Tháng Mười vừa qua, mùa thu cũng đến theo đúng hẹn, khi mọi người còn chưa kịp nhận ra, cây cối bên đường đã lặng lẽ phủ lên màu sắc khô héo.
Trong tay Thẩm Tri Ý cầm một đầu của ống mềm, một đầu khác nằm trong tay của thiếu niên. Hoàng hôn lui dần sau lưng bọn họ, ráng màu như ẩn như hiện trong cành lá rậm rạp.
Tống Thời Việt duỗi tay lấy xuống chiếc lá vướng trên đầu thiếu nữ, lắc lắc cái ống mềm trong tay.
“Tại sao không nói với tôi?”
“Nói cái gì cơ?” Thẩm tri Ý vô tội chớp mắt nhìn anh: “Nói lát nữa đi ăn lẩu thì gọi gì ấy hả?”
Thiếu niên đứng sau lưng lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào.
Thẩm Tri Ý thở dài, bất đắc dĩ lựa chọn ngả bài.
“Là do bác bán hoa quả chơi rất thân với bà cụ nói cho tôi biết, bà ấy chỉ nói cho một mình bác ấy, còn bảo bác ấy đừng nói cho người khác.”
“Thời gian trước không phải bà cụ định đi ngân hàng gửi tiền sau đó bị xe điện đụng phải sao?”
“Thực ra căn bản không đơn giản như vậy. Bà ấy mang tiền mặt tới ngân hàng, người đi xe cũng không đi nhanh. Vốn dĩ là không có chuyện gì nhưng tiền mặt trong ngực bà ấy bị đụng vào mà bung ra ngoài, bị người đi xe điện nhìn thấy, muốn cướp tiền của bà ấy.”
“Đôi mắt của bà ấy lại không nhìn rõ, hơn nữa còn lớn tuổi, làm sao giằng co được với người lái xe điện trẻ tuổi? Sự thật là bà ấy đuổi theo người ta nên mới bị ngã. Trên con đường đó không có người, cũng không có camera, bà ấy lại không nhìn thấy gì, báo cảnh sát cũng không biết phải tìm như thế nào, cũng chỉ có thể cứ thế cam chịu.”
Tống Thời Việt hơi trố mắt.
“Sao bà ấy không nói với mọi người?”
“Nói cái gì được? Bà cụ là người thế nào không phải cậu không biết, tuổi đã cao rồi còn ương ngạnh bướng bỉnh, lại sĩ diễn. Vì chút tiền này mà ngày nào cũng làm người giấy, cắt tiền vàng làm cho con mắt sắp mù đến nơi, tiền bị cướp còn không tìm về được, trong lòng bà ấy chắc chắn có nhiều khó chịu, lại càng không muốn chuyện buồn của mình nói ra bên ngoài làm cho mọi người thương hại bà.”
“Vốn dĩ bác bán hoa lỡ miệng nói thì tôi mới biết, bà ấy không muốn để cho người khác biết nên tôi cũng không thể nói khắp nơi được đúng không?”
“Cho nên...” Tống Thời Việt nói: “Cậu bèn lấy toàn bộ tiền tiêu vặt mình vất vả tích góp được đều đưa hết cho bà ấy?”
“Đâu phải là cho.”
Thẩm Tri Ý không phục, giơ cái ống trong tay lên: “Không phải là tôi còn mua được “pháp khí” sao?”
Cô cong mi nở nụ cười: “Tiền tiêu vặt của tôi thời gian trước đều xài hết rồi, thời gian ngắn như vậy cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Ba trăm cũng không phải là nhiều nhưng có thể để cho bà ấy không phải khổ cực như vậy nữa.”
“Khi còn bé tôi bị bóng đè cũng là bà ấy cứu tôi đấy, cũng không thể cứ trơ mắt nhìn bà ấy như vậy.”
“Dù sao trước đó tôi luôn dựa vào các loại lý do đến chỗ bà ấy mua bùa, trong mắt bà ấy tôi chính là đồ mê tín, bây giờ dùng tiền mua “pháp khí” chắc không kỳ quái đâu nhỉ?”
Tống Thời Việt cúi đầu nhìn một đầu khác của “pháp khí” đang nằm trong tay mình, nở nụ cười trầm thấp: “Cậu đúng là hào phóng.”
“Cũng không phải là hào phóng.” Thẩm Tri Ý vuốt mặt cười ngượng ngùng.
“Bởi vì tôi cảm thấy bà ấy là người rất tốt, mặc dù luôn lẩm bẩm vẽ bùa lừa gạt chúng ta.”
“Bà ấy cũng rất đáng thương, một người từ nơi rất xa xôi gả tới nơi này của chúng ta, chồng lại bỏ đi theo con giáp thứ 13 để bà ấy và con trai sống nương tựa lẫn nhau, kết quả con trai lại xảy ra tai nạn xe cộ không còn...”
“Bà ấy chỉ có một tâm nguyện là tích góp ít tiền về thăm nhà. Bây giờ tiền còn bị cướp mất, người kia thật sự không được chết tử tế, tiền của người già cũng muốn cướp.”
“Tôi cũng không dám nói chuyện này với mọi người, tôi đồng ý giúp bà ấy là chuyện của một mình tôi, cũng không ảnh hưởng tới người khác. Nhưng bản thân bà ấy không muốn nói, tôi lại đi nói cho người khác, nếu tôi làm như vậy thì không hay cho lắm...”
Thiếu niên đi phía sau cô bỗng nhiên dừng bước chân lại. Bước chân Thẩm Tri Ý đang kéo cái ống cũng ngừng lại, lời nói cũng dừng, cô nghi hoặc quay đầu.
Chạng vạng có gió nổi lên, lá khô trên đầu xào xạc rụng xuống theo gió, khuôn mặt của thiếu niên vẫn luôn lạnh nhạt, anh khom lưng, nhét viên kẹo vào trong lòng bàn tay của thiếu nữ.
Thẩm Tri Ý cầm kẹo nhìn thoáng qua: “Làm gì vậy?”
Tống Thời Việt đứng thẳng người, lần này đổi lại là anh cầm cái ống đi phía trước.
“Không có gì, bỗng nhiên muốn cho cậu viên kẹo.”
Thẩm Tri Ý đi theo phía sau anh, cái ống giữa hai người theo bước tiến của họ mà vung vẩy lên, ánh sáng đỏ của đèn neon sáng lên, ánh đèn năm màu làm cái ống trong suốt cũng loé lên ánh sáng đẹp mắt.
Có chút trẻ con...
Cô nghĩ.
Nhưng không buông tay ra. “Cho nên...”
Cô hỏi Tống Thời Việt: “Cậu đã biết từ trước đúng không?”
“Các cậu vừa ra khỏi cửa bà cụ đã gọi điện thoại cho tôi, bà bảo tôi để ý cậu, đừng có tiêu xài tiền bậy bạ.”
Thẩm Tri Ý: "..."
“Bà ấy còn nói với tôi cậu là người mê tín dị đoan, động một chút là tới nhà bà ấy mua bùa, bảo tôi cố gắng khuyên bảo cậu.”
Thẩm Tri Ý lập tức làm cái mặt xấu.
Cô như thế là vì ai? Cô cũng không thể đi tới chỗ của bà ấy để mua người giấy được đúng không? Thứ đồ chơi kia liếc mắt nhìn đã làm cho cô gặp ác mộng rồi.
Khoé miệng thiếu niên khẽ cong lên: “Sao? Vị bạn học mê tín dị đoan này, lần sau còn làm nữa không?”
Thẩm Tri Ý hung tợn nói: “Tống Thời Việt, cẩn thận tôi hút khô cậu.”
Tống Thời Việt nhàn nhạt bổ sung: “Cậu nên nói, cẩn thận hút khô chỉ số thông minh của tôi, nói chuyện sao lại chỉ nói có một nửa vậy.”
"Khác nhau chỗ nào?"
“Hút khô tôi và hút khô chỉ số thông minh của tôi khác nhau.”
Thẩm Tri Ý: "..."
"Đúng rồi..." Tống Thời Việt nói.
“Có thể mấy ngày nữa tôi sẽ chuyển đi.”
“Hả?” Thẩm Tri Ý thoáng sửng sốt: “Là chuyển tới chỗ của chú dì sao?”
Anh gật đầu: “Cứ ở mãi nhà của cậu cũng không được.”
Vẻ mặt Thẩm Tri Ý chớp mắt trở nên trống rỗng, theo đạo lý mà nói, thiếu niên chuyển đi thì cô nên vui, nhưng chẳng biết vì sao trong lòng cô bỗng cảm thấy trống vắng.
Cô nhếch khóe miệng lên lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
“Khi nào thì đi?”
Tống Thời Việt cụp mắt lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, trả lời: “Thu dọn xong đồ đạc, ngày kia sẽ đi.”
“Sao... Sao lại nhanh như vậy?”
Thiếu niên đưa tay xoa xoa đầu của cô, không lên tiếng.
Nhưng bản thân Thẩm Tri Ý lại nở nụ cười trước: “Nếu đã như vậy, có phải tôi nên bào cậu một trận ra trò không?”
Thiếu niên cũng nở nụ cười: “Lúc đầu đã nói muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.”
Anh lắc ống mềm trong tay: “Hơn nữa...”
“Để khen ngợi bạn học Tuế Tuế giúp đỡ người khác, tôi biểu thị tôi truyền sự thông minh của tôi cho cậu.”
“Thật hay giả?”
“Thật sự...” Tống Thời Việt nói: “Tôi đã nhìn thấy trên đỉnh đầu của cậu nháy lên chỉ số thông minh +10 rồi đấy.
Thẩm Tri Ý lườm anh một cái: “Tống Thời Việt, cậu thật ấu trĩ.”
Tiếng nói của thiếu niên mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu cô: “Ấu trĩ à? Hôm nay cậu trở về ngủ một giấc, sáng sớm mai sẽ biết thôi.”
*
Ngày hôm sau, Thẩm Tri Ý ôm một đống tài liệu thở hồng hộc đi vào trong phòng học, lúc để lên bàn còn phát ra tiếng vang không nhỏ làm cho Tân Tiên đang nằm nhoài trên bàn ngủ phải giật cả mình.
“Đây là cái gì vậy?”
Thẩm Tri Ý lau mồ hôi trên trán: “Sách tài liệu.”
Tân Tiên đến gần lật qua lật lại chỉ có hai chữ “Toán học”, nhìn đến mức cô ấy cũng sắp không biết gì về toán.
“Cậu định làm gì vậy?”
Thẩm Tri Ý nói: “Trải qua quá trình rút kinh nghiệm xương máu trong thời gian này, tớ cảm thấy tớ thi không tốt là vì tớ ít làm đề, chỉ cần tớ làm đề đủ nhiều, đỉnh cao toán học sớm hay muộn đều bị tớ đạp dưới chân!”
Khóe miệng Tân Tiên giật giật, chậm rãi dựng một ngón tay cái lên với cô.
“Rất tốt, không hổ là cậu.”
Thẩm Tri Ý ngồi tại chỗ mở cặp sách ra, dự định trước tiên làm bài tập để đạt được điểm cao, kết quả lúc kéo cặp sách ra phát hiện trong đó có thêm hai quyển sổ ghi chép.
Cô hơi nghi hoặc lấy quyển sổ ghi chép ra, trong ấn tượng của cô hình như mình không có quyển tập như vậy.
Cô mở sổ ghi chép trong tay ra.
Chữ viết bên trong giống như con người của thiếu niên vậy, chữ viết rắn rỏi, giữa những hàng chữ dường như mang theo vài phần ý lạnh ép người.
Đó là một quyển sách viết riêng cho cô, là sách toán học viết tay, gần như là chọn lọc kiến thức của toàn bộ toán học từ cấp hai đến cấp ba, hơn nữa người biên soạn biết cô yếu kém ở chỗ nào, cho nên chỗ nào nên kỹ thì sẽ kỹ, chỗ nào nên lược bớt sẽ lược bớt.
Vừa tuỳ tiện lật vài cái đã thấy bên trong chi chít chữ, không biết đã viết trong bao lâu.
Thẩm Tri Ý cầm cuốn sổ ngồi tại chỗ đã lâu không phản ứng gì, lâu đến mức tiếng chuông tiết học cũng đã reo lên, các bạn học sột soạt đi vào trong phòng học bắt đầu cầm sách học.
Tân Tiên đụng vào cô một cái: “Tự nhiên cậu đờ ra làm gì? Học đi, lớp trưởng bắt đầu đi thu bài tập kìa.”
Thẩm Tri Ý vô thức giấu quyển sổ ghi chép trong tay đi, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tân Tiên, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, rút bài tập đưa cho cô ấy.
Lớp trưởng lớp tiếng Anh đứng trên bục giảng tổ chức cho mọi người luyện nghe tiếng Anh, giọng nữ trầm bổng du dương ở bên tai càng bay càng xa, toàn bộ sự chú ý cô đều tập trung vào quyển sổ ghi chép trong tay.
Sổ ghi chép là kiểu dáng bình thường nhất mà cửa hàng bán văn phòng phẩm ngoài trường bày bán, bìa ngoài màu đen nên rất ít nữ sinh yêu thích, góc cạnh sắc bén, lúc sờ vào đầu ngón tay có hơi đau.
Trí nhớ của cô bị kéo về buổi tối đầy gió ngày hôm qua.
Bầu trời tối đến mức chỉ còn một màu đen dày đặc, có thể nhìn thấy mấy ngôi sao lấp lánh lúc ẩn lúc hiện, đèn đường chói lọi chiếu lên đỉnh đầu, tán lá ngô đồng rộng lớn hắt bóng tối trải dài một tầng lại một tầng trên mặt đất.
Thiếu niên đứng sau cô, áo khoác màu đen bị anh kéo khóa lên hết cỡ, nửa cái cằm cũng giấu trong cổ áo, vành nón che khuất cái trán của anh, anh cúi đầu nhìn cô, toàn bộ khuôn mặt đẹp trai đều hiện ra trước mắt cô.
Trên khuôn mặt của anh mang theo ý cười, bóng đêm tối tăm, trong đôi mắt còn sâu hơn cả bóng đêm, cô đọc được sự dung túng khó hiểu trong đó.
Cô như một kẻ ngốc cứ thế tìm một lý do chính đáng để cho đi tiền tiêu vặt, mua một cái ống đã bị vứt ở góc tối rất lâu, còn cầm theo cái ống nhất quyết phải tìm anh để hấp thu cái gọi là chỉ số thông minh.
Cô cho rằng sau khi anh biết cái trò cười cô tự biên tự diễn sẽ cười nhạo cô, mắng cô ngốc, mắng lòng đồng cảm của cô quá rộng.
Nhưng không hề, anh chỉ nhét loại kẹo mà cô thích nhất vào trong tay cô, khen cô làm đúng.
Một người lương thiện mãi mãi không phải là lý do để bị cười nhạo.
Thiếu nữ mở cuốn sổ ghi chép trước mặt ra, cô đưa tay vuốt nhẹ chữ viết quen thuộc trên đó, mím môi nở nụ cười.
Vòng đi vòng lại đến cuối cùng cô vẫn hút đi sự thông minh của anh.
Có điều không phải thông qua cái gọi là tà thuật mà thiếu niên dùng trí tuệ của mình tạo nên cho cô một con đường càng tắt hơn.
Cái ống trong suốt kia vẫn luôn ở giữa hai người, chỉ có điều thần chú không còn là tiếng thành phố Tô mà Thẩm Tri Ý không hiểu gì, nó chính là sự thông minh của thiếu niên dành riêng một mình thiếu nữ.
Sau một tiết học, Thẩm Tri Ý đi thẳng tới lớp Tống Thời Việt, trong tay cô cầm loại nước Tống Thời Việt thích uống, cực kỳ ân cần đặt nước trước mặt anh.
“Anh, anh Tống! Sau này cậu chính là anh lớn của tôi, cậu chính là thần của tôi, cậu bảo tôi đi hướng đông tôi tuyệt đối không đi hướng tây, cậu bảo tôi quẹo trái tôi tuyệt đối không rẽ phải!”
Thiếu niên không hề rung động nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái, chậm rãi nói: “Vai bỗng nhiên hơi mỏi.”
“Dạ anh...” Thẩm Tri Ý lập tức chạy đến vị trí trống phía sau bóp vai cho anh: “Anh, lực thế này đã được chưa?”
“Mạnh hơn một chút.”
“Anh xem như thế này có được không?”
"..."
Khương Nhạn nhìn mà trợn mắt há mồm, cô ấy sờ trán Thẩm Tri Ý, lại sờ trán mình.
“Không đúng, cảm giác cũng không bị sốt mà.”
Thẩm Tri Ý nói: “Cậu tránh ra, cậu ngăn cản tớ và anh tớ bồi dưỡng tình cảm.”
Khương Nhạn: "..."
Ánh mắt của cô ấy quét tới quét lui trên hai người: “Bây giờ hai người đã tiến hoá thẳng thành anh em?”
“Không phải...” Thẩm Tri Ý kiêu ngạo ngửa đầu.
“Sau này Tống Thời Việt chính là anh của tớ, là anh trai có quan hệ còn thân thiết hơn cả máu mủ ruột già.”
Thiếu niên đang hưởng thụ cô phục vụ bóp vai bỗng chốc nghiêm túc, anh hất tay cô ra, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Anh!” Thẩm Tri Ý kinh hãi đến biến sắc: “Anh! Anh sao vậy? Là không hài lòng với sự phục vụ của em sao?”
Cô trừng mắt nhìn Khương Nhạn: “Đều tại cậu, anh tớ thích yên tĩnh, chắc chắn là cậu ở bên cạnh nói chuyện quấy rối đến anh tớ.”
Khương Nhạn: "..."
Khương Nhạn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Tri Ý, buổi tối cậu đi ngủ tốt nhất là mở một mắt to ra.”
“Hừ! Tớ trực tiếp mở to hai con mắt cho cậu xem.”
Anh cô ngậm đắng nuốt cay viết tài liệu kín mít hai quyển sổ ghi chép bảo cô làm sao mà ngủ được? Thế nào cô cũng phải thắp đèn xuyên đêm đọc hết tài liệu này chứ?
"Thẩm Tri Ý..." Tống Thời Việt nhắc nhở cô.
“Sắp vào học rồi.”
“Rõ thưa anh.” Thẩm Tri Ý lập tức nói: “Em lập tức trở về học tập, nhất quyết không kéo chân sau của anh!”
Khương Nhạn kéo cô: “Tống Thời Việt rót cho cậu cái thuốc mê gì vậy?”
“Cái gì thuốc mê? Tớ đối với anh Tống của tớ là thật lòng thật dạ, cõi đời này không còn đứa em nào thật lòng như tớ.”
Anh Tống mà cô đang nhắc tới tựa vào tường, dáng vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
Khương Nhạn nói: “Cậu đừng đến lớp tớ nữa, Nhóc Vàng Hoe đã ôm bụng cả một ngày rồi, nói muốn tìm cậu báo thù đấy.”
“Hả?” Thẩm Tri Ý nhìn xuống dưới một chút: “Thế cậu ta đang ở đâu?”
Khương Nhạn không nhịn được nở nụ cười: “Từ sáng sớm đã bắt đầu cắm cọc ở WC rồi.”
"Không có gì lo sợ..." Thẩm Tri Ý nói.
“Tớ có anh Tống.”
Khương Nhạn không thể nhịn được nữa: “Thẩm Tri Ý, cậu biết không? Tớ muốn đánh cậu rồi đấy.”
“Ha!” Thẩm Tri Ý cười lạnh: “Tớ thấy cậu đố kị với tớ.”
“Tớ? Đố kị?” Khương Nhạn đưa tay chỉ vào chính mình: “Cậu có muốn nhìn một chút xem cậu đang nói cái gì không?”
“Cậu không hiểu đâu.” Thẩm Tri Ý nói: “Bây giờ tớ cảm giác tương lai xán lạn. Nói cho mình cậu biết này, dưới sự nâng đỡ của anh Tống, kỳ thi tháng tới tớ chắc chắn thi được trên 100 điểm toán!”
“Tống Thời Việt đoán đề cho cậu?”
“Đoán đề cái gì, đúng là nông cạn.”
Thẩm Tri Ý chỉnh sửa lại đồng phục học sinh một chút: “Không nói với cậu, tớ phải đi học tập.”
Khương Nhạn nhìn cô vênh váo tự đắc đi vào lớp bên cạnh, quay đầu hỏi Tống Thời Việt.
“Tống Thời Việt, cậu ấy như vậy chẳng lẽ cậu không muốn đánh?”
Tống Thời Việt vặn nước trên bàn uống một ngụm, giọng nói hơi nhạt.
“Có một chút.”