, cô đã bỏ qua việc thỉnh thoảng tôi hay ghé đến đây.
Nhưng dù sao thì, nó cũng thật kỳ lạ.
Nó thật bất thường khi mà con người thận trọng này lại mở ra cách cửa mà không đợi đến sự đáp lại của người khác sau khi đã gõ cửa….
Và lần này thì, cô đã thực sự làm như vậy.
[….Hửm? À, Minase-san… Cô xin lỗi nhé, em đang bận làm gì đó có phải không?]
Nhận ra rằng không chỉ có mình tôi mà còn có thêm Haruka đang ở đây, cô nhẹ nhàng nói.
[Làm thân với nhau là điều tốt, nhưng các em hãy nhớ phải giữ chừng mực nhé!]
[Không, không, không phải như cô nghĩ đâu ạ.]
Nhận ra rằng mình đang bị hiểu lầm trầm trọng, tôi đứng bật dậy và nhanh chóng phủ định nó.
[Tụi em chỉ đang trao đổi một số vấn đề….]
Dù cho tôi có đang giải thích như vậy, nhưng tôi lại không thể nào thốt ra sự thật được.Cuối cùng thì, tôi đã phải mất mười lăm phút giải thích để làm rõ cho Chiyoda-sensei về những hiểu lầm đó.
*
Tôi rời khỏi trường học và nhận ra mặt trời đã khuất về phía tây.
Các học sinh sơ trung đang trên đường về nhà, các nhân viên nhà hàng đang đi chợ, những doanh nhân thì vừa nghe điện thoại vừa bước đi trên vỉa hè.
Ngay trước mắt tôi, một chú chó giống lai to lớn đang được chủ nhân dắt đi dạo với sự miễn cưỡng.
Một hàng người đứng chờ sẵn trước cửa tiệm mì ramen – được đánh giá là một trong những cửa hàng mì ramen hàng đầu ở Nhật trên trang ẩm thực.
——Bây giờ đã là hơn 16 giờ rồi.
Ở thị trấn nằm cạnh tuyến Sobu này, số người đi qua lại gần như là vô tận ngay cả khi ở khoảng thời gian xế chiều.
Còn ít hơn 30 phút nữa là nhân cách của Haruka sẽ được thay thế bởi Akiha.
[….fufufu.]
Haruka đang đi bên cạnh tôi đột ngột cất giọng cười trầm thấp.
[….Cậu ổn đấy chứ?]
[A cậu biết đấy, khi chúng ta cùng nhau đi về như thế này, chúng ta cứ như là… bạn bè vậy]
Khi nói vậy, Haruka cười ngượng ngùng.
[Bọn mình đã phải sống trong trại mồ côi một thời gian dài trước khi được chuyển đến đây, và tụi mình cũng không có bạn. Ngay cả trước đó, tụi mình cũng không thể hòa nhập với mọi người ở trường. Chính vì vậy đây là lần đầu tiên mình được làm một việc như này… Cảm giác như chúng ta thật sự là bạn bè vậy.…]
Với những lời nói đó… lần đầu tiên, tôi đã nhận thức được những gì mà Akiha và Haruka đã phải trải qua.
Tôi hiểu rồi, bởi vì sở hữu đến hai nhân cách, những cô gái này đã phải sống một cuộc sống hoàn toàn khác xa với tôi. Vì vậy đây có lẽ là “cuộc sống học đường bình thường” đầu tiên của họ.
[….Nhắc mới nhớ, tụi mình chưa phải bạn bè à?]
Tôi nói vậy trong khi nhìn vào tấm bảng đen trước của tiệm cà phê đang được thay thế bằng một thực đơn ăn tối.
[….Hả?]
[Dù có thể trông không giống lắm, nhưng tớ luôn xem Haruka là một người bạn….]
Chúng tôi có cảm giác giống nhau về việc muốn được trở thành một người.
Chúng tôi thậm chí còn hứa sẽ giúp đỡ nhau. Chắc chắn chúng tôi là bạn bè rồi.
Và tất nhiên, nếu đó là một người nào đó khác, tôi sẽ không bao giờ nói ra điều đó rõ ràng như vậy.
Nhưng— đối với Haruka.
Tôi đã trực tiếp truyền đạt suy nghĩ của mình đến cô ấy, người đang sánh bước bên cạnh tôi.
Và tôi cũng sẽ không bao giờ quên được sự thay đổi đã diễn ra với Haruka vào lúc đó được.
Trong một khoảnh khắc, Haruka dừng lại một lúc như thể đang bị người khác hỏi bằng một ngôn ngữ nước ngoài, và rồi—
—Một nụ cười nở rộ trên gương mặt ấy.
Đôi má mềm mại nhẹ nâng lên. Đôi mắt đen láy sáng lên lấp lánh.
Một nụ cười như thể làm cho cả làn da cũng trở nên rạng ngời.
[Ra vậy… mình hiểu rồi. Vậy ra chúng ta là bạn bè.]
[Ừ, đúng vậy.]
[Mình vui lắm… đây là lần đầu tiên mình trải qua chuyện này đấy.]
[Vậy thì tốt rồi.]
Cô ấy ngượng ngùng gãi gãi gò má.
Tôi chuyển ánh mắt nhìn về phía hai đứa trẻ học sinh tiểu học đang rượt đuổi nhau và chạy vào công viên.
[Đúng vậy.]
Bỗng nhiên, cô hét toáng lên như thể vừa nghĩ ra được một ý tưởng mới mẻ gì.
[Nếu như điều đó ổn với cậu thì liệu cậu có muốn trao đổi nhật ký với tớ không?]
[….Sao? Trao đổi nhật ký á?]
[Đó là một thứ mà mình đã được thấy trong truyện tranh, và cũng là thứ mà mình đã luôn hằng ao ước, mình, Akiha và một người bạn thân cùng trao đổi nhật ký với nhau.]
[Ồ, đúng là vậy. Nhưng tớ nghĩ thời nay chẳng mấy ai làm những việc như vậy nữa đâu.]
[Ưmm, vậy là, nó không ổn sao?]
Với vẻ mặt như một chú cún con bị ướt sũng dưới mưa, Haruka nghiêng đầu.
[Ấy vậy mà mình đã nghĩ nó sẽ vui lắm vì Akiha cũng sẽ viết nó.]
Thành thật mà nói thì, đó là một chuyện khó khăn đấy.