Dường như tôi đã được nghe cụm từ này ở đâu đó rồi, và điều đó làm tim tôi đập loạn một nhịp.
[Ừm… Ý tớ thực tế thì tớ đáng lẽ chỉ là một người duy nhất thôi, nguyên bản với một cơ thể và một tâm trí, đúng không..? Và hơn nữa, việc sở hữu nhiều bộ mặt và tính cách khác nhau… không phải là điều tốt chút nào….]
[….Ừm, có thể là vậy.]
[Vậy nên để trở về như bản thân mình của trước đây, tớ đang phải cố gắng trở nên giống với Akiha nhất có thể, để bọn tớ lại trở về với một cơ thể cùng một tâm trí như lúc trước….]
[Nếu như cậu đóng vai Akiha như vậy và tiến gần hơn với nhân cách chính của cậu ấy, thì liệu có chắc chắn rằng hai cậu sẽ trở thành một vào ngày nào đó không?]
[….Tớ nghĩ là có thể]
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Haruka gật đầu cái rụp trông như thể vừa bắt được vàng.
[Chính vì thế nên mình phải cố gắng hơn….]
[Tớ hiểu rồi….]
Chúng tôi có chung mục tiêu, vì vậy tôi có thể cảm nhận được một sự đồng cảm với Haruka dấy lên trong lòng.
——Có lẽ chúng tôi đều có điểm giống nhau.
Chúng tôi đều chỉ muốn là chính bản thân mình chứ không phải là kẻ mang trên mình nhiều bộ mặt khác nhau. Dù phải qua bao lâu đi nữa, thì chúng tôi chỉ muốn bản thân vĩnh viễn là chính mình.
Haruka có thể đã trải qua một ngày của mình với những suy nghĩ giống hệt tôi.
Nghĩ vậy, tôi chợt cảm giác thiếu nữ tên Haruka đối diện với tôi kia lại rất giống mình.
[Tớ hiểu rồi.]
Tôi mỉm cười một cách tự nhiên.
[Tớ cũng thường hay dùng cách ngụy trang để đối mặt với những người tốt…. ừ thì, dĩ nhiên là nó không cùng đẳng cấp với việc sở hữu hai nhân cách khác nhau, và ngay lúc này tớ cũng đang là chính mình. Nhưng nếu có thể, tớ muốn ngừng việc cư xử giả tạo như vậy. Vì thế nên tớ có thể hiểu được cảm giác của cậu, Haruka ạ.]
[Ồ, ra vậy….]
Haruka khúc khích cười.
[Vậy thì chúng ta là bạn nhỉ?]
Bạn bè.
Ngay tại ngôi trường này. Ngay tại lớp học này.
Bạn bè là những người giữ cùng những cảm xúc bí mật trong tim họ.
Khi tôi nghĩ về điều đó— Lòng tôi càng trở nên nhẹ nhỏm hơn.
Cứ như là một vị đồng minh bỗng dưng xuất hiện giữa cuộc chiến mà tôi đã phải tự mình vật lộn suốt bấy lâu nay.
[….Tớ ủng hộ cậu]
Giọng nói của cô ấy chan chứa sự nhiệt huyết.
[Tớ cũng sẽ ủng hộ hết mình để Haruka-chan và Akiha có thể trở về thành một]
[….Cảm ơn cậu.]
Haruka nở nụ cười, một nụ cười thoải mái.
[Mình rất vui khi cậu nói như vậy. Mình cũng sẽ hết mình ủng hộ cho cậu, Yano-kun.]
Sau đó, cô ấy vẫn tiếp tục nở nụ cười, nhưng đôi chân mày hơi rướn lên lo lắng, cô nói….
[Chính vì vậy… câu chuyện về “Nhân cách kép” sẽ là bí mật giữa hai ta thôi, nhé?]
***
Có một giai đoạn mà tôi cảm thấy như mình là người duy nhất trông thật thảm hại so với những người khác.
Ví dụ như, tóc của tôi quá mức suôn mượt, chúng đen và thẳng giống như của bố mẹ tôi vậy. Nếu như tôi chỉ để như thế mà không động chạm gì đến nó, nó sẽ rũ thẳng xuống và không dễ để có thể vén lên lại.
Khi nghe về điều đó, mọi người có thể nghĩ [Nó sẽ thật tiện lợi vào những ngày mưa]. Sự thật thì một số người như Sudo – người sở hữu mái tóc mềm mại, có thể sẽ nói rằng [Kiểu tóc đó là sao vậy? Đó là kiểu tóc chỉ có những đứa con gái xinh đẹp mới được phép có thôi! Mày nên trao đổi nó với tao đi!] và bắt đầu đố kị với nó.
Nhưng thực tế thì, điều đó chẳng tốt lành chút nào đâu. Khi nó mọc dài ra một chút, nó sẽ trở nên phẳng lì và trông như là tóc của một thằng nhóc còn đang học tiểu học vậy. Khi tôi cắt ngắn nó đi, nó sẽ mọc dựng đứng lên và thế là tôi không thể kiểm soát được nó nữa. Không chỉ vào ngày mưa, mà kể cả những ngày nắng tốt hay âm u thì mái tóc này cũng khá là phiền phức. Dù cho là vậy, thì mấy người sở hữu mái tóc quăn vẫn thực sự muốn kiểu tóc như này sao?
….Tóm cái váy lại, có rất nhiều điều mà tôi phải cảm thấy tự ti về bản thân mình.
Và một trong số những thứ làm tôi cảm thấy đáng quan ngại nhất, chính là khả năng “bạ đâu hỏng đó” của tôi.
Dù cho có là đồng phục, giày dép, hay là những vật dụng viết lách thì chúng đều nhanh chóng bị hư hại.
Dù cho tôi có sử dụng chúng cẩn thận, thì chúng cứ thế hao mòn đi nhanh gấp đôi so với của những người khác.
[Đấy không phải do lối sống thô lỗ của cậu à?] Khi tôi kể chuyện đó cho Sudo, tôi hoàn toàn nhận lại một cú sốc.
[Chào buổi sáng.]
Khi mà tôi nghe thấy tiếng chào của Akiha vang tới tai tôi ở cửa ra vào, tôi đã thực sự xấu hổ khi nhận ra thứ tôi đang cầm chính là đôi *Uwabaki[note39166] đã nát bươm.
[Ch-Ch-Chào buổi sáng….]
Tôi đáp lại lời chào của cô ấy, nhưng bên trong vẫn cứ cảm thấy bồn chồn thế nào ấy.
Dù sao thì, chắc hẳn cô ấy đã để ý đến đôi Uwabaki bẩn thỉu này của tôi rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng đã một năm kể từ khi tôi bắt đầu học cấp ba, và tôi vẫn chả hiểu nổi sao đôi giày của mình lại tàn tạ đến vậy. Phần đế của nó đã bị bong tróc ra hết, trông rất chi là phèn….
[Mình đã nghe tất cả từ Haruka rồi.]
Không để ý đến việc tôi đang luống cuống, Akiha đã nhẹ nhàng thay giày xong.
[Có lẽ mọi thứ đã bại lộ ngay từ ngày đầu rồi nhỉ? Dù sao thì mình cũng nghĩ là nó sẽ xảy ra cơ mà….]
Cô ấy trông có vẻ có chút bất ngờ khi nói về chủ đề này dễ dàng đến vậy.
Dẫu sao thì giọng điệu của Akiha giống hệt như cô ấy đang nói về một chuyện gì đó nhỏ nhặt lắm.
Xung quanh còn có cả những học sinh khác nữa, nhưng cô không hề dùng những từ ngữ đặc biệt nào, và cũng không ai lại nghĩ đây là đang nói chuyện về vấn đề “Đa nhân cách”.
[….Tớ xin lỗi.]
Tôi đáp lại Akiha bằng giọng điệu lười nhác.
[Tớ không cố ý thăm dò cậu như vậy đâu, chỉ là nó….]
[Ừm, mình biết chứ. Mình hiểu rất rõ Haruka là kiểu người trẻ con như thế nào.]
Cái cách mà Akiha nói chuyện cứ như thể là một người chị đang nói về đứa em nhỏ của mình vậy.
Điều đó càng nói lên họ khác nhau đến mức nào. Đối với cô ấy, Haruka có lẽ giống với một đứa em gái hơn là một nhân cách khác.
[Ngay từ đầu tớ cứ nghĩ mọi chuyện sẽ khó khăn lắm, rằng cậu ấy sẽ không thể giữ được bí mật. Nhưng tớ lại không ngờ được cậu ấy lại thất bại ngay từ ngày đầu tiên.] Akiha vừa nói vừa khúc khích.
Những nét trên khuôn mặt của cô ấy quả là không thể đỡ được với tôi, nó làm tôi thấy hơi nghẹn ngào.
Nghĩ lại thì, tôi quả là may mắn khi mà mới sáng sớm đã được nói chuyện với người mình thích.
Và thậm chí chúng tôi còn có một cuộc nói chuyện bí mật với nhau, điều mà không ai khác có thể biết được.
Và rồi, như thể cố kéo tôi lấn sâu hơn vào mối tình này:
[Mình mừng vì Yano-kun là người đầu tiên biết được chuyện này.]
[….Tại sao?]
[Bởi vì cậu sẽ không làm lớn chuyện này lên. Nên mình có thể tin tưởng vào cậu.]
[….Ra là vậy à.]
Việc cô nói một cách thẳng thắn như vậy… con tim tôi không chịu nổi nữa mất.
——- Mình mừng vì đó là Yano-kun.
——- Mình có thể tin tưởng vào cậu.
Ít ra thì, đó có thể được xem như một lời khen ngợi. Điều đó có nghĩa là Akiha có ấn tượng tốt với tôi.
Tôi thẫn thờ, có lẽ bản thân đang cười trong vô thức.
Ít ra thì, điều đó khiến cho những bước chân nặng nề của tôi mỗi khi đến lớp trở nên nhẹ nhàng hơn.
[Đúng vậy, có thể cậu đã được nghe chuyện từ Haruka, nhưng làm ơn đừng để lộ chuyện này với ai khác nhé.]
[À, ừ. Chắc chắn mình sẽ không để lộ đâu.]
[Cảm ơn cậu. Mình xin lỗi vì đã cư xử ích kỷ, nhưng cô nàng đó có lẽ không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu]
Tôi bỗng có chút bất an khi nghe những lời kế tiếp của cô ấy.
—-Cô nàng đó có lẽ không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu.
Điều đó gần như đang nói rằng tôi cũng không muốn như thế.
Có lẽ chỉ có mình Haruka là đang cố che giấu sự thật về “nhân cách kép’’—
Vậy thì, tôi muốn biết liệu Akiha nghĩ thế nào?
Liệu cô ấy có nghĩ là sẽ ổn thôi nếu không che giấu nó?
Liệu cô ấy có cảm thấy ổn khi sở hữu “nhân cách kép” không?
Thế nhưng trước khi tôi kịp hỏi về nó thì:
[Vậy nhé, mình hi vọng cậu sẽ chăm sóc tốt cho cô nàng đó.]
Chúng tôi đã đến được phòng học lớp 2-4.
Akiha mỉm cười với tôi thêm một lần nữa rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Khi tôi nhìn theo hình bóng cô ấy bước đi, tôi lại càng muốn biết thêm nhiều điều về cô gái này.
Tôi muốn được hiểu thêm về Akiha.
Tôi muốn biết thêm về suy nghĩ của cả hai người họ—.
***
Dù sao thì sau khi tiết học bắt đầu, tôi không thể cứ suy nghĩ về chuyện đó mãi được.
Thật quá sức để có thể hình dung mọi chuyện theo hướng này.
Theo Haruka thì, cô ấy muốn che giấu đi “Nhân cách kép”.
——Khi di chuyển đến phòng học khác, cô ấy đã đánh rơi hộp bút của mình và mọi thứ cứ thế văng ra tứ tung.
——Đột nhiên, một người bạn cùng lớp đến và bắt chuyện với cô ấy, kết quả là…. [Hả!? Sao cơ?] Và cô ấy đã đáp lại bằng giọng điệu tự nhiên của mình.
——Ngay sau khi hoán đổi với nhau, cô ấy không ngừng nhìn xung quanh với khuôn mặt kiểu [Hơ, mình đang ở đâu đây?].
Tôi có thể hiểu được điều đó ở một mức độ nhất định.
Quả là một Haruka hậu đậu, cách mà cô ấy diễn chắc chắn cũng toàn là lỗ hổng.
Nhưng trên thực tế thì, cô ấy còn đang ở rất xa so với sự mong đợi đến mức cả một người ngoài cuộc khi nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra được sự khác biệt này.
Và đương nhiên, không ai lại nghi ngờ rằng cô ấy lại có “Nhân cách kép”, tôi nghĩ vậy.
Cùng lắm thì, mọi người sẽ nghĩ rằng [Minase-san, trông cậu lơ đễnh thật đấy] hay là dối xử với cô như “một con người kì lạ”.
Và rồi, vào giờ nghỉ trưa.
[Vậy, cậu cứ suy nghĩ về việc tham gia vào câu lạc bộ đi nhé. Cậu cũng không cần phải ép buộc bản thân đâu.]
Đó là một người trong câu lạc bộ thủ công, cậu ta đã có ý ngỏ lời mời Akiha vào câu lạc bộ.
[Ưm, mình sẽ tham khảo ý kiến của Akiha.]
Nghĩ về câu phản hồi, tôi đã quyết định sẽ nói chuyện với Haruka. Cứ mãi suy nghĩ về những thứ như vậy khiến tôi bị tổn thọ.
Tôi đã lo lắng đến mức lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng dù sao thì, đây chính là thời điểm tốt nhất.
[Haruka….]
Tôi gọi tên Haruka sau khi các thành viên của câu lạc bộ nhạc kịch rời đi trong sự hoang mang.