Đèn đuốc trong biệt thự vẫn sáng rực. Lê Sân và Tống Lẫm ngồi một đầu bàn, Quý Hòe và Lê Nguyệt ngồi một đầu khác.
Hai người Thẩm Ngọc Sơn và Thẩm Tri Ý lại ngồi trên ghế sofa. Hai người thành thật lần đầu tiên nhìn thấy loại trận chiến này, lại còn là người ngoài, không nói cũng biết lúng túng như thế nào.
Liễu Mai bưng trà đi ra khỏi phòng bếp, bà đặt một chén trà xuống trước mặt mỗi người, nhìn bốn người đều im lặng bỗng nhiên có cảm giác quay lại nghề cũ.
Bà ngồi chính giữa, đặt khay trà ở phía trước bà phát ra tiếng vang không lớn không nhỏ, trong sự yên tĩnh của mọi người cực kỳ dễ gây chú ý.
“Trong gia đình có mâu thuẫn hơn phân nửa nguyên nhân là vì không nói chuyện được với nhau. Có người không muốn hỏi, có người không muốn nói, còn có người lại tin lời từ trong miệng người khác nghe được...”
Bà dừng một chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Tri Ý và Tống Thời Việt ngồi trên ghế sofa nói.
“Chỗ này không có việc của các con, cầm tiền đi ra ngoài ăn cơm đi.”
Thẩm Tri Ý đang xem cuộc vui chậm rãi há hốc miệng: “Hả?”
Thẩm Ngọc Sơn phản ứng nhanh hơn cô nhiều, lập tức đứng lên: “Để anh dẫn bọn nhỏ ra ngoài ăn.”
Thẩm Tri Ý cứ thế bị Thẩm Ngọc Sơn kéo ra ngoài, phía sau có Tống Thời Việt đi theo.
Bọn họ nhìn thấy Tống Tứ ở cửa biệt thự. Ông ấy đang dẫn người lôi từng người bị vệ sĩ đánh hôn mê rồi giấu trong bụi cỏ ra, trên mặt không còn ý cười tao nhã thường ngày. Lúc trầm mặt nhìn dọa người vô cùng.
Thấy bọn họ ra ngoài, ý cười trên mặt lại khôi phục như thường.
“Tiểu Việt, Tuế Tuế, các cháu muốn ra ngoài sao?”
Thẩm Tri Ý nhìn vào trong bụi cỏ xem xét: “Thế này là sao ạ?”
Tống Tứ tiến lên ngăn cản tầm mắt của Thẩm Tri Ý: “Không có gì, một chút việc nhỏ mà thôi. Các cháu có lái xe không? Có cần chú đưa các cháu ra ngoài không?”
Thẩm Ngọc Sơn phất tay một cái: “Không cần, lúc đến chúng tôi đi xe.”
Thẩm Tri Ý tự thấy mình đã gặp nhiều cảnh tượng hoành tráng, nên chuyện vừa rồi hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Đương nhiên, còn một lý do nữa là trước giờ cô chưa từng thấy mẹ của cô không điều tiết được mâu thuẫn gia đình, trừ phi vốn dĩ thật sự không hề yêu thương đối phương.
Khi còn bé cô thích nhất là tới văn phòng của mẹ cô, trong một văn phòng nhỏ có thể nhìn thấy các loại sắc mặt ghê tởm nhất trên đời này, cũng biết lòng người có thể ác độc đến dạng nào.
Cô nằm nhoài lên cửa sổ xe, quay đầu nói với Tống Thời Việt: “Anh còn nhớ không? Khi em còn bé mẹ em làm hội trưởng hội phụ nữ...”
Thiếu niên ngồi bên cạnh cô thoáng khựng lại, ngay cả Thẩm Ngọc Sơn đang lái xe cũng bỗng dưng nắm chặt tay lái trong tay.
Thẩm Tri Ý không nhận ra có bất cứ việc gì không đúng, nói tiếp: “Lúc đó em rất thích tới chỗ làm của bà ấy, phát hiện có nhiều chuyện còn đáng giận hơn chuyện hôm nay nhiều, bên trong có mấy người đúng là không xứng làm bố mẹ, ví dụ như...”
Cô mờ mịt chớp chớp mắt: “Ví dụ như...”
Cô chợt phát hiện dường như cô không nhớ rõ lắm chuyện khi còn bé. Chỉ cần vừa nghĩ tới những chi tiết nhỏ lúc đó, đại não như bị bịt kín vậy, một mảnh xám xịt, không nhớ ra được cái gì.
Thẩm Ngọc Sơn cao giọng nói: “Lúc đó con mới bao lớn? Chỉ là đứa nhỏ bảy, tám tuổi có thể nhớ được cái gì? Chỉ là mấy chuyện trong nhà con chưa từng thấy, lúc còn nhỏ đương nhiên sẽ cảm thấy mới mẻ.”
Không đợi cô phản ứng, ông nói tiếp: “Các con muốn ăn ở ngoài hay về nhà ăn?”
“Ăn bên ngoài...” Tống Thời Việt nói: “Không phải Tuế Tuế vẫn muốn đi ăn lẩu Hữu Gia sao?”
Anh nói với Thẩm Tri Ý: “Anh đặt bàn trên mạng trước, em muốn ăn lẩu gì?”
Tâm tư của Thẩm Tri Ý cứ thế bị hai người lái đi, lại gần nhìn màn hình điện thoại của thiếu niên, do dự một lúc nói.
“Hay là ăn lẩu uyên ương nhé? À... Nhớ đặt thêm khoai tây và dạ dày bò, cả tôm viên nữa...” Tống Thời Việt đưa điện thoại cho cô: “Vậy em tự chọn nhé.”
Cuối cùng, Thẩm Ngọc Sơn không thể ăn cùng bọn họ, ông nhận điện thoại của công ty, công việc xảy ra chút vấn đề cần đích thân ông đến mới được.
Ông đưa hai người tới cửa quán lẩu, liên tục dặn dò bọn họ rất nhiều rồi mới lên xe rồi đi.
Người vừa đi, Tống Thời Việt đã cầm tay Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý lắc lắc nắm tay của hai người, cười đến mức mắt cũng cong lên: “Vừa rồi bố em còn bảo anh phải giống như anh trai chăm sóc cô em gái này đây, anh chăm sóc như thế à?”
Thiếu niên chẳng biết xấu hổ nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ: “Tay trong tay, tránh cho bạn nhỏ nào đi lạc mất.”
“Mười ngón tay đan vào nhau á?”
“Ừ, mười ngón tay đan vào nhau, như vậy tương đối ổn thỏa.”
Cửa quán lẩu có rất nhiều người, người đến người đi, hai người bọn họ nắm tay đứng ở cửa, ai nhìn vào cũng biết là đôi tình nhân.
Tống Thời Việt dẫn cô đi vào.
Thẩm Tri Ý rất tự giác tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu nghịch điện thoại, nhìn thiếu niên nói chuyện với người người phục vụ ở trước quầy, chờ anh chuẩn bị xong là được.
Bọn họ luôn luôn như vậy, đứa bé khi còn nhỏ cô luôn chăm sóc bỗng nhiên biến thành người chăm sóc cô, còn cô dường như chậm rãi biến thành đứa trẻ kia.
Hơi nóng bốc lên xung quanh, tiếng người huyên náo nhưng trong mắt cô chỉ thấy được bóng lưng vững chãi của anh.
Cô lại hồi tưởng về lời Liễu Mai trong đầu mình.
Mấy năm qua cô sống quá an nhàn, đến mức cô đã sắp quên mất cái bí mật to lớn mà cô giấu trong lòng.
Cô không quan tâm đây là quyển tiểu thuyết bởi vì trong đây có người nhà của cô, người yêu của cô, những thứ đời trước cô không có đời này đều có hết. Nhưng dù sao cô cũng là người bên ngoài, nếu như ngày nào đó cô tỉnh dậy sau giấc ngủ phát hiện bản thân vẫn ở trong căn phòng đi thuê, những thứ ngày hôm nay cô có tất cả chỉ là giấc mộng Hoàng Lương(*)...
(*) Giấc mộng Hoàng Lương: thành ngữ ám chỉ những giấc mộng viển vông không thể thực hiện được.
Ngón tay thon dài của thiếu niên cong lên, nhẹ nhàng gõ lên trán của cô.
“Nghĩ gì vậy? Mê mẩn thế?”
Thẩm Tri Ý ôm lấy trán, nhìn Tống Thời Việt ngồi đối diện đang giơ tay rót chén trà đưa cho cô.
“Sao vậy?”
Thẩm Tri Ý nhận chén trà, vị đắng chát miễn cưỡng đè xuống cảm giác kinh sợ dưới đáy lòng của cô.
“Tống Thời Việt, anh còn nhớ điều mẹ em vừa nói không? Bà ấy nói, mâu thuẫn của một gia đình có hơn phân nửa là do đôi bên không muốn giãi bày bí mật trong lòng...”
Tay Tống Thời Việt bưng chén trà, nghe vậy nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái.
“Thẩm Tri Ý, thính lực của em kiểu gì vậy hả? Sao anh nhớ nguyên văn không phải như vậy?”
Thẩm Tri Ý mím môi: “Gần giống như vậy mà...”
“Em thấy mẹ nói đúng lắm, nếu như... nếu như em có bí mật giấu anh, anh có tức giận không?”
Động tác uống trà của thiếu niên ngừng lại, biểu hiện nơi đáy mắt tối sầm, yên lặng nhìn vẻ mặt của cô.
“Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy?”
“À thì...” Thẩm Tri Ý ôm chén trà trong tay, trong đầu đang sắp xếp lại lời nói.
“Em thấy trong tiểu thuyết đều viết như thế, nguyên nhân nam nữ chia tay chính là vì giấu giếm đối phương mà...”
Tống Thời Việt lành lạnh nói: “Quyển tiểu thuyết này chắc là do em viết nhỉ.”
Thẩm Tri Ý:...”
Anh lại nói: “Sau này bớt đọc mấy loại tiểu thuyết như này đi, vốn đã ngốc rồi, đừng để càng đọc càng choáng váng.”
Cuối cùng còn hờ hững bổ sung: “Có thời gian như vậy không bằng cố gắng nghiên cứu xem điền nguyện vọng như thế nào?”
Thẩm Tri Ý lập tức muốn cắn anh một cái.
Món ăn được lên rất nhanh, lẩu uyên ương đặt giữa hai người, hơi nóng bốc lên chặn lại khuôn mặt thở phì phò của Thẩm Tri Ý.
Tống Thời Việt gắp miếng dạ dày bò bỏ vào trong bát của cô: “Giận à?”
Thẩm Tri Ý hung tợn cắn dạ dày bò, coi như đó là ai kia.
“Em tức cái gì được, thời gian này em tức giận còn không bằng nghiên cứu một chút xem điền nguyện vọng như thế nào? Em thấy trường đại học gần đây cũng không tệ.”
Tống Thời Việt: "..."
Thẩm Tri Ý vừa nuốt xong thức ăn đã giương mắt lên nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh cô, cô nghiêng đầu đi không muốn nhìn anh.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh muốn ngồi gần Tuế Tuế.”
Tai Thẩm Tri Ý hơi đỏ, nhưng vẫn nói: “Chỗ của anh rộng như vậy, xích lại gần em làm cái gì?”
Thiếu niên càng dịch lại gần cô: “Anh biết là rất rộng.”
Anh nở nụ cười trầm thấp: “Nhưng anh chỉ muốn ở cùng với em, ăn lẩu cũng thế, đến trường cũng vậy.”
Anh đẩy khuôn mặt đang phồng lên của cô nhìn về phía mình, nhìn vào đôi mắt cô.
“Anh biết em muốn biểu đạt cái gì. Nhưng bí mật sở dĩ được gọi là bí mật nghĩa là mình cho rằng nó không nên bị người khác biết. Cho dù em có bí mật hay không, nếu đã là bí mật, cho dù có nói ra hay không cũng không ảnh hưởng tới mối quan hệ của chúng ta."
"Nhưng mà..."
Cô còn chưa nói xong, trong miệng đã bị nhét một miếng thịt rồi.
“Không có nhưng mà, Thẩm Tri Ý.”
“Ai cũng có bí mật, nếu bí mật này không ảnh hưởng đến người khác thì không cần nhất định phải nói ra.”
Thẩm Tri Ý nuốt miếng thịt trong miệng xuống, cảm thấy anh nói có lý. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nếu như bị thế giới này bài xích thì đã bài xích từ lâu rồi, hà tất phải đợi tới bây giờ?
Cô vẫn là cô, từ nhỏ tới lớn đều chưa thay đổi, người ở chung với họ từ đầu tới cuối đều là cô.
Có điều...
Cô cầm đũa hơi khựng lại tại chỗ, cụp mắt xuống.
Cô biết kết cục sẽ không thay đổi, bí mật của cô cũng không có ảnh hưởng đến ai, nhưng trước sau nó vẫn là một cái gai dưới đáy lòng cô.
Cô muốn giữa bọn họ phải thẳng thắn, cô cũng không muốn cuối cùng cô và anh có rào cản ngăn cách.
"Tống Thời Việt..."
Thẩm Tri Ý ngẩng đầu nhìn anh: “Em biết anh không muốn em khó xử, nhưng em đã suy nghĩ kỹ rồi, em vẫn quyết định muốn nói ra.”
Tống Thời Việt nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó không nhịn được nhéo má của cô gái.
“Thẩm Tri Ý, anh thấy em thật sự rất ngốc.”
Ngốc thì ngốc vậy, thực ra cô cũng không muốn mang bí mật này sống hết đời.
Cô kéo tay Tống Thời Việt, nói.
“Em biết chuyện này khó có thể tưởng tượng được, nhưng mà điều em nói sau đây toàn bộ đều là sự thật.”
“Tống Thời Việt, thực ra chúng ta đang sống trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết...”
Thiếu niên nói thêm.
“Cố Phán là nữ chính, Khúc Hằng là nam chính, Khương Nhạn là nữ phụ ác độc, anh là ánh trăng sáng mà nữ chính mong mà không có được, à... Em lại chỉ là một bia đỡ đạn ác độc ngay cả tên cũng không xứng để có.”
Thẩm Tri Ý kinh ngạc: “Anh biết à?”
“Em đã từng nói.”
“Em nói lúc nào?”
Tống Thời Việt lẳng lặng nhìn cô.
Thẩm Tri Ý muộn màng nghĩ lại dường như bản thân mình đã từng nói mấy lời tương tự như vậy: “Nhưng lúc đó em chỉ nói đùa, có điều bây giờ nói điều này là thật.”
Cô kéo tay thiếu niên bên cạnh, giọng nói nghiêm túc xưa nay ít thấy: “Anh biết vì sao em lại nói đây là một cuốn tiểu thuyết không?"
Cô dừng một chút, khó khăn mở miệng.
“Em biết chuyện này rất khó có thể tưởng tượng được, em cũng biết nói chuyện này ở quán lẩu cũng không thích hợp nhưng em không muốn đợi thêm, em sợ thời gian càng lâu em càng không muốn nói ra...”
“Tống Thời Việt, thực ra em không phải là người của thế giới này, em... em xuyên sách...”
“Em...” Cô nhíu chặt lông mày nói: “Thực ra em là một cô nhi, em lớn lên ở cô nhi viện, sau đó được người hảo tâm giúp đỡ, em thi đậu một trường đại học hạng hai. Sau đó em tốt nghiệp tìm việc làm...”
"Tìm việc làm... Em làm công việc gì? Em quên mất em đã làm công việc gì, em bị bắt nạt...”
“Bắt nạt... Ai bắt nạt em? Dường như em đã quên mất... Sau đó em vừa đi làm vừa thi thạc sĩ, em thi đậu...”
“Nhưng dường như em còn chưa tốt nghiệp... Sao em lại chưa tốt nghiệp? Em lại không nhớ ra được... Em... Sau đó em lại thi công chức, em lại quá ngốc, thi tỉnh thi quốc gia em đều không thi được, em lại đăng ký hành chính công...”
“Hành chính công... Hành chính công gì? Em thi thứ mấy? Em...”
Lông mày của cô càng lúc càng nhíu chặt, đầu óc trống rỗng, dường như ký ức bị một trang giấy trắng che lại, chỉ có thể nhớ lại một chút hình dáng mơ hồ, còn lại tất cả đều không nhớ được.
“Tống Thời Việt...” Thẩm Tri Ý nắm chặt cánh tay thiếu niên, vẻ mặt trống rỗng mờ mịt.
“Dường như trí nhớ của em xảy ra vấn đề...”