Ngày tra thành tích Thẩm Tri Ý vẫn còn ngủ say như chết.
Tối hôm qua cô bị Khương Nhạn gọi đi KTV chơi cả buổi tối, nói dễ nghe là cảm nhận cuộc sống.
Thực ra thành tích thi đại học của cô ấy mà không lý tưởng thì cô ấy sẽ bị bố cô ấy đưa ra nước ngoài. Lúc đã quậy tất cả những điều mà học sinh thi xong thường hay làm thì cô ấy bị bố ép ở nhà khổ sở học tập tiếng Anh.
Vất vả lắm mới được thả cửa, Khương Nhạn phải bắt lấy cơ hội này mà chơi.
Thẩm Tri Ý...
Thẩm Tri Ý chính là một người chơi cùng không cảm xúc.
Lúc được Tống Thời Việt đón về thì buồn ngủ trực tiếp nằm nhoài lên người anh ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Đến lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Nói cách khác, từ buổi sáng bắt đầu tra được thành tích, ròng rã cả một ngày trời, cô lại ở trong chính cái ngày tra thành tích đó ngủ suốt một ngày!
Thẩm Tri Ý: “!!!”
Trong phòng lặng lẽ, rèm cửa sổ không biết đã được kéo kín mít từ lúc nào, ngay cả một tia sáng cũng không lọt vào được, không khí yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng thở của cô.
Cô lần mò điện thoại xem, bên trên trắng trơn không hề có thông báo, không có cuộc gọi nhỡ, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Đệt!
Da đầu cô tê dại một hồi, dép cũng không kịp xỏ vào, để chân trần lảo đảo chạy ra ngoài.
So với sự yên tĩnh của phòng cô, bên ngoài có thể nói là đèn đuốc sáng choang, Thẩm Ngọc Sơn ôm điện thoại ngồi trên ghế sofa, Liễu Mai đang ở trong bếp nấu canh.
Điều làm cho cô cảm thấy khủng bố nhất chính là hai người bọn họ đều không phát ra một chút âm thanh nào, yên tĩnh giống như đang trình diễn một vở kịch câm.
Nếu không có tiếng nồi trên bếp ga phát ra ùng ục thì Thẩm Tri Ý sắp hoài nghi là mình bị điếc rồi.
Liễu Mai phát hiện cô đi ra, trên mặt nở nụ cười, cúi đầu nhìn cô không đi dép thì trách cứ thân mật.
“Đứa nhỏ này, sao không đi dép đã ra ngoài rồi? Buổi tối lạnh lắm, con đứng đó đừng nhúc nhích, mẹ tìm dép cho con.”
Thẩm Tri Ý tức khắc để chân trần đứng trên sàn nhà không dám di chuyển. Cô nhìn thần thái mà Liễu Mai nhìn cô, dường như bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, tiếc nuối lắc đầu với cô.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
"Mẹ ~" Thẩm Tri Ý run rẩy nói: “Mẹ... Mẹ đừng dọa con.”
Lẽ nào cô thi rớt? Cô khoanh nhầm đề trong phiếu trả lời rồi? Hay là điểm đánh giá sai rồi?
Liễu Mai nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô không nhịn được nở nụ cười, bà đi tới xoa mặt của cô.
“Tuế Tuế đỉnh thật! Con biết con thi được bao nhiêu điểm không? Điểm của con cao hơn điểm sàn năm ngoái tới 30 điểm đấy!”
Bà không hề keo kiệt ôm mặt cô hôn mạnh một cái: “Không hổ là con gái của mẹ, giỏi quá!”
Thẩm Tri Ý bối rối: “Mẹ... Mẹ nói cái gì?”
Thẩm Ngọc Sơn cầm điện thoại đã ôm rất lâu trong ngực đưa cho cô: “Con xem, điểm của con có phải cao hơn điểm sàn năm ngoái 30 điểm không?”
Thẩm Tri Ý cầm lấy điện thoại, nhìn số điểm hơn 580 điểm gần như không thể tin vào mắt mình. Cô thi xong còn đánh giá điểm với Tống Thời Việt, lúc đó nhận được kết quả chỉ vẻn vẹn vừa bằng với điểm sàn mà thôi, không ngờ...
Cô đưa tay dụi mắt, sau khi nhìn con số trên màn hình không thay đổi, rốt cuộc không nhịn được che miệng khóc lên.
“Mẹ! Mẹ! Tương lai của con!!!” “Con... Con...”
Cô ôm điện thoại đứng tại chỗ xoay mấy vòng, khóc lóc xong lại không nhịn được nở nụ cười.
“Điểm... Điểm toán của con điểm, điểm toán của con được !!”
Cô nằm mơ cũng không ngờ được cuộc đời này cô lại có thể thi được hơn 100 điểm toán!
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, cô vừa cầm lên nhìn đã thấy Tống Thời Việt gọi tới.
Cô ấn nút nhận cuộc gọi, nói năng lộn xộn mở miệng.
"Tống... Tống Thời Việt, cậu biết không? Tôi... Tôi...”
“Tuế Tuế, tôi ở dưới lầu nhà cậu.”
*
Thẩm Tri Ý mặc áo ngủ lảo đảo chạy xuống lầu.
Dưới lầu yên tĩnh không có một ai, ánh trăng yên tĩnh treo giữa không trung, thiếu niên mặc áo khoác màu đen, khoanh tay dựa vào cửa cầu thang tầng lầu chờ cô.
Trên người anh dường như bị Thẩm Tri Ý gắn Radar, cô vừa đi xuống liếc mắt đã thấy anh.
Cô nhào về phía anh, duỗi tay nắm lấy cánh tay thiếu niên, giống như con thỏ nhảy tưng tưng tại chỗ.
“Tống Thời Việt, cậu biết không, tôi thi được hơn 580 điểm! So với chúng ta đánh giá thì còn cao hơn 30 điểm!”
Tống Thời Việt đỡ eo của cô tránh cho cô tự làm mình té ngã.
“Tôi biết...” Anh thấp giọng nói: “Tôi tra điểm rồi.”
“Vậy sao cậu không nói cho tôi?” Thẩm Tri Ý oán giận nói: “Tôi vừa mới tỉnh ngủ thì trời đã tối rồi, không một chút tin tức, điện thoại cũng không có cuộc gọi nhỡ, trong phòng im ắng, tôi còn tưởng tôi thi rớt.”
Tống Thời Việt không lên tiếng, bàn tay ôm lấy eo cô lặng lẽ siết càng lúc càng chặt, đến khi Thẩm Tri Ý lấy lại tinh thần, cô đã bị giam cầm trong vòng tay của anh không thể động đậy.
Đèn ở cầu thang mới bị hỏng thời gian trước, cũng chưa kịp sửa lại, xung quanh tối đen như mực.
Bọn họ chen ở một góc cua của cầu thang nhỏ hẹp, ánh trăng lặng lẽ len vào một tia sáng, tay của thiếu nữ khoác lên tay của thiếu niên, soi sáng một phần trắng bạc lấp lánh.
Chớp mắt một cái, bàn tay của chủ nhân không biết đã chịu sự kinh hãi nào bỗng run lên một cái, sau đó không khống chế được mà nắm chặt lòng bàn tay phía dưới quần áo.
Tiếp sau đó, cái ánh trăng trắng bạc đã bị hút sâu vào trong tăm tối, ánh trăng keo kiệt không muốn chia sẻ chút nào.
Không khí không ngừng ấm lên, hơi thở đan xen sự ám muội lặng lẽ sinh sôi.
Cô dựa lưng vào tường, một tay của thiếu niên ôm lấy sau gáy cô, một tay khác đè eo của cô, khom người chôn mặt vào cần cổ của cô, hơi thở bạc hà nhẹ nhàng sảng khoái lập tức lấp kín lấy cô.
"Tống... Tống Thời Việt..."
Thẩm Tri Ý bị hơi thở này vuốt ve tới đỏ cả mặt, không nhịn được đưa tay đẩy anh một cái, nhưng mà cô đâu phải là đối thủ của thiếu niên đã học kickboxing mấy năm, cái chút sức lực của cô đập lên trên ngực anh giống như đom đóm rung cây.
"Tuế Tuế..."
Tay Tống Thời Việt đi xuống một chút, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng ôm lấy người nâng lên một đoạn.
Thời gian này cô không phải học tập, được hầu hạ ăn ngon uống tốt cuối cùng cũng mập lên một chút, dưới lòng bàn tay là một cục mềm như bông.
Trong góc tối bí mật truyền tới tiếng thiếu nữ hô lên, hoảng loạn đến mức dép tuột khỏi chân của cô rơi xuống, hai chân không biết từ lúc nào đã treo trên eo của anh.
“Tống Thời Việt! Cậu làm gì thế?”
Trả lời cô chính là tiếng cười trầm thấp của thiếu niên, trán anh dán vào trán của cô, nhịp tim của hai người đập như nổi trống, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là tiếng hít thở của ai.
“Không biết định làm gì...” Giọng anh hơi nghẹn ngào: “Bỗng nhiên rất muốn dán sát lấy cậu.”
Vốn dĩ nửa đêm anh liều lĩnh cưỡi gió chạy tới cũng không ấp ủ ý định gì, chỉ đơn thuần muốn nhìn thiếu nữ chính miệng chia sẻ niềm vui với anh. Có thể là cửa cầu thang quá tối, cũng có thể là ánh trăng kia chiếu tới vùng thế giới nhỏ quá mức mông lung, đương nhiên càng nhiều khả năng hơn là...
Thiếu nữ trước mặt anh cười quá mức xinh đẹp.
Đẹp đến mức khi ánh trăng chiếu lên mặt cô làm cho anh sinh ra một loại cảm giác nét cười đó vốn nên chỉ thuộc về một mình anh lại bị ánh trăng cướp mất nên anh ích kỷ kéo cô tới góc càng tối hơn, mưu mô chỉ giấu riêng cho một mình mình.
Nhưng khi chân tay vừa xảy ra tiếp xúc, trong hoàn cảnh chật chội hơi thở đan xen, mọi chuyện bỗng trở nên không thể khống chế.
Anh cũng không biết anh muốn làm gì, anh chỉ muốn dán lại gần cô thêm chút nữa, gần thêm một chút, tốt nhất là hòa làm một thể.
“Tuế Tuế...” Thiếu niên cọ lên cần cổ tinh tế của cô, vừa kìm nén vừa ẩn nhẫn cắn một cái, giọng nói mơ hồ nghe không rõ.
“Tuế Tuế của tôi giỏi thật, thi được hơn 100 điểm toán, có phải có thể yêu được rồi không?”
Thẩm Tri Ý bị ép đến ngước đầu lên, tay vốn đang vòng sau đầu không biết đã đặt lên vai anh từ lúc nào, đầu ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng.
“Cậu là chó à Tống Thời Việt?!”
Cô duỗi duỗi chân muốn đạt được tự do nhưng chút sức lực này của cô căn bản không thấm vào đâu ngược lại làm rớt luôn bên dép còn lại. Giống như con cá mắc cạn trên bờ lật cái bụng trắng lên để mặc cho người ta bắt nạt.
Thiếu niên dừng miệng lại, lấy lòng liếm liếm, không nói lời nào, cũng không buông tay, ngược lại cũng không làm thêm gì cả.
Ánh mặt trăng lại hắt vào trong thêm một chút, Thẩm Tri Ý ghé trên người anh hồi lâu mới thở đều trở lại.
Cô nhìn chằm chằm ánh trăng rất lâu, bỗng nhiên ôm đầu thiếu niên lên.
Cô mím mím môi hơi khô, mở miệng.
“Tống Thời Việt, cậu từng hôn môi chưa?”
Trong nháy mắt, đôi mắt thiếu niên trong bóng tối sáng đến kinh người.
*
Chuông điện thoại đột ngột vang lên trong hành lang.
Sau một phút, dưới mông Thẩm Tri Ý lót áo khoác màu đen của Tống Thời Việt, ngồi trên cầu thang, ẩm ướt ở đuôi mắt của cô vẫn chưa hoàn toàn rút đi, nước mắt sinh lý thấm ướt nhẹp mi mắt, trên mặt mang theo ửng hồng, tràn đầy ướt át.
Tống Thời Việt thuận theo ngồi xổm trước mặt cô, trong tay nâng lên bàn chân trắng nõn của cô, cầm khăn giấy chịu thương chịu khó lau sạch sẽ toàn bộ bụi bẩn không cẩn thận dính vào.
Thẩm Tri Ý há miệng muốn nói chuyện, kết quả vừa mở miệng ra môi đã truyền đến sự đau rát, cô nuốt một ngụm nước bọt, cuống lưỡi tê dại một hồi.
Rốt cuộc cô cũng không thể nhịn được nữa đưa chân đạp Tống Thời Việt một cái: “Tống Thời Việt, cậu là chó sao? Gặm người cũng không gặm như thế đâu!”
Thiếu niên ngồi vững ăn ngay một cú đạp của cô, bàn tay cầm bàn chân đã được lau sạch sẽ lấy cái dép bị ném ở bên cạnh đi vào cho cô.
Đôi mắt của anh đen đến dọa người, giọng nói hơi khàn khàn.
“Ừm, tôi là chó...”
Thẩm Tri Ý: "..."
Anh lấy một tờ giấy sạch sẽ ra, ngước đầu tỉ mỉ lau vệt nước trên mặt thiếu nữ.
Khoảng cách của hai người, ký ức của Thẩm Tri Ý không tự chủ được kéo về giây phút mê loạn kia, chen chúc trong góc tối, cô đỏ mặt đẩy Tống Thời Việt ra, giật lấy khăn giấy trong tay anh.
“Tôi... Tôi tự lau.”
Tống Thời Việt lập tức ngồi xổm trước mặt cô nhìn cô tự mình lau mặt, anh không nói lời nào cứ thế mở to mắt nhìn cô, ánh mắt như con sói bảo vệ con mồi của mình.
Thẩm Tri Ý bị chính cái ví dụ của mình dọa sợ hết hồn, cầm khăn giấy lau lung tung trên mặt một cái, phủi phủi quần đứng lên.
“Tôi... Tôi phải về rồi, mẹ tôi gọi điện thoại giục.”
"Tuế Tuế..."
Anh đứng lên có chút co quắp, rõ ràng vừa rồi trong hành lang rất hung hăng lại tàn nhẫn, nhưng lúc này nhìn lại cực kỳ ngây thơ.
“Tôi... Chúng ta...”
“Có phải chúng ta... có thể... yêu rồi không?”
Thẩm Tri Ý đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống anh, tức giận lườm một cái.
“Cậu hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, bây giờ còn hỏi vấn đề này?”
Tống Thời Việt há miệng: “Chưa sờ...”
Thẩm Tri Ý: "..."
"Tạm biệt cậu!"
Nhìn bóng dáng cô đi lên, Tống Thời Việt cuống lên, sải chân hai bước gộp một đưa tay kéo cô.
“Tuế Tuế... Nói vậy là cậu đồng ý có đúng không?”
Lúc này đến phiên Thẩm Tri Ý ngại ngùng, cô thử hất tay ra nhưng cuối cùng cố gắng hồi lâu cũng không ăn thua.
Tống Thời Việt sau lưng cô mở miệng.
“Cậu nói tôi tự yêu bản thân mình cũng được, tôi luôn cảm thấy Tuế Tuế thích tôi. Cậu nói thi toán được 100 điểm, vậy tôi sẽ chờ cậu thi 100 điểm, cậu nói không được yêu sớm, bây giờ chúng ta cũng đã tốt nghiệp rồi.”
“Thẩm Tri Ý, lâu thế rồi, dù sao cậu cũng phải cho tôi một danh phận chứ?”
“Học sinh cả trường đều nói chúng ta đang yêu nhau nhưng chỉ có một mình tôi biết đến bây giờ tôi vẫn còn không danh không phận.”
Anh nói đến mức Thẩm Tri Ý cũng hoài nghi mình là bad girl.
“Tôi không hề...”
Cô bất đắc dĩ quay đầu, ánh trăng mông lung, không biết chó nhà ai trên lầu sủa lên.
Cô ngoắc ngoắc tay với thiếu niên: “Cậu tới đây.”
Nhìn thấy động tác quen thuộc này, Tống Thời Việt sửng sốt ngây ra nhưng vẫn ngoan ngoãn đến gần cô.
Sau đó lập tức có một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên môi anh.
“Đánh dấu, về sau trên đầu cậu sẽ có một danh hiệu...”
“Bạn trai của Thẩm Tri Ý.”