Dù cho đã nhiều năm trôi qua như vậy, dù kỹ thuật ngụy trang của cô ta học được tốt thế nào nhưng suy nghĩ dưới đáy mắt vẫn không lừa được Tống Thời Việt.
Nhìn dáng vẻ không cam lòng của cô ta, lại một lần nữa Tống Thời Việt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Anh thực sự không hiểu, sao lại có người luôn cho rằng tất cả những thứ cô ta cảm thấy tốt thì đương nhiên đều thuộc về cô ta?
“Cố Phán...”
Anh mở miệng, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, dưới bóng đêm không nhìn thấy rõ vẻ mặt.
“Đã nhiều năm như vậy, tôi nghĩ rằng ít nhất cô sẽ có chút tiến bộ. Hay là... cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô?”
Cố Phán bị ánh mắt lạnh băng của anh làm cho lui về sau một bước.
Đúng, cô ta không chỉ có túi da đẹp đẽ thậm chí còn có năng lực cũng không hề kém cạnh với túi da.
Sau khi được bố mẹ ruột nhận lại, cô ta chính là công chúa nhỏ được nhà họ Ngu muôn vạn yêu chiều, dù cho không có anh thì cô ta cũng sẽ luôn có người theo đuổi không ngớt.
Nhưng mà...
Cô ta nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào trong da thịt.
Cô ta không cam lòng.
Từ đầu tới cuối cô ta đều biết mình khác biệt, dường như cô ta chính là con cưng của trời, chỉ cần cô ta muốn thì không có gì không chiếm được.
Ngoại trừ anh...
Cô ta giương mắt nhìn người đàn ông đứng phía trước mình.
Tiệc rượu trong đại sảnh vẫn còn tiếp tục ăn uống linh đình, ánh đèn sáng ngời xuyên qua cửa kính chiếu ra ngoài, khuếch tán ra một khoảng mông lung không xa ở trong sân. Không thể nào nhìn rõ Ngũ quan của Tống Thời Việt dưới tia sáng lờ mờ, chỉ có thể mơ hồ miêu tả ra một hình dáng tuấn tú, kiên cường.
So với thích thì tâm trạng trong lồng ngực cô ta càng nhiều hơn là sự không cam lòng.
Cô ta đã nhìn quen dáng vẻ những người đàn ông vì cô ta mà tranh chấp đến sứt đầu mẻ trán, cho nên sự lạnh nhạt của anh cực kỳ chói mắt cô ta.
Hoặc là cuộc sống cô ta trải qua quá thuận lợi cho nên thứ cô ta không chiếm được mới có cảm giác tồn tại mạnh đến như vậy.
Cô ta không chịu tiếp nhận được sự chênh lệch này cho nên cô ta không làm chút gì để ngăn cản thì căn bản không cam lòng.
Cô ta tới gần anh, chậm rãi nở nụ cười, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh trăng có vẻ cực kỳ quyến rũ mê người.
“Tống Thời Việt, tôi không hiểu tại sao anh không muốn suy xét tới tôi một chút? Nhà họ Ngu chỉ có một mình tôi là con gái, nếu như anh ở bên tôi, sau này toàn bộ nhà họ Ngu đều là của anh, lẽ nào anh không động lòng sao?”
Tống Thời Việt cảm thấy con đàn bà này chắc chắn là điên rồi.
Anh không muốn nhiều lời với cô ta, xoay người trực tiếp rời đi. Nhưng anh vừa đi chưa được mấy bước thì phía sau đột nhiên có một người đuổi tới, trực giác nhạy cảm làm cho giữa mày của anh giật lên một cái, có thể men say làm tê liệt thần kinh của anh, cho nên lúc anh còn chưa phản ứng gì đã bị một đôi tay ôm lấy eo.
Đáy mắt Cố Phán hiện lên thần sắc điên cuồng: “Nếu như anh không buông xuống được tình nghĩa hơn hai mươi năm với cô ta, không sao cả, tôi có thể làm tình nhân ngầm của anh, đàn ông ưu tú bên ngoài nuôi tình nhân không phải rất bình ặc...”
Cô ta chưa nói xong đã bị người ta bóp lấy cổ nâng lên.
Cố Phán sợ hãi trợn tròn mắt nhìn lên trên, cô ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Tống Thời Việt như vậy, trong đôi mắt màu đen dường như xen lẫn băng lạnh, ánh mắt nhìn cô ta như nhìn người chết.
Cuối cùng cô ta cũng cảm thấy sợ.
Bảo vệ đứng ở cửa nhìn thấy bọn họ, do dự có nên tiến lên không.
Sau một giây, Cố Phán bị quăng xuống đất.
Tống Thời Việt lấy khăn tay lau tay, ngồi xổm trước mặt cô ta nhìn dáng vẻ co rúm của cô ta, chậm rãi cong môi cười.
Chỉ là nụ cười này trực tiếp làm đáy lòng người ta lạnh lẽo.
“Có thể là Tuế Tuế quá lương thiện cho nên cô cảm thấy dường như tôi rất dễ nói chuyện. Lúc học cấp ba tôi thấy cô là một nữ sinh cho nên tha cho cô một cái mạng, không thèm tính toán với cô nhưng bây giờ xem ra, cô cũng không giống như cần người khác thương hại.”
Cố Phán ngồi dưới đất không nhịn được lùi về phía sau: “Anh có ý gì?”
Tống Thời Việt đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, dáng người cao lớn vô hình làm cho người ta có cảm giác ngột ngạt.
Ánh mắt của anh lướt qua Cố Phán nhìn về phía cái cây lớn cách đó không xa phía sau hai người, không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó.Anh ta cứ đứng ở đó, mặt không hề có cảm xúc nhìn bọn họ, không biết vừa rồi đã nhìn bao lâu.
“Tôi nghĩ...” Tống Thời Việt nói: “E là trước tiên cô phải nghĩ một chút xem giải thích với anh ta chuyện vừa rồi như thế nào.”
Cố Phán sững sờ, sau đó theo ánh mắt của anh nhìn sang, khi thấy rõ mặt người kia thì mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
"Khúc... Khúc Hằng..."
Tống Thời Việt không có tâm trạng xem chó cắn chó.
Anh cởi áo khoác âu phục trên người ra ném vào thùng rác, sa sầm mặt mở cửa lên xe.
Trợ lý nhìn khuôn mặt tối sầm của anh qua gương chiếu hậu thì rắm cũng không dám thả, vội vàng khởi động xe vọt ra ngoài.
Khi anh về đến nhà đã gần một giờ sáng.
Theo lý mà nói lúc này Thẩm Tri Ý đã ngủ từ lâu rồi nhưng lúc anh mở cửa lại bất ngờ thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng choang.
Anh tiện tay đặt túi trà ở chỗ cửa vào, thay dép đi vào trong.
Trong phòng khách, Thẩm Tri Ý tay trái ôm gối tay phải cầm bút ngả người lên ghế sofa ngủ đến bất tỉnh nhân sự, còn bên chân phải của cô lại đè một nửa lên bài thi cấp sáu, cách đó không xa trên bàn ăn vẫn còn đặt một bát canh giải rượu vẫn còn hơi ấm.
Ánh đèn ấm áp tỏa ra từ phía trên đầu anh, anh đứng ở đó nhìn cô vùi mặt vào sofa, trái tim bỗng cảm thấy mềm như hóa thành nước.
Thẩm Tri Ý ngủ mơ màng, cảm giác bút trong tay bị người nào đó giật ra, tiếp theo cả người rơi vào cái ôm mang theo mùi rượu.
Cô theo phản xạ có điều kiện cọ cọ lên hõm vai anh, sau đó chậm chạp mở mắt ra.
“Anh về rồi à, mấy giờ rồi?”
"Hơn một giờ."
"Muộn như vậy rồi à...” Thẩm Tri Ý ngáp một cái, đưa tay dụi mắt rồi nằm nhoài lên người anh ngửi một cái.
“Trên người anh có mùi gì vậy? Thơm thơm.”
Người đàn ông ôm cô bỗng cứng đờ, sau đó cô lập tức bị kéo ra khỏi cái ôm của anh.
“Anh đi tắm.”
“Hả?”
Thẩm Tri Ý bối rối chớp mắt, dường như không hiểu sao chủ đề lại đột ngột chuyển sang đi tắm. Cô ngẩng mặt muốn nhìn vẻ mặt của anh, kết quả vừa mới động một cái đã bị người đàn ông nhét vào sofa.
Tống Thời Việt đứng lên, đưa tay kéo cái cà vạt lỏng lẻo vứt lên trên ghế sofa.
Lúc này Thẩm Tri Ý mới phát hiện ra áo khoác âu phục của anh không biết đi đâu rồi, áo sơ mi màu trắng bỏ trong quần đã kéo ra ngoài, ngón tay thon dài tung bay trên dưới, chỉ chốc lát sau, một lớp cơ bắp mỏng trên lồng ngực bày ra trước mắt cô.
Đang buổi tối, lại vừa tỉnh ngủ đã cho cô xem thứ kích thích như thế, Thẩm Tri Ý ngẩn người.
Tống Thời Việt nhìn dáng vẻ này của cô, ánh mắt loé lên ý cười. Anh khom người ghé sát vào cô, đưa tay muốn đẩy mặt cô lên nhưng kết quả tay vừa đưa đến không trung, không biết nghĩ tới điều gì lại thu về.
“Tuế Tuế ngoan, tự mình chơi một lúc trước nhé, nửa đường anh chạm vào đồ bẩn thỉu, tắm xong sẽ trở lại với em có được không?”
Thẩm Tri Ý duỗi chân ra đạp ống chân của anh một cái: “Muốn tắm thì tắm đi, em cũng đâu phải trẻ con, không cần có anh chơi cùng.”
Tống Thời Việt nhìn chằm chằm mũi chân mềm mại của cô vài giây, dưới men say của rượu, ánh mắt anh càng lúc càng thâm trầm, trái cổ gợi cảm lăn lên xuống, không nói gì, anh xoay người đi vào phòng tắm.
Thẩm Tri Ý nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, cô ôm gối ngồi trên ghế sofa lười biếng trở mình. Đại não vừa tỉnh táo không bao lâu lại bắt đầu bị cơn buồn ngủ ập tới, trong lúc mơ màng lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô bị người đàn ông hôn chi chít lên mặt làm cho tỉnh giấc.
Trên người anh vẫn còn lưu lại hơi nước nóng hừng hực của phòng tắm, tóc cũng chỉ sấy một nửa, vài sợi tóc còn xòa trên mặt, lạnh như băng.
Thẩm Tri Ý đưa tay gian nan đẩy anh ra, nghiêng đầu qua chỗ khác tránh né người nào đó không biết xấu hổ mà đánh lén, giọng nói mang theo vài phần oán giận khi bị đánh thức.
“Tống Thời Việt, anh làm gì thế?!”
Người đàn ông có men say tối nay cực kỳ dính người, anh nhấc eo của cô lên giang rộng chân cô ra cho cô ngồi vào lòng mình, đưa tay kéo mặt cô lại đây, những nụ hôn nồng nhiệt ập xuống.
“Tuế Tuế...”
“Tuế Tuế...”
“Tuế Tuế...”
Anh cứ kêu tên cô một lần rồi lại một lần không biết mệt.
Thẩm Tri Ý bị anh gọi đến mặt đỏ tim đập, thậm chí ngay cả không khí hít vào cũng mang theo mùi rượu thoang thoảng.
“Tống... Tống Thời Việt... Anh uống say rồi, em làm canh giải rượu cho anh...”
Cô còn chưa nói hết câu thì miệng đã bị người che lại.
Bàn tay rộng lớn của người đàn ông giữ chặt hàm dưới của cô làm cho cô chỉ có thể bị ép ngước đầu chịu đựng, mãi đến tận khi không hít thở được nữa thì rốt cuộc mới buông tha cho cô.
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, thịt môi hơi sưng lên kèm theo tiếng thở dốc nho nhỏ, còn có thể nhìn thấy gì đó đỏ ửng từ trong hàm răng trắng tinh.
“Tuế Tuế...”
Tống Thời Việt khó chịu thở dốc, hận không thể hoà làm một thể với cô.
“Tối hôm nay ngủ cùng anh được không?”
Thẩm Tri Ý ngây người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Mặc dù hai người ở chung một nhà nhưng thực ra từ trước tới nay đều tách ra ngủ riêng, cho dù đôi khi ôm nhau ngủ chung nhưng vậy cũng chỉ là ngủ đơn thuần mà thôi, không hề làm gì cả.
Ban đầu là bởi vì cảm thấy tuổi của bọn họ còn nhỏ, không quá thích hợp. Sau đó, chương trình học của Thẩm Tri Ý càng học càng nặng nề, còn Tống Thời Việt lại tiến vào công ty của Tống Lẫm, hai người đều rất bận, căn bản không có thời gian cho bọn họ thảo luận chuyện hòa hợp sinh mệnh này.
Cho nên, lúc anh hỏi như vậy, Thẩm Tri Ý biết rõ nó có ý là gì.
Người đàn ông hôn lên sau tai của cô: “Có được không? Tuế Tuế...”
“Em...”
Thẩm Tri Ý túm lấy quần áo, khuôn mặt nhỏ đỏ chót, không biết là nóng hay là ngại.
Cuối cùng, dưới đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô gật đầu thật khẽ.
Chỉ chớp mắt tiếp theo, cô đã chìm vào trong chiếc chăn mềm mại, xung quanh được trang trí tối màu, vừa nhìn đã biết không phải là phòng của cô.
Bảo vật mơ ước bao lâu cuối cùng cũng bị ác long cắp về sào huyệt. Anh nhìn bảo vật lăn trên tổ của mình, cả người dính đầy mùi hương của mình. Khoảnh khắc đó, sung sướng khôn cùng cuốn sạch lấy đầu óc anh.
Thẩm Tri Ý lăn một vòng, không nhúc nhích nhìn người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, cảm thấy có chút sợ sệt, cô vô thức muốn chạy trốn.
Kết quả vừa bò tới mép giường đã bị người ta bắt lấy mắt cá chân kéo trở lại.
Tống Thời Việt ôm eo của cô, tựa đầu lên bả vai của cô, giọng nói khàn khàn.
“Đi đâu?”
Thẩm Tri Ý cười gượng mấy tiếng: “Em... Em chỉ đi lung tung một chút.”
“Đi xong chưa?” Anh hỏi.
Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ nhàng nhưng Thẩm Tri Ý nghe vào lại thấy sau lưng lạnh toát.
“Tống... Tống Thời Việt, em còn chưa chuẩn bị xong.”
Tống Thời Việt ấn ấn lên đôi môi sưng mọng của cô: “Nhóc lừa đảo, rõ ràng vừa rồi em đã đồng ý rồi.”
Thẩm Tri Ý khóc không ra nước mắt, cô là một con chó độc thân thanh tâm quả dục hai đời, ngay cả hộp đêm cũng chưa đi bao giờ, đã gặp loại chiến trận này bao giờ đâu?
“Anh để em từ từ… từ từ...”
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy eo cô đè xuống: “Tuế Tuế, cứ từ từ anh sẽ nghẹn đến gặp sự cố mất.”
Thẩm Tri Ý cứng đờ người, cô giãy giụa muốn bò ra khỏi thân thể người đàn ông xấu xa, nhưng chút sức mạnh của cô sao là đối thủ của anh được, cuối cùng chỉ có thể bị ép ngồi trong lòng anh chịu đựng bị anh dày vò.
"Tống... Tống Thời Việt..."
Tống Thời Việt lau đi nước mắt ở đuôi mắt của cô: “Tuế Tuế cũng không thể để anh cả đời không được ăn thịt chứ?”
Thẩm Tri Ý nức nở một tiếng, trề môi, biểu hiện trên mặt cực kỳ ấm ức, cô chống tay lên lồng ngực người đàn ông hít lấy không khí tươi mới.
“Em... Em tự làm.”
Tống Thời Việt nhíu mày, tiếng cười vang lên trong cổ họng: “Thật sao? Vậy anh chờ mong biểu hiện của Tuế Tuế.”
Anh buông tay đang ôm eo cô, cả người ngửa ra sau, dáng vẻ như để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Trước tiên Thẩm Tri Ý cởi quần áo của anh. Trời sinh làn da của anh đã trắng, giữa cái chăn sẫm màu có vẻ càng trắng, sáu múi bụng chỉnh tề cứ thế bị cô làm cho bại lộ, bên trên là những đường viền cơ bắp đẹp đẽ.
Mặt cô chợt đỏ bừng.
Sau đó...
Sau đó là quần.
Thẩm Tri Ý cởi quần, vẻ mặt lập tức hoang mang.
Dưới đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, trời xui đất khiến thế nào lại bình luận một câu.
"Ngăn ngắn, cũng rất đáng yêu."
"Hả?"
Tống Thời Việt ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại lời cô nói có ý gì, qua một hồi lâu mới biết cô biểu đạt ý gì.
Thẩm Tri Ý lùi về sau mấy bước: “Trước đây anh cũng nói em như vậy.”
Người đàn ông không tức giận, chẳng qua là nhịn đến cực khổ, anh cũng không muốn đợi cô chủ động di chuyển, đưa tay kéo người lại đây.
“Nhớ rõ vậy à.”
Thẩm Tri Ý hừ một tiếng, sau khi hắng giọng xong cô mới hỏi anh: “Anh không tức giận sao?”
“Không tức giận...” Tống Thời Việt nhịn xuống cảm giác giật giật ở thái dương, thậm chí thái dương cũng toát mồ hôi lạnh.
“Lúc đó em tức giận không?”
“Cũng... bình thường...” Thẩm Tri Ý nói.
Thực ra phần nhiều là thẹn quá hóa giận.
“Vậy anh cũng không tức giận.”
Anh ôm cô thấp giọng bật cười: “Dù sao Tuế Tuế nói cái gì cũng đúng, dài cũng được, ngắn cũng được, chỉ cần Tuế Tuế thích là được.”
Áo ngủ rộng rãi bị anh mở ra, tay người đàn ông mang theo hơi ấm xoa lên chiếc bụng trắng mịn, đầu ngón tay thô ráp ấn ấn dưới rốn, than thở một câu không rõ nghĩa trên đỉnh đầu Thẩm Tri Ý.
“Có thể đến chỗ này...”
Cạch...
Tắt điện.