Cô ta cực kỳ đáng thương nhìn Tống Thời Việt: “Tống Thời Việt, cho dù thế nào chung quy chúng ta cũng đã từng là bạn học. Đúng, hôm nay cậu là người đứng ở độ cao tôi không với nổi, nhưng chúng ta đã từng giống nhau, cậu cứ trơ mắt nhìn bọn họ bắt nạt tôi như vậy sao?”
Nói xong thậm chí còn muốn đưa tay kéo anh.
Thẩm Tri Ý tức khắc cảnh giác. Nếu là trước đây, có khi cô còn vui vẻ xem chuyện cười của anh, nhưng bây giờ cô còn hi vọng sau khi Tống Thời Việt kế thừa gia sản cho cô một phần bao ăn bao ở, lương tháng năm ngàn đấy.
Cô lập tức vọt tới, chắn trước mặt Tống Thời Việt.
Sau những sai lầm vừa mắc phải trong bữa tiệc, lần này cô không thể mắc sai lầm tiếp được.
Cô duỗi tay kéo tay thiếu niên, cực kỳ thân mật dựa lên người anh, híp mắt, khẽ hất cằm lên, cố gắng chuyển dáng vẻ kiêu ngạo của Khương Nhạn lên trên mặt mình.
“Cô là ai? Cũng xứng nói chuyện với anh Thời Việt?”
“Cô...” Cố Phán không ngờ cô lại năm lần bảy lượt sỉ nhục cô ta, biểu hiện trên mặt suýt nữa không nhịn được.
“Tôi cái gì mà tôi? Cô cũng không cầm gương mà xem mình như thế nào? Cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, bình thường anh Thời Việt của tôi còn không thèm phản ứng lại cô, nếu như là cô, tôi đã thức thời cút lâu rồi, hà tất phải ở đây mất mặt xấu hổ.”
“Cô xem cô đi, quần áo toàn thân từ trên xuống dưới cũng không đắt bằng một đôi giày của anh Thời Việt, cũng không cảm thấy ngại mà đứng đây nói chuyện với anh ấy?”
Người xung quanh càng tụ càng đông, ánh mắt như có như không rơi trên người Cố Phán.
Cái bộ váy không hề đắt tiền chút nào trên người cô ta lập tức làm làn da của cô ta như bị lửa thiêu đốt, tầm mắt đánh giá cô ta từ trên xuống dưới dường như là điều làm cho cô ta không chịu đựng được nhất, khó mở miệng nhất, vẻ mặt đó bại lộ trong ánh mắt mọi người.
Ánh mắt oán hận của cô ta nhìn về phía thiếu nữ, Thẩm Tri Ý kiêu ngạo ưỡn ngực, sau đó lại yểu điệu dựa vào người thiếu niên, khiêu khích mở miệng nói cô ta.
“Nhìn cái gì? Bộ váy này là anh Thời Việt mua cho tôi, hơn mười vạn đấy, bán cả cô đi cũng không đáng tiền như vậy!”
Thật ra, mẹ cô biết cô phải tham gia bữa tiệc, nên suốt đêm lướt shopping mua cho cô, hơn bốn trăm tệ.
Nhưng váy mặc trên người cô cực kỳ thích hợp, nhìn không hề giống như có giá bốn trăm.
Dù sao nhìn bên ngoài cũng không thấy nhãn hiệu, Thẩm Tri Ý chủ yếu đánh vào sự tự tin và ăn nói linh tinh.
Người khác có nhìn ra hay không cũng không quan trọng, nhưng cô dám đảm bảo Cố Phán nhất định không nhìn ra được.
Đúng là Cố Phán không nhìn ra được, dù sao cô nói quá tự tin. Hơn nữa, dựa vào quan hệ của cô và Tống Thời Việt, mua cho cô cái váy hơn mười vạn tệ cũng không phải không thể.
Cô ta không cam lòng, cô ta đố kị với Thẩm Tri Ý, dựa vào cái gì có thể có được tất cả những thứ này. Không phải chỉ là từ nhỏ lớn lên cùng với Tống Thời Việt thôi sao, nếu như là cô ta, Thẩm Tri Ý có thể làm được thì cô ta cũng làm được.
Thẩm Tri Ý không quan tâm nghiên cứu xem cô ta đang nghĩ gì, nhưng cô đã quá chướng mắt hành vi trên bữa tiệc của Cố Phán. Dù sao đây là bữa tiệc nhận con của nhà họ Tống, đến cuối cùng cô ta lại thành vai chính.
Thế thì cô sẽ làm nữ phụ ác độc cho thật tròn vai, lấy danh nghĩa đỡ cô ta dậy, cô tới gần Cố Phán, thấp giọng cảnh cáo cô ta.
“Không phải cô đã quen giả vờ đáng thương sao? Muốn mượn điều này để tranh thủ lòng thương cảm của người khác, dáng vẻ của tôi như này là cái cô mong thấy nhất còn gì. Nhưng mà cô xem đi, dù cho tôi đối xử với cô như vậy, người ở đây có ai muốn cứu cô? Lại có ai muốn giải vây giúp cô?”
“Cố Phán, làm người không thể quá ngu, muốn nhận được cái gì thì dùng chính thực lực của mình mà lấy, cô thật sự cho rằng cô chỉ cần khóc lóc rơi mấy giọt nước mắt thì có thể có được tất cả những gì cô muốn sao? Những người ở đây, ai mà không phải tinh anh trong giới, chút thủ đoạn đấy của cô thì lừa được ai?”
“Nếu như tôi là cô, nhân lúc hiện tại chưa lớn chuyện thì thức thời mau chóng rời đi. Đương nhiên, nếu như cô nhất định phải ở lại, tôi cũng không ngăn cản được cô. Nhưng mà nếu để cho mọi người ở đây nghe được cuộc đối thoại trên hành lang của chúng ta ngày đó, cô đoán xem họ sẽ nghĩ về cô như thế nào?”
“Cô ghi âm?” Cố Phán sợ hãi trừng lớn hai mắt. “Cô đúng là ngốc...” Thiếu nữ tới gần cô ta, hơi thở dài: “Cô ngu đến mức dám đứng ở trên hành lang nói với tôi như vậy, lại không nghĩ tới tôi sẽ ghi âm sao?”
“Tôi không muốn có nhiều liên quan đến cô nhưng tiền đề là cô đừng xuất hiện trước mặt tôi, cũng đừng dở trò trước mặt bạn bè của tôi, nếu không, cuộc sống sau này của cô cũng đừng mong dễ chịu!”
Tay cô âm thầm dùng sức, thiếu nữ ngã xuống đất hoang mang lo sợ cứ như vậy bị cô kéo mạnh lên.
Thẩm Tri Ý vô tội chớp chớp mắt: “Sắc mặt cô ta nhìn có hơi không tốt, có phải bị bệnh không?”
Lê Sân cũng lại gần đỡ cô ta.
Bà luôn luôn cư xử dịu dàng, hoàn toàn phù hợp với phong thái đoan trang tao nhã của bà chủ nhà giàu trong mắt mọi người.
“Đứa nhỏ Tri Ý này có chút nghịch ngợm, đi đứng cứ hùng hục như vậy, nếu như không cẩn thận đụng vào chỗ nào của cô thì tôi giúp con bé bồi thường được không.”
“Con bé ấy à... Tính tình ngay thẳng, trong lòng nghĩ gì nói đó, không chịu nổi mấy cái trò vòng vo. Nếu như có nói gì không êm tai thì cô cũng đừng để trong lòng.”
“Tôi thấy sắc mặt của cô không tốt, trước mắt bảo nhân viên tạp vụ dẫn cô đi xuống dưới nghỉ ngơi, trong đại sảnh này nhiều người, ồn ào, không tốt để nghỉ ngơi.”
“Con...”
Cố Phán vừa định mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì có hai nhân viên tạp vụ cực kỳ nhanh nhạy nâng cô ta ra ngoài cửa.
Nói là nâng nhưng chẳng thà nói là lôi đi.
Khúc Hằng nhìn thấy, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị mẹ anh ta trừng mắt, tức khắc không dám làm cái gì cả.
Lê Sân kéo tay Thẩm Tri Ý, lấy khăn giấy ra lau tay cho cô.
“Chúng ta gọi nhân viên tạp vụ là được, có việc thì cứ gọi bọn họ, mấy thứ bẩn thỉu trên đất sao có thể tùy tiện chạm vào, làm bẩn tay thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Tri Ý: “Ngầu... Quá ngầu...”
Nghệ thuật nói chuyện thế này có thể so với trình độ sách giáo khoa, quả thật là dùng giọng nói dịu dàng nhất để chém xuống cái đao ác nhất.
Lên Sân bị cô chọc cười.
“Chị Liễu vừa gọi điện cho dì, bọn họ nói chắc hôm nay không về được, tối nay con ngủ ở nhà dì có được không?”
Vốn dĩ bữa tiệc lần này Liễu Mai cũng qua nhưng bạn thân của bà bỗng nhiên sinh non, bà sợ đến mức còn chưa kịp đi làm đã vội vàng chạy đến bệnh viện.
Thẩm Ngọc Sơn là người thành thật, bình thường thích nhất là uống trà và câu cá, bảo ông tới chỗ như thế này thì còn khó chịu hơn là giết ông, đương nhiên là ông chạy theo Liễu Mai.
Thẩm Tri Ý lại trở thành đại biểu duy nhất của nhà họ, thành công chen vào vòng tròn phú hào.
Thẩm Tri Ý ngẩn người: “Vậu không tốt lắm nhỉ?”
“Nào có cái gì không tốt, dì đã cho người thu dọn phòng cho khách xong xuôi rồi, ngay ở lầu hai, bên cạnh phòng của Tiểu Việt. Nếu như chơi mệt rồi thì bảo nó đưa con đi, cách âm trong nhà rất tốt, người dưới này chắc chắn sẽ không làm ồn đến việc con ngủ đâu.”
“Được rồi...” Lê Sân lau sạch sẽ tay cô, nhìn khuôn mặt tròn vo của thiếu nữ, càng nhìn càng thích, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo.
“Vừa rồi Tuế Tuế làm cực kỳ tốt, nếu không có con thì Thời Việt bị người ta bắt nạt cũng không biết chừng...”
"Mẹ..." Tống Thời Việt bất đắc dĩ nói.
Anh chỉ không lên tiếng mà thôi, cũng không phải ngốc.
“Được rồi...” Lê Sân nhìn thoáng qua mấy người bọn họ: “Người nên gặp cũng đã gặp xong, Thời Việt không cần đi cùng chúng ta, các con cùng nhau đi chơi đi.”
Đến tận khi bóng dáng thướt tha của bà ấy lẫn vào trong đám người, Khương Nhạn không nhịn được dựng đứng ngón tay cái.
“Ngầu, mẹ Tống Thời Việt quả thật chính là nữ thần của tớ! Chỉ dăm ba câu đã ép cho con trà xanh kia ngậm miệng không nói được gì, còn thuận tay ném người ra ngoài.”
Thẩm Tri Ý: “Tớ biết dì rất ngầu, nhưng câu nói vừa rồi của cậu giống như đang mắng người vậy...”
Khương Nhạn: “Mắng người chỗ nào?”
Thẩm Tri Ý: “Ngầu, mẹ Tống Thời Việt...”
Cô còn chưa nói xong sau gáy đã bị người khác bóp một cái không nhẹ không nặng.
Qua thời gian lâu như vậy, giữa trán thiếu niên đã có vài sợi tóc rũ xuống, lẳng lặng đáp trên lông mày, có một loạn cảm giác lạnh nhạt.
Cùng với...
Cảm giác cấm dục.
Âu phục màu khói xám làm cho bàn tay anh đang vươn ra từ cổ tay áo càng thêm trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay thậm chí còn thấy được tĩnh mạch màu xanh.
Cái tay kia cứ thế nhẹ nhàng đặt lên trên cổ thiếu nữ, đồng hồ màu bạc thấp thoáng trong ống tay áo.
Nhận thấy cô giãy giụa, anh lặng lẽ tăng thêm chút sức mạnh.
Từ mặt bên nhìn sang, cái cổ mảnh khảnh của cô gần như bị thiếu niên hoàn toàn nắm lấy, đầu ngón tay vô thức xẹt qua làn da mềm mại.
Khương Nhạn nhìn cảnh này thì giữa mày nảy lên một cái, tâm hồn thuần khiết của thiếu nữ mười bảy tuổi xẹt qua rất nhiều suy nghĩ ô uế của người hai mươi bảy tuổi.
Chốc lát sau, Thẩm Tri Ý như một con cá chép nhảy ra khỏi lòng bàn tay của anh, cô nắm lấy tay thiếu niên, dùng sức bẻ.
“Được lắm Tống Thời Việt, lại dám đánh lén tôi!”
Khương Nhạn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Tống Thời Việt cụp mắt lẳng lặng nhìn cô tìm đường chết. Đừng thấy Thẩm Tri Ý nhỏ nhắn, sức lực của cô lại rất lớn, bẻ tay anh hơi đau.
Anh rút tay trong tay cô ra: “Tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đấy, cậu đừng có vu oan tôi đánh lén cậu trước.”
“Tính sổ? Tính cái món nợ gì?”
Thiếu niên khom lưng tới gần cô, tiếng người huyên náo xung quanh, khúc dương cầm du dương âm vang trong đại sảnh. Anh đi theo bên người Tống Lẫm gặp rất nhiều người, trên người không khỏi vương chút ít mùi rượu, giọng nói trầm thấp.
“Anh Thời Việt, hả?”
Cái cảm giác xấu hổ đến chết đã lâu không thấy bỗng một lần nữa bao phủ lấy cô.
Không biết là do hơi rượu như có như không trên người thiếu niên hay là tiếng nói trầm thấp bên tai của cô làm cho mặt Thẩm Tri Ý không nhịn được nóng lên.
Cô liên tục lùi lại mấy bước, đến tận khi không khí tươi mới tràn vào trong khoang mũi mới dám hô hấp.
“Tôi như vậy là vì giải vây cho cậu đó có biết không? Gọi cậu là anh tôi còn bị thiệt đấy.”
Càng nghĩ Thẩm Tri Ý càng oan ức: “Vừa rồi không phải tôi đã cứu cậu từ nước sôi lửa bỏng sao? Về tình về lý hẳn là cậu phải ngỏ ý cảm ơn tôi, sao còn trả đũa, tìm tôi tính sổ?”
Tống Thời Việt nhìn gò má của cô dần dần đỏ lên, đáy mắt hiện lên ý cười.
“Nói thế thì là tôi sai rồi.”
“Đúng vậy...” Thẩm Tri Ý nói như chuyện đương nhiên: “Vì báo đáp tôi, cậu phải để tôi tốt nghiệp xong tới nhà của cậu làm việc.”
Tống Thời Việt: "..."
Bảo sao hôm nay tích cực chủ động như thế, hóa ra là đã gài anh đến mức này.
"Thật sự muốn công việc?"
Đôi mắt Thẩm Tri Ý sáng lên: “Cậu đồng ý cho à?”
“Cũng không phải là không thể.” Thiếu niên chậm rãi nói.
“Đợi đến khi cậu hai mươi tuổi, nếu như có suy nghĩ này, có thể tới nhận lời mời.”
Thẩm Tri Ý tính toán một chút: “Nhưng mà tôi hai mươi tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học.”
“Có thể ký hợp đồng đóng dấu trước.”
“Thế có phát tiền lương không?”
“Có, ban đầu có thể không nhiều, sau đó sẽ khá hơn một chút.”
"Thật sự?"
"Thật sự."
"Vậy ngoắc tay!"
Thiếu niên cong đôi mắt, nở nụ cười.
“Ngoắc tay...”