Cố Phán như bị bỏng mà thu hồi ánh mắt lại.
Sau buổi trưa, nắng gắt như lửa, dưới ánh mặt trời chói chang, cô ta cảm thấy trong chớp mắt cả người lạnh thấu xương.
Thẩm Tri Ý không biết gì cả, cô cắn hạt dưa đến mức khô cả miệng, thuận tiện lấy luôn sữa chua Khương Nhạn dùng để đặt cược uống luôn.
Tống Thời Việt chắn trước mặt cô, ngăn cản tầm mắt của Cố Phán, cô vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, kết quả thiếu niên không hề bị lay động, cô tức giận đến mức từ phía sau đạp một cái vào ghế anh đang ngồi.
Lúc Cố Phán đi rồi, Bùi Túc trở lại vị trí của mình. Anh ta khoanh tay tựa lên tường, đôi chân to dài gác lên trên bàn, khuôn mặt khó chịu nhìn Khúc Hằng.
Khúc Hằng phát hiện ánh mắt của anh ta thì nhíu mày đối diện với anh ta, thấy anh ta không hề có chút luống cuống nào thì lông mày càng nhíu chặt lại.
Anh mắt Khúc Hằng đảo qua Thẩm Tri Ý và Khương Nhạn trước mặt Bùi Túc, cuối cùng rơi lên trên người thiếu niên đang cúi đầu.
Không biết nghĩ tới điều gì, anh ta hừ lạnh một tiếng, túm lấy áo khoác đồng phục học sinh xoay người bước ra khỏi phòng học.
Buổi chiều lúc tan học, Thẩm Tri Ý đưa tay kéo áo của thiếu niên, ngửa đầu nhìn anh.
“Vì sao buổi trưa cậu lại đoán như vậy?”
Thiếu niên kéo cánh tay của cô tách khỏi đám nam sinh đang đùa giỡn bên cạnh, đợi đến khi đi qua đám người anh vẫn không buông tay, vẫn cứ kéo tay của cô.
“Đoán.”
Thẩm Tri Ý nhăn mũi một cái: “Vậy cậu đoán xem tôi có tin không?”
Mũi của cô vừa nhăn, toàn bộ mặt mũi đều dúm lại, nhìn có vài phần buồn cười.
Tống Thời Việt bị dáng vẻ này của cô chọc cho bật cười, anh giải thích với cô: “Tôi chỉ thay đổi vị trí mà nghĩ thôi.”
Một nữ sinh mười mấy tuổi, dù cho ngụy trang tốt thế nào thì đôi mắt tham lam kia đều không ẩn giấu được.
Đôi mắt của chủ nhân bức thiết muốn lấy được những sự nuông chiều mà trước giờ cô ta chưa từng có, cô ta hưởng thụ cái dáng vẻ vô số người đau lòng khi cô ta hơi thể hiện sự thảm thương, cô ta khát vọng ánh mắt những đứa con cưng của trời trước nay cô ta chưa từng tiếp xúc chỉ tập trung lên người cô ta.
Cho nên bảo cô ta từ bỏ bất cứ ai, cô ta đều không muốn, bởi vì thứ cô ta muốn không phải chỉ có một.
Ánh hoàng hôn dần dần tan đi, đám mây trên đỉnh núi bên cạnh bị phủ lên một lớp viền vàng.
Tay thiếu niên không nhẹ không nặng đặt lên đ ỉnh đầu của thiếu nữ, gió đêm có chút xao động, tiếng nói của anh lẫn vào trong gió đêm, trầm thấp dễ nghe.
“Nói chung, cậu nhìn thấy cô ta thì đừng quan tâm tới cô ta, cô ta nói gì với cậu cũng đừng để ý, sau đó tới tìm tôi.”
"Tìm cậu?"
Thẩm Tri Ý đá hòn đá nhỏ trước mũi giày: “Tìm cậu làm gì?”
Tống Thời Việt duỗi tay chọc chọc đầu cô: “Không tìm tôi, người nào đó cứ chờ mà khóc đi.”
"Tống Thời Việt?"
Thiếu niên cúi đầu nhìn cô.
Thẩm Tri Ý nói chậm rì rì: “Cậu không thích Cố Phán sao?”
Quả thực Tống Thời Việt bị cô hỏi vấn đề này làm cho tức đến nở nụ cười. Anh mặc kệ cô bước đi chậm chạp như ốc sên, còn mình lại đi nhanh về phía trước.
“Ấy...” Thẩm Tri Ý nhìn anh đi rồi, lập tức di chuyển chân ngắn của cô đi phía sau anh: “Cậu đi nhanh thế làm gì? Chờ tôi với.” Cô túm lấy góc áo của thiếu niên bị gió thổi tốc ra đằng sau không buông tay: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, cậu xem Khúc Hằng và Bùi Túc đều bị cô ta mê hoặc đến trời đất quay cuồng.”
Thông qua Khương Nhạn, cô đã biết quyển tiểu thuyết này có một loại tồn tại không thể chống lại được, ngay cả Khương Nhạn còn không chống cự được, vậy Tống Thời Việt thì sao?
Anh chính là ánh trăng sáng ngay từ đầu đã được nữ chính đặc biệt ưu ái, anh cũng sẽ phải chịu loại ảnh hưởng không thể chống lại này sao?
“Cho nên?” Tống Thời Việt dừng lại cúi đầu nhìn cô: “Cậu cũng hi vọng tôi thích cô ta?”
“Còn lâu nhé...”
Tay của thiếu nữ lặng lẽ buông ra, cúi đầu trước mặt anh.
“Tôi chỉ cảm thấy cô ta đẹp như vậy...”
Tống Thời Việt nhìn cô, giọng nói hơi lạnh.
“Cô ta đẹp nên tôi phải thích cô ta sao?”
“Thẩm Tri Ý.” Anh mở miệng: “Trong lòng cậu tôi là hạng người nào? Hay là nói, trong lòng cậu tôi và Khúc Hằng, Bùi Túc là người giống nhau, chỉ cần cô ta đủ đẹp thì tôi có thể ở trước mặt mọi người tranh giành tình cảm vì một người con gái?”
Đầu Thẩm Tri Ý lập tức lắc như trống bỏi.
Tống Thời Việt đưa tay đặt lên bả vai cô, giống như đưa ra một quyết định trọng đại, anh chậm rãi mở miệng: “Thực ra tôi...”
“Này, bạn học, nhường đường một chút!”
Bạn học cầm theo nước đi qua bên người bọn họ, trong gió nhẹ, lá cây khô vàng, ngọn cây đong đưa, dường như lưu luyến, sau đó lượn lờ bay lên trên đầu thiếu nữ.
Thẩm Tri Ý ngẩng đầu nhìn anh: “Thực ra cái gì?”
Tống Thời Việt đưa tay lấy lá cây trên đỉnh đầu cô xuống, sau đó nắm trong lòng bàn tay, lá cây khô bị vò nát trong lòng bàn tay, chỉ còn dư lại gân lá trơ trọi đâm vào trong thịt.
“Không có gì.” Anh nói.
Dường như anh rất chật vật mà tránh ánh mắt của thiếu nữ, xoay người đi ra ngoài trường học.
“Đi nhanh lên, trời sắp tối rồi.”
Gió đêm tháng Mười rất dịu dàng, nhưng tâm sự của thiếu niên trong làn gió hiu hiu này lại không kìm được mà rối loạn.
Tống Thời Việt mở tay ra, vụn lá cây trong tay anh bị gió thổi qua lập tức rơi khỏi lòng bàn tay anh, chỉ còn hai đoạn gân lá trơ trọi đâm vào da.
Dường như chính là tương lai mờ mịt lại cằn cỗi của anh.
Anh phải lấy giọng điệu như thế nào để giãi bày tâm sự của anh đây?
Anh có thể lấy cái gì ra để làm điểm tựa?
Anh không có bông hoa xinh đẹp yêu kiều nhất thế giới này, anh cũng không có tương lai xán lạn để có thể hứa hẹn, lại càng không thể làm một bầu trời rộng lớn cho cô dựa dẫm vào.
Chính anh còn đang đứng trong gió, xung quanh trống rỗng, ngay cả bản thân anh cũng không tìm được phương hướng của mình, làm sao dám chỉ cần một trái tim là có thể nói ra tình yêu một cách hoang đường.
Thế giới này, thứ không đáng giá nhất chính là một tấm chân tình.
"Tống Thời Việt..."
Thẩm Tri Ý đưa tay kéo anh từ phía sau, gân lá trong lòng bàn tay rơi xuống trên mặt cỏ.
“Xin lỗi.” Cô cười lấy lòng anh.
“Tôi sai rồi, tôi không nên hỏi cậu như vậy. Dù sao trong mắt tôi cậu mãi mãi là một người độc nhất vô nhị.”
“Cho dù Cố Phán có thể khiến bao nhiêu người bên cạnh cô ta rơi vào bể tình nhưng tôi tin tưởng những người đó mãi mãi không phải là cậu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì...” Cô nở nụ cười: “Tôi nói rồi đấy, trong lòng tôi cậu chính là độc nhất vô nhị.”
Gân lá rơi xuống bãi cỏ lẫn vào cùng với những chiếc lá rách nát lăn trên cỏ, sau đó rơi vào trong đất mềm hòa thành chất dinh dưỡng mới, đợi đến sang năm xuân về hoa nở, cành lá tươi tốt lại đâm chồi nảy lộc.
Khô héo và rách nát tạm thời không phải là kết cục cuối cùng.
Hôm nay mặt trời lặn xuống, nhưng rồi ngày mai vẫn sẽ mọc lên, dù cho có mưa nhưng cũng sẽ không mưa mãi.
Tống Thời Việt buông tay cô ra, lật tay nắm lấy cánh tay của cô, đó là cách dắt tay thông thường của tình bạn.
Thân mật nhưng không vượt quá ranh giới nửa bước.
“Thẩm Tri Ý, cậu chờ tôi một chút...”
Anh nhìn vào đôi mắt của cô, gằn từng chữ.
“Hả?” Thẩm Tri Ý mờ mịt nhìn anh.
Thiếu niên cười không nói, kéo cô lên xe đạp.
Thời tiết tháng Mười khá nhanh tối, chưa tới bảy giờ mà bầu trời đã tối đen, đèn bên đường lần lượt sáng lên, thế giới được bao phủ bởi một màu cam ấm áp.
Thiếu nữ ngồi phía sau thiếu niên cao gầy, gió lướt qua sườn mặt của hai người, những đôi tình nhân nắm tay nhau tản bộ dưới bóng cây cao lớn, nhân lúc không có ai phát hiện lén lút trao nụ hôn thầm kín.
Tống Thời Việt cúi đầu xuống đã có thể nhìn thấy đôi tay đang ôm trên eo mình, khóe mắt có thể thấy được hai chân lắc tới lắc lui của thiếu nữ.
Tuế Tuế của anh chính là cô gái tốt nhất thế giới, cho nên cô đáng giá nhận được những thứ tốt đẹp trên đời này.
Chờ một chút...
Chờ anh đủ ưu tú, chờ anh có thể cho cô bến đỗ an toàn nhất.
Anh sẽ dựa vào cơn gió đêm, nói ra tâm sự đong đầy của mình.
*
Lúc hai người bọn họ trở về, Liễu Mai đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa, bà cố ý thò đầu ra.
“Các con về rồi à? Thời Việt, bố mẹ con đâu?”
Động tác thay giày của Tốn Thời Việt thoáng dừng lại, không phủ nhận việc bà gọi họ là bố mẹ, anh trả lời bà.
“Vừa rồi bọn họ nhắn tin cho con, nói đang trên đường tới, đang bị kẹt xe một chút.”
“Không sao, chú con cũng đang bị tắc đường, lúc bọn họ đến vừa hay có thể ăn cơm.”
Bà gọi Thẩm Tri Ý: “Tuế Tuế, mẹ mua hoa quả bỏ trong tủ lạnh, con mang đi rửa rồi đặt lên bàn trà.”
“Để con đi cho.” Tống Thời Việt nói.
Thẩm Tri Ý ước gì có người giúp cô làm việc, thấy thế thì vui vẻ cầm hộp kem trong tủ lạnh ra ngồi trên ghế sofa, nằm dài lười biếng.
Liễu Mai ở trong phòng bếp liếc cô một cái: “Thẩm Tri Ý, mẹ thấy con lười chết mất!”
Thẩm Tri Ý nhét miếng kem vào trong miệng, cất giọng nói: “Mẹ, mẹ của Tống Thời Việt là người phương bắc, mẹ làm chút đồ ăn phương bắc nhé.”
Liễu Mai lập tức muốn đánh cô một trận: “Con thật sự coi mẹ là vạn năng à, con có năng lực như thế sao không thấy con đi vào giúp mẹ một chút hả?”
Chim sẻ nhỏ ồn ào lập tức ngậm miệng lại.
Tống Thời Việt thành thạo rửa sạch hoa quả sau đó cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, mặc áo cộc tay đi vào nhà bếp.
Liễu Mai nhìn thấy anh đi vào thì kinh hãi: “Ấy ấy... Con đi vào làm gì, mùi khói dầu nồng như vậy, mau đi ra đi, lát nữa là có thể ăn cơm rồi.”
“Không sao đâu ạ...” Tống Thời Việt cũng không hỏi bà cần giúp cái gì mà cực kỳ tinh mắt thấy khoai tây bên cạnh bồn rửa chưa kịp gọt vỏ.
“Hai người sẽ nhanh hơn một chút.”
“Con thế này...” Liễu Mai cầm xẻng bất đắc dĩ nhìn anh: “Nào có chuyện con trai vào trong nhà bếp.”
Trước đây Tống Thời Việt thường ở nhà chăm sóc bà nội, nên rất quen thuộc với phòng bếp.
Ngón tay của thiếu niên thon dài, dưới ngọn đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, dường như trong tay anh không phải củ khoai tây méo mó mà là tác phẩm nghệ thuật.
“Trên cửa phòng bếp cũng không viết chỉ có phụ nữ mới được vào, dì Liễu, đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, không thể bảo thủ như vậy được.”
Liễu Mai: "..."
Anh nói thêm: “Hơn nữa, bây giờ con đang sống nhờ ở nhà dì, cũng không thể cứ ngồi không không làm gì được.”
“Lời này mà con cũng nói được, dì để con sống ở nhà dì cũng không phải mong con giúp dì làm việc.”
Suy nghĩ một chút, bà không nhịn được mắng: “Con xem con chịu khó như vậy, không giống Thẩm Tri Ý, sắp béo thành con heo nhỏ rồi mà cũng không biết động đậy một chút.”
Bà lo lắng thở dài: “Bây giờ dì nấu cơm cho nó, đợi sau này nó lập gia đình xem ai còn quan tâm đ ến nó nữa.”
Khoai tây trong tay thiếu niên tung bay, chỉ trong chốc lát đã nhẵn bóng. Anh nhìn thịt bò nạm đặt bên cạnh, đoán chắc là muốn hầm khoai tây thịt bò cho nên đặt khoai tây trên thớt cắt thành từng miếng khoai tây.
Tiếng thiếu niên cắt khoai tây cùng giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai Liễu Mai.
“Sẽ có người chiều cậu ấy.”
Liễu Mai quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt của bà, Tống Thời Việt muộn màng nhận ra rốt cuộc mình đã nói ra lời gì.
Anh như che giấu mà cúi đầu xuống, giải thích: “Tuế Tuế đáng yêu như vậy, sau này nhất định sẽ được gả đến nơi tốt đẹp.”
“Thế à?” Liễu Mai nhìn cái tai đỏ bừng của anh, trong đáy mắt bà thấm ra ý cười nhưng giọng nói vẫn rất ưu sầu.
“Con nhìn cái dáng vẻ của nó mà xem, cũng không biết ai coi tiền như rác sẽ đồng ý cưới nó.”
Tống Thời Việt - người nào đó tương lai coi tiền như rác: “...”
Khoai tây trong tay cũng sắp cắt xong, anh vẫn cầm con dao phay cúi đầu nhìn cái thớt không muốn di chuyển.