Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

chương 92: ngoại truyện 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Tống Thời Việt xuống máy bay đã là buổi tối.

Bóng đêm tối tăm, nhưng ánh đèn ven đường vẫn rọi sáng thế giới xung quanh như ban ngày, trợ lý cầm theo vali đứng bên cạnh anh, dùng tiếng Anh cẩn thận hỏi anh.

“Tổng giám đốc Tống, bây giờ anh về khách sạn nghỉ ngơi hay là đi thẳng tới bữa tiệc?”

Người đàn ông cao lớn ấn ấn giữa mày, màu da và ngôn ngữ quen thuộc xung quanh làm cho anh mở to mắt một lúc, trong lúc hoảng hốt, có một cảm giác dường như đã qua mấy đời.

“Đi thẳng tới bữa tiệc.”

Chiếc Maybach khiêm tốn chậm rãi lái đi, sau đó hòa vào trong dòng xe cộ.

Trợ lý mới đi theo anh không bao lâu, vị này là chủ nhà họ Tống, vừa mới tiếp quản nhà họ Tống đã dùng thủ đoạn sắc bén mà nổi danh, thường ngày cực kỳ lạnh nhạt, rất khó nhìn thấy cảm xúc từ trên khuôn mặt tuấn tú kia.

Trợ lý biết nhà họ Tống ở nước ngoài có sức ảnh hưởng, lần này về nước là muốn đánh vào thị trường trong nước, cho nên mới đến phiên anh ta làm phụ tá. Nếu như là bình thường, chút năng lực nhỏ nhoi của anh ta không xứng đi theo bên cạnh anh.

Trợ lý nhìn người đàn ông bên cạnh lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cân nhắc xem phải làm thế nào để tăng độ thiện cảm với sếp.

Tống Thời Việt không biết anh ta đang nghĩ gì. Anh nhìn chằm chằm cảnh sắc ngoài cửa sổ, vô số tòa nhà cao tầng vụt qua trong mắt anh, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Anh đã ở thành phố này sinh sống mười mấy năm, nơi này cho anh hồi ức đau khổ và bần cùng nhất. Lại trở về lần nữa, anh cho rằng mình sẽ có rất nhiều cảm xúc, nhưng kết quả nhiều năm qua đi như vậy, nơi này xa lạ đến mức khiến anh cũng không dám nhận quen.

Trợ lý nói: “Nghe nói tổng giám đốc Tống lớn lên ở đây, thật trùng hợp, hồi học đại học tôi cũng học ở đây.”

Thấy người đàn ông không phản ứng, anh ta không ngừng cố gắng: “Nói vậy thì chắc chắn tổng giám đốc Tống rất nhớ nhung những món ăn đặc sản ở nơi này nhỉ, tôi biết vài nhà hàng lâu năm ở đây, lúc nào đó có thể mời anh đi nếm thử.”

Anh ta nói xong, người đàn ông có chút lạnh nhạt cụp mắt xuống: “Chưa từng ăn.”

Anh ở đây có thể ăn cơm no đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện còn nhớ được món ăn đặc sản gì.

Trợ lý sửng sốt ngẩn người, còn định nói cái gì đó, người đàn ông dựa vào cửa sổ xe đã bắt đầu nhắm mắt, anh ta chỉ có thể ngậm miệng lại.

Lúc bọn họ đến, bữa tiệc đã bắt đầu khá lâu nhưng không ai dám nói gì Tống Thời Việt, bọn họ nịnh bợ còn không kịp, sao có chuyện nói mấy câu oán hận.

Tống Thời Việt nâng ly trong đám người, anh nói chuyện bất phàm, cử chỉ tao nhã, dường như là người nhà quyền quý được tỉ mỉ bồi dưỡng từ khi còn nhỏ để ra dáng quý tộc, không ai biết nửa đời trước của anh đã chật vật bần cùng thế nào.

Ngoại trừ...

"Tống Thời Việt..."

Giọng người phụ nữ mềm nhẹ vang lên trong đám người, thế mà lại có người dám gọi thẳng tên húy của anh.

Người đàn ông bưng ly rượu giương mắt nhìn sang, thấy một người phụ nữ đi về phía anh. Cô ta mặc một cái váy thanh lịch, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vẻ ngoài này tôn lên nét thanh thuần khiến cô ta như đóa phù dung mới chớm nở.

“Tống Thời Việt...” Người phụ nữ dừng lại trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh: “Tôi cứ tưởng rằng tôi nhận nhầm người, đúng là cậu, bây giờ cậu...”

Ánh mắt của cô ta lướt qua một vòng trên người anh: “Xem ra bây giờ cậu sống rất tốt.”

“Cô là?”

Người phụ nữ cứng đờ, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, cười lên: “Cậu quên tôi rồi sao? Tôi là Cố Phán, hồi còn học cấp ba chúng ta đã ngồi cùng bàn một quãng thời gian, sau đó không hiểu sao cậu lại chuyển trường, tôi làm thế nào cũng không tìm được tin tức liên quan đến cậu, còn tưởng rằng cậu bị làm sao.”

Đoạn ký ức hồi còn học cấp ba đối với Tống Thời Việt quá hỗn loạn và đau khổ, anh ít khi nhớ tới.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Phán, trong hồi ức đau khổ miễn cưỡng bắt được chút liên quan đến cô ta. Dường như có một người như thế, trong lúc anh bất lực nhất đã cho anh chút trợ giúp.

Nhưng cuối cùng thật sự muốn giúp anh hay vẫn là có mưu đồ khác...

Đối với Tống Thời Việt bây giờ đã không còn quan trọng, anh nâng ly với Cố Phán: “Nhớ rồi, lúc trước còn phải cảm ơn cô. Nếu như có yêu cầu gì có thể liên hệ với trợ lý của tôi.”

Trợ lý bên cạnh anh đúng lúc này đưa danh thiếp cho Cố Phán: “Chào quý cô, đây là danh thiếp của tôi, 24 giờ bất cứ lúc nào cũng đợi mệnh lệnh, có yêu cầu gì có thể liên hệ với tôi.”

Cố Phán cầm danh thiếp của trợ lý, nhìn người đàn ông càng ngày càng phong trần hơn so với lúc cấp ba, cô ta có chút không cam lòng cắn môi.

“Tôi...”Cô ta còn muốn nói điều gì, kết quả bị một bóng người bỗng nhiên chạy tới chắn ngang trước mặt Tống Thời Việt, cô ta đưa tay kéo Tống Thời Việt lại bị trợ lý nhanh tay chặn lại.

Liên tiếp bị quấy rầy, đáy mắt người đàn ông lộ rõ vẻ không kiên nhẫn đồng thời ấn tượng đối với cái thành phố nhiều năm không gặp càng xấu hơn.

Anh cụp mắt nhìn lại người phụ nữ vừa lao ra, đối phương mặc một bộ hàng hiệu rẻ tiền, khuôn mặt thật ra chỉ gọi là thanh tú nhưng sự tính toán nhỏ bé nơi đáy mắt khiến người ta vừa nhìn đã thấy rõ.

“Anh Thời Việt...” Thấy anh nhìn sang, người phụ nữ lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh không nhớ em sao? Em là Thẩm Tri Ý, khi còn bé chúng ta đã lớn lên cùng nhau đó.”

Thẩm Tri Ý...

Cái tên này làm cho Tống Thời Việt ngẩn ra, nhìn khuôn mặt của cô ta dần dần trùng khớp với trong trí nhớ.

Bố mẹ của cô ta đối xử với anh rất tốt, lúc anh bất lực nhất, nếu không phải có vợ chồng Liễu Mai, căn bản anh không thể nào tiếp tục kiên trì được.

Nhưng mà Thẩm Tri Ý cũng không thích anh lắm, sự xuất hiện của anh làm cho tình yêu của bố mẹ cô ta bị chia sẻ cho một người không liên quan, còn dùng tiền tiêu vặt của cô ta để cứu tế anh. Hơn phân nửa thời gian trước kia, anh đều phải nhận tiếng chửi thề và nguyền rủa ác độc của cô ta.

Tống Thời Việt nhìn cô ta, đáy mắt xẹt qua một tia căm ghét nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

“Sao cô vào đây được?”

“Em...” Người phụ nữ run lên, chợt bộc phát ra sức lực kinh người tránh thoát khỏi trợ lý mà nhào về phía Tống Thời Việt.

Tay cô ta còn chưa chạm vào người đàn ông đã bị anh nghiêng người né tránh, cô ta giương mắt nhìn anh, sự lạnh lùng và căm ghét trong mắt anh làm cho cô ta hoảng sợ, nhưng cô ta lại không lo nghĩ được nhiều như vậy.

“Anh Thời Việt, anh phải cứu em!” Cô ta chỉ vào Cố Phán: “Tiện nhân này hãm hại em, bây giờ em bị người ta lừa gạt, thiếu nợ rất nhiều tiền, bọn họ đuổi theo em, ngay cả nhà em cũng không dám quay về, anh nhất định phải giúp em.”

Cố Phán nói: “Tôi biết cô không thích tôi nhưng hãm hại tôi như vậy rất thú vị sao? Cô nợ tiền chẳng lẽ không phải là vì cô vay tiền trên mạng không trả nổi sao? Có liên quan gì đến tôi?”

Người phụ nữ oán hận nhìn chằm chằm cô ta: “Nếu như không phải mày sắp đặt thì sao tao có thể vay tiền trên mạng được.”

“Đủ rồi!” Người đàn ông thấp giọng quát lớn thành công làm hai người phụ nữ đang cãi vã ngậm miệng.

Anh nhìn về phía người phụ trách bên cạnh: “Trị an trong nước kém thế à? Người nào cũng có thể tùy tiện vào đây?”

Bảo vệ vội vã kéo người phụ nữ đi ra ngoài, cô ta giãy giụa trong tay bảo vệ, không ngừng xin tha, không ngờ Tống Thời Việt không có tình người như vậy, không thèm nhìn cô ta một chút.

Sau đó cô ta bắt đầu chửi bới anh.

“Tống Thời Việt! Mày đã quên khi xưa lúc mày vẫy đuôi cầu xin như một con chó, là ai cho mày ăn à? Ngay cả tiền thuốc thang mày cũng không trả nổi, là ai đưa tiền cho mày? Bây giờ mày phát đạt rồi, có tiền nên coi thường người nghèo bọn tao đúng không...”

Tiếng nói của cô ta càng lúc càng xa, đến tận khi bữa tiệc khôi phục lại sự yên tĩnh.

Vẻ mặt của mọi người ở đây đều ngẩn ra, ánh mắt mờ mịt đảo qua Tống Thời Việt và Cố Phán.

Người đàn ông cầm ly rượu trong tay, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một, dường như không bị ảnh hưởng bởi đoạn nhạc đệm vừa rồi.

“Xin lỗi, ảnh hưởng đến mọi người.”

Cố Phán nhìn anh còn muốn nói điều gì, kết quả lại bị Tống Thời Việt cướp lời trước.

“Xin lỗi không tiếp được.”

Trợ lý đi theo phía sau người đàn ông, anh ta nhìn người đàn ông dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng nói vẫn rất lạnh.

“Anh xử lý chuyện vừa rồi một chút.”

Trợ lý ngẩn người: “Ý anh là?”

Tống Thời Việt vuốt ve phần thân dài của cái ly, chất lỏng đỏ tươi lắc nhẹ trong không trung, đáy mắt âm u không nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì.

“Giúp cô ta trả tiền đi.”

*

Sáng hôm sau, một căn phòng của khu dân cư cũ nát vang lên tiếng gõ cửa.

Liễu Mai mở cửa phát hiện bên ngoài có một người đàn ông cao lớn đẹp trai thì ngẩn người, ngũ quan của anh rất quen thuộc nhưng hơi thở rất mạnh mẽ, làm bà không dám nhận.

“Cậu... Cậu là?”

Tống Thời Việt cúi đầu nhìn bà, người phụ nữ khôn khéo trong trí nhớ của anh lúc này đã già nua hơn rất nhiều, ngay cả thái dương cũng điểm bạc.

“Là con, Tống Thời Việt.” Anh suy nghĩ một chút, há miệng gọi: “Dì Liễu...”

Viền mắt Liễu Mai bỗng đỏ lên, bà kéo cánh tay của anh nhìn kỹ: “Dì nhìn giống nhưng thật sự không dám nhận, thật là con à? Nghe con gọi điện thoại nói quay về, không ngờ là thật, nhiều năm không gặp như vậy, càng ngày càng đẹp trai, dì Liễu không nhận ra.”

Người đàn ông cao lớn khom người để bà đánh giá, khuôn mặt lộ ra ý cười nhẹ.

“Là con đây, mọi người có khỏe không?”

“Khỏe! Khỏe!” Liễu Mai nói: “Mau vào ngồi đi, dì làm cơm cho con ăn.”

Bà kéo Tống Thời Việt vào phòng, nhìn đầy phòng toàn bình rượu và rác rưởi làm bà ngại ngùng xoắn tay lại, hơi lúng túng cười lên.

“Hôm qua Tri Ý dẫn bạn tới nhà uống rượu, dì làm việc về muộn, còn chưa kịp thu dọn, đừng ghét bỏ nhé.”

Bà vội vàng thu dọn một góc sofa sạch sẽ để anh ngồi xuống: “Con chờ dì một lát, lập tức sẽ xong thôi.”

“Không cần đâu dì Liễu...” Anh đưa tay kéo bà: “Lát nữa con sẽ đi.”

“Đứa nhỏ này.” Liễu Mai nhìn anh đầy trách cứ: “Mới tới một chút đã đi.”

“Vừa mới về nước, khá bận, sau này rảnh sẽ trở về thăm dì.”

Liễu Mai đứng trong phòng khách nhìn anh. Dường như anh thật sự khá bận, trên người vẫn còn ăn mặc âu phục, nghiêm túc ngồi trên một góc sofa cũ nát, hoàn toàn không hợp với sự bừa bộn xung quanh.

Lời bỗng nghẹn lại ở cổ họng làm thế nào cũng không nói ra được.

Bà hơi ngại ngùng nở nụ cười: “Vậy dì không giữ nữa, rảnh rỗi thì đến đây chơi, hôm nay trong nhà đúng là bừa bộn quá.”

Ánh mắt Tống Thời Việt đảo qua cánh cửa đóng chặt bên cạnh phòng khách, Liễu Mai nhìn thấy, giải thích với anh: “Tri Ý vẫn còn đang ngủ, cũng không biết tìm đâu mấy đứa bạn nhố nhăng, uống đến gần bốn, năm giờ sáng.”

Nhắc tới con gái của mình, lông mày bà quanh quẩn sự u buồn làm cho cả người bà như già hơn rất nhiều tuổi.

“Là do dì không quản được nó.”

Bà kéo tay Tống Thời Việt: “Dì biết trước đây nó đối xử với con không tốt nhưng nể mặt dì Liễu con đừng tính toàn với nó, dì và chú con chỉ có một đứa con gái như vậy, do bản thân tự chọn, nó tốt hay không tốt đều phải chịu.”

“Chuyện ngày hôm qua dì cũng nghe nói rồi...” Nghĩ đến lời chửi rủa hôm qua của cô ta, đáy mắt Liễu Mai lộ ra thần sắc đau khổ.

“Dì thay nó xin lỗi con, nếu như trong lòng con có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với dì, nó...”

Tống Thời Việt kéo tay bà, ánh mắt nặng nề: “Trong lòng con, dì chính là người thân của con, con biết con nói như vậy không thích hợp, nhưng mà dì Liễu...”

Anh dừng một chút, mở miệng: “Dì nuôi cô ta lớn như vậy đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cô ta phạm sai lầm không cần thiết quá nhiều lần cũng đều xử lý giúp. Dù sao...”

Dù sao cô ta cũng chỉ là được nhận nuôi.

Câu này anh không nói ra.

“Dì biết.” Liễu Mai mệt mỏi thở dài: “Nhưng tình cảm nhiều năm như vậy sao có thể nói mặc kệ là mặc kệ? Nó tên là Thẩm Tri Ý ngày nào thì dì phải quản nó ngày đó.”

Nhưng bà không ngờ, đứa bé gái bà bế về từ cô nhi viện lại lớn lên thành dáng vẻ này.

Bà vô thức duỗi tay sờ vào bụng của mình.

Ở nơi đó, nhiều năm về trước đã thai nghén một sinh mệnh nhỏ, nhưng sau đó lại trở thành trống không.

Bà không chỉ một lần ảo tưởng, nếu như lúc đó tim đứa bé không ngừng đập, vậy con của bà sẽ ra sao?

Có thể con bé sẽ vừa thông minh lại lương thiện, sẽ không chút do dự ra tay giúp đỡ bạn bè nối khố khi bạn gặp khó khăn, cô có thể trở thành người bạn tốt nhất của Tống Thời Việt, làm anh không đến nỗi lựa chọn đi ra nước ngoài cùng với bố mẹ ruột mà không hề do dự gì.

Đến giờ lại cô độc một mình.

Lúc Tống Thời Việt xuống lầu thì nhận được điện thoại của Lê Sân.

“Về nước cảm giác thế nào?”

Người đàn ông ngồi trong xe, giương mắt nhìn tầng lầu của khu dân cư phía trước, chỉ trong chớp mắt, anh khởi động xe, cảnh sắc dần dần lùi về phía sau.

“Chẳng ra sao.” Anh nói.

Đầu bên kia điện thoại, Lê Sân dừng một chút, sau đó thử dò xét: “Mẹ nghe nói trên bữa tiệc con gặp một bạn học thời cấp ba, còn là một cô gái rất xinh đẹp.”

Mặt Tống Thời Việt không có cảm xúc gì “Vâng” một tiếng.

Lê Sân nói: “Có phải thời cấp ba con bé đã từng giúp con? Mẹ cảm thấy con có thể tìm hiểu tiếp xúc với cô bé một chút.”

“Mẹ...” Tống Thời Việt bất đắc dĩ nói: “Con không có hứng thú, mẹ cũng đừng phí tâm.”

Lê Sân cũng bất đắc dĩ: “Tống Thời Việt, con đã hai mươi bảy tuổi, lúc mẹ và bố con hai mươi bảy, con đã bao lớn rồi.”

Người đàn ông lười nhác dựa vào ghế, giọng nói hời hợt đến mức dường như đó không phải là chuyện hôn nhân đại sự của mình.

“Nếu như mẹ cảm thấy sốt ruột thì tự mình sắp xếp là được.”

“Vậy dù sao con cũng phải nói cho mẹ con thích kiểu như thế nào chứ?”

“Thích kiểu gì?” Tay Tống Thời Việt cầm điện thoại dừng lại, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sắc mặt mang theo sự mờ mịt.

“Mẹ... Con không biết con thích kiểu gì.”

Hoặc là giống như anh không tìm thấy người anh thích.

Gió lướt qua mặt anh, dưới bóng cây lớn ở ven đường có đôi tình nhân dắt tay nhau tản bộ. Trong mắt họ, dường như thời gian trôi qua rất chậm, nắm tay nhau có thể đi được rất nhiều năm.

Anh nghĩ tới khoảnh khắc khi đi ra khỏi nhà Liễu Mai, nhìn cái cánh cửa phòng ngủ từ đầu đến cuối đều đóng chặt, trời xui đất khiến lại hỏi một câu.

“Cô ấy... có nhũ danh không?”

Cái tên ba chữ kia dường như là điều cấm kỵ, quanh quẩn trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được.

Liễu Mai cũng sửng sốt, một hồi lâu mới miễn cưỡng nở nụ cười.

“Chúng ta sống qua quýt, đâu có lấy nhũ danh gì cho con cái.”

Khuôn mặt bà dưới ánh đèn phòng khách vừa già nua lại bất lực, bỗng nghĩ tới cái gì, bà chậm rãi mở miệng.

“Thực ra trước đây trong bụng dì có một đứa bé.”

“Sau đó tim nó đã ngừng đập trong bụng của dì.”

“Sau khi trải qua nhiều năm, dì đã nghĩ...”

“Nếu như nó có thể sinh ra được, dì sẽ gọi nó là...”

Tuế Tuế.

“Bởi vì dì muốn nó...”

Tống Thời Việt chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng nói trong gió thấp đến mức không nghe thấy được.

“Hằng năm đều bình an.”

Truyện Chữ Hay