Mấy đứa học ngu ấy mà, nếu như phần câu hỏi mở làm sai be bét, lúc đó sẽ gửi gắm toàn bộ niềm hi vọng vào phần đánh giá cá nhân, mong rằng giáo sư có thể chấm thêm chút điểm.
Thế nhưng thành tại nặc danh-bại tại nặc danh, phần đánh giá cá nhân mới thật sự là trăm hoa đua nở-trăm nhà lên tiếng. Lời ca ngợi của Đình Sương bị nhấn chìm trong bể ngợi ca, chẳng mấy chốc đã bị Bách Xương Ý lướt qua mất.
“Ồ.” Bách Xương Ý dừng tay lại một chút, đọc lên một câu đánh giá: “Âm thanh của Professor khi giảng bài rất… gợi cảm?”
Bên dưới bục giảng phát ra một tràng tiếng cười.
Có đứa còn ngang nhiên huýt sáo.
“Đây là ai viết vậy?” Bách Xương Ý quét mắt nhìn sinh viên trong phòng một lượt, tầm mắt lúc đi ngang qua Đình Sương thì dừng lại khoảng nửa giây.
Có chút ý tứ sâu xa.
Đình Sương nhất thời có cảm giác đầu mình mọc sừng.
Móa.
Câu đánh giá không biết xấu hổ này méo phải do cậu viết.
Cậu viết đánh giá cực kỳ nghiêm chỉnh, cực kỳ chuyên nghiệp, cực kỳ tôn sư trọng đạo.
Nếu như biết trước có thể viết đánh giá kiểu này, cậu nhất định sẽ viết “Cơ ngực bên dưới lớp quần áo của Professor cực kỳ gợi cảm.”
“Professor.” Một sinh viên nữ cười xấu xa giơ tay lên, bóc phốt cô nàng ngồi ngay bên cạnh: “Câu này là do Anna viết.”
Mọi người xung quanh bắt đầu nhao nhao cả lên.
Bách Xương Ý nhìn về phía Anna, dùng chất giọng trầm thấp của mình mà nói: “Cám ơn.”
Cám ơn xong, anh lại đổi sang giọng hóm hỉnh: “Tôi nên duy trì âm sắc này nhỉ, như vậy có thể hấp dẫn được nhiều sinh viên tới nghe giảng hơn.”
Hấp dẫn cái rắm.
Đình Sương muốn chọi cái bút máy trong tay vào người Bách Xương Ý.
Còn dám duy trì âm sắc? Móa, dựa vào giọng nói khêu gợi mà hấp dẫn học sinh, chẳng có chút đạo đức làm thầy nào hết.
Thời điểm tan học, Đình Sương nhanh chóng dọn dẹp sách vở rồi bỏ đi.
Đây là tâm lý chung của những đứa học ngu, tự bản thân mình thi không tốt, còn trách móc các bạn khác làm bài quá giỏi.
Trên đường đi tới thư viện, cậu tức giận nhắn tin cho Bách Xương Ý: Em rất không vui.
Bách Xương Ý vừa đặt chân về viện LRM, đang chuẩn bị đi tới phòng họp để mở hội nghị.
Thấy tin nhắn của Đình Sương, anh đáp: Vì sao lại không vui?
Đình Sương: Có nữ sinh khen giọng nói của anh gợi cảm, anh không vui đâu nhỉ?
Bách Xương Ý có chút buồn cười, đáp: Không vui.
Đình Sương: Ha.
Đình Sương: Còn lâu em mới tin.
Bách Xương Ý: Anh quả thực không vui đâu.
Bách Xương Ý: Bắt đầu từ lúc nhìn thấy hai biểu đồ có sự lựa chọn bằng .
Trên màn hình yên tĩnh vài giây, sau đó hiển thị Đình Sương đang nhập tin nhắn…
Bách Xương Ý đi tới phòng họp, ngồi vào chỗ của mình, Đình Sương vẫn đang nhập tin nhắn…
Anh chuyển điện thoại qua chế độ im lặng, để sang một bên, cong môi, bắt đầu cuộc họp.
Ngày hôm nay mấy tiến sĩ sinh muốn trình bày về kết quả nghiên cứu.
Elias quay mặt về phía màn hình chiếu thuyết trình một lúc, sau đó có hơi khó hiểu mà hỏi Bách Xương Ý: “Professor, có vấn đề gì ạ?”
Bách Xương Ý bảo: “Không có, tiếp tục đi.”
Elias thuyết trình thêm hai phút đồng hồ, tiếp tục ngừng lại: “Professor, thầy đang cười cái gì thế?”
Bách Xương Ý: “Tôi không cười.”
Sau đó lẳng lặng hạ khóe môi xuống.
Chờ đến khi Bách Xương Ý họp xong, sờ đến điện thoại di động thì thấy trên màn hình hiện ra mấy thông báo mới.
[ phút trước] Đình Sương: Vụ này… chúng ta coi như huề nhau, có được không?
[ phút trước] Đình Sương: … Không được ạ?
[ phút trước] Đình Sương: Không được thì… tối nay cho anh làm hai nháy?
[ phút trước] Đình Sương: Anh muốn làm kiểu nào cũng được.
[ phút trước] Đình Sương: Ờmm… cái lần trước em không đồng ý… cũng được luôn.
[ phút trước] Đình Sương: Thôi được rồi, ba lần, không thể nhiều hơn nữa đâu!
[ phút trước] Đình Sương: Papa ơi…
[Vừa xong] Đình Sương: Bách Xương Ý! Em quạo rồi đó!
Bách Xương Ý đọc xong thì bật cười, đáp: Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.
Đình Sương nói: Em muốn ăn anh.
Gửi xong bèn cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, lời này damdang quá.
Bách Xương Ý đáp: Tới đây.
Giáo sư càng damdang hơn.
…
Vẫn là một buổi trưa, vẫn là sân thượng của tòa LRM.
Đây là thời điểm nắng hè chói chang nhất.
Hai người ăn sandwich, đứng cạnh bức tường chắn mà hứng gió.
Trên bờ tường hiện nay đã có thêm một chậu xương rồng, Đình Sương lén lút trồng trên sân thượng được mấy tuần rồi, đến nay vẫn chưa bị người ta phát hiện.
Sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc rồi gảy tàn vào bên trong chậu cây.
“Êu, tự nhiên em nghĩ ra một cách vụng trộm hay lắm.” Đình Sương táy máy chậu cây xương rồng: “Bao giờ anh không có ở trên sân thượng thì đặt chậu cây này xuống đất, lúc nào rảnh mà lên đây thì lại đem nó đặt trên bờ tường. Vậy thì khi em đi ngang qua LRM, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn thấy chậu xương rồng này, sẽ chạy lên hú hí với anh, anh thấy thế nào?”
Ban đầu Bách Xương Ý bất mãn với hai chữ ‘vụng trộm’ kia lắm, sau đó mới hỏi: “Thế điện thoại dùng để làm gì?”
Đình Sương trầm mặc hai giây, thương cảm cho trí thông minh của mình: “… Ừ nhỉ.”
Khoảng cách IQ khiến cho cậu nhớ tới sinh viên đánh giá chương trình học [Cực Kỳ Khó] và sinh viên đánh giá chương trình học [Tương Đối Khó], cùng với toàn thể sinh viên đều nhất trí rằng Bách Xương Ý có yêu cầu quá cao.
Con số này rất có thể đã nói rõ được vấn đề.
Trước đây lúc Quách Bằng nói trong group chat rằng “Không tốt nghiệp được mới là không thú vị”, Đình Sương đã nghĩ mình nên bàn chuyện ‘vấn đề sinh tồn của đám níu chân nhân loại’ với Bách Xương Ý.
Nhìn kết quả đánh giá ngày hôm nay có thể thấy được, không chỉ riêng mấy người bọn họ mới là hạng níu chân nhân loại, mà % sinh viên trong lớp đều là hạng níu chân nhân loại.
Cứ thế này thì không được, bởi vì như thế thì loài người sẽ chỉ còn sót lại đám níu chân.
“Sếp Bách này…” Đình Sương rút một điếu thuốc ra, châm lửa: “Em muốn thảo luận với anh một vấn đề nghiêm túc.”
Lại nữa rồi.
Cậu bạn nhỏ rất thích coi giờ nghỉ trưa như giờ giải đáp nghi vấn, ngang nhiên vặt trụi chòm râu của giáo sư.
Nhưng hôm nay không phải giờ giải đáp nghi vấn nữa, trực tiếp mở luôn một giờ học thảo luận.
Bách Xương Ý nói: “Ting, anh hi vọng em hiểu được rằng, những lúc thế này thì anh không phải giáo sư của em.”
Cánh tay đang cầm điếu thuốc lá của Đình Sương tùy tiện gác trên bờ tường, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, cả người toát lên vẻ càn rỡ của tuổi trẻ.
“Bách Xương Ý, em cũng hi vọng anh hiểu được rằng, những lúc riêng tư thế này, em muốn anh là giáo sư thì anh phải là giáo sư, em muốn anh là cầm thú thì anh phải là cầm thú.”
Do chiều quá sinh hư đây mà.
“Được rồi, em nói đi.” Bách Xương Ý cười nói.
“Tiên phong của nhân loại như các anh… định xử lý đám níu chân nhân loại bọn em như thế nào?” Đình Sương không đợi Bách Xương Ý trả lời, bèn nói tiếp: “Sếp Bách, em biết anh hồi còn trẻ đã cực kỳ lợi hại, thế nhưng trên đời này có rất hiếm người giống như anh, không phải, là rất rất rất hiếm. Hôm nay anh nhìn bảng đánh giá của sinh viên chắc cũng biết, nhân loại đa phần đều là người bình thường. Em không phải đang cân nhắc từ góc độ của bản thân, em cũng đang đứng ở góc độ của anh mà lý giải, hôm nay em nói với anh chuyện này là bởi vì em nghĩ rằng…”
Đình Sương nghĩ một hồi, mới tìm được câu mà mình muốn nói: “Em biết anh quan tâm đến nhân loại, nếu anh đã quan tâm được những mấy tỉ người, tại sao không quan tâm thêm kẻ?”
Đến lông mày Bách Xương Ý cũng chẳng buồn nhíu: “Làm sao em biết anh không quan tâm đến bọn em?”
Đình Sương xoay người lại, mặt đối mặt với Bách Xương Ý, trong đôi mắt có chút ý tứ thỉnh cầu: “Ý của em là, anh có thể đối xử với bọn em, à không, không bao gồm em, anh đối xử với em rất tốt. Em nghĩ rằng anh nên đối xử khoan dung với sinh viên hơn một chút, thật đấy.”
“Anh đối xử với sinh viên không tốt ở điểm nào?” Vẻ mặt và giọng điệu của Bách Xương Ý đều nhàn nhạt.
“Em không hề nói là ‘không tốt’ mà.” Đình Sương sợ anh hiểu lầm: “Chỉ là em cảm thấy anh có thể khoan dung hơn một chút, giảng giải nhiều hơn một chút, chậm lại một chút và… đừng quá khắt khe như vậy.”
Bách Xương Ý cũng châm một điếu thuốc, anh rất ít khi chủ động châm thuốc.
“Ting, tri thức không thể đi sau nhân loại được, mà phải là nhân loại đi từng bước vươn tới tri thức. Anh không chấp nhận việc chỉ vì sinh viên không đạt mà đi hạ thấp tiêu chuẩn xuống, đây là một dạng tụt hậu. Anh không hi vọng loài người bị tụt hậu tại chỗ của anh.”
“Haizz, không phải thế, có lẽ em diễn đạt không được tốt.” Đình Sương gãi gãi đầu, nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Yêu cầu cao hay thi cử khó đều là sự kiên trì của anh, lần trước anh đã nói với em rồi, em hiểu được điều này, anh muốn mọi người phải bước về phía trước. Thế nhưng then chốt là… em cảm thấy anh có thể giúp đỡ cho sinh viên thêm một chút, cố gắng giúp bọn họ đạt đến được yêu cầu của anh. Đúng, không phải là hạ thấp tiêu chuẩn, mà là giúp cho nhiều người đạt được tiêu chuẩn của anh hơn.”
Bách Xương Ý cười nhạo: “Ting, tài nguyên là có hạn, công việc của anh không phải chỉ có dạy học. Anh không thể dạy tất cả mọi người giống như lời em nói được.”
Đình Sương có chút ủ rũ, tinh thần hăng hái của ban nãy chẳng còn nữa, rầu rĩ hút thuốc.
Một lát sau, cậu nói: “Vậy… anh cứ trơ mắt nhìn nhiều người không tốt nghiệp được như thế à?”
Bách Xương Ý nói: “Có ba cơ hội để tham gia cuộc thi, không tốt nghiệp được đại biểu cho việc không thích hợp để đi trên con đường này.”
Đình Sương nói: “Thế nhưng đâu phải ai cũng có nhiều thời gian như vậy, cũng không phải tất cả mọi người đều có vận may tốt, không đi được con đường này thì chuyển sang con đường khác…”
(Lý-Công-Khoa: vật lý + công nghệ + khoa học)
Bách Xương Ý nói: “Em có biết tại sao ở các trường đại học chính quy trên toàn nước Đức, số sinh viên chuyên ngành Lý-Công-Khoa có tỷ lệ bỏ học lên tới hơn % không? Số lượng thạc sĩ bỏ học tuy rằng thấp hơn rất nhiều, nhưng cũng có những người không thể nào tốt nghiệp được. Những người này đều sẽ chọn một con đường khác, đổi sang một lĩnh vực khác, đây là chuyện hoàn toàn bình thường.”
“Em biết…” Đình Sương nói: “Thế nhưng có lẽ vì trước đây em luôn học tập trong một môi trường mà đại đa số sinh viên đều có thể tốt nghiệp được, vì vậy em cảm thấy đấy mới là chuyện bình thường… chỉ có mấy kẻ bất tài thất bại mới không thể tốt nghiệp thôi.”
Bách Xương Ý hỏi: “Chỗ của em nhiều người tốt nghiệp như vậy, ai ai cũng thích lĩnh vực mà mình theo học à?”
Đình Sương nói: “… Không phải, có rất nhiều người không thích.”
Bách Xương Ý bảo: “Phải theo học lĩnh vực mà mình không thích, vậy chẳng phải còn thất bại hơn sao?”
Đình Sương sững sờ.
Bách Xương Ý nói: “Tỷ lệ tốt nghiệp cao sẽ khiến cho rất nhiều người miễn cưỡng học tiếp dù rằng không thích ngành đó, không am hiểu về lĩnh vực đó. Tỷ lệ tốt nghiệp thấp trái lại sẽ sàng lọc được những người thích hợp hơn.”
Ban đầu rõ ràng là cậu muốn thuyết phục Bách Xương Ý, nhưng thời khắc này, Đình Sương lại thấy bản thân đã hơi dao động.
Cậu cũng là một trong số những người không thích chuyên ngành mà mình đang học.
“Phải theo học lĩnh vực mà mình không thích, vậy chẳng phải còn thất bại hơn sao?” Đình Sương nhỏ giọng lặp lại câu nói ấy.
“Trước đây anh cho rằng tình yêu không quan trọng.” Bách Xương Ý xoa xoa mái tóc của cậu, ghé vào lỗ tai cậu mà nói: “Nhưng sau khi nhìn thấy em, anh đã còn không nghĩ như vậy nữa.”