Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng Nhật Bản. Bạch Anh tới trước, Quách Ái Trân phải hơn mười phút sau mới hùng hùng hổ hổ đi tới.
Câu đầu tiên mà Quách Ái Trân nói là: "Đàn ông đều là lũ cá mắm!"
Bạch Anh: "... Cậu cãi nhau với Lục tổng à?"
Quách Ái Trân uống hết một li nước đầy, bực bội nói: "Đúng rồi. Sao cậu biết?"
"Sao không biết. Mắt tớ cũng đâu có mù."
Quách Ái Trân bĩu môi, cũng không nói nữa.
Bạch Anh tới trước nên đã gọi món trước. Lúc này nhân viên đã bắt đầu đem món ăn lên. Nhà hàng này là Quách Ái Trân chọn, tới món ăn cũng cực kỳ hợp khẩu vị của cô ấy. Chỉ là đồ ăn thì đắt, nhưng dùng đầu gối cũng biết được là Lục Tất Quân chịu chi tiền cho cô ấy.
Lục Tất Quân là ôm trùm của giới kinh doanh, ngoài nổi tiếng vì tài năng thì hơn hết đều là từ cái tính cách của anh ta mà ra. Nghe nói Lục Tất Quân cực kỳ khó tính, thâm trầm mà còn quyết liệt. Lúc Quách Ái Trân xác nhận đang qua lại với anh ta, Bạch Anh kinh ngạc đến suýt rớt cằm.
Nhân viên tri kỷ giúp đóng cửa phòng bao, lúc này Bạch Anh mới bắt đầu hỏi: "Thế hai người có chuyện gì? Làm sao mà cãi nhau?"
Quách Ái Trân: "Nếu nói nguyên nhân chính, thì là cậu."
Bạch Anh đang ăn thì sặc. Cô trợn mắt lên hỏi: "Tớ á? Tớ làm gì?"
"Thực ra, tớ không chấp nhận được kết quả của Tô Điểm Cầu Vồng, thế là tớ bảo anh ta tra lại rồi cho tớ xem bảng điểm chi tiết. Anh ta cũng nghe, nhưng kết quả thì có từ ngay sau đêm chung kết rồi mà sáng nay mới cho tớ xem."
"Kết quả thế nào?" Tuy là nói chuyện bị loại đối với cô không quan trọng nữa, nhưng nếu chuyện kết quả có bị xáo trộn hay không thì nó vẫn khiến Bạch Anh cảm thấy hồi hộp. Dù sao, đó là cả tâm huyết của cô, nếu thực sự có kẻ tác động bên trong thì đương nhiên cô sẽ tức giận.
Quách Ái Trân nhìn Bạch Anh, hơi ngập ngừng: "Nghe xong cậu đừng buồn nhé?"
Bạch Anh: "Ừ, ừ, cậu nói đi."
"Thực ra... Kết quả của cậu ở hạng , nhưng có người rút phiếu bầu của cậu xuống hạng . Các hạng sau được đẩy lên, cuối cùng, Châu Đồng được debut."
Một đạo ánh sáng giống như bổ xuống người Bạch Anh khiến cô sững sờ. Thì ra, cô không phải là làm không tốt mà là cô bị hại. Vốn vị trí đó là của cô, nhưng lại có kẻ nhẫn tâm ném cô ra ngoài, ném đi toàn bộ sự cố gắng của cô.
Nhưng bây giờ, nghe được kết quả đó thì cũng còn làm được gì nữa. Chương trình đã kết thúc gần một tháng, Bạch Anh cũng không thể chen chân vào đó nữa.
Bạch Anh mím môi, "Vậy cậu có biết ai là người rút phiếu không?"
Lúc này Quách Ái Trân mới đập bàn tức giận: "Đây chính là lí do khiến tớ bực mình nè. Lục Tất Quân nói anh ta không có nghĩa vụ đi tìm hiểu chuyện của người khác. Nói qua nói lại một hồi thì hai đứa cãi nhau, nhưng mà tớ cũng chỉ moi ra được là có một người họ Lâm thôi. Hừ."
Người họ Lâm? Bạch Anh nhíu mày. Hình như ngoài Lâm Thời Phong ra cô chẳng quen ai họ Lâm nữa. Nhưng người họ Lâm trên thế giới này có vô vàn, người đó chắc chắn không phải là anh. Hơn nữa, anh không có lí do gì để rút phiếu của cô cả.
Quách Ái Trân bực bội cắn một miếng sushi, chẳng còn quan tâm hình tượng vừa nhai vừa nói: "Còn có một chuyện về Châu Đồng, cậu có muốn nghe không?"
Giờ thì còn chuyện gì shock hơn chuyện cô bị rút phiếu nữa. Bạch Anh chậm chạp gật đầu.
"Lục Tất Quân nói, cái chân người mẫu quảng cáo điện thoại kia ban đầu vốn là của Châu Đồng, nhưng lại bị cậu cướp mất. Châu Đồng là người hiếu thắng, có lẽ vì thế nên mới áp sát cậu trên chương trình như vậy."
Nghe thế, Bạch Anh chỉ biết cười nhạt: "Tớ cướp của cô ta một vị trí người mẫu quảng cáo, cô ta lại cướp lại của tớ một vị trí debut. Trả thù cũng lời đấy chứ."
Nhưng mà trong phòng ký túc xá của Bạch Anh, Tỉnh Vân mới là người ghét Châu Đồng nhất. Cô nghĩ Châu Đồng sau này cũng không dễ dàng đâu, cho dù bên ngoài phải cố tỏ ra vui vẻ hòa thuận. Vì cô biết, Tỉnh Vân vốn không phải là một người dễ dàng bỏ qua chuyện.
Bạch Anh tức chứ, đương nhiên cô cũng chẳng phải thánh mẫu. Thế là cô kể chuyện này trên nhóm chat phòng ký túc xá. Cô có thể nhu nhược, nhưng cô còn có thể lợi dụng cái nhu nhược này để mượn đao gϊếŧ người.
"Tớ nói này Bạch Anh, thực ra tớ thấy cậu không debut vẫn hơn đấy." Quách Ái Trân nghiêm túc nói, "Đằng sau Châu Đồng có người chống lưng, làm sao có thể đảm bảo cậu vào nhóm đó sẽ an toàn. Nếu đã tranh giành nhau như thế, mấy người debut được chắc cũng không phải hạng tầm thường."
Con người mà, ai mà chẳng phải dùng một chút thủ đoạn để đạt được điều mình muốn. Chỉ là thủ đoạn đó thiện chí hay tiêu cực, có làm hại đến người khác hay không mới là chuyện quan trọng.
Bạch Anh đã nghĩ, đúng vậy, tại sao cô phải cố để đến một nơi nguy hiểm làm gì. Vì thế hôm nay trong cuộc họp cô mới có thể nói điều đó ra một cách thản nhiên như vậy. Cô vốn không hợp với nơi đó.
"Ừ, hôm nay họp quý tớ cũng nói vậy với ban lãnh đạo, họ không bày tỏ ý kiến gì. Mặt khác, họ bảo tớ đi theo con đường nghệ sĩ thực lực."
Quách Ái Trân ngạc nhiên: "Nghệ sĩ thực lực?"
Bạch Anh kể lại mấy ý chính trong cuộc họp, đồng thời cũng phân tích lợi hại của hai con đường đó cho Quách Ái Trân nghe, mục đích là muốn xin ý kiến của người ngoài. Thực ra quyền lựa chọn vốn nằm ở trong tay cô, nhưng cô vẫn còn trẻ, để lựa chọn cho tương lai của mình vẫn luôn là một bài toán nan giải. Hơn hết, Bạch Anh rất sợ khi gặp phải khó khăn và thất bại, cô cũng sợ khi ý nghĩ của mình sẽ bị người khác phản bác.
Quách Ái Trân nghe xong cũng gật gù, nhưng không cho cô ý kiến mà hỏi ngược lại: "Lâm Thời Phong muốn cậu làm nghệ sĩ thực lực?"
Bạch Anh hơi ngây người, không nghĩ cô ấy sẽ nhắc tới Lâm Thời Phong. Vừa nãy cô chỉ kể qua qua, thế mà Quách Ái Trân cũng nắm được chi tiết này. Cô gãi tai, nhỏ giọng gật đầu: "Ừ, anh ấy bảo tuổi đời của nghệ sĩ lưu lượng rất ngắn, không hợp với người như tớ."
Thế là Quách Ái Trân tự nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý, giả lả nói: "Thế thì đơn giản thôi, cậu xin ý kiến anh ấy là được."
"Xin ý kiến của anh ấy?" Bạch Anh hốt hoảng.
"Đương nhiên." Quách Ái Trân gật đầu chắc nịch, "Anh ấy là người đề nghị cậu như vậy, thế thì cậu hỏi lí do vì sao, rồi tự nghĩ lại cũng không muộn."
Bạch Anh né tránh ánh mắt của cô ấy, không tiếp vấn đề này nữa.
Quách Ái Trân dạo này đang được nghỉ ngơi nên kéo Bạch Anh đi chơi cả ngày. Tính cô ấy là thế, rất vô tư và phóng khoáng, hơn nữa lại có khả năng bao dung một người tự ti như Bạch Anh. Hai người quen nhau , năm, tất nhiên là cũng có xích mích nhỏ rồi cãi nhau, nhưng những lần như thế thường không diễn ra lâu. Tính hai người không giống nhau, ngoại hình cũng nhìn như người của hai thế giới, nhưng mỗi người đều rất quan tâm nhường nhịn người kia. Hai người biết rõ sở thích và tính cách của nhau, bỏ qua cái tôi của mình để tự hạ mình xin lỗi.
Thực ra ở trên mạng, hay cả ở trong giới showbiz cũng có rất nhiều những đôi bạn thân nổi tiếng. Nhưng càng nổi tiếng thì càng có nhiều chuyện xảy ra, không ít những người vì ghen tị mà giở trò đâm sau lưng rồi xé rách mặt nhau. Bạch Anh rất sợ một ngày mình và Quách Ái Trân sẽ như thế. Nhưng cô không nói với cô ấy, vì Quách Ái Trân cũng là một người kiêu ngạo. Nếu nói ra, Quách Ái Trân sẽ cho rằng Bạch Anh không tin tưởng cô ấy.
Như thế, càng sợ mất thì càng dễ mất. Nhưng tới hôm nay, Quách Ái Trân lại vì cô mà cãi nhau với bạn trai, cô lại cảm thấy không đáng, cảm thấy tội lỗi. Hơn nữa, Bạch Anh còn cảm thấy mình quá ngu ngốc khi cứ đa nghi về mối quan hệ này.
Vì thế lúc cô và Quách Ái Trân cùng trợ lý đưa cô xuống cổng tiểu khu, nhân lúc Quách Ái Trân đi nghe điện thoại, Bạch Anh đã kéo người trợ lý đó lại. Cô nhớ trước kia có nghe Quách Ái Trân nói, người trợ lý này là của Lục Tất Quân phái đến, thế nên chắc chắn anh ta sẽ có phương thức liên lạc với Lục Tất Quân.
Bạch Anh lấy điện thoại, nở nụ cười với người trợ lý đó: "Anh có thể cho tôi phương thức liên lạc của Lục tổng không?"
Người trợ lý ngây người nhìn cô, Bạch Anh tự nhiên thấy ngại, sợ anh ta nghĩ lung tung liền nói: "Anh yên tâm, tôi không có suy nghĩ không đứng đắn với Lục tổng đâu. Chỉ là tôi có chút chuyện muốn liên lạc với anh ấy thôi."
Anh ta vẫn không tin tưởng lắm, hỏi: "Sao cô không hỏi cô Quách?"
Quả nhiên là cấp dưới của Lục Tất Quân, đa nghi thật. Bạch Anh nuốt nước bọt, cố gắng nở nụ cười: "Chuyện tôi muốn nói là về cô ấy mà."
Tới lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi lấy điện thoại ra. Có phương thức liên lạc rồi, Bạch Anh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Nếu có thể tự mình xin lỗi anh ta, cô sẽ bớt đi áy náy được rồi.
Quách Ái Trân vẫn nghe điện thoại chưa xong. Bạch Anh nói lời cảm ơn rồi muốn bước đi, không ngờ người còn chưa quay thì cổ tay đã bị giữ lại. Người trợ lý đó hơi bối rối, không biết sao mà gương mặt chữ điền dưới ánh đèn đường của anh ta lại hồng lên. Bạch Anh hơi ngờ ngợ, quả nhiên mấy giây sau anh ta đã ngập ngừng nói: "Tôi có thể xin số điện thoại của cô không?"
Bạch Anh sửng sốt. Suốt cuộc đời cô, đây vẫn là lần đầu tiên được người khác chủ động làm quen. Hiển nhiên, cô cũng bối rối không hề nhẹ.
Nhưng mà, cô cũng không thích anh ta, cô cũng không nỡ làm anh ta phật lòng vì còn Quách Ái Trân ở giữa. Đang lúc không biết làm sao, đột nhiên phía bên kia có người gọi tên cô.
"Bạch Anh."
Giọng nói này, dĩ nhiên không thể nào quen hơn được nữa. Trong lòng tự nhiên len lỏi lên một niềm vui không thể tả. Bạch Anh nhìn về hướng đấy, nhưng mà người đó còn nhanh hơn, mau chóng kéo tay cô lại, bàn tay vẫn nắm cổ tay cô của người trợ lý mau chóng trượt ra.
Tim Bạch Anh đập lớn lắm, cô rất sợ Lâm Thời Phong có thể nghe thấy được nó đang kích động thế nào. Cô hơi giãy ra, nhưng anh nhất định vấn không chịu buông. Lâm Thời Phong cúi đầu, nhìn cô hỏi: "Tối rồi không đi vào, đứng ở ngoài này làm gì?"
"Không, em..."
Bạch Anh còn chưa nói xong, giọng nói giả lả ngọt sớt của Quách Ái Trân vừa hay chặn miệng cô lại: "Ôi chao ôi chao, đây không phải Lâm Thời Phong sao? Anh ở đây làm gì thế?"
Lâm Thời Phong nhìn Quách Ái Trân trả lời: "Nhà anh ở đây."
Quách Ái Trân kinh ngạc, nhưng còn chưa đủ, tầm mắt vừa hay dừng lại ở tay hai người. Nhìn người trợ lý của mình đang bối rối đứng bên cạnh, đột nhiên cô ấy đã hiểu được tình huống này. Quách Ái Trân mỉm cười, à lên một tiếng dài.
"Thì ra là vậy nha, trùng hợp thế? Nhà Bạch Anh cũng ở đây mà?"
Bạch Anh thực sự rất muốn nhào tới bịt miệng cô ấy lại nhưng chính cô còn không thoát nổi. Bàn tay lành lạnh của Lâm Thời Phong giữ chặt tay cô như một dây xích lớn, không hiểu vì gì mà anh nắm chặt như thế. Cô càng giãy ra anh càng nắm chặt hơn, tự nhiên Bạch Anh lại cảm thấy hốt hoảng.
Thấy không ai trả lời mình Quách Ái Trân cũng chẳng thấy ngại, nụ cười xinh đẹp vẫn treo trên môi nói: "Được rồi, nếu anh đã ở đây rồi thì phiền anh đưa cậu ấy về tận nhà giúp em nhé. Cảm ơn anh nhiều."
Sau đó thì lườm trợ lý một cái rồi lôi anh ta đi luôn.
Nhìn chiếc xe đi xa dần rồi biến mất, lúc này Bạch Anh mới cảm thấy cánh tay mình đã được thả ra. Lâm Thời Phong cũng không nhìn cô, đẩy lưng cô rồi nói: "Đi thôi, đưa em về tận nhà."
Bạch Anh ngơ ngác rồi nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau mình. Bộ dạng của anh vẫn y hệt như buổi sáng, có lẽ là đã chạy chương trình cả ngày. Không giống như hôm trước, hôm nay đôi mắt của anh rất sáng, nhưng vẻ mặt thì trông có vẻ không được vui, đôi môi hơi mím lại thành một đường.
Đột nhiên điện thoại trong túi áo rung lên khiến cô tỉnh lại. Vội vàng lấy ra nhìn qua, là Quách Ái Trân nhắn tới. Tò mò cô ấy nhắn gì, cô cũng mở ra xem. Chẳng qua là xem xong, bước chân của cô chững lại, cả khuôn mặt nóng lên như lửa đốt.
Lâm Thời Phong thấy cô xem điện thoại xong lại không đi, còn tưởng có chuyện gì thì hỏi: "Sao thế?"
Nhìn gương mặt của anh gần trong chốc lát, Bạch Anh vội vàng tắt máy rồi lắc đầu lia lịa: "Không, không có gì hết."
Lâm Thời Phong có thoáng qua nhìn thấy tin nhắn đó, trùng hợp làm sao mà vừa lúc nhìn thấy hai từ "yêu đương" đó...
Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, tự nhiên anh cảm thấy không thoải mái. Trong miệng đắng lưỡi khô, anh đưa tay mở thêm cúc áo.
Thang máy vừa lúc mở ra, đi vào cùng hai người còn có vài người dân ở đây. Họ thấy Lâm Thời Phong thì không lạ lắm, thậm chí còn rất thân quen mà chào hỏi. Bạch Anh bây giờ không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện ngoài lề nữa, trong đầu chỉ toàn là tin nhắn của Quách Ái Trân thôi.
Cô ấy nói: "Tự nhiên tớ thấy không làm lưu lượng cũng tốt, còn có thể yêu đương."
Chỉ là một tin nhắn bình thường thôi. Chỉ là trong lòng cô bây giờ có quỷ, không thể suy nghĩ bình thường được.
Thang máy dừng ở tầng , Bạch Anh vội vã chen ra ngoài rồi chạy thẳng về phía căn hộ của mình. Chạy tới nơi rồi cô mới thở phào, thở phào xong mới nhớ ra mình bỏ quên người ta. Bạch Anh than một tiếng, nhưng mà vừa quay người lại đã ngay lập tức thấy cái áo sơ mi da báo kia, cô sợ đến mức la ra tiếng.
Lâm Thời Phong thấy cô phản ứng lớn vậy thì đột nhiên cảm thấy không vui. Anh nhíu mày hỏi: "Không chào đón anh vậy à?"
"Không... Không phải..." Bạch Anh lắp bắp, "Sao anh lại theo em lên đây?"
Anh đột nhiên cúi người, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói: "Là bạn em nhờ anh đưa em về tận nhà mà."
Aaaaaa, lại là Quách Ái Trân nữa hả?