Khoảng Cách 1000 Bước Chân

chương 48: nhạc phim

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi chương trình được phát sóng, quả nhiên hiệu quả đúng như những gì tổng đạo diễn nói. Tập đó rất hot, mà hot nhất phải kể đến Bạch Anh và Đặng An Thành. Các clip tương tác giữa hai người đều bị cut ra, từng bản từng bản cứ thế ra đời.

Bạch Anh không khỏi cảm thấy bực bội. Rõ ràng cô thể hiện đâu có gì đặc biệt, chỉ là làm đúng như những gì tổng đạo diễn chỉ đạo. Thế mà bây giờ tổ biên tập lại càng edit khiến người khác hiểu lầm, cuối cùng người bị mắng lại là cô, oan không chịu được, nhưng cũng không thể nói gì.

Đặng An Thành cực kỳ nhiều fan, mà đa số đều là fan girls trẻ tuổi, sức chiến đấu của họ vô cùng kinh người, chẳng mấy chốc đã tràn qua nick cá nhân của Bạch Anh để công kích. Cô cũng chẳng buồn xem, điều cô lo lắng bây giờ lại là chuyện khác.

Điện thoại trên tay rung lên, là Phương Kiều gọi đến. Giọng chị nghe cũng có vẻ như đang không vui: “Xem mấy cái trên mạng chưa?”

Bạch Anh sốt ruột, vội vàng trả lời: “Em xem rồi. Chị, bây giờ nên làm sao? Em có nên đăng bài thanh minh không? Tất cả đều là bọn họ tự ý cắt ghép, ngay cả em cũng không biết nữa.”

Phương Kiều vỗ trán, bực bội nghiến răng, cố gắng nói: “Trước hết em cứ bình tĩnh đã, nghe chị nói. Vừa nãy công ty của Đặng An Thành có liên lạc với chị, đề nghị em hợp tác với cậu ta bày ra một bài ‘yêu giả’ vì cậu ta muốn tiến sang giới âm nhạc. Bọn họ gài chúng ta rồi, bây giờ phòng quan hệ công chúng đang làm việc nên chị muốn hỏi ý em một chút.”

Thực ra Phương Kiều cũng đã biết câu trả lời rồi, nhưng thực sự chị vẫn muốn hỏi ý kiến của Bạch Anh một chút. Bởi vì cũng có không ít những người vì danh vọng mà đưa ra một chút tin giả, chỉ là giả mà không liên quan đến thực tế.

Dạo gần đây Bạch Anh đang đi lên, nếu có một chút quan hệ với nghệ sĩ lưu lượng thì cũng coi như có một chút lợi lộc.

Quả nhiên, Bạch Anh thẳng thừng từ chối: “Chị, em không muốn có tin đồn với người khác, kể cả điều đó có tốt cho sự nghiệp của em đi chăng nữa. Em làm vậy thì chẳng khác nào tát một cái lên mặt anh ấy cả.”

Phương Kiều bật cười, nhưng sau cũng thở dài.

“Được rồi, chị sẽ nói lại với bên Đặng An Thành. Ngày mai tới công ty, phòng quan hệ công chúng sẽ hướng dẫn em đăng bài.” Nói xong, chị lại ngừng một chút, “Em thực sự tin tưởng Lâm Thời Phong vậy à?”

Bạch Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gật đầu cho dù không ai nhìn thấy: “Nếu đã quyết định tiến vào một mối quan hệ thì em chắc chắn sẽ tin tưởng anh ấy vô điều kiện.”

Phương Kiều lắc đầu cười: “Được rồi, chị chỉ hỏi vậy thôi. Có điều chị nhắc trước, nhớ phải chừa lại đường lui cho mình.”

Bạch Anh gật đầu.

Điện thoại ngắt kết nối, Bạch Anh đứng dậy đi mở cửa sổ. Bên ngoài trời nắng to, từng tia nắng hắt xuống mặt cô âm ấm. Cô hít một hơi, mới quyết định đi nhắn tin.

Cũng không biết bây giờ Lâm Thời Phong đang làm gì, đã nhìn thấy mấy bài viết đó chưa. Nếu mà anh chưa thấy thì tốt rồi, cô còn có thể đánh đòn phủ đầu.

Không tới hai phút sau, điện thoại lại rung lên. Anh không nhắn tin lại mà gọi thẳng tới. Bạch Anh hơi lo lắng anh sẽ giận cô, trái tim đập bùm bụp, cũng may là gọi thường, không phải gọi video.

“Hôm nay không có lịch trình gì à?” Chưa để cô cất lời Lâm Thời Phong đã nói trước.

“Không có, hôm nay em được nghỉ.” Bạch Anh lắc đầu, giấu đi lo lắng trong lòng rồi hỏi, “Anh thì sao? Đang làm gì thế?”

Lâm Thời Phong nhướn mày, vừa nhìn đoạn clip cắt từ chương trình vừa trả lời: “Hôm nay anh luyện tập cho concert sắp tới, đang xem chương trình của em.”

Bạch Anh: “...”

Rõ ràng vế trước còn tốt mà, sao vế sau lại khủng bố như vậy.

Bạch Anh hắng giọng, cất giọng uất ức cáo trạng: “Anh đừng có tin cái chương trình đó, cũng đừng tin mấy tài khoản kia viết bậy. Em bị Đặng An Thành cùng chương trình gài bẫy, em còn đang tức chết đây này.”

Lâm Thời Phong cười một chút, tắt cái chương trình đó đi rồi mới trả lời: “Vậy à, nhưng anh lỡ tin rồi, làm sao bây giờ?”

“Không, đừng có tin!” Bạch Anh gấp muốn chết, vội vàng thanh minh: “Tổng đạo diễn bảo em làm sao thì em làm vậy, ai ngờ bọn họ bẫy em. Đặng An Thành nữa, em ghét anh ta. Anh hỏi Chử Thư Tranh mà xem, anh ta gửi kết bạn cho em, lúc lên xe em block luôn rồi.”

Lần này thì Lâm Thời Phong cười luôn ra tiếng, Bạch Anh liền nhận ra anh lại đang trêu mình. Cô thở phì phò, tức giận muốn cúp máy.

Hừ, hại cô còn lo anh sẽ hiểu lầm nữa chứ.

“Được rồi, anh biết rồi.” Lâm Thời Phong vui vẻ nói, “Anh gọi tới không phải muốn chất vấn em, chỉ muốn nghe giọng em thôi.”

Lúc này Bạch Anh mới thôi tức giận. Cô nhìn lịch, mới đó mà Lâm Thời Phong đã đi tour được một tháng rồi. Cô ngã xuống giường vùi mặt vào gối, quả thực là rất nhớ anh.

“Mở loa ngoài rồi xem tin nhắn đi, anh gửi cho em cái này.” Lâm Thời Phong chợt nói.

Bạch Anh hơi nghi hoặc, nhưng cũng nghe lời mà mở loa ngoài, sau đó mở tin nhắn lên xem. Lâm Thời Phong gửi cho cô tấm hình lịch trình concert công khai, cô nhìn một lần, đây là toàn bộ các buổi biểu diễn chuyến lưu diễn lần này.

Tour concert có tất cả sáu buổi ở sáu thành phố khác nhau, diễn ra trong vòng hai tháng. Sau khi mỗi buổi biểu diễn ở một thành phố hoàn thành, anh nghỉ ngơi một ngày rồi sau đó tiếp tục di chuyển đến thành phố khác. Concert cuối cùng kết thúc tour là ở thành phố F. Lịch trình không có gì sai sót, cũng không có gì thay đổi.

“Có gì sao?” Bạch Anh không hiểu.

“Em nhìn địa điểm của buổi concert gần cuối cùng xem.”

Bạch Anh hướng mắt lên trên, vừa lúc nhìn thấy buổi biểu diễn đó. Không để ý thì không sao, nhưng thực sự nhìn rồi mới thấy ngạc nhiên. Địa điểm là ở sân vận động Bạch Dương của tỉnh K, chính là chỗ gần nhà cô.

“Nhà em!” Bạch Anh thốt lên, đột nhiên nhớ đến trước kia anh đã nói tới đó để khảo sát. Thì ra anh thực sự sẽ biểu diễn ở đây.

Vậy mà cô lại không để ý gì cả.

Lâm Thời Phong cười: “Tới dỗ anh nhé?”

Giọng của anh, thực sự rất dễ khiến người ta đỏ mặt, nhất là khi anh dùng cái âm điệu cưng chiều như vậy. Bạch Anh ôm mặt, thực sự có kích động muốn đồng ý ngay lập tức.

Dù sao thì thời gian này cô cũng không phải quá bận rộn...

“Để em hỏi chị Kiều... Nhỡ hôm đó em có lịch trình gì, thì không đi được...” Bạch Anh ngập ngừng.

Lâm Thời Phong cũng không vội: “Ừ, đi hỏi đi, anh đợi em.”

Hai người nói chuyện thêm một lúc mới cúp máy. Bạch Anh cầm điện thoại, nhìn đi nhìn lại lịch trình concert tour. Cô muốn đi, thực sự rất muốn đi.

Mấy ngày nay chỉ có thể la liếm những bức hình và video của các Lá Nhỏ khác, cô nhìn cũng thèm muốn chết. Đã lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy anh biểu diễn, nhìn thấy cái sức hút quyến rũ chết người ấy.

Ngày hôm sau, Bạch Anh chạy như bay đến công ty.

Đầu là phải phủi bay cái hạt bụi Đặng An Thành ra khỏi người trước đã.

Phương Kiều đã thẳng thừng từ chối lời mời kết đôi của phía Đặng An Thành. Đương nhiên, họ có thể bắt nạt được Bạch Anh nhưng làm sao dám động tới Hotshot Media, vì thế họ chỉ có thể đánh trống lui quân.

Bạch Anh không đồng ý kết bạn với Đặng An Thành, thậm chí còn block anh ta, anh ta cũng không còn cách nào khác để gặp cô.

Giữa lúc fan của Bạch Anh đang không chịu nổi được sự tấn công của fan Đặng An Thành nữa thì tài khoản cá nhân của Bạch Anh lại đăng lên một bài viết mới.

Bài viết không có gì nhiều, chỉ là một bức hình chụp dàn thành viên cố định với dàn khách mời, trong đó Bạch Anh và Đặng An Thành cách nhau cả ngàn dặm không tới. Cùng với đó là một dòng trạng thái ghi: Thời gian tốt đẹp, hợp tác với mọi người rất vui.

Hai chữ “hợp tác” đó cũng là để đánh bay cái tin đồn giữa cô với Đặng An Thành.

Về phía Đặng An Thành, anh ta chỉ đăng một tấm selfie chứ không nhắc gì đến chuyện chương trình nữa.

Quả nhiên, hướng gió trên mạng đã bắt đầu hòa hoãn lại.

Bạch Anh biết vậy là được rồi, cũng không quan tâm chuyện đó nữa, cô muốn hỏi Phương Kiều về lịch trình sau đó của mình có rảnh rỗi không.

Nhưng mà cô còn chưa kịp nói, Phương Kiều đã chặn lời cô trước: “Báo cho em một tin vui đây. Đoàn làm phim ‘Lời tỏ tình của cơn gió lạ’ đã liên hệ với chúng ta, họ muốn mời em hát cho ca khúc chủ đề của bộ phim.”

Bạch Anh shock, cứ tưởng mình đã nghe nhầm.

“Chị chắc chắn?”

Phương Kiều gõ đầu cô: “Chị sẽ nói đùa với em chuyện này à?”

‘Lời tỏ tình của cơn gió lạ’ là một dự án phim truyền hình đang cực kỳ hot gần đây, được mệnh danh là bom tấn đáng mong đợi nhất trong khoảng thời gian này. Bộ phim vẫn đang trong giai đoạn quay chụp nhưng tin tức về nó thì vẫn bị tuồn ra mỗi ngày. Nó hot vì độ khủng của nó, từ đạo diễn đến dàn diễn viên, độ chế tác không phải là đùa.

Vì nó quá khủng nên Bạch Anh cũng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ được hát ca khúc chủ đề của bộ phim cả.

Phương Kiều đưa cho cô tập tài liệu rồi nói: “Đây là thông tin, trong đó có ghi chủ đề phim, thời gian làm việc, thu âm và cả cát-xê. Chị nghĩ em sẽ không từ chối cho nên đã nhận lời rồi, em xem kỹ đi.”

Đương nhiên, đã là một bộ phim chất lượng thì mọi thứ sẽ chẳng có gì đáng chê cả. Chỉ có điều, thời gian làm việc lại thực sự trúng vào ngày diễn ra concert ở sân vận động Bạch Dương.

Bạch Anh mân mê mép giấy, xem các điều khoản của nó từ đầu đến cuối. Phương Kiều thấy cô là lạ thì hỏi: “Sao thế? Không hài lòng chỗ nào hả?”

Bạch Anh ngẩng lên, mỉm cười lắc đầu: “Không ạ, em thấy mọi thứ rất tốt luôn ấy. Em không nghĩ là mình sẽ có cơ hội này.”

“Ừ, vậy thì tốt rồi. Đồng ý nhé?” Phương Kiều cười nói, “Nếu làm tốt em sẽ còn có cơ hội được đề cử giải thưởng ở mảng nhạc phim nữa đấy.”

“Trời, chị kỳ vọng cao quá đấy.”

“Không, thật đấy. Bộ phim này có tham vọng giật giải ở Thước Phim Vàng năm sau đấy. Nếu thành tích của họ tốt, của em cũng tốt thì sẽ có khả năng thôi. Chỉ cần là được đề cử thôi cũng đã tốt rồi.”

Bạch Anh cười, cũng không phá vỡ đi kỳ vọng của chị ấy. Dù sao, đây cũng là điều cô muốn.

Được rồi, không đi được thì thôi, cũng không phải là sẽ không có lần sau. Dù sao, buổi biểu diễn cuối cùng trong tour được diễn ra ở đây, chẳng lẽ lại không thể đi xem?

An ủi mình xong, Bạch Anh lại đưa mắt nhìn tập tài liệu trên bàn. Đây là lần đầu tiên cô hát nhạc phim, nếu có thể tiến tới đề cử cho Thước Phim Vàng thì tốt quá rồi.

“Nói mới nhớ. Không biết Thước Phim Vàng năm nay sẽ ra sao nhỉ? Bao giờ sẽ có danh sách đề cử vậy ạ?” Bạch Anh hỏi.

Phương Kiều cười nhạo cô: “Thế nào? Chưa gì đã mong bạn trai có giải rồi à?”

Bạch Anh xấu hổ, vội vàng chống chế: “Bạn em cũng là diễn viên của ‘Con tin’ mà, em mong là chuyện bình thường.”

Phương Kiều đương nhiên không tin.

Truyện Chữ Hay