Khoảng Cách 1000 Bước Chân

chương 40: giải thưởng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dây thần kinh thô Chử Thư Tranh không hiểu vì sao mà Bạch Anh lại thở dài, tâm trạng cũng không vui như lúc nãy nữa. Rõ ràng bình luận đều là khen phần trình diễn rất hay, rất cuốn hút, tương tác giữa hai người cũng tốt, cũng rất có "tình" mà.

Cô cho rằng, nếu tình cảm của hai người từ từ được tiết lộ là điều tốt, đến khi thực sự công khai sẽ không gặp khó khăn.

Hiển nhiên là Bạch Anh không nghĩ vậy.

Phần cuối cùng của buổi lễ chính là phần quan trọng nhất – trao giải.

Thực ra mà nói, album của Lâm Thời Phong ra mắt vào giữa năm nên khả năng đạt giải sẽ không cao. Để đạt được giải thưởng còn phải tùy thuộc vào nhiều yếu tố, trong đó, lượng album bán ra phải có số lượng nhiều nhất kể cả đĩa vật lý và đĩa kỹ thuật số. Ngoài ra, các thứ hạng trên các nền tảng âm nhạc phải cao và có lượng tiếp cận người nghe lớn.

Vì thế, nếu so với các sản phẩm được tung ra từ đầu năm thì "Flower & Tears" được coi là khá thử thách. Nhưng cho dù được phát hành vào giữa năm, không hề có ai phủ nhận được thành tích của nó. Cho đến bây giờ, thứ hạng của các ca khúc trong album vẫn đạt rất cao trên các nền tảng âm nhạc trực tuyến. Lượng album bán ra cả trong nước và quốc tế nhiều lần đổ xô kỷ lục của các nghệ sĩ.

Có người nói, thành công của album còn tùy thuộc vào độ quảng cáo mát tay của VIBE nữa. Nhưng mà người này rất nhanh đã bị phản bác lại. Nếu Lâm Thời Phong không viết bài hát tốt, không hát bài hát hay, không trình diễn ca khúc ổn thì lấy đâu ra cho quý công ty tự tin đến thế?

Bạch Anh cũng rất có lòng tin Lâm Thời Phong sẽ đạt được giải thưởng lớn.

Sau một hồi trò chuyện giữa các MC thì cũng tới phần trao giải. Nhiều các hạng mục được đề ra, bất ngờ thay, giải thưởng đầu tiên mà Lâm Thời Phong nhận tại buổi lễ này lại là Nhạc sĩ của năm với ca khúc "Enthuse".

Máy quay quay cận mặt anh. Tiếng nhạc vang lên, những tràng vỗ tay ầm ầm nổ ra, fan thì kêu gào. Lâm Thời Phong mỉm cười đứng dậy cực kỳ phong độ, một sự tự tin tràn ra cả màn hình. Anh bắt tay nghệ sĩ bên cạnh rồi mới bước lên sân khấu nhận cup.

Bạch Anh kích động quên cả buồn, miệng cười thật tươi nhìn chăm chăm lên sân khấu.

Nghe mọi người nói, Lâm Thời Phong thường không học thuộc lời cảm nghĩ ghi sẵn mà luôn tự ứng biến. Anh cất giọng, bày tỏ cảm xúc của mình khi nhận cup và cảm ơn hết tất cả từ fan cho đến các producer đã cho anh cảm hứng sáng tác.

Anh nhận hoa và cup, bắt tay với người trao giải rồi bước xuống sân khấu một cách lịch lãm.

Tuy không phải là một trong những "Tam Bảo Cup" nhưng fan đã mừng muốn điên rồi. Bạch Anh cũng có thể thấy rõ sự vui vẻ trên gương mặt anh, không ít lần nhìn tới cái cup trên bàn đầy tự hào. Nhìn anh như một đứa trẻ như vậy Bạch Anh cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu.

Đối với một nhạc sĩ, sự công nhận này là một thành tự không hề nhỏ.

Tiếp theo lại là các hạng mục khác. Nghệ sĩ đoạt giải rất nhiều, nhưng người tới mà về tay không cũng có. Đây là một giải thưởng uy tín, không có nhiều người dám dị nghị về những kết quả này.

Cuối cùng cũng đến phần trao giải cho Tam Bảo Cup. Tam Bảo Cup bao gồm ba hạng mục là Nghệ sĩ xuất sắc nhất, Bài hát của năm và Album của năm. Người trao giải cho ba hạng mục này là ảnh đế Đinh Dương, nổi tiếng với phong cách đóng phim rất đa dạng.

Nói đến Tam Bảo Cup thì ai cũng cực kỳ lắng nghe. Nữ MC nói chuyện với Đinh Dương một chút, pha một chút chuyện hài rồi mới tới kết quả của hạng mục đầu tiên – Album của năm.

Các đề cử hiện lên màn hình lớn, trong đó có cả "Flower & Tears". Các Lá Nhỏ cực kỳ lo lắng. Thực ra mục tiêu của bọn họ là muốn thần tượng thắng được giải Nghệ sĩ xuất sắc cơ. Nhưng đối đầu với Lâm Thời Phong còn có rất nhiều các nghệ sĩ khác nữa thực lực cũng lớn, do vậy chỉ cần một trong Tam Bảo Cup đã là được rồi.

Đinh Dương mở phong bì, nhìn thấy cái tên thì cười một chút. Anh ta ghé vào mic, nói chậm: "Album của năm thuộc về... 'Flower & Tears'! Chúc mừng Lâm Thời Phong."

Một tràng pháo tay nổ ra, tiếng nhạc chúc mừng lại vang lên lần nữa. Lâm Thời Phong vẫn giữ nguyên nụ cười phong độ ấy, ánh mắt cong lại rất đẹp, đôi chân dài nhanh thoăn thoắt bước lên bục.

Lâm Thời Phong bắt tay với Đinh Dương rồi nhận giải thưởng của mình. Anh tiếp tục nói ra cảm nghĩ và lời cảm ơn, không giống với vừa nãy chút nào khiến người khác cảm thấy anh rất có tâm. Bạch Anh vỗ đến đỏ cả tay, Chử Thư Tranh nhìn cô đầy bất đắc dĩ.

"Fan của em mà nhìn thấy em như vậy chắc kinh ngạc lắm."

Bạch Anh bĩu môi phản bác: "Thần tượng mình đạt giải chẳng lẽ không được vui sao? Vui vì thần tượng chẳng có gì là sai cả."

Chử Thư Tranh nở nụ cười ẩn ý: "Là thần tượng hay người yêu?"

"Người yêu gì chứ. Còn chưa phải mà..." Mặt Bạch Anh đỏ lựng lên, cô nói rất nhỏ làm Chử Thư Tranh chẳng nghe được gì.

"Hả? Em nói cái gì cơ?"

Lâm Thời Phong phát biểu xong thì trở về chỗ. Lúc này nụ cười của anh vẫn không tắt. Đột nhiên anh muốn khoe với Bạch Anh, cũng không rõ vì lí do gì. Chỉ là rất muốn khoe, muốn được nghe cô nói lời ngưỡng mộ.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng rất tiếc cũng chẳng rõ cô ngồi chỗ nào.

Đinh Dương tiếp tục trao giải cho hạng mục Bài hát của năm. Người thắng giải là ca khúc của một nữ nghệ sĩ nổi tiếng. Sau khi nữ nghệ sĩ đó trở về chỗ thì sân khấu hạ ánh sáng xuống, chỉ tập trung vào chiếc phong bì trên tay Đinh Dương.

Mọi người ai cũng mong chờ, kể cả người có giải rồi như Lâm Thời Phong cũng thật sự tò mò. Đinh Dương và nữ MC sau khi nhìn cái tên trong phong bì thì đều cùng mỉm cười. Hai người cùng đi lên mic đứng và cùng công bố kết quả.

"Nghệ sĩ xuất sắc nhất của Giai Điệu Vàng năm nay là... " Hai người hợp ý ngừng lại, rồi lại cùng đọc lên cái tên: "Lâm Thời Phong! Xin chúc mừng!"

Các Lá Nhỏ kích động muốn điên, la hét ầm ĩ. Lâm Thời Phong cũng rất kinh ngạc, không nghĩ mình sẽ là người thắng giải. Sự vui mừng bao trùm cả sân vận động, pháo bông phun lên đầy màu sắc.

Đinh Dương lại trao cup cho Lâm Thời Phong, cười: "Lại gặp cậu rồi."

Lâm Thời Phong đáp: "Cảm ơn."

Lần cuối cùng anh đạt được giải thưởng này đã qua tới sáu, bảy năm rồi. Vốn anh cũng không mong chờ nữa, vì album này được phát hành là để kỷ niệm ra mắt của anh nên đã đặt tình cảm vào đó nhiều hơn là nghĩa vụ của một ca sĩ. Nhưng bây giờ kết quả thì thế này, đương nhiên, chẳng ai chê giải nhiều cả.

"Tôi thật sự không nghĩ là mình sẽ đạt được giải thưởng này. Mỗi ca khúc được tôi viết ra, được tôi trình bày, tôi thật sự đặt tình cảm vào nó rất nhiều. Tôi rất vui vì nó có thể giúp cho mọi người. Lời cảm ơn thì nói đi nói lại chắc sẽ có người cảm thấy phiền, nhưng thực sự tôi rất muốn gửi ngàn lời cảm ơn đến mọi người. Suốt năm sự nghiệp của tôi luôn có các bạn, hi vọng sau này vẫn sẽ nhận được tình cảm của mọi người."

Sau khi trao giải thì cũng là lễ bế mạc. Âm nhạc được vang lên, các nghệ sĩ cũng tiến lên sân khấu để chụp ảnh và chung vui. Bạch Anh nhìn lên phía các fan hâm mộ, cô còn nhìn thấy có Lá Nhỏ đang khóc nữa. Có lẽ cô ấy thực sự xúc động.

Bạch Anh còn đang cảm động nhìn họ, đột nhiên họ la lên ầm ĩ khiến cô giật mình. Nhìn họ chới với ra ngoài, cô khó hiểu thì Chử Thư Tranh liền gọi cô lại, ý bảo cô nhìn về đằng sau. Bạch Anh ngoảnh lại, nhìn thấy Lâm Thời Phong đang đứng trên sân khấu hướng về phía cô. Anh vẫy tay, có vẻ muốn cô lên đó.

Bạch Anh ngơ ngác, hỏi Chử Thư Tranh: "Em có thể lên sao?"

"Được chứ." Chử Thư Tranh cười nói, "Em cũng là nghệ sĩ mà."

Bạch Anh nhìn cô ấy. Ừm, cô cũng là một nghệ sĩ mà. Cô cũng vừa biểu diễn xong, ngay trên sân khấu này.

Lấy được lời đảm bảo, Bạch Anh thực sự chạy về phía Lâm Thời Phong.

Trên sân khấu rất nhiều người. Cô lên được sân khấu rồi thì lại không thấy Lâm Thời Phong đâu nữa. Muốn đi tìm anh, ngược lại lại bị một bàn tay nắm lấy. Bạch Anh quay đầu, là Tỉnh Vân.

"Bạch Anh, lên tìm tớ hả?"

Lâu rồi không gặp Tỉnh Vân, cô ấy còn gầy hơn trước nữa. Dạo này các cô đều bận nên không thể nhắn tin trò chuyện nữa, nhóm chat ký túc xá Cầu Vồng đã im lặng khá lâu rồi. Bây giờ gặp được Tỉnh Vân thì không khỏi cảm thấy vui mừng.

Hai người ôm lấy nhau, Bạch Anh cười tít cả mắt: "Aaaa, nhớ cậu quá đi!"

Tỉnh Vân buông cô ra, cho cô một ngón cái: "Hôm nay cậu trình diễn đỉnh lắm đó, tớ xem mà mê luôn."

"Cậu cũng vậy, line của cậu vẫn đỉnh nhất đó!"

Hai người mèo khen mèo dài đuôi đến tít cả mắt, sau đó Bạch Anh cũng ra chào hỏi mấy cô gái COLOR. Mặc dù không phải thân thiết nhưng tình nghĩa thì vẫn có, hơn nữa ở đây còn rất nhiều fan đang nhìn họ nữa. Chỉ là Bạch Anh và Châu Đồng vẫn không nói với nhau câu nào cả.

Chụp xong một đống ảnh, mấy cô gái còn chưa xem lại, đột nhiên Từ Hạ Vy nhìn về phía khác rồi gọi: "Anh Thời Phong!"

Lâm Thời Phong đang đi về phía này, đột nhiên Từ Hạ Vy xông tới ôm chặt lấy cánh tay anh, dáng vẻ cực kỳ thân thiết. Mọi người xung quanh nhìn trố cả mắt, có người còn không kìm được mà dụi mắt mấy lần.

Người thì đông, Lâm Thời Phong cũng không thể làm mất mặt con gái. Anh mím môi không nói, rất nhanh đã rút tay ra khỏi cô ấy.

Bạch Anh ngơ ngác nhìn về phía anh.

Nụ cười của Từ Hạ Vy cứng lại, rất nhanh đã có một cô gái tới gần cô ấy hỏi chuyện, vẻ mặt cực kỳ sùng bái: "Thân thiết như vậy, hai người quen nhau à? Sao chưa nghe cậu nói bao giờ?"

Từ Hạ Vy vuốt tóc cười ngượng ngùng: "Gia đình tớ và anh ấy quen nhau, tớ biết anh ấy từ nhỏ rồi."

"Oa, vậy là thanh mai trúc mã hả?"

Lâm Thời Phong vẫn đang đi về phía cô, không hiểu sao Bạch Anh lại cảm thấy bối rối. Mắt thấy anh gần tới nơi rồi, Bạch Anh liền quay sang nói với Tỉnh Vân: "Cậu gửi ảnh bọn mình lên nhóm đi, Tầm Ý và Marin chắc ghen tị lắm đấy."

Tỉnh Vân còn đang hóng chuyện bị cô lay tỉnh: "Hả? À được, được. Có thời gian thì bọn mình hẹn gặp nhau."

Tiểu An ở phía dưới gọi lên, Lâm Thời Phong nhìn về cậu ta. Anh nhìn Bạch Anh còn đang hàn huyên với bạn, cuối cùng cũng đành thôi. Từ Hạ Vy thấy anh muốn đi, cuối cùng nói với một cô gái mấy câu rồi đuổi theo anh.

Bạch Anh nhìn bóng lưng hai người, không biết làm sao mà lại thấy khó chịu. Cô lơ đãng nói với Tỉnh Vân mấy câu rồi rời sân khấu, đi tìm Chử Thư Tranh muốn trở về.

Truyện Chữ Hay